Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Nếu Lại Không S...
2024-11-16 23:01:01
Mọi người đều bị diễn xuất có phần qua loa của Vân Kiến Nguyệt làm cho thuyết phục.
“Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi mọi người.” Vân Kiến Nguyệt kể lại tình hình của Chu Bản Tân cho mọi người nghe.
Người trong Cục Linh Dị đang ngẫm nghĩ thì Phương Lâm An lên tiếng: “Tôi cũng có nghe qua tình huống này rồi, có phải hồi nhỏ cậu ấy sức khỏe yếu, gia đình đã mời một người đóng thế cho cậu ấy và người thế thân đó được đặt ở núi Sùng Quang không?”
“Vì theo như lời mô tả của cô, tình trạng của cậu ấy rất giống bị phản phệ bởi người thế thân. Cụ thể là phải hỏi người nhà cậu ấy, tôi thấy cậu ấy chắc cũng không biết chuyện này đâu.”
Vân Kiến Nguyệt suy nghĩ một chút, lưu lại phương thức liên lạc của Phương Lâm An rồi trở về trường.
May mà tối nay là một đêm bình an, Chu Bản Tân không gặp chuyện gì.
Nhưng chị của cậu ấy Chu Như Yên, cả ngày không hồi âm, sáng hôm sau lúc 9 giờ, Chu Như Yên nhắn cho Vân Kiến Nguyệt bảo rằng cô ấy đã đến cổng trường.
Thì ra hôm qua Chu Như Yên bận họp suốt nên không chú ý đến điện thoại, đợi đến khi xong việc cả đêm, cô ấy nhìn thấy tin nhắn rồi lập tức xin nghỉ, lái xe suốt đêm đến thành phố A.
“Bốp!”
Một cái tát giòn giã hạ xuống mặt Chu Bản Tân, đôi mắt hạnh của Chu Như Yên đầy vẻ tức giận.
Cô ấy lái xe suốt một quãng đường dài như thế chỉ để đích thân cho Chu Bản Tân một bạt tai.
“Chị đã dặn đi dặn lại không được đến núi Sùng Quang! Em coi lời chị và ba mẹ như gió thoảng qua tai sao!” Chu Như Yên giận đến nỗi giọng nói lạc đi.
Vân Kiến Nguyệt vội đưa cho cô ấy một chai nước và ân cần mở nắp giúp: “Chị à, giờ tức giận cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng chị nói hết mọi chuyện cho em nghe, biết đâu em có thể giúp được.”
Cuối cùng, ba người tìm một quán cà phê kín đáo ngồi xuống, Chu Như Yên kể lại mọi chuyện về Chu Bản Tân.
*
Hai mươi mốt năm trước.
Nhà họ Chu là một gia đình trọng nam khinh nữ, Chu Bình Thành và Tất Thúy Văn sinh con đầu lòng là con gái, khiến các bậc trưởng bối trong gia đình rất không vui.
Vì sinh mổ nên muốn có con thứ hai phải đợi ba năm.
Con gái giờ đã năm tuổi nhưng bụng của Tất Thúy Văn vẫn chưa có động tĩnh gì.
Người nhà bắt đầu sốt ruột, nhất là mẹ chồng của Tất Thúy Văn luôn bóng gió mắng cô ấy là một “con gà mái không biết đẻ trứng,” rằng dòng dõi ba đời duy nhất của nhà họ Chu sắp đứt đoạn trong tay cô ấy.
Nếu là phụ nữ hiện đại với nhận thức tự do mạnh mẽ thì chắc chắn sẽ không vì những lời nói của mẹ chồng mà tự ti về bản thân.
Nhưng Tất Thúy Văn hai mươi năm trước chỉ là một người phụ nữ tội nghiệp bị lớn lên trong một xã hội phụ quyền.
Mẹ chồng càng mắng thì trong lòng cô ấy càng lo lắng, cô đã thử mọi cách để có thai nhưng bụng vẫn không có động tĩnh.
Cuối cùng, vào dịp cuối năm, cô ấy đã mang thai.
Cả nhà vui mừng không kể xiết.
Nhưng niềm vui chóng tàn khi họ lén đưa tiền cho bác sĩ, biết được rằng lần này cô ấy lại mang thai con gái.
Nhưng lúc đó Tất Thúy Văn đã mang thai được bốn tháng nên không thể nào bỏ đứa bé được.
Chính sách kế hoạch hóa gia đình cũng rất nghiêm ngặt, tất cả tiền bạc của gia đình chỉ đủ để đóng phạt cho đứa con lần này, nếu sinh ra con gái, gia đình họ sẽ không còn cơ hội có con trai nữa.
“Haizz.” Tất Thúy Văn suốt ngày nhăn nhó, đi đâu cũng than thở.
Một nữ công nhân cùng xưởng thấy trưởng phòng dạo này không vui, nghe ngóng biết được Tất Thúy Văn vì chuyện con cái mà đau đầu liền nịnh nọt đưa ra ý kiến.
“Chị à, em quen một bà thầy cốt rất giỏi, bà ấy có thể biến đứa bé trong bụng chị từ gái thành trai, chị có muốn thử không?”
Dù rất mong có con trai nhưng Tất Thúy Văn đã học qua vài năm, hiểu rằng giới tính thai nhi không thể nào thay đổi được.
“Thôi cô đừng đùa nữa, làm việc của mình đi, làm sao mà thay đổi giới tính của đứa bé được.”
Nữ công nhân nói: “Thật mà chị, năm ngoái dì hai em sinh con trai, hồi đó siêu âm cũng nói là con gái, chính là nhờ bà cốt kia mà dì em sinh ra con trai đấy, nếu chị tin em, em sẽ giúp chị liên lạc với bà ấy.”
Tất Thúy Văn rất muốn từ chối câu chuyện hoang đường này, nhưng vừa nghĩ đến việc bà mẹ chồng không ngừng nhắc nhở cũng như ánh mắt thất vọng của chồng khi biết đứa bé lại là con gái, cô ấy như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Người công nhân kia nhanh chóng tìm được địa chỉ của bà cốt, và ngày hôm sau dẫn Tất Thúy Văn tới đó.
Bà cốt sống ở vùng nông thôn, hai người đạp xe một đoạn đường dài mới tới nơi.
Nhìn thấy Tất Thúy Văn, bà cốt không đợi cô lên tiếng mà nói ngay: “Bụng mang con gái à.”
Vì thân hình Tất Thúy Văn gầy gò, mang thai bốn tháng nhưng không thấy bụng, người ngoài nhìn vào tuyệt đối không đoán được cô đang mang thai. Khi nghe bà cốt nói một cách chắc chắn rằng cô mang thai con gái, Tất Thúy Văn đã tin bà ấy vài phần.
Cô như bấu víu lấy sợi dây cứu sinh cuối cùng, nắm lấy tay bà cốt: “Xin bà giúp tôi, nếu lại không sinh được con trai, tôi sẽ…”
“Biết rồi, đi theo tôi.”
Bà cốt rút tay ra một cách lạnh lùng, xoay người bước vào nhà, Tất Thúy Văn cũng đi theo.
Ngôi nhà đó thông gió và lấy sáng rất kém, vừa bước vào đã có một mùi ẩm mốc xộc lên.
Vì đang là ban ngày nên trong nhà không bật đèn, không khí ngột ngạt, tầm nhìn hạn chế.
Bà cốt yêu cầu Tất Thúy Văn nằm trên một tấm ván gỗ, không hiểu sao, cô ấy vừa nằm lên đó chưa được mấy phút đã ngủ thiếp đi.
Cô ấy dường như đã có một giấc mơ, trong mơ có một bé gái nhào vào lòng cô gọi “mẹ”.
Khi cô ấy cúi xuống nhìn đứa bé, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của nó hiện lên một vết bớt xanh.
Vết bớt đó dần lan rộng, cuối cùng chiếm trọn nửa bên trái khuôn mặt của bé gái!
Một nửa trắng trẻo, một nửa xanh thẫm, đứa trẻ này chẳng khác nào có gương mặt âm dương!
Giọng của cô bé cũng trở nên có chút kỳ lạ, nhưng nó vẫn nũng nịu gọi cô là mẹ.
Khi cô ấy vừa định đáp lại tiếng “mẹ” ấy thì đột nhiên bị ai đó đẩy một cái, giật mình tỉnh dậy.
“Làm phép xong rồi, uống chén nước bùa này là được.” Bà cốt đưa cho cô một cái chén đất, bên trong là một chén nước bùa đen ngòm.
Thực ra, phụ nữ mang thai không nên tùy tiện ăn uống, nhưng nhớ lại giấc mơ kỳ lạ kia, trong lòng Tất Thúy Văn cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Không biết là trong tâm trạng nào, cô ấy uống hết chén nước bùa đó.
Về nhà, bụng cô ấy đau suốt cả đêm.
Người nhà sợ cô ấy xảy ra chuyện, sáng hôm sau vội đưa cô đến bệnh viện.
Thật kỳ lạ, vừa đến bệnh viện thì bụng cô lại hết đau.
Bác sĩ tận tâm kiểm tra toàn diện cho cô ấy, còn siêu âm cho cô ấy nữa.
Bác sĩ siêu âm cho cô ấy lần này vẫn là người đã nhận tiền lần trước, khi cầm tờ kết quả siêu âm, vị bác sĩ đó không thể tin nổi mà bật dậy khỏi ghế làm đổ cả cốc trà mà không hay biết.
“Không thể nào…”
Vị bác sĩ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tờ kết quả siêu âm, dụi mắt nghĩ rằng mình nhìn nhầm.
Tất Thúy Văn lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Con tôi xảy ra chuyện gì sao?”
Bác sĩ lắc đầu, hoàn toàn không dám tin vào những gì mình đang thấy: “Lần trước tôi rõ ràng thấy là con gái, sao hôm nay đứa bé trong bụng cô lại biến thành con trai rồi!”
“Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi mọi người.” Vân Kiến Nguyệt kể lại tình hình của Chu Bản Tân cho mọi người nghe.
Người trong Cục Linh Dị đang ngẫm nghĩ thì Phương Lâm An lên tiếng: “Tôi cũng có nghe qua tình huống này rồi, có phải hồi nhỏ cậu ấy sức khỏe yếu, gia đình đã mời một người đóng thế cho cậu ấy và người thế thân đó được đặt ở núi Sùng Quang không?”
“Vì theo như lời mô tả của cô, tình trạng của cậu ấy rất giống bị phản phệ bởi người thế thân. Cụ thể là phải hỏi người nhà cậu ấy, tôi thấy cậu ấy chắc cũng không biết chuyện này đâu.”
Vân Kiến Nguyệt suy nghĩ một chút, lưu lại phương thức liên lạc của Phương Lâm An rồi trở về trường.
May mà tối nay là một đêm bình an, Chu Bản Tân không gặp chuyện gì.
Nhưng chị của cậu ấy Chu Như Yên, cả ngày không hồi âm, sáng hôm sau lúc 9 giờ, Chu Như Yên nhắn cho Vân Kiến Nguyệt bảo rằng cô ấy đã đến cổng trường.
Thì ra hôm qua Chu Như Yên bận họp suốt nên không chú ý đến điện thoại, đợi đến khi xong việc cả đêm, cô ấy nhìn thấy tin nhắn rồi lập tức xin nghỉ, lái xe suốt đêm đến thành phố A.
“Bốp!”
Một cái tát giòn giã hạ xuống mặt Chu Bản Tân, đôi mắt hạnh của Chu Như Yên đầy vẻ tức giận.
Cô ấy lái xe suốt một quãng đường dài như thế chỉ để đích thân cho Chu Bản Tân một bạt tai.
“Chị đã dặn đi dặn lại không được đến núi Sùng Quang! Em coi lời chị và ba mẹ như gió thoảng qua tai sao!” Chu Như Yên giận đến nỗi giọng nói lạc đi.
Vân Kiến Nguyệt vội đưa cho cô ấy một chai nước và ân cần mở nắp giúp: “Chị à, giờ tức giận cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng chị nói hết mọi chuyện cho em nghe, biết đâu em có thể giúp được.”
Cuối cùng, ba người tìm một quán cà phê kín đáo ngồi xuống, Chu Như Yên kể lại mọi chuyện về Chu Bản Tân.
*
Hai mươi mốt năm trước.
Nhà họ Chu là một gia đình trọng nam khinh nữ, Chu Bình Thành và Tất Thúy Văn sinh con đầu lòng là con gái, khiến các bậc trưởng bối trong gia đình rất không vui.
Vì sinh mổ nên muốn có con thứ hai phải đợi ba năm.
Con gái giờ đã năm tuổi nhưng bụng của Tất Thúy Văn vẫn chưa có động tĩnh gì.
Người nhà bắt đầu sốt ruột, nhất là mẹ chồng của Tất Thúy Văn luôn bóng gió mắng cô ấy là một “con gà mái không biết đẻ trứng,” rằng dòng dõi ba đời duy nhất của nhà họ Chu sắp đứt đoạn trong tay cô ấy.
Nếu là phụ nữ hiện đại với nhận thức tự do mạnh mẽ thì chắc chắn sẽ không vì những lời nói của mẹ chồng mà tự ti về bản thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Tất Thúy Văn hai mươi năm trước chỉ là một người phụ nữ tội nghiệp bị lớn lên trong một xã hội phụ quyền.
Mẹ chồng càng mắng thì trong lòng cô ấy càng lo lắng, cô đã thử mọi cách để có thai nhưng bụng vẫn không có động tĩnh.
Cuối cùng, vào dịp cuối năm, cô ấy đã mang thai.
Cả nhà vui mừng không kể xiết.
Nhưng niềm vui chóng tàn khi họ lén đưa tiền cho bác sĩ, biết được rằng lần này cô ấy lại mang thai con gái.
Nhưng lúc đó Tất Thúy Văn đã mang thai được bốn tháng nên không thể nào bỏ đứa bé được.
Chính sách kế hoạch hóa gia đình cũng rất nghiêm ngặt, tất cả tiền bạc của gia đình chỉ đủ để đóng phạt cho đứa con lần này, nếu sinh ra con gái, gia đình họ sẽ không còn cơ hội có con trai nữa.
“Haizz.” Tất Thúy Văn suốt ngày nhăn nhó, đi đâu cũng than thở.
Một nữ công nhân cùng xưởng thấy trưởng phòng dạo này không vui, nghe ngóng biết được Tất Thúy Văn vì chuyện con cái mà đau đầu liền nịnh nọt đưa ra ý kiến.
“Chị à, em quen một bà thầy cốt rất giỏi, bà ấy có thể biến đứa bé trong bụng chị từ gái thành trai, chị có muốn thử không?”
Dù rất mong có con trai nhưng Tất Thúy Văn đã học qua vài năm, hiểu rằng giới tính thai nhi không thể nào thay đổi được.
“Thôi cô đừng đùa nữa, làm việc của mình đi, làm sao mà thay đổi giới tính của đứa bé được.”
Nữ công nhân nói: “Thật mà chị, năm ngoái dì hai em sinh con trai, hồi đó siêu âm cũng nói là con gái, chính là nhờ bà cốt kia mà dì em sinh ra con trai đấy, nếu chị tin em, em sẽ giúp chị liên lạc với bà ấy.”
Tất Thúy Văn rất muốn từ chối câu chuyện hoang đường này, nhưng vừa nghĩ đến việc bà mẹ chồng không ngừng nhắc nhở cũng như ánh mắt thất vọng của chồng khi biết đứa bé lại là con gái, cô ấy như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Người công nhân kia nhanh chóng tìm được địa chỉ của bà cốt, và ngày hôm sau dẫn Tất Thúy Văn tới đó.
Bà cốt sống ở vùng nông thôn, hai người đạp xe một đoạn đường dài mới tới nơi.
Nhìn thấy Tất Thúy Văn, bà cốt không đợi cô lên tiếng mà nói ngay: “Bụng mang con gái à.”
Vì thân hình Tất Thúy Văn gầy gò, mang thai bốn tháng nhưng không thấy bụng, người ngoài nhìn vào tuyệt đối không đoán được cô đang mang thai. Khi nghe bà cốt nói một cách chắc chắn rằng cô mang thai con gái, Tất Thúy Văn đã tin bà ấy vài phần.
Cô như bấu víu lấy sợi dây cứu sinh cuối cùng, nắm lấy tay bà cốt: “Xin bà giúp tôi, nếu lại không sinh được con trai, tôi sẽ…”
“Biết rồi, đi theo tôi.”
Bà cốt rút tay ra một cách lạnh lùng, xoay người bước vào nhà, Tất Thúy Văn cũng đi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôi nhà đó thông gió và lấy sáng rất kém, vừa bước vào đã có một mùi ẩm mốc xộc lên.
Vì đang là ban ngày nên trong nhà không bật đèn, không khí ngột ngạt, tầm nhìn hạn chế.
Bà cốt yêu cầu Tất Thúy Văn nằm trên một tấm ván gỗ, không hiểu sao, cô ấy vừa nằm lên đó chưa được mấy phút đã ngủ thiếp đi.
Cô ấy dường như đã có một giấc mơ, trong mơ có một bé gái nhào vào lòng cô gọi “mẹ”.
Khi cô ấy cúi xuống nhìn đứa bé, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của nó hiện lên một vết bớt xanh.
Vết bớt đó dần lan rộng, cuối cùng chiếm trọn nửa bên trái khuôn mặt của bé gái!
Một nửa trắng trẻo, một nửa xanh thẫm, đứa trẻ này chẳng khác nào có gương mặt âm dương!
Giọng của cô bé cũng trở nên có chút kỳ lạ, nhưng nó vẫn nũng nịu gọi cô là mẹ.
Khi cô ấy vừa định đáp lại tiếng “mẹ” ấy thì đột nhiên bị ai đó đẩy một cái, giật mình tỉnh dậy.
“Làm phép xong rồi, uống chén nước bùa này là được.” Bà cốt đưa cho cô một cái chén đất, bên trong là một chén nước bùa đen ngòm.
Thực ra, phụ nữ mang thai không nên tùy tiện ăn uống, nhưng nhớ lại giấc mơ kỳ lạ kia, trong lòng Tất Thúy Văn cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Không biết là trong tâm trạng nào, cô ấy uống hết chén nước bùa đó.
Về nhà, bụng cô ấy đau suốt cả đêm.
Người nhà sợ cô ấy xảy ra chuyện, sáng hôm sau vội đưa cô đến bệnh viện.
Thật kỳ lạ, vừa đến bệnh viện thì bụng cô lại hết đau.
Bác sĩ tận tâm kiểm tra toàn diện cho cô ấy, còn siêu âm cho cô ấy nữa.
Bác sĩ siêu âm cho cô ấy lần này vẫn là người đã nhận tiền lần trước, khi cầm tờ kết quả siêu âm, vị bác sĩ đó không thể tin nổi mà bật dậy khỏi ghế làm đổ cả cốc trà mà không hay biết.
“Không thể nào…”
Vị bác sĩ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tờ kết quả siêu âm, dụi mắt nghĩ rằng mình nhìn nhầm.
Tất Thúy Văn lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Con tôi xảy ra chuyện gì sao?”
Bác sĩ lắc đầu, hoàn toàn không dám tin vào những gì mình đang thấy: “Lần trước tôi rõ ràng thấy là con gái, sao hôm nay đứa bé trong bụng cô lại biến thành con trai rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro