Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Bỏ Tay Ra Liệu...
2024-11-13 20:31:04
Do thời gian gấp gáp, Vân Kiến Nguyệt nắm tay Phương Lâm An, cả ba người một quỷ lập tức lên đường đến núi Sùng Quang.
Để tiết kiệm thời gian, họ tự lái xe đi, vì Chu Bản Tân dường như bị vận xui bám theo nên Vân Kiến Nguyệt và Phương Lâm An luân phiên thay nhau lái xe.
“Giờ chúng ta đến núi Sùng Quang để làm gì?” Lục Trường Tuyết giữ nguyên tắc không hiểu thì hỏi, chân thành hỏi.
Phương Lâm An đáp: “Đi tìm thế thân của cậu ấy, xem có thể làm phép giải quyết không, nếu không thể giải quyết, hoặc nếu thế thân đã bỏ đi thì chuyện này lớn đấy.”
Chu Bản Tân kinh ngạc: “Thế thân còn có thể bỏ trốn sao? Chẳng phải chỉ là một khúc gỗ thôi sao?”
“Bề ngoài chỉ là khúc gỗ, thực ra bên trong thế thân có tiểu quỷ, chính tiểu quỷ bị khóa trong đó mới là kẻ gánh họa, đỡ tai cho cậu.” Phương Lâm An hừ lạnh.
Thực ra, mấy chục năm trước, thậm chí là thời xưa, việc xin thế thân để trẻ em tránh nạn là điều rất phổ biến nhưng theo thời gian, giờ giới huyền học hiếm khi làm thế thân cho người khác.
Vì tiểu quỷ cũng có quyền của chúng, bị bắt làm thế thân, phải chịu vận xui thay cho người khác còn bản thân thì rơi vào tình cảnh không thể luân hồi.
Tiểu quỷ trong thế thân bị áp chế sẽ quên mất mình là thế thân và trải qua một cuộc đời giống hệt chủ nhân trong giấc mơ.
Khi chủ nhân trải qua năm bản mệnh thứ hai, thế thân sẽ mãi mãi chìm vào trong tượng gỗ, che chắn mọi tai họa cho chủ nhân.
Nhưng nếu trước khi chủ nhân trải qua năm bản mệnh thứ hai, thế thân và chủ nhân gặp nhau, sự chế ngự sẽ biến mất.
Khi thế thân nhận ra bản thân chỉ là thế thân, nó sẽ tìm mọi cách báo thù, phản phệ chủ nhân, thậm chí có những thế thân còn độc ác hơn muốn thay thế chủ nhân, sống cuộc đời bình thường như con người.
Sau khi nghe nguồn gốc của thế thân, mặt Chu Bản Tân tái nhợt: “Nhưng tôi đến núi Sùng Quang có thấy thế thân của mình đâu.”
“Không phải cậu nói không thấy là không thấy, tôi vừa nói rồi, thế thân sẽ trải qua cuộc đời của cậu trong giấc mơ, khiến nó tưởng rằng nó chính là cậu, vui lòng chịu thay cậu mọi kiếp nạn đáng lẽ là của cậu.”
“Nhưng cậu đến núi Sùng Quang, nó cũng ở núi Sùng Quang, trong giấc mơ biết đâu nó đã nhìn thấy cậu rồi.” Phương Lâm An liếc nhìn Chu Bản Tân.
Lục Trường Tuyết ôm tay, xoa xoa: “Thật đáng sợ, da gà nổi hết lên rồi.”
Phương Lâm An lườm Lục Trường Tuyết: “Cô là quỷ thì có gì mà nổi da gà?”
“Cục cưng, anh ta mắng tao kìa!” Lục Trường Tuyết sà vào lòng Vân Kiến Nguyệt rưng rưng cáo trạng, chẳng khác gì một chú chó con không đánh lại kẻ khác liền chạy về mách chủ.
Vân Kiến Nguyệt vừa vỗ vỗ lưng Lục Trường Tuyết, vừa nghiêm nghị: “Nhưng mày đúng là quỷ mà, anh ta có nói sai gì đâu nào?”
“Mày không yêu tao nữa rồi! Hừ!” Lục Trường Tuyết giận dỗi hừ một tiếng, chui tọt vào ngọc bội để dưỡng hồn mà không thèm nói thêm lời nào.
Mọi người nhanh chóng đến được núi Sùng Quang.
Vì xe không thể đi lên núi, mà do vị trí địa lý nên núi Sùng Quang chưa mở cáp treo nên ba người chỉ có thể leo núi.
Khi họ có thể nhìn thấy đạo quán trên núi Sùng Quang, trời đã chạng vạng tối.
“Má nó chứ, cuối cùng cũng sắp tới.” Phương Lâm An leo đến mức thở không ra hơi: “Cũng may Linh Khê Môn của chúng tôi không ở trên núi cao thế này, nếu không thì hồi xưa có chết tôi cũng không nhập đạo đâu.”
Vân Kiến Nguyệt không chút mệt mỏi, hơi thở đều đặn, cứ như người vừa leo núi cao hai ngàn mét không phải là cô.
"Trời sắp tối rồi mà sao trước cổng đạo quán vẫn có người? Hình như đang cosplay à?" Thể lực của Chu Bản Tân cũng rất tốt, không hề thê thảm như Phương Lâm An. Từ xa nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen, tóc ngắn đứng trước cổng, linh cảm của cậu mách bảo đó là một soái ca.
Vân Kiến Nguyệt nhìn bóng lưng người đó cảm thấy hơi quen quen.
Dường như người kia cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú, anh ta từ từ quay đầu lại, lộ ra gương mặt đẹp trai không tì vết.
Vân Kiến Nguyệt và anh ta đối mắt trong một giây, ngay lập tức rút chiếc cưa máy mang theo bên mình ra.
Giây tiếp theo, người đàn ông đã tức khắc xuất hiện trước mặt Vân Kiến Nguyệt, một tay giữ chặt tay cô, thành công ngăn lại ý định bật cưa máy và chém anh của cô.
"Lâu rồi không gặp, tân nương của tôi." Mặc Trầm cười như không cười nhìn chiếc cưa, ánh mắt như muốn nói chiêu này lại muốn dùng thêm lần nữa sao?
Chu Bản Tân chết lặng: "Dịch chuyển tức thời? Năng lực đặc biệt ư?!"
Phương Lâm An lập tức đề phòng, dù không rõ người đàn ông này là thứ gì nhưng anh chắc chắn không phải người! Anh ta không cảm nhận được chút dao động khí tức nào từ anh, nhưng linh cảm cho anh ta biết người này cực kỳ nguy hiểm và mạnh mẽ.
"Chồng yêu, lâu quá không gặp nha, tóc ngắn cũng đẹp trai đấy!" Vân Kiến Nguyệt nở nụ cười rực rỡ như thể người định bật cưa máy chém người không phải là cô.
Cô âm thầm dồn lực nhưng lực tay của Mặc Trầm lại mạnh hơn nhiều, khiến cô không thể nhúc nhích.
Cô không hề nghi ngờ rằng người đàn ông này muốn bóp nát cổ tay mình, đặc biệt là sau khi cô khen tóc ngắn của anh đẹp.
Mặc Trầm cười như không cười: "Nhờ phúc của em cả đấy."
Lục Trường Tuyết len lén ló đầu ra khỏi ngọc bội: "Mày lấy chồng từ khi nào vậy?"
Nhìn thấy mặt Mặc Trầm, Lục Trường Tuyết thốt lên kinh ngạc: "Được, tao thấy anh ta xứng với mày đó."
Phương Lâm An sụp đổ trong lòng: Đây có phải vấn đề xứng hay không xứng không chứ? Vấn đề là Vân Kiến Nguyệt như thể đang bị người đàn ông này hoàn toàn khống chế đấy!
"Có thể buông tay được không, hơi đau rồi đó." Cổ tay của Vân Kiến Nguyệt bị Mặc Trầm bóp đến bầm tím, nhưng khuôn mặt cô lại không hề tỏ ra đau đớn.
Mặc Trầm vẫn cười như không cười: "Buông tay thì em có chém tôi không nào?"
Vân Kiến Nguyệt: "Tất nhiên là không rồi, anh là chồng của em mà!"
Hai người nhìn nhau, qua một lúc lâu sau, Mặc Trầm mới chậm rãi buông tay cô ra.
Giây tiếp theo, Vân Kiến Nguyệt đã vung chiếc cưa máy đã khởi động nhắm thẳng vào cổ Mặc Trầm mà chém.
Mặc Trầm đã đoán trước điều này, né sang bên rồi vòng ra phía sau Vân Kiến Nguyệt, ôm lấy cô từ phía sau với tư thế cực kỳ thân mật, giữ chặt hai tay cô.
"Đáng ghét, lại bị đoán trước rồi." Vân Kiến Nguyệt nhúc nhích, vặn vẹo eo chạm vào cơ bụng của Mặc Trầm: "Chồng à, cơ thể đẹp thật đấy!"
Sắc mặt của Mặc Trầm tối sầm lại trong thoáng chốc, im lặng tạo khoảng cách giữa hắn và cô: "Em đúng là biến thái."
Vân Kiến Nguyệt xấu hổ cười cười: "Ấy da, bị phát hiện rồi."
Chứng kiến toàn bộ sự việc, Chu Bản Tân và Phương Lâm An kinh ngạc đến nỗi không biết phải bắt đầu bình luận từ đâu.
Quá nhiều điều để nói luôn rồi đó!
Vân Kiến Nguyệt, rốt cuộc cô có biết mình là con gái không? Có thể nào giữ mình một chút không!
Còn anh trai này, cứ dịch chuyển tức thời liên tục, định hù chết ai đây!
"Không phải tôi nói chứ, nhưng giờ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế hả?" Chu Bản Tân thường xuyên cảm thấy mình bất lực, nhưng chưa bao giờ thấy mình bất lực đến mức này. Cậu thậm chí còn muốn báo cảnh sát tố cáo nữ lưu manh quấy rối anh đẹp trai này.
Phương Lâm An xoa cằm, nghiêm túc nói: "Chắc là Vân Kiến Nguyệt gặp kẻ thù rồi nhỉ?"
Để tiết kiệm thời gian, họ tự lái xe đi, vì Chu Bản Tân dường như bị vận xui bám theo nên Vân Kiến Nguyệt và Phương Lâm An luân phiên thay nhau lái xe.
“Giờ chúng ta đến núi Sùng Quang để làm gì?” Lục Trường Tuyết giữ nguyên tắc không hiểu thì hỏi, chân thành hỏi.
Phương Lâm An đáp: “Đi tìm thế thân của cậu ấy, xem có thể làm phép giải quyết không, nếu không thể giải quyết, hoặc nếu thế thân đã bỏ đi thì chuyện này lớn đấy.”
Chu Bản Tân kinh ngạc: “Thế thân còn có thể bỏ trốn sao? Chẳng phải chỉ là một khúc gỗ thôi sao?”
“Bề ngoài chỉ là khúc gỗ, thực ra bên trong thế thân có tiểu quỷ, chính tiểu quỷ bị khóa trong đó mới là kẻ gánh họa, đỡ tai cho cậu.” Phương Lâm An hừ lạnh.
Thực ra, mấy chục năm trước, thậm chí là thời xưa, việc xin thế thân để trẻ em tránh nạn là điều rất phổ biến nhưng theo thời gian, giờ giới huyền học hiếm khi làm thế thân cho người khác.
Vì tiểu quỷ cũng có quyền của chúng, bị bắt làm thế thân, phải chịu vận xui thay cho người khác còn bản thân thì rơi vào tình cảnh không thể luân hồi.
Tiểu quỷ trong thế thân bị áp chế sẽ quên mất mình là thế thân và trải qua một cuộc đời giống hệt chủ nhân trong giấc mơ.
Khi chủ nhân trải qua năm bản mệnh thứ hai, thế thân sẽ mãi mãi chìm vào trong tượng gỗ, che chắn mọi tai họa cho chủ nhân.
Nhưng nếu trước khi chủ nhân trải qua năm bản mệnh thứ hai, thế thân và chủ nhân gặp nhau, sự chế ngự sẽ biến mất.
Khi thế thân nhận ra bản thân chỉ là thế thân, nó sẽ tìm mọi cách báo thù, phản phệ chủ nhân, thậm chí có những thế thân còn độc ác hơn muốn thay thế chủ nhân, sống cuộc đời bình thường như con người.
Sau khi nghe nguồn gốc của thế thân, mặt Chu Bản Tân tái nhợt: “Nhưng tôi đến núi Sùng Quang có thấy thế thân của mình đâu.”
“Không phải cậu nói không thấy là không thấy, tôi vừa nói rồi, thế thân sẽ trải qua cuộc đời của cậu trong giấc mơ, khiến nó tưởng rằng nó chính là cậu, vui lòng chịu thay cậu mọi kiếp nạn đáng lẽ là của cậu.”
“Nhưng cậu đến núi Sùng Quang, nó cũng ở núi Sùng Quang, trong giấc mơ biết đâu nó đã nhìn thấy cậu rồi.” Phương Lâm An liếc nhìn Chu Bản Tân.
Lục Trường Tuyết ôm tay, xoa xoa: “Thật đáng sợ, da gà nổi hết lên rồi.”
Phương Lâm An lườm Lục Trường Tuyết: “Cô là quỷ thì có gì mà nổi da gà?”
“Cục cưng, anh ta mắng tao kìa!” Lục Trường Tuyết sà vào lòng Vân Kiến Nguyệt rưng rưng cáo trạng, chẳng khác gì một chú chó con không đánh lại kẻ khác liền chạy về mách chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Kiến Nguyệt vừa vỗ vỗ lưng Lục Trường Tuyết, vừa nghiêm nghị: “Nhưng mày đúng là quỷ mà, anh ta có nói sai gì đâu nào?”
“Mày không yêu tao nữa rồi! Hừ!” Lục Trường Tuyết giận dỗi hừ một tiếng, chui tọt vào ngọc bội để dưỡng hồn mà không thèm nói thêm lời nào.
Mọi người nhanh chóng đến được núi Sùng Quang.
Vì xe không thể đi lên núi, mà do vị trí địa lý nên núi Sùng Quang chưa mở cáp treo nên ba người chỉ có thể leo núi.
Khi họ có thể nhìn thấy đạo quán trên núi Sùng Quang, trời đã chạng vạng tối.
“Má nó chứ, cuối cùng cũng sắp tới.” Phương Lâm An leo đến mức thở không ra hơi: “Cũng may Linh Khê Môn của chúng tôi không ở trên núi cao thế này, nếu không thì hồi xưa có chết tôi cũng không nhập đạo đâu.”
Vân Kiến Nguyệt không chút mệt mỏi, hơi thở đều đặn, cứ như người vừa leo núi cao hai ngàn mét không phải là cô.
"Trời sắp tối rồi mà sao trước cổng đạo quán vẫn có người? Hình như đang cosplay à?" Thể lực của Chu Bản Tân cũng rất tốt, không hề thê thảm như Phương Lâm An. Từ xa nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen, tóc ngắn đứng trước cổng, linh cảm của cậu mách bảo đó là một soái ca.
Vân Kiến Nguyệt nhìn bóng lưng người đó cảm thấy hơi quen quen.
Dường như người kia cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú, anh ta từ từ quay đầu lại, lộ ra gương mặt đẹp trai không tì vết.
Vân Kiến Nguyệt và anh ta đối mắt trong một giây, ngay lập tức rút chiếc cưa máy mang theo bên mình ra.
Giây tiếp theo, người đàn ông đã tức khắc xuất hiện trước mặt Vân Kiến Nguyệt, một tay giữ chặt tay cô, thành công ngăn lại ý định bật cưa máy và chém anh của cô.
"Lâu rồi không gặp, tân nương của tôi." Mặc Trầm cười như không cười nhìn chiếc cưa, ánh mắt như muốn nói chiêu này lại muốn dùng thêm lần nữa sao?
Chu Bản Tân chết lặng: "Dịch chuyển tức thời? Năng lực đặc biệt ư?!"
Phương Lâm An lập tức đề phòng, dù không rõ người đàn ông này là thứ gì nhưng anh chắc chắn không phải người! Anh ta không cảm nhận được chút dao động khí tức nào từ anh, nhưng linh cảm cho anh ta biết người này cực kỳ nguy hiểm và mạnh mẽ.
"Chồng yêu, lâu quá không gặp nha, tóc ngắn cũng đẹp trai đấy!" Vân Kiến Nguyệt nở nụ cười rực rỡ như thể người định bật cưa máy chém người không phải là cô.
Cô âm thầm dồn lực nhưng lực tay của Mặc Trầm lại mạnh hơn nhiều, khiến cô không thể nhúc nhích.
Cô không hề nghi ngờ rằng người đàn ông này muốn bóp nát cổ tay mình, đặc biệt là sau khi cô khen tóc ngắn của anh đẹp.
Mặc Trầm cười như không cười: "Nhờ phúc của em cả đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Trường Tuyết len lén ló đầu ra khỏi ngọc bội: "Mày lấy chồng từ khi nào vậy?"
Nhìn thấy mặt Mặc Trầm, Lục Trường Tuyết thốt lên kinh ngạc: "Được, tao thấy anh ta xứng với mày đó."
Phương Lâm An sụp đổ trong lòng: Đây có phải vấn đề xứng hay không xứng không chứ? Vấn đề là Vân Kiến Nguyệt như thể đang bị người đàn ông này hoàn toàn khống chế đấy!
"Có thể buông tay được không, hơi đau rồi đó." Cổ tay của Vân Kiến Nguyệt bị Mặc Trầm bóp đến bầm tím, nhưng khuôn mặt cô lại không hề tỏ ra đau đớn.
Mặc Trầm vẫn cười như không cười: "Buông tay thì em có chém tôi không nào?"
Vân Kiến Nguyệt: "Tất nhiên là không rồi, anh là chồng của em mà!"
Hai người nhìn nhau, qua một lúc lâu sau, Mặc Trầm mới chậm rãi buông tay cô ra.
Giây tiếp theo, Vân Kiến Nguyệt đã vung chiếc cưa máy đã khởi động nhắm thẳng vào cổ Mặc Trầm mà chém.
Mặc Trầm đã đoán trước điều này, né sang bên rồi vòng ra phía sau Vân Kiến Nguyệt, ôm lấy cô từ phía sau với tư thế cực kỳ thân mật, giữ chặt hai tay cô.
"Đáng ghét, lại bị đoán trước rồi." Vân Kiến Nguyệt nhúc nhích, vặn vẹo eo chạm vào cơ bụng của Mặc Trầm: "Chồng à, cơ thể đẹp thật đấy!"
Sắc mặt của Mặc Trầm tối sầm lại trong thoáng chốc, im lặng tạo khoảng cách giữa hắn và cô: "Em đúng là biến thái."
Vân Kiến Nguyệt xấu hổ cười cười: "Ấy da, bị phát hiện rồi."
Chứng kiến toàn bộ sự việc, Chu Bản Tân và Phương Lâm An kinh ngạc đến nỗi không biết phải bắt đầu bình luận từ đâu.
Quá nhiều điều để nói luôn rồi đó!
Vân Kiến Nguyệt, rốt cuộc cô có biết mình là con gái không? Có thể nào giữ mình một chút không!
Còn anh trai này, cứ dịch chuyển tức thời liên tục, định hù chết ai đây!
"Không phải tôi nói chứ, nhưng giờ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế hả?" Chu Bản Tân thường xuyên cảm thấy mình bất lực, nhưng chưa bao giờ thấy mình bất lực đến mức này. Cậu thậm chí còn muốn báo cảnh sát tố cáo nữ lưu manh quấy rối anh đẹp trai này.
Phương Lâm An xoa cằm, nghiêm túc nói: "Chắc là Vân Kiến Nguyệt gặp kẻ thù rồi nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro