Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Ôi Vui Quá, Kíc...
2024-11-16 23:01:01
Đội trưởng mới cũng đầy lo lắng: “Đúng vậy, nếu không ổn thì cậu về nghỉ đi, cứ để bọn tôi lo trận đấu cho.”
“Em không sao, chắc là tối qua không ngủ ngon nên nhất thời phản ứng không kịp. Đã chuẩn bị bao lâu nay không thể chỉ vì em mà cho người thay thế được, bọn họ mới năm hai thôi, sao đấu lại mấy ông già bên đội kia chứ.”
Chu Bản Tân xua tay, sau khi trải qua sự cố vừa rồi, tinh thần cậu ấy dường như đã tập trung hơn. Đúng lúc xe đặt trước cũng đến, thấy Chu Bản Tân kiên quyết như vậy nên đội trưởng mới để cậu ấy cùng lên xe.
Đội biện luận của trường tổ chức trận đấu giao hữu này để thể hiện sự coi trọng, họ còn mượn được hội trường nhỏ từ đoàn thanh niên.
Hội trường có hai chiếc đèn chùm pha lê, đèn chùm nằm ngay trên chỗ ngồi của hai đội biện luận.
Trận đấu vừa bắt đầu, biện luận viên thứ nhất của đội bên kia chỉ mới đọc được nửa bài phát biểu, Vân Kiến Nguyệt đã đột ngột đứng dậy kéo Chu Bản Tân ngồi bên cạnh mình ra xa và hét lên với đồng đội: “Tránh ra!”
Dù không hiểu chuyện gì nhưng sự uy nghiêm của đàn chị Vân Kiến Nguyệt vẫn còn, đội trưởng mới và một đàn em khác liền đứng dậy tránh sang một bên.
“Rầm!”
Ngay khi tất cả kịp tránh xa, chiếc đèn chùm pha lê trên đầu đột ngột rơi xuống, đập nát chiếc ghế của Chu Bản Tân.
Toàn bộ hội trường chìm trong im lặng.
Đội trưởng mới và một người bạn cùng lớp sau khi thoát nạn thì sợ hãi ôm nhau khóc, ba người còn lại từ trường A cũng vội vàng chạy tới kiểm tra xem đồng đội có bị thương không, người ở trường giao hữu thì chết lặng, không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra!
Trận đấu không thể tiếp tục, đội trưởng mới gắng gượng kiềm chế cảm xúc, hẹn họ tổ chức lại trận đấu lần sau rồi cả nhóm bảy người rời đi.
Ra khỏi trường, Chu Bản Tân mặt trắng bệch nói với đồng đội: “Mọi người đi trước đi, em có chuyện muốn nói với đàn chị.”
Đồng đội cũng sợ hãi không ít, chỉ muốn về nghỉ ngơi liền bắt xe về.
Khi mọi người đã đi hết, Chu Bản Tân đột nhiên ôm chầm lấy Vân Kiến Nguyệt, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, một gã trai to xác khóc lóc thê thảm: “Đàn chị, cứu em, em không muốn chết, em thật sự không muốn chết!”
“Đừng khóc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Vân Kiến Nguyệt vỗ vỗ an ủi vài câu, rồi kéo Chu Bản Tân ra.
Chu Bản Tân vừa lau nước mắt vừa nói: “Vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, em và bạn cùng phòng đi núi Sùng Quang nhưng không hiểu sao, em liên tục gặp xui xẻo từ khi về từ núi Sùng Quang.”
“Lúc đầu là ăn phải gián, sau đó là thấy lưỡi dao trong giày, mỗi đêm đều gặp ác mộng, rồi chuyện hôm nay xảy ra.”
Một chiếc xe suýt đâm chết cậu ấy, một chiếc đèn chùm pha lê rơi xuống bất ngờ.
Tất cả những điều này đều bắt đầu sau khi cậu ấy đến núi Sùng Quang!
Vân Kiến Nguyệt nhớ lại lời Chu Như Yên từng bảo Chu Bản Tân không được đi núi Sùng Quang.
“Có phải chị gái cậu biết điều gì không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Chu Bản Tân gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không biết, nhưng em không dám nói với chị là em đã đi núi Sùng Quang.”
Theo tính khí của chị cậu ấy, nếu mấy chuyện rắc rối này chưa kịp giết cậu thì chắc chị cậu ấy sẽ đích thân ra tay xử lý cậu rồi.
“Nếu cậu không dám thì để tôi nói.” Vân Kiến Nguyệt gọi ngay cho Chu Như Yên nhưng không ai bắt máy, nên đành nhắn lại nói sơ tình hình của Chu Bản Tân, dặn cô ấy khi nào thấy tin nhắn thì gọi lại.
Vân Kiến Nguyệt đưa Chu Bản Tân về trường, dặn cậu ấy đặt số liên lạc khẩn cấp là cô, có chuyện gì phải liên hệ ngay.
Tối bảy giờ, vừa ăn tối xong cô nhận được cuộc gọi từ Thái Trạch Vũ.
“Đến Cục Linh Dị ngay, có chuyện rất gấp.”
“Tôi đang học, hợp đồng có ghi rõ là trong thời gian học không phải làm nhiệm vụ mà?” Vân Kiến Nguyệt vừa mở game, định xếp hạng một trận cho vui.
Thái Trạch Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Là chuyện liên quan đến thân thế của cô.”
Vân Kiến Nguyệt lập tức bỏ điện thoại xuống: “Đợi tôi, nửa tiếng nữa tôi có mặt.”
Bốn mươi phút sau, tại Cục Linh Dị.
Thái Trạch Vũ không còn hơi đâu để cãi nhau với Vân Kiến Nguyệt về việc cô trễ mười phút.
“Đây là Phương Lâm An, hai người đã gặp rồi, để cậu ấy nói tình hình cho cô biết.” Thái Trạch Vũ kéo Phương Lâm An qua.
Vân Kiến Nguyệt nhìn vẻ ngoài của Phương Lâm An, buột miệng “Ồ” một tiếng.
Cô thực sự không hiểu nổi kiểu ăn mặc của Phương Lâm An lần này là gì.
Lần trước gặp anh ta, dù người đầy mùi rượu nhưng ít nhất vẫn còn ra dáng con người.
Sao hôm nay anh ta này lại lôi thôi thế nhỉ, râu ria lởm chởm, tóc thì bóng nhẫy dầu, quần áo trông chẳng biết bao lâu rồi không giặt, đúng là chuẩn mầm non tương lai của nghề ăn xin dọc đường.
Phương Lâm An từ lần rời khỏi Cục Linh Dị đến nay, suốt hai tháng qua gần như ở lì trong Linh Khê Môn lật tung hết các sách trong thư viện của môn phái. Cuối cùng, trời không phụ lòng người, anh ta tìm được một quyển ghi chép về tình trạng rất giống với của Vân Kiến Nguyệt.
“Cô là hậu duệ của Thần Nữ, mẹ cô, người đã mất tích có thể cũng là hậu duệ của Thần Nữ.” Phương Lâm An giải thích ngắn gọn.
Từ trong miếng ngọc, Lục Trường Tuyết ló đầu ra, mặt mũi đầy vẻ không thể tin nổi: “Thế là, cục cưng, hóa ra mày thật sự là tiểu tiên nữ hả? Biết làm phép biu~biu~”
Vân Kiến Nguyệt mặt không cảm xúc, thò tay ấn con quỷ vào lại trong ngọc.
Cái gọi là hậu duệ Thần Nữ thực chất là chỉ những người mang dòng máu thần, mà dòng máu này chỉ truyền cho con gái chứ không truyền cho con trai, nên người sở hữu dòng máu này đều được gọi là Thần Nữ.
Truyền thuyết kể rằng hàng triệu năm trước, khi thần cư trú trên đỉnh Côn Lôn, có một vị thần đã có con với loài người.
Nhưng vị thần đó không hề hay biết điều này, và con cháu của ông cứ thế truyền lại trong xã hội loài người qua bao thế hệ.
Thần Nữ sở hữu một phần sức mạnh của thần nhưng qua từng thế hệ, dòng máu càng lúc càng nhạt, cho đến Thần Nữ ngày nay, sức mạnh đã rất yếu ớt rồi.
Điều này cũng có thể giải thích rõ ràng tại sao sau khi Lục Trường Tuyết được truyền máu của Vân Kiến Nguyệt, cô ấy trở thành một lệ quỷ đầy sức mạnh, thậm chí nhờ có Vân Kiến Nguyệt mà giữ được ý thức tỉnh táo.
Tất cả đều là tác dụng từ dòng máu Thần Nữ.
“Vậy nên, chuyện mẹ cô mất tích rất có thể là có ẩn tình.” Thái Trạch Vũ nói.
Mẹ của Vân Kiến Nguyệt cũng là Thần Nữ, mà Thần Nữ từ lâu đã là mục tiêu của yêu ma quỷ quái, nếu chúng ăn thịt Thần Nữ có thể có được sức mạnh vô song.
Có lẽ năm đó, mẹ của Vân Kiến Nguyệt biết mình là Thần Nữ, và vì một lý do nào đó buộc phải giả chết rời đi.
Hoặc có thể bà ấy đã thực sự qua đời.
Tóm lại, khi thân phận Thần Nữ lộ diện, mọi chuyện trở nên càng phức tạp.
Vân Kiến Nguyệt hỏi: “Vậy các anh sẽ tiếp tục điều tra về mẹ tôi chứ?”
Thái Trạch Vũ: “Giờ đã biết khả năng cô ấy là Thần Nữ, không muốn điều tra tiếp cũng phải điều tra tiếp.”
“Được, tôi biết rồi.” Vân Kiến Nguyệt đáp.
“Sao cô bình tĩnh thế? Xin cô đó, cô là Thần Nữ đấy?” Phương Lâm An phát rồ, người bình thường mà biết mình đột nhiên thành Thần Nữ thì phản ứng phải khác chứ?
Vân Kiến Nguyệt vỗ tay hoan hô và xoay tròn một vòng thật lố bịch: “Wow! Tôi là Thần Nữ đấy! Vui quá kích động quá đi mất!”
“Em không sao, chắc là tối qua không ngủ ngon nên nhất thời phản ứng không kịp. Đã chuẩn bị bao lâu nay không thể chỉ vì em mà cho người thay thế được, bọn họ mới năm hai thôi, sao đấu lại mấy ông già bên đội kia chứ.”
Chu Bản Tân xua tay, sau khi trải qua sự cố vừa rồi, tinh thần cậu ấy dường như đã tập trung hơn. Đúng lúc xe đặt trước cũng đến, thấy Chu Bản Tân kiên quyết như vậy nên đội trưởng mới để cậu ấy cùng lên xe.
Đội biện luận của trường tổ chức trận đấu giao hữu này để thể hiện sự coi trọng, họ còn mượn được hội trường nhỏ từ đoàn thanh niên.
Hội trường có hai chiếc đèn chùm pha lê, đèn chùm nằm ngay trên chỗ ngồi của hai đội biện luận.
Trận đấu vừa bắt đầu, biện luận viên thứ nhất của đội bên kia chỉ mới đọc được nửa bài phát biểu, Vân Kiến Nguyệt đã đột ngột đứng dậy kéo Chu Bản Tân ngồi bên cạnh mình ra xa và hét lên với đồng đội: “Tránh ra!”
Dù không hiểu chuyện gì nhưng sự uy nghiêm của đàn chị Vân Kiến Nguyệt vẫn còn, đội trưởng mới và một đàn em khác liền đứng dậy tránh sang một bên.
“Rầm!”
Ngay khi tất cả kịp tránh xa, chiếc đèn chùm pha lê trên đầu đột ngột rơi xuống, đập nát chiếc ghế của Chu Bản Tân.
Toàn bộ hội trường chìm trong im lặng.
Đội trưởng mới và một người bạn cùng lớp sau khi thoát nạn thì sợ hãi ôm nhau khóc, ba người còn lại từ trường A cũng vội vàng chạy tới kiểm tra xem đồng đội có bị thương không, người ở trường giao hữu thì chết lặng, không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra!
Trận đấu không thể tiếp tục, đội trưởng mới gắng gượng kiềm chế cảm xúc, hẹn họ tổ chức lại trận đấu lần sau rồi cả nhóm bảy người rời đi.
Ra khỏi trường, Chu Bản Tân mặt trắng bệch nói với đồng đội: “Mọi người đi trước đi, em có chuyện muốn nói với đàn chị.”
Đồng đội cũng sợ hãi không ít, chỉ muốn về nghỉ ngơi liền bắt xe về.
Khi mọi người đã đi hết, Chu Bản Tân đột nhiên ôm chầm lấy Vân Kiến Nguyệt, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, một gã trai to xác khóc lóc thê thảm: “Đàn chị, cứu em, em không muốn chết, em thật sự không muốn chết!”
“Đừng khóc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Vân Kiến Nguyệt vỗ vỗ an ủi vài câu, rồi kéo Chu Bản Tân ra.
Chu Bản Tân vừa lau nước mắt vừa nói: “Vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, em và bạn cùng phòng đi núi Sùng Quang nhưng không hiểu sao, em liên tục gặp xui xẻo từ khi về từ núi Sùng Quang.”
“Lúc đầu là ăn phải gián, sau đó là thấy lưỡi dao trong giày, mỗi đêm đều gặp ác mộng, rồi chuyện hôm nay xảy ra.”
Một chiếc xe suýt đâm chết cậu ấy, một chiếc đèn chùm pha lê rơi xuống bất ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả những điều này đều bắt đầu sau khi cậu ấy đến núi Sùng Quang!
Vân Kiến Nguyệt nhớ lại lời Chu Như Yên từng bảo Chu Bản Tân không được đi núi Sùng Quang.
“Có phải chị gái cậu biết điều gì không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Chu Bản Tân gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không biết, nhưng em không dám nói với chị là em đã đi núi Sùng Quang.”
Theo tính khí của chị cậu ấy, nếu mấy chuyện rắc rối này chưa kịp giết cậu thì chắc chị cậu ấy sẽ đích thân ra tay xử lý cậu rồi.
“Nếu cậu không dám thì để tôi nói.” Vân Kiến Nguyệt gọi ngay cho Chu Như Yên nhưng không ai bắt máy, nên đành nhắn lại nói sơ tình hình của Chu Bản Tân, dặn cô ấy khi nào thấy tin nhắn thì gọi lại.
Vân Kiến Nguyệt đưa Chu Bản Tân về trường, dặn cậu ấy đặt số liên lạc khẩn cấp là cô, có chuyện gì phải liên hệ ngay.
Tối bảy giờ, vừa ăn tối xong cô nhận được cuộc gọi từ Thái Trạch Vũ.
“Đến Cục Linh Dị ngay, có chuyện rất gấp.”
“Tôi đang học, hợp đồng có ghi rõ là trong thời gian học không phải làm nhiệm vụ mà?” Vân Kiến Nguyệt vừa mở game, định xếp hạng một trận cho vui.
Thái Trạch Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Là chuyện liên quan đến thân thế của cô.”
Vân Kiến Nguyệt lập tức bỏ điện thoại xuống: “Đợi tôi, nửa tiếng nữa tôi có mặt.”
Bốn mươi phút sau, tại Cục Linh Dị.
Thái Trạch Vũ không còn hơi đâu để cãi nhau với Vân Kiến Nguyệt về việc cô trễ mười phút.
“Đây là Phương Lâm An, hai người đã gặp rồi, để cậu ấy nói tình hình cho cô biết.” Thái Trạch Vũ kéo Phương Lâm An qua.
Vân Kiến Nguyệt nhìn vẻ ngoài của Phương Lâm An, buột miệng “Ồ” một tiếng.
Cô thực sự không hiểu nổi kiểu ăn mặc của Phương Lâm An lần này là gì.
Lần trước gặp anh ta, dù người đầy mùi rượu nhưng ít nhất vẫn còn ra dáng con người.
Sao hôm nay anh ta này lại lôi thôi thế nhỉ, râu ria lởm chởm, tóc thì bóng nhẫy dầu, quần áo trông chẳng biết bao lâu rồi không giặt, đúng là chuẩn mầm non tương lai của nghề ăn xin dọc đường.
Phương Lâm An từ lần rời khỏi Cục Linh Dị đến nay, suốt hai tháng qua gần như ở lì trong Linh Khê Môn lật tung hết các sách trong thư viện của môn phái. Cuối cùng, trời không phụ lòng người, anh ta tìm được một quyển ghi chép về tình trạng rất giống với của Vân Kiến Nguyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô là hậu duệ của Thần Nữ, mẹ cô, người đã mất tích có thể cũng là hậu duệ của Thần Nữ.” Phương Lâm An giải thích ngắn gọn.
Từ trong miếng ngọc, Lục Trường Tuyết ló đầu ra, mặt mũi đầy vẻ không thể tin nổi: “Thế là, cục cưng, hóa ra mày thật sự là tiểu tiên nữ hả? Biết làm phép biu~biu~”
Vân Kiến Nguyệt mặt không cảm xúc, thò tay ấn con quỷ vào lại trong ngọc.
Cái gọi là hậu duệ Thần Nữ thực chất là chỉ những người mang dòng máu thần, mà dòng máu này chỉ truyền cho con gái chứ không truyền cho con trai, nên người sở hữu dòng máu này đều được gọi là Thần Nữ.
Truyền thuyết kể rằng hàng triệu năm trước, khi thần cư trú trên đỉnh Côn Lôn, có một vị thần đã có con với loài người.
Nhưng vị thần đó không hề hay biết điều này, và con cháu của ông cứ thế truyền lại trong xã hội loài người qua bao thế hệ.
Thần Nữ sở hữu một phần sức mạnh của thần nhưng qua từng thế hệ, dòng máu càng lúc càng nhạt, cho đến Thần Nữ ngày nay, sức mạnh đã rất yếu ớt rồi.
Điều này cũng có thể giải thích rõ ràng tại sao sau khi Lục Trường Tuyết được truyền máu của Vân Kiến Nguyệt, cô ấy trở thành một lệ quỷ đầy sức mạnh, thậm chí nhờ có Vân Kiến Nguyệt mà giữ được ý thức tỉnh táo.
Tất cả đều là tác dụng từ dòng máu Thần Nữ.
“Vậy nên, chuyện mẹ cô mất tích rất có thể là có ẩn tình.” Thái Trạch Vũ nói.
Mẹ của Vân Kiến Nguyệt cũng là Thần Nữ, mà Thần Nữ từ lâu đã là mục tiêu của yêu ma quỷ quái, nếu chúng ăn thịt Thần Nữ có thể có được sức mạnh vô song.
Có lẽ năm đó, mẹ của Vân Kiến Nguyệt biết mình là Thần Nữ, và vì một lý do nào đó buộc phải giả chết rời đi.
Hoặc có thể bà ấy đã thực sự qua đời.
Tóm lại, khi thân phận Thần Nữ lộ diện, mọi chuyện trở nên càng phức tạp.
Vân Kiến Nguyệt hỏi: “Vậy các anh sẽ tiếp tục điều tra về mẹ tôi chứ?”
Thái Trạch Vũ: “Giờ đã biết khả năng cô ấy là Thần Nữ, không muốn điều tra tiếp cũng phải điều tra tiếp.”
“Được, tôi biết rồi.” Vân Kiến Nguyệt đáp.
“Sao cô bình tĩnh thế? Xin cô đó, cô là Thần Nữ đấy?” Phương Lâm An phát rồ, người bình thường mà biết mình đột nhiên thành Thần Nữ thì phản ứng phải khác chứ?
Vân Kiến Nguyệt vỗ tay hoan hô và xoay tròn một vòng thật lố bịch: “Wow! Tôi là Thần Nữ đấy! Vui quá kích động quá đi mất!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro