Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Đáng Ghét, Lại...
2024-11-13 20:31:04
Đáng ghét, lại để hắn thể hiện rồi!
Hai người một quỷ phối hợp ăn ý, đến mức các cành cây hòe không làm gì nổi họ.
Những cành cây hòe rung lên dữ dội, dần dần hợp thành một hình người bằng gỗ đen, mảnh gỗ không có ngũ quan trông vô cùng rùng rợn.
“Cẩn thận, đây chắc là tên thần Song Sinh đó,” Lục Trường Tuyết nghiêm túc nhắc nhở cả hai, với tư cách là kẻ không phải người, cô có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh đáng sợ của hình gỗ người này.
Đây là sức mạnh từ các nhánh cây hòe tụ lại nhưng cao hơn nhiều so với những nhánh cây rời rạc kia, có thể nói thứ này chính là bản thể.
Hình gỗ người nghiêng đầu dường như đang quan sát Vân Kiến Nguyệt, nhưng bởi vì nó không có ngũ quan, cái cách nó đứng nhìn tĩnh lặng về một hướng lại khiến người khác lạnh sống lưng.
Vân Kiến Nguyệt cảm nhận rõ mình đang bị khóa mục tiêu.
Giống như một con nai đang gặm cỏ trên thảo nguyên bao la, bỗng nhiên bị một loài thú ăn thịt rình mò.
Hình gỗ người lắc mình để lại một bóng mờ.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Vân Kiến Nguyệt lăn sang một bên, tay cầm cưa điện chém vào đúng vị trí cô vừa đứng.
Âm thanh gỗ bị cưa vang lên, hai người một quỷ mới nhận ra hình gỗ người thực sự đã bị Vân Kiến Nguyệt chém trúng.
Rõ ràng ban nãy họ chẳng thấy hình gỗ người di chuyển, vậy sao Vân Kiến Nguyệt làm được nhỉ!
Chu Bản Tân nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, trong khi cô tay vẫn run run nhưng giọng lại đầy thoải mái: “Chắc là… giác quan thứ sáu của phụ nữ.”
“Chạy mau!”
Lục Trường Tuyết trừng mắt hết cỡ, cả người như tia chớp bay về phía Vân Kiến Nguyệt.
Chu Bản Tân mặt mày đờ đẫn, cứng đơ đến nỗi chẳng thốt nổi một lời.
Phía sau Vân Kiến Nguyệt, một hình gỗ người khác bất ngờ xuất hiện.
Có vẻ họ đều quên mất, dân thôn vốn cúng bái hai mảnh gỗ kỳ dị này, chúng là thần Song Sinh.
Nhưng đã quá muộn.
Khi cơn gió lạnh xuất hiện sau lưng Vân Kiến Nguyệt, hình gỗ người mà cô chém trúng dùng lực giữ chặt lấy chiếc cưa điện không cho cô rút ra.
Ngay lúc không còn đường thoát, một ánh đao sắc bén lướt qua.
“Ầm!”
Sau một tiếng nổ lớn, Vân Kiến Nguyệt quay lại thấy hình gỗ người phía sau đã bị ai đó bổ thành hai nửa rơi xuống đất, tung bụi mịt mù.
Giữa làn bụi, người cầm đao có gương mặt tinh xảo, biểu cảm lạnh lùng.
Khuôn mặt ấy nằm giữa ranh giới của thiếu niên và đàn ông, mang theo vẻ đẹp không tuổi.
“Tư Vô Mệnh?” Vân Kiến Nguyệt buộc phải thừa nhận, cô lại để anh thể hiện rồi.
Tư Vô Mệnh giơ đao đâm về phía cô, Vân Kiến Nguyệt không né tránh.
Ngay giây tiếp theo, mảnh gỗ người khác cũng bị chém làm đôi.
Mảnh gỗ người dưới đất vặn vẹo, cọ xát hai nửa thân thể vào nhau như muốn tự ghép lại.
Một chiếc giày đen giẫm mạnh lên mảnh gỗ, nó lập tức vỡ nát, tan thành từng mảnh.
Vân Kiến Nguyệt: Đáng ghét, lại để anh ta làm màu rồi!
“Anh em, làm việc thôi!”
Giọng của Thái Trạch Vũ vang lên từ xa mười mấy mét, bảy tám người đeo huy hiệu của Cục Linh Dị lao đến, xử lý đống tàn tích một cách chuyên nghiệp.
Lục Trường Tuyết như bừng tỉnh, bay đến túm lấy Vân Kiến Nguyệt lắc mạnh: “Sao không chạy hả! Nếu tên làm màu kia không đến là mày đã xong đời rồi! Đến lúc đó thì mày chỉ còn nước làm quỷ giống tao thôi đấy!”
“Đến lúc đó thì có muốn chạy cũng không kịp đâu.” Chu Bản Tân nhỏ giọng nói một câu công bằng.
“Đừng lắc nữa…” Vân Kiến Nguyệt bị lắc đến mức muốn nôn.
“Lúc tên làm màu đó giơ đao chém mày, sao mày không né? Lỡ anh ta thật sự chém mày thì sao hả!” Lục Trường Tuyết vẫn điên cuồng lắc cô, trông rất mất bình tĩnh.
Vân Kiến Nguyệt lặng lẽ giơ chiếc cưa điện lên với giọng yếu ớt: “Đừng lắc nữa.”
Chiếc cưa điện kêu “rè rè,” Lục Trường Tuyết liền buông tay ngay lập tức.
Ngay sau đó, Lục Trường Tuyết hét toáng lên: “Mày nhặt cưa điện lên từ khi nào vậy!”
Chu Bản Tân đứng cạnh yếu ớt giơ tay: “Em thấy rồi, là tên làm màu đó lén nhặt lên rồi nhét vào tay đàn chị.”
Bậc thầy làm màu Tư Vô Mệnh lẳng lặng đút thanh đao vào vỏ, ngoài việc hai bên tai hơi đỏ ra thì vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc và bình thường, không hề giống ai vừa làm chuyện xấu.
Người của Cục Linh Dị quả là chuyên nghiệp, bảy tám người mà không mất đến một tiếng đã xử lý xong hiện trường.
Thậm chí còn có cảnh sát đến hỗ trợ, đưa những người dân tham gia lễ tế về đồn để thẩm vấn.
Còn về phía Vân Kiến Nguyệt và những người khác…
“Đừng động đậy, để tôi chụp cái đã, sống hơn ba mươi năm nay, lần đầu tiên tôi thấy một con lệ quỷ tỉnh táo thế này.”
“Cô ấy còn giúp đỡ cứu người nữa chứ, cậu đã thấy lệ quỷ cứu người bao giờ chưa? Tôi thì chưa!”
“Tránh ra chút nào, cậu chắn mất ảnh của tôi rồi! Tôi phải đăng lên mạng đấy!”
Người của Cục Linh Dị xúm lại xung quanh Lục Trường Tuyết, trên người họ đều mang các loại pháp khí và bùa phép trừ tà khiến cô ấy run rẩy không ngừng.
Bảy tám người mà không ai đứng đắn nổi, đèn flash của điện thoại nhấp nháy liên tục, dường như họ sẽ không dừng lại nếu chưa chụp đủ.
“Cứu tao, hu hu…” Lục Trường Tuyết run rẩy gọi Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt lôi hai người của Cục Linh Dị ra, nhanh chóng nhét Lục Trường Tuyết vào miếng ngọc bội.
Những người bị ngăn chụp ảnh lập tức lộ vẻ không hài lòng, nhìn cô chằm chằm.
“Cô bé, đừng keo kiệt thế chứ, chỉ là chụp vài tấm thôi mà.”
Vân Kiến Nguyệt im lặng giơ cưa điện lên mở van, chiếc cưa điện lại kêu “rè rè.”
Những người của Cục Linh Dị tức thì ai nấy đều cúi đầu, ngó mũi nhìn mũi, nhìn trời nhìn đất, không ai dám mở miệng lắm lời.
Hình ảnh từ máy bay không người lái vừa truyền về rõ mồn một, nhìn vị tiểu thư yếu đuối xinh xắn này một tay cầm cưa điện một tay đối phó nhánh cây hòe.
Đó là một phân thân của tà thần, những người hành nghề huyền môn như bọn họ cũng không dám chắc có thể xử lý dễ dàng.
“Biết quy định rồi chứ? Đi thôi, chuẩn bị nhận thẩm vấn.” Thái Trạch Vũ kịp thời đến khiến Vân Kiến Nguyệt tắt chiếc cưa điện.
Chu Bản Tân chỉ vào mình: “Tôi cũng phải nhận thẩm vấn à? Không đến đồn cảnh sát sao?”
Thái Trạch Vũ liếc nhìn Chu Bản Tân với vóc người cao to hơn cả con vượn đột, theo bản năng lùi lại một bước, cố tỏ ra bình tĩnh: “Phải, các cậu do chúng tôi phụ trách, còn người dân sẽ do cảnh sát xử lý.”
Vân Kiến Nguyệt quen thuộc kéo tay Đỗ Minh Hạo: “Đi nào, vẫn là anh thẩm vấn bạn thân của tôi, còn Thái Trạch Vũ sẽ thẩm vấn tôi phải không?”
Đỗ Minh Hạo sợ hãi kêu lên: “Sao lần nào cũng là tôi thế! Lần trước là tăng ca, sao lần này thêm việc vẫn là của tôi chứ!”
Cuối cùng, theo đúng lệ cũ, Đỗ Minh Hạo thẩm vấn Lục Trường Tuyết, Thái Trạch Vũ thẩm vấn Vân Kiến Nguyệt, một người khác của Cục Linh Dị thẩm vấn Chu Bản Tân.
Hai người một quỷ phối hợp vô cùng ăn ý, biết gì khai nấy.
Nhưng Thái Trạch Vũ nhìn lời khai của Vân Kiến Nguyệt trước mặt mà rơi vào trầm tư.
“Còn một tà thần nữa? Còn rất đẹp trai? Cô còn ngã vào lòng người ta, sờ cơ ngực người ta, cắt tóc người ta? Thế thì không lạ khi người ta muốn bóp chết cô... Không phải, đây không phải trọng điểm.”
“Vậy trọng điểm là gì?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Ngũ quan của Thái Trạch Vũ nhăn nhó đến mức biến dạng: “Trọng điểm là, theo quan sát của chúng tôi trong năm qua, thôn Tiên Ẩn chỉ có tà thần Song Sinh này chứ không hề có tà thần nào khác!”
Hai người một quỷ phối hợp ăn ý, đến mức các cành cây hòe không làm gì nổi họ.
Những cành cây hòe rung lên dữ dội, dần dần hợp thành một hình người bằng gỗ đen, mảnh gỗ không có ngũ quan trông vô cùng rùng rợn.
“Cẩn thận, đây chắc là tên thần Song Sinh đó,” Lục Trường Tuyết nghiêm túc nhắc nhở cả hai, với tư cách là kẻ không phải người, cô có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh đáng sợ của hình gỗ người này.
Đây là sức mạnh từ các nhánh cây hòe tụ lại nhưng cao hơn nhiều so với những nhánh cây rời rạc kia, có thể nói thứ này chính là bản thể.
Hình gỗ người nghiêng đầu dường như đang quan sát Vân Kiến Nguyệt, nhưng bởi vì nó không có ngũ quan, cái cách nó đứng nhìn tĩnh lặng về một hướng lại khiến người khác lạnh sống lưng.
Vân Kiến Nguyệt cảm nhận rõ mình đang bị khóa mục tiêu.
Giống như một con nai đang gặm cỏ trên thảo nguyên bao la, bỗng nhiên bị một loài thú ăn thịt rình mò.
Hình gỗ người lắc mình để lại một bóng mờ.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Vân Kiến Nguyệt lăn sang một bên, tay cầm cưa điện chém vào đúng vị trí cô vừa đứng.
Âm thanh gỗ bị cưa vang lên, hai người một quỷ mới nhận ra hình gỗ người thực sự đã bị Vân Kiến Nguyệt chém trúng.
Rõ ràng ban nãy họ chẳng thấy hình gỗ người di chuyển, vậy sao Vân Kiến Nguyệt làm được nhỉ!
Chu Bản Tân nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, trong khi cô tay vẫn run run nhưng giọng lại đầy thoải mái: “Chắc là… giác quan thứ sáu của phụ nữ.”
“Chạy mau!”
Lục Trường Tuyết trừng mắt hết cỡ, cả người như tia chớp bay về phía Vân Kiến Nguyệt.
Chu Bản Tân mặt mày đờ đẫn, cứng đơ đến nỗi chẳng thốt nổi một lời.
Phía sau Vân Kiến Nguyệt, một hình gỗ người khác bất ngờ xuất hiện.
Có vẻ họ đều quên mất, dân thôn vốn cúng bái hai mảnh gỗ kỳ dị này, chúng là thần Song Sinh.
Nhưng đã quá muộn.
Khi cơn gió lạnh xuất hiện sau lưng Vân Kiến Nguyệt, hình gỗ người mà cô chém trúng dùng lực giữ chặt lấy chiếc cưa điện không cho cô rút ra.
Ngay lúc không còn đường thoát, một ánh đao sắc bén lướt qua.
“Ầm!”
Sau một tiếng nổ lớn, Vân Kiến Nguyệt quay lại thấy hình gỗ người phía sau đã bị ai đó bổ thành hai nửa rơi xuống đất, tung bụi mịt mù.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa làn bụi, người cầm đao có gương mặt tinh xảo, biểu cảm lạnh lùng.
Khuôn mặt ấy nằm giữa ranh giới của thiếu niên và đàn ông, mang theo vẻ đẹp không tuổi.
“Tư Vô Mệnh?” Vân Kiến Nguyệt buộc phải thừa nhận, cô lại để anh thể hiện rồi.
Tư Vô Mệnh giơ đao đâm về phía cô, Vân Kiến Nguyệt không né tránh.
Ngay giây tiếp theo, mảnh gỗ người khác cũng bị chém làm đôi.
Mảnh gỗ người dưới đất vặn vẹo, cọ xát hai nửa thân thể vào nhau như muốn tự ghép lại.
Một chiếc giày đen giẫm mạnh lên mảnh gỗ, nó lập tức vỡ nát, tan thành từng mảnh.
Vân Kiến Nguyệt: Đáng ghét, lại để anh ta làm màu rồi!
“Anh em, làm việc thôi!”
Giọng của Thái Trạch Vũ vang lên từ xa mười mấy mét, bảy tám người đeo huy hiệu của Cục Linh Dị lao đến, xử lý đống tàn tích một cách chuyên nghiệp.
Lục Trường Tuyết như bừng tỉnh, bay đến túm lấy Vân Kiến Nguyệt lắc mạnh: “Sao không chạy hả! Nếu tên làm màu kia không đến là mày đã xong đời rồi! Đến lúc đó thì mày chỉ còn nước làm quỷ giống tao thôi đấy!”
“Đến lúc đó thì có muốn chạy cũng không kịp đâu.” Chu Bản Tân nhỏ giọng nói một câu công bằng.
“Đừng lắc nữa…” Vân Kiến Nguyệt bị lắc đến mức muốn nôn.
“Lúc tên làm màu đó giơ đao chém mày, sao mày không né? Lỡ anh ta thật sự chém mày thì sao hả!” Lục Trường Tuyết vẫn điên cuồng lắc cô, trông rất mất bình tĩnh.
Vân Kiến Nguyệt lặng lẽ giơ chiếc cưa điện lên với giọng yếu ớt: “Đừng lắc nữa.”
Chiếc cưa điện kêu “rè rè,” Lục Trường Tuyết liền buông tay ngay lập tức.
Ngay sau đó, Lục Trường Tuyết hét toáng lên: “Mày nhặt cưa điện lên từ khi nào vậy!”
Chu Bản Tân đứng cạnh yếu ớt giơ tay: “Em thấy rồi, là tên làm màu đó lén nhặt lên rồi nhét vào tay đàn chị.”
Bậc thầy làm màu Tư Vô Mệnh lẳng lặng đút thanh đao vào vỏ, ngoài việc hai bên tai hơi đỏ ra thì vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc và bình thường, không hề giống ai vừa làm chuyện xấu.
Người của Cục Linh Dị quả là chuyên nghiệp, bảy tám người mà không mất đến một tiếng đã xử lý xong hiện trường.
Thậm chí còn có cảnh sát đến hỗ trợ, đưa những người dân tham gia lễ tế về đồn để thẩm vấn.
Còn về phía Vân Kiến Nguyệt và những người khác…
“Đừng động đậy, để tôi chụp cái đã, sống hơn ba mươi năm nay, lần đầu tiên tôi thấy một con lệ quỷ tỉnh táo thế này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô ấy còn giúp đỡ cứu người nữa chứ, cậu đã thấy lệ quỷ cứu người bao giờ chưa? Tôi thì chưa!”
“Tránh ra chút nào, cậu chắn mất ảnh của tôi rồi! Tôi phải đăng lên mạng đấy!”
Người của Cục Linh Dị xúm lại xung quanh Lục Trường Tuyết, trên người họ đều mang các loại pháp khí và bùa phép trừ tà khiến cô ấy run rẩy không ngừng.
Bảy tám người mà không ai đứng đắn nổi, đèn flash của điện thoại nhấp nháy liên tục, dường như họ sẽ không dừng lại nếu chưa chụp đủ.
“Cứu tao, hu hu…” Lục Trường Tuyết run rẩy gọi Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt lôi hai người của Cục Linh Dị ra, nhanh chóng nhét Lục Trường Tuyết vào miếng ngọc bội.
Những người bị ngăn chụp ảnh lập tức lộ vẻ không hài lòng, nhìn cô chằm chằm.
“Cô bé, đừng keo kiệt thế chứ, chỉ là chụp vài tấm thôi mà.”
Vân Kiến Nguyệt im lặng giơ cưa điện lên mở van, chiếc cưa điện lại kêu “rè rè.”
Những người của Cục Linh Dị tức thì ai nấy đều cúi đầu, ngó mũi nhìn mũi, nhìn trời nhìn đất, không ai dám mở miệng lắm lời.
Hình ảnh từ máy bay không người lái vừa truyền về rõ mồn một, nhìn vị tiểu thư yếu đuối xinh xắn này một tay cầm cưa điện một tay đối phó nhánh cây hòe.
Đó là một phân thân của tà thần, những người hành nghề huyền môn như bọn họ cũng không dám chắc có thể xử lý dễ dàng.
“Biết quy định rồi chứ? Đi thôi, chuẩn bị nhận thẩm vấn.” Thái Trạch Vũ kịp thời đến khiến Vân Kiến Nguyệt tắt chiếc cưa điện.
Chu Bản Tân chỉ vào mình: “Tôi cũng phải nhận thẩm vấn à? Không đến đồn cảnh sát sao?”
Thái Trạch Vũ liếc nhìn Chu Bản Tân với vóc người cao to hơn cả con vượn đột, theo bản năng lùi lại một bước, cố tỏ ra bình tĩnh: “Phải, các cậu do chúng tôi phụ trách, còn người dân sẽ do cảnh sát xử lý.”
Vân Kiến Nguyệt quen thuộc kéo tay Đỗ Minh Hạo: “Đi nào, vẫn là anh thẩm vấn bạn thân của tôi, còn Thái Trạch Vũ sẽ thẩm vấn tôi phải không?”
Đỗ Minh Hạo sợ hãi kêu lên: “Sao lần nào cũng là tôi thế! Lần trước là tăng ca, sao lần này thêm việc vẫn là của tôi chứ!”
Cuối cùng, theo đúng lệ cũ, Đỗ Minh Hạo thẩm vấn Lục Trường Tuyết, Thái Trạch Vũ thẩm vấn Vân Kiến Nguyệt, một người khác của Cục Linh Dị thẩm vấn Chu Bản Tân.
Hai người một quỷ phối hợp vô cùng ăn ý, biết gì khai nấy.
Nhưng Thái Trạch Vũ nhìn lời khai của Vân Kiến Nguyệt trước mặt mà rơi vào trầm tư.
“Còn một tà thần nữa? Còn rất đẹp trai? Cô còn ngã vào lòng người ta, sờ cơ ngực người ta, cắt tóc người ta? Thế thì không lạ khi người ta muốn bóp chết cô... Không phải, đây không phải trọng điểm.”
“Vậy trọng điểm là gì?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Ngũ quan của Thái Trạch Vũ nhăn nhó đến mức biến dạng: “Trọng điểm là, theo quan sát của chúng tôi trong năm qua, thôn Tiên Ẩn chỉ có tà thần Song Sinh này chứ không hề có tà thần nào khác!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro