Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Đứa Con Của Cô...
2024-11-16 23:01:01
Bất kể bác sĩ có ngạc nhiên thế nào, đứa trẻ trong bụng Tất Thúy Văn đã biến thành con trai.
Cả gia đình vui mừng khôn xiết, dù họ biết rằng Tất Thúy Văn đã nhờ bà cốt làm phép biến con gái thành con trai nhưng họ cũng chẳng bận tâm. Chỉ cần nhà họ Chu có con trai để nối dõi là được rồi, đúng không?
Vì Tất Thúy Văn mang thai con trai, mẹ chồng cô ấy hiếm hoi lắm mới tận tâm chăm sóc cho cô.
Thời gian trôi nhanh, đến khi Tất Thúy Văn chuẩn bị sinh, cô ấy được đưa vào bệnh viện và phải chịu đựng hơn mười giờ đồng hồ mới nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.
Không lâu sau, y tá mang theo vẻ mặt kỳ lạ bế cậu bé ra ngoài trao đứa bé cho Chu Bình Thành.
“Chúc mừng, là con trai nhưng trên người đứa bé có vết bớt, gia đình nên chuẩn bị tinh thần đi,” y tá nói.
Mẹ chồng chẳng để ý gì đến vết bớt, vui mừng hớn hở mở tấm vải quấn em bé ra: “Chỉ là vết bớt thôi mà, con trai có bớt cũng không sao.”
Khi lời bà ta vừa dứt, tấm vải mở ra và tất cả mọi người đều chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc.
Nửa bên trái của đứa bé toàn là vết bớt màu xanh!
Vết bớt này cực kỳ gọn gàng, từ xương quai xanh bên trái xuống đến tận đùi, toàn bộ phần thân bên trái của đứa bé là vết bớt. Trong khi đó, nửa thân bên phải lại trơn láng, không khác gì một đứa trẻ bình thường.
“Chuyện này... không sao đâu, nó là con trai mà, không quan trọng lắm,” mẹ chồng gượng cười, thậm chí còn nghĩ rằng may mắn đó là con trai, nếu là con gái mà mang vết bớt lớn thế này, cả đời sẽ bị hủy hoại.
Lúc này, bác sĩ đẩy sản phụ Tất Thúy Văn yếu đuối ra ngoài, vừa đúng lúc cô ấy nhìn thấy vết bớt trên người con trai mình.
Giấc mơ kỳ lạ mà cô ấy đã trải qua ở chỗ bà cốt bỗng dưng hiện về trong đầu.
Một cảm giác lạnh toát khó kiểm soát từ bàn chân dâng lên, cuối cùng khiến toàn thân cô ấy nổi da gà.
Đứa con của cô ấy… là một người âm dương.
Cuối cùng, cả nhà đặt tên cho đứa bé là Chu Bản Tân.
May thay, ngoài vết bớt trên người, Chu Bản Tân không có gì khác biệt so với những đứa trẻ khác, cậu lớn lên khỏe mạnh, trắng trẻo mũm mĩm dưới sự chăm sóc của gia đình cho đến năm năm tuổi.
Nhưng vào năm năm tuổi, một ngày nọ Chu Bản Tân đi chơi về và bị sốt cao không ngừng, dù đã đưa vào bệnh viện nhiều ngày nhưng không có cách nào chữa khỏi.
Tất Thúy Văn lại nhớ đến bà cốt, vội vàng đi tìm nhưng phát hiện bà cốt đã mất từ hai năm trước.
Cô ấy quay lại bệnh viện, bệnh viện chỉ bảo họ đưa đứa bé về nhà chuẩn bị hậu sự vì Chu Bản Tân đã thoi thóp, chỉ còn ít hơi tàn.
Cả gia đình trong tâm trạng u ám đưa cậu bé về nhà, lúc này có một đạo sĩ lang thang đến trước cửa nhà, xin họ một bát nước rồi nói có thể cứu Chu Bản Tân.
Gia đình họ Chu đã hết đường đành tin lời vị đạo sĩ, đạo sĩ lấy một khúc gỗ khắc thành hình một cậu bé, khắc thêm bát tự của Chu Bản Tân lên lưng bức tượng và bảo gia đình họ Chu rằng đây là thế thân của Chu Bản Tân. Chỉ cần người thân của cậu đưa thế thân lên núi Sùng Quang, bệnh của cậu sẽ khỏi, tuy nhiên, trước năm hai mươi bốn tuổi, Chu Bản Tân không được bước chân lên núi Sùng Quang, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tất Thúy Văn và Chu Bình Thành không chần chừ, lập tức mang theo thế thân đến núi Sùng Quang, cầu xin đạo sĩ trong đạo quán trên núi đặt thế thân lên bàn thờ.
Họ vội vàng trở về nhà và phát hiện Chu Bản Tân quả nhiên đã khỏe lại.
Từ đó, Chu Bản Tân sống như một đứa trẻ bình thường, đi học, sinh hoạt, không gặp thêm vấn đề gì.
*
“Thì ra là vậy, quả nhiên là chuyện do thế thân gây ra,” Vân Kiến Nguyệt liếc mắt nhìn Chu Bản Tân: “Đã dặn không được đi mà còn đi, đúng là tự làm tự chịu.”
Chu Bản Tân có chút bất lực: “Em căn bản không hề biết chuyện này, nếu biết rồi thì chắc chắn đã không đi rồi.”
Chu Như Yên lại nói: “Cả nhà chỉ mong em bình an, khỏe mạnh, chỉ cần trước 24 tuổi em không lên núi Sùng Quang, cả đời này cũng không có vấn đề gì hết. Đã dặn không được đi mà em cứ nhất quyết đi, trong nhà chỉ có mỗi mình em là con trai, chị đã kết hôn và có thai rồi, nếu em có mệnh hệ gì, em bảo ba mẹ phải làm sao đây?”
Đó là suy nghĩ chung của cả gia đình họ Chu, tất cả đều giấu nhẹm chuyện này với Chu Bản Tân. Đặc biệt là việc cậu là người âm dương, cả nhà sợ rằng nếu cậu biết sẽ không vui.
“Con trai nối dõi, nối dõi, nhà có ngai vàng cần kế thừa chắc?” Chu Bản Tân bực bội lên tiếng, từ nhỏ đến lớn cậu ghét nhất là nghe những lời này.
Sau khi cằn nhằn, Chu Bản Tân mới như gặp phải ma mà phản ứng lại: “Cái gì? Chị có thai rồi à? Chuyện này là khi nào vậy?”
Ánh mắt Chu Bản Tân dừng lại trên bụng phẳng của chị mình, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu mang thai.
“Chưa đến ba tháng,” Châu Như Yên đáp: “Chuyện đó không quan trọng, trước hết phải giải quyết vấn đề của em đã. Theo chị thấy, nên nói chuyện này với ba mẹ, xem có thể tìm được đạo sĩ lang thang năm xưa không.”
“Đàn chị, chị biết cách giải quyết tình huống này của em đúng không?” Chu Bản Tân không muốn ba mẹ biết chuyện, nếu không biết đâu sau này sống sót được thì cũng bị mắng chết.
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra ba mẹ sẽ nói những gì.
Nào là “Nhà chỉ có mỗi mình con là con trai, nếu con xảy ra chuyện, ba mẹ phải sống sao đây”, nào là “Kêu con nghe lời, con lại không nghe, phải chọc cho cả nhà tức chết con mới hài lòng à”.
Vân Kiến Nguyệt đáp: “Chị không rõ lắm, nhưng có người biết.”
Trong đầu Chu Bản Tân lập tức hiện ra hình ảnh của Tư Vô Mệnh, một người khá “làm màu”: “Có phải cái tên làm màu kia không, anh ấy có thể cứu em sao?”
“Anh ấy đang làm nhiệm vụ ở Bắc Cực, còn sư điệt của anh ấy chắc có thể,” Vân Kiến Nguyệt nói.
Chu Như Yên nghe không hiểu hai người đang nói gì, nhíu mày hỏi: “Hai đứa đang nói gì vậy?”
“Chị, chuyện này cứ để cho đàn chị giải quyết, chị ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này, chị ấy đã biết nguyên nhân và mọi thứ nên chắc chắn sẽ cứu được em!” Chu Bản Tân cầu xin: “Chị đừng nói với ba mẹ nhé.”
Vân Kiến Nguyệt: Cô có nói là nhất định sẽ cứu cậu đâu?
“Dù sao hai đứa vẫn chỉ là con nít thôi.” Rõ ràng Chu Như Yên không tin tưởng Vân Kiến Nguyệt, dù cô đã giúp giải quyết hậu sự của bà nội lần trước nhưng việc này là hai chuyện khác nhau, cô ấy không thể mạo hiểm tính mạng của Chu Bản Tân.
Chu Bản Tân liên tục cầu xin: “Em xin chị mà, hay là cho tụi em ba ngày đi, nếu trong ba ngày tụi em không giải quyết xong chuyện này thì chị hãy nói với ba mẹ, được không?”
Chu Như Yên do dự mãi cũng không cho câu trả lời.
Chu Bản Tân liền ra sức thêm: “Ba mẹ còn ở nước ngoài, cho dù chị nói ngay bây giờ thì ngày mai họ cũng chưa về kịp. Vậy cho tụi em thử trước, nếu không xong thì chị hãy nói với ba mẹ.”
Nói xong, Chu Bản Tân còn ra sức nháy mắt với Vân Kiến Nguyệt: “Đàn chị, chị mau giúp em nói đỡ vài câu đi.”
Vân Kiến Nguyệt im lặng giơ ba ngón tay lên và nói thầm qua khẩu hình: “Ba bữa lẩu.”
“Chốt!” Chu Bản Tân lập tức đồng ý.
Cuối cùng, dưới sự đảm bảo và thuyết phục của Vân Kiến Nguyệt, Chu Như Yên mới miễn cưỡng đồng ý: “Được thôi, 48 tiếng. Nếu trong 48 tiếng không giải quyết được, chị sẽ nói với ba mẹ ngay lập tức.”
Cả gia đình vui mừng khôn xiết, dù họ biết rằng Tất Thúy Văn đã nhờ bà cốt làm phép biến con gái thành con trai nhưng họ cũng chẳng bận tâm. Chỉ cần nhà họ Chu có con trai để nối dõi là được rồi, đúng không?
Vì Tất Thúy Văn mang thai con trai, mẹ chồng cô ấy hiếm hoi lắm mới tận tâm chăm sóc cho cô.
Thời gian trôi nhanh, đến khi Tất Thúy Văn chuẩn bị sinh, cô ấy được đưa vào bệnh viện và phải chịu đựng hơn mười giờ đồng hồ mới nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.
Không lâu sau, y tá mang theo vẻ mặt kỳ lạ bế cậu bé ra ngoài trao đứa bé cho Chu Bình Thành.
“Chúc mừng, là con trai nhưng trên người đứa bé có vết bớt, gia đình nên chuẩn bị tinh thần đi,” y tá nói.
Mẹ chồng chẳng để ý gì đến vết bớt, vui mừng hớn hở mở tấm vải quấn em bé ra: “Chỉ là vết bớt thôi mà, con trai có bớt cũng không sao.”
Khi lời bà ta vừa dứt, tấm vải mở ra và tất cả mọi người đều chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc.
Nửa bên trái của đứa bé toàn là vết bớt màu xanh!
Vết bớt này cực kỳ gọn gàng, từ xương quai xanh bên trái xuống đến tận đùi, toàn bộ phần thân bên trái của đứa bé là vết bớt. Trong khi đó, nửa thân bên phải lại trơn láng, không khác gì một đứa trẻ bình thường.
“Chuyện này... không sao đâu, nó là con trai mà, không quan trọng lắm,” mẹ chồng gượng cười, thậm chí còn nghĩ rằng may mắn đó là con trai, nếu là con gái mà mang vết bớt lớn thế này, cả đời sẽ bị hủy hoại.
Lúc này, bác sĩ đẩy sản phụ Tất Thúy Văn yếu đuối ra ngoài, vừa đúng lúc cô ấy nhìn thấy vết bớt trên người con trai mình.
Giấc mơ kỳ lạ mà cô ấy đã trải qua ở chỗ bà cốt bỗng dưng hiện về trong đầu.
Một cảm giác lạnh toát khó kiểm soát từ bàn chân dâng lên, cuối cùng khiến toàn thân cô ấy nổi da gà.
Đứa con của cô ấy… là một người âm dương.
Cuối cùng, cả nhà đặt tên cho đứa bé là Chu Bản Tân.
May thay, ngoài vết bớt trên người, Chu Bản Tân không có gì khác biệt so với những đứa trẻ khác, cậu lớn lên khỏe mạnh, trắng trẻo mũm mĩm dưới sự chăm sóc của gia đình cho đến năm năm tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vào năm năm tuổi, một ngày nọ Chu Bản Tân đi chơi về và bị sốt cao không ngừng, dù đã đưa vào bệnh viện nhiều ngày nhưng không có cách nào chữa khỏi.
Tất Thúy Văn lại nhớ đến bà cốt, vội vàng đi tìm nhưng phát hiện bà cốt đã mất từ hai năm trước.
Cô ấy quay lại bệnh viện, bệnh viện chỉ bảo họ đưa đứa bé về nhà chuẩn bị hậu sự vì Chu Bản Tân đã thoi thóp, chỉ còn ít hơi tàn.
Cả gia đình trong tâm trạng u ám đưa cậu bé về nhà, lúc này có một đạo sĩ lang thang đến trước cửa nhà, xin họ một bát nước rồi nói có thể cứu Chu Bản Tân.
Gia đình họ Chu đã hết đường đành tin lời vị đạo sĩ, đạo sĩ lấy một khúc gỗ khắc thành hình một cậu bé, khắc thêm bát tự của Chu Bản Tân lên lưng bức tượng và bảo gia đình họ Chu rằng đây là thế thân của Chu Bản Tân. Chỉ cần người thân của cậu đưa thế thân lên núi Sùng Quang, bệnh của cậu sẽ khỏi, tuy nhiên, trước năm hai mươi bốn tuổi, Chu Bản Tân không được bước chân lên núi Sùng Quang, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tất Thúy Văn và Chu Bình Thành không chần chừ, lập tức mang theo thế thân đến núi Sùng Quang, cầu xin đạo sĩ trong đạo quán trên núi đặt thế thân lên bàn thờ.
Họ vội vàng trở về nhà và phát hiện Chu Bản Tân quả nhiên đã khỏe lại.
Từ đó, Chu Bản Tân sống như một đứa trẻ bình thường, đi học, sinh hoạt, không gặp thêm vấn đề gì.
*
“Thì ra là vậy, quả nhiên là chuyện do thế thân gây ra,” Vân Kiến Nguyệt liếc mắt nhìn Chu Bản Tân: “Đã dặn không được đi mà còn đi, đúng là tự làm tự chịu.”
Chu Bản Tân có chút bất lực: “Em căn bản không hề biết chuyện này, nếu biết rồi thì chắc chắn đã không đi rồi.”
Chu Như Yên lại nói: “Cả nhà chỉ mong em bình an, khỏe mạnh, chỉ cần trước 24 tuổi em không lên núi Sùng Quang, cả đời này cũng không có vấn đề gì hết. Đã dặn không được đi mà em cứ nhất quyết đi, trong nhà chỉ có mỗi mình em là con trai, chị đã kết hôn và có thai rồi, nếu em có mệnh hệ gì, em bảo ba mẹ phải làm sao đây?”
Đó là suy nghĩ chung của cả gia đình họ Chu, tất cả đều giấu nhẹm chuyện này với Chu Bản Tân. Đặc biệt là việc cậu là người âm dương, cả nhà sợ rằng nếu cậu biết sẽ không vui.
“Con trai nối dõi, nối dõi, nhà có ngai vàng cần kế thừa chắc?” Chu Bản Tân bực bội lên tiếng, từ nhỏ đến lớn cậu ghét nhất là nghe những lời này.
Sau khi cằn nhằn, Chu Bản Tân mới như gặp phải ma mà phản ứng lại: “Cái gì? Chị có thai rồi à? Chuyện này là khi nào vậy?”
Ánh mắt Chu Bản Tân dừng lại trên bụng phẳng của chị mình, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu mang thai.
“Chưa đến ba tháng,” Châu Như Yên đáp: “Chuyện đó không quan trọng, trước hết phải giải quyết vấn đề của em đã. Theo chị thấy, nên nói chuyện này với ba mẹ, xem có thể tìm được đạo sĩ lang thang năm xưa không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đàn chị, chị biết cách giải quyết tình huống này của em đúng không?” Chu Bản Tân không muốn ba mẹ biết chuyện, nếu không biết đâu sau này sống sót được thì cũng bị mắng chết.
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra ba mẹ sẽ nói những gì.
Nào là “Nhà chỉ có mỗi mình con là con trai, nếu con xảy ra chuyện, ba mẹ phải sống sao đây”, nào là “Kêu con nghe lời, con lại không nghe, phải chọc cho cả nhà tức chết con mới hài lòng à”.
Vân Kiến Nguyệt đáp: “Chị không rõ lắm, nhưng có người biết.”
Trong đầu Chu Bản Tân lập tức hiện ra hình ảnh của Tư Vô Mệnh, một người khá “làm màu”: “Có phải cái tên làm màu kia không, anh ấy có thể cứu em sao?”
“Anh ấy đang làm nhiệm vụ ở Bắc Cực, còn sư điệt của anh ấy chắc có thể,” Vân Kiến Nguyệt nói.
Chu Như Yên nghe không hiểu hai người đang nói gì, nhíu mày hỏi: “Hai đứa đang nói gì vậy?”
“Chị, chuyện này cứ để cho đàn chị giải quyết, chị ấy là chuyên gia trong lĩnh vực này, chị ấy đã biết nguyên nhân và mọi thứ nên chắc chắn sẽ cứu được em!” Chu Bản Tân cầu xin: “Chị đừng nói với ba mẹ nhé.”
Vân Kiến Nguyệt: Cô có nói là nhất định sẽ cứu cậu đâu?
“Dù sao hai đứa vẫn chỉ là con nít thôi.” Rõ ràng Chu Như Yên không tin tưởng Vân Kiến Nguyệt, dù cô đã giúp giải quyết hậu sự của bà nội lần trước nhưng việc này là hai chuyện khác nhau, cô ấy không thể mạo hiểm tính mạng của Chu Bản Tân.
Chu Bản Tân liên tục cầu xin: “Em xin chị mà, hay là cho tụi em ba ngày đi, nếu trong ba ngày tụi em không giải quyết xong chuyện này thì chị hãy nói với ba mẹ, được không?”
Chu Như Yên do dự mãi cũng không cho câu trả lời.
Chu Bản Tân liền ra sức thêm: “Ba mẹ còn ở nước ngoài, cho dù chị nói ngay bây giờ thì ngày mai họ cũng chưa về kịp. Vậy cho tụi em thử trước, nếu không xong thì chị hãy nói với ba mẹ.”
Nói xong, Chu Bản Tân còn ra sức nháy mắt với Vân Kiến Nguyệt: “Đàn chị, chị mau giúp em nói đỡ vài câu đi.”
Vân Kiến Nguyệt im lặng giơ ba ngón tay lên và nói thầm qua khẩu hình: “Ba bữa lẩu.”
“Chốt!” Chu Bản Tân lập tức đồng ý.
Cuối cùng, dưới sự đảm bảo và thuyết phục của Vân Kiến Nguyệt, Chu Như Yên mới miễn cưỡng đồng ý: “Được thôi, 48 tiếng. Nếu trong 48 tiếng không giải quyết được, chị sẽ nói với ba mẹ ngay lập tức.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro