Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Olympic Không C...
2024-11-16 23:01:01
“Cái này là giấu trong quần trước đó đấy, may mà mấy cô dì thay đồ cho tao thấy phiền mới không lột sạch tao.” Vân Kiến Nguyệt nói với giọng bình thản, như thể đây là chuyện rất đỗi bình thường.
Ai mà lại đi giấu cưa máy trong quần chứ?!
Lục Trường Tuyết đơ người, càng tò mò sao cái cưa lớn thế mà mấy bà cô đó lại không phát hiện ra được? Chẳng lẽ đều bị lão thị cả rồi ư!
“Giờ còn không chạy chờ gì nữa?” Chu Bản Tân lên tiếng hỏi.
Theo hướng nhìn của Chu Bản Tân, Vân Kiến Nguyệt phát hiện ảo cảnh của Lục Trường Tuyết đã mất tác dụng khi oán khí trên người cô ấy tiêu tan, dân thôn cũng đã tỉnh táo lại, từng người đều dùng ánh mắt hệt như dã thú nhìn chằm chằm vào họ.
Nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào cô.
Lục Trường Tuyết lúc này mới thấy sợ, không hiểu sao một con quỷ như cô ấy lại biết sợ: “Sao tao cứ có cảm giác bọn họ muốn giết mày vậy.”
Vân Kiến Nguyệt gật đầu: “Tao cũng thấy thế.”
Chu Bản Tân: “Vậy mà ta còn đứng đây làm gì?”
“Chạy thôi!”
Chưa dứt lời, Vân Kiến Nguyệt đã lao đi nhanh như một vận động viên chạy nước rút.
Đùa chắc! Ở đây có hơn trăm người, dù trong đó có một nửa là già yếu bệnh tật, bọn họ có hai người một quỷ cũng không đánh lại được mấy chục người đâu.
“Đợi em với!” Chu Bản Tân gào lên, cuống quýt chạy theo, còn Lục Trường Tuyết thì rất hợp tác, vừa la hét vừa bay theo như thể bọn dân thôn có thể đánh trúng cô ấy vậy.
Khuôn mặt khô khốc của Chu Ngũ Công không ngừng run lên trông giống hệt một thân cây mục nát sắp bị sụp đổ trong trận động đất.
“Tân nương còn sống, thần không nhận được vật hiến tế...”
Sau khi lẩm bẩm một lúc, Chu Ngũ Công bật cười điên dại: “Ha ha ha, xong rồi, thôn Tiên Ẩn xong rồi!”
Sau cơn điên, Chu Ngũ Công gào lên một tiếng điên cuồng: “Không ai sống sót được nữa, giết hết bọn chúng, cho bọn chúng chôn cùng chúng ta!”
Trong đám đông có nhiều người rên rỉ đau khổ, cũng có người giận dữ hét lên.
Họ phẫn nộ, họ chán ghét, họ sợ hãi.
Mọi cảm xúc ấy đều đổ dồn lên người Vân Kiến Nguyệt, người mà trong mắt họ lẽ ra đã phải chết từ lâu.
Một đám người đông đúc chạy về phía Vân Kiến Nguyệt, toàn thân họ toát ra sát khí và ác ý không chút che giấu.
“Bọn họ ăn phải tiết gà à, sao chạy nhanh vậy!” Vân Kiến Nguyệt hét lên.
“Ai mà ngờ mấy người đã qua năm mươi tuổi đều là vận động viên thế này, Olympic mà không có họ em không thèm xem!” Adrenaline của Chu Bản Tân tăng vọt, nói năng linh tinh.
Chính cậu cũng không biết mình đang nói gì, chỉ là trong thời khắc này cần phải nói gì đó để xả bớt căng thẳng.
Lục Trường Tuyết vừa bay vừa cảm động đến phát khóc: “Cả đời tao chưa từng được nhiều đàn ông đuổi theo như vậy, dù họ hơi già xíu.”
“Bốp!”
Một cục đá to bằng nắm đấm lao mạnh đến, đập xuống đất tạo thành một cái hố trên đường bê tông, cho thấy người ném đá khỏe đến mức nào.
“Chết rồi, chết rồi!” Chu Bản Tân hét lên như một cái máy, hòn đá vừa rồi sượt qua tai cậu, chỉ cần trúng chuẩn chút nữa là nổ đầu rồi!
Lục Trường Tuyết: “May mà không trúng tao, dọa chết mất.”
Chu Bản Tân muốn hỏi, nói thế mà nghe được à? Đến lúc mở miệng lại nhận ra Lục Trường Tuyết là quỷ đành phải nuốt câu đó xuống.
Ngay khi hai người một ma đang bỏ chạy trong tình trạng khốn đốn, dị tượng đột nhiên xuất hiện.
Cả mặt đất thôn Tiên Ẩn đều rung chuyển, dường như có thứ gì đó đang ẩn dưới lòng đất sắp trồi lên.
Những người dân thôn đang đuổi theo Vân Kiến Nguyệt, có người đã sáu, bảy mươi tuổi, sống hơn nửa đời người, nay thấy đất rung chuyển thì sợ hãi đến mức nước mắt chảy dài, thậm chí còn quên luôn việc đuổi giết.
Mặt đất bốc lên từng đợt từng đợt luồng khí đen.
Thứ đó trông giống như âm khí nhưng lại có vẻ như đã pha trộn thêm thứ gì khác mà Vân Kiến Nguyệt và những người kia chưa từng thấy.
Cành lá của cây hoè già ở đầu thôn điên cuồng mọc dài ra tỏa ra vô số nhánh dây leo, rít lên phá không trung lao đến.
Vài cành cây hòe cuốn lấy mấy người già trong thôn, họ còn chưa kịp kêu lên thì đã bị hút cạn máu thịt chỉ còn lại những lớp da khô đét bao bọc bộ xương trắng.
“Ch...”
Chưa kịp thốt ra chữ “ết,” Vân Kiến Nguyệt đã bịt miệng Chu Bản Tân kéo cậu trốn ra sau bức tường.
“Cậu trốn ở đây đi, để chị đi cứu người.” Vân Kiến Nguyệt mở lại cái cưa máy nhỏ.
“Họ muốn giết mày, vậy mà mày còn định cứu họ ư?” Lục Trường Tuyết nhìn Vân Kiến Nguyệt không thể tin nổi: “Sao mày lại biến thành thánh mẫu Maria vậy? Trả lại cục cưng vô liêm sỉ cho tao đi!”
Vân Kiến Nguyệt giơ cái cưa máy lên, cười nhếch mép: “Cục cưng vô liêm sỉ bây giờ sẽ cắt mày thành từng mảnh ngay đây.”
Hồn phách của Lục Trường Tuyết co lại, phát ra một tiếng “yếu ớt”.
“Phải sống thì mới đền được những tội lỗi mà bọn họ đã gây ra, chết thế này coi như là lời rồi.” Vân Kiến Nguyệt nói xong bèn lao ra ngoài không chút do dự.
Bộ váy cưới đỏ trên người cô tung bay trong làn gió lạnh, đến mức lộ ra cả quần thể thao cô mặc bên trong.
Mọi người đều đang chạy trốn, chỉ có cô ngược dòng người lao vào nơi nguy hiểm.
Khung cảnh thật kỳ lạ, khiến Lục Trường Tuyết cảm thấy cô bạn thân mình như toát ra ánh sáng thần thánh không ai dám chạm vào.
Nhìn kỹ lại, cô ấy mới nhận ra mình đúng là hoa mắt rồi, làm gì có cái ánh sáng thần thánh nào.
“Thật sự trốn đây mà không ra giúp sao? Dù gì chị ấy cũng là… ờ thì… dù sao vẫn là con gái.” Chu Bản Tân nhớ tới âm thanh cưa máy rì rì kia, cắn răng nuốt lại từ “yếu đuối”.
Lục Trường Tuyết liếc nhìn anh: “Chú em nghĩ sao?”
“Thôi, có chết thì chết chung.” Chu Bản Tân thấy một cái cuốc dựng bên tường liền cầm chắc trong tay, không chút do dự lao ra ngoài.
Vân Kiến Nguyệt vung cưa máy, chạy đà, lấy đà bật lên, trong một động tác dẻo đến mức quái dị, cô chém đứt liền hai cành cây hòe.
Dân thôn ngã lăn xuống đất, ngạc nhiên và sợ hãi nhìn cô, dường như không hiểu nổi hành động của cô.
“Không chạy là chờ chết đấy hả?” Vân Kiến Nguyệt vừa mắng vừa nhanh chóng chém đứt thêm một cành cây khác.
Hai người dân thôn ngơ ngác gật đầu, bò dậy rồi chạy đi.
Một trong số họ chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại hét lớn với Vân Kiến Nguyệt: “Vị thần Song Sinh chúng tôi thờ phụng chính là từ cây hòe lớn ở đầu thôn!”
Vân Kiến Nguyệt vừa chém cây vừa giơ ngón tay ra hiệu OK, tỏ ý đã hiểu.
Nhưng càng lúc càng có nhiều nhánh cây vươn ra, chúng dường như phát hiện ra cô đang phá đám nên đa phần cành cây bỏ qua việc giết dân thôn mà chuyển sang bao vây tấn công cô.
Chu Bản Tân vung cuốc chém nhánh cây hòe, nhưng mỗi lần cuốc xuống, nhánh cây vẫn trơ trơ không hề suy chuyển.
“Dùng tấn công vật lý để chống lại pháp thuật sao? Để tôi tăng sức mạnh cho chú em!” Lục Trường Tuyết vận khí lệ quỷ, truyền vào cuốc của Chu Bản Tân.
“Chị ấy cũng tấn công vật lý, sao chị ấy làm được?” Lần thứ hai khi Chu Bản Tân cuốc xuống, nhánh cây hòe lập tức bị chém đứt.
Nghe thấy vậy trong lúc chiến đấu, Vân Kiến Nguyệt hăng hái đáp lại: “Vì tôi là tiểu tiên nữ có phép thuật biu~ biu~”
Ai mà lại đi giấu cưa máy trong quần chứ?!
Lục Trường Tuyết đơ người, càng tò mò sao cái cưa lớn thế mà mấy bà cô đó lại không phát hiện ra được? Chẳng lẽ đều bị lão thị cả rồi ư!
“Giờ còn không chạy chờ gì nữa?” Chu Bản Tân lên tiếng hỏi.
Theo hướng nhìn của Chu Bản Tân, Vân Kiến Nguyệt phát hiện ảo cảnh của Lục Trường Tuyết đã mất tác dụng khi oán khí trên người cô ấy tiêu tan, dân thôn cũng đã tỉnh táo lại, từng người đều dùng ánh mắt hệt như dã thú nhìn chằm chằm vào họ.
Nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào cô.
Lục Trường Tuyết lúc này mới thấy sợ, không hiểu sao một con quỷ như cô ấy lại biết sợ: “Sao tao cứ có cảm giác bọn họ muốn giết mày vậy.”
Vân Kiến Nguyệt gật đầu: “Tao cũng thấy thế.”
Chu Bản Tân: “Vậy mà ta còn đứng đây làm gì?”
“Chạy thôi!”
Chưa dứt lời, Vân Kiến Nguyệt đã lao đi nhanh như một vận động viên chạy nước rút.
Đùa chắc! Ở đây có hơn trăm người, dù trong đó có một nửa là già yếu bệnh tật, bọn họ có hai người một quỷ cũng không đánh lại được mấy chục người đâu.
“Đợi em với!” Chu Bản Tân gào lên, cuống quýt chạy theo, còn Lục Trường Tuyết thì rất hợp tác, vừa la hét vừa bay theo như thể bọn dân thôn có thể đánh trúng cô ấy vậy.
Khuôn mặt khô khốc của Chu Ngũ Công không ngừng run lên trông giống hệt một thân cây mục nát sắp bị sụp đổ trong trận động đất.
“Tân nương còn sống, thần không nhận được vật hiến tế...”
Sau khi lẩm bẩm một lúc, Chu Ngũ Công bật cười điên dại: “Ha ha ha, xong rồi, thôn Tiên Ẩn xong rồi!”
Sau cơn điên, Chu Ngũ Công gào lên một tiếng điên cuồng: “Không ai sống sót được nữa, giết hết bọn chúng, cho bọn chúng chôn cùng chúng ta!”
Trong đám đông có nhiều người rên rỉ đau khổ, cũng có người giận dữ hét lên.
Họ phẫn nộ, họ chán ghét, họ sợ hãi.
Mọi cảm xúc ấy đều đổ dồn lên người Vân Kiến Nguyệt, người mà trong mắt họ lẽ ra đã phải chết từ lâu.
Một đám người đông đúc chạy về phía Vân Kiến Nguyệt, toàn thân họ toát ra sát khí và ác ý không chút che giấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bọn họ ăn phải tiết gà à, sao chạy nhanh vậy!” Vân Kiến Nguyệt hét lên.
“Ai mà ngờ mấy người đã qua năm mươi tuổi đều là vận động viên thế này, Olympic mà không có họ em không thèm xem!” Adrenaline của Chu Bản Tân tăng vọt, nói năng linh tinh.
Chính cậu cũng không biết mình đang nói gì, chỉ là trong thời khắc này cần phải nói gì đó để xả bớt căng thẳng.
Lục Trường Tuyết vừa bay vừa cảm động đến phát khóc: “Cả đời tao chưa từng được nhiều đàn ông đuổi theo như vậy, dù họ hơi già xíu.”
“Bốp!”
Một cục đá to bằng nắm đấm lao mạnh đến, đập xuống đất tạo thành một cái hố trên đường bê tông, cho thấy người ném đá khỏe đến mức nào.
“Chết rồi, chết rồi!” Chu Bản Tân hét lên như một cái máy, hòn đá vừa rồi sượt qua tai cậu, chỉ cần trúng chuẩn chút nữa là nổ đầu rồi!
Lục Trường Tuyết: “May mà không trúng tao, dọa chết mất.”
Chu Bản Tân muốn hỏi, nói thế mà nghe được à? Đến lúc mở miệng lại nhận ra Lục Trường Tuyết là quỷ đành phải nuốt câu đó xuống.
Ngay khi hai người một ma đang bỏ chạy trong tình trạng khốn đốn, dị tượng đột nhiên xuất hiện.
Cả mặt đất thôn Tiên Ẩn đều rung chuyển, dường như có thứ gì đó đang ẩn dưới lòng đất sắp trồi lên.
Những người dân thôn đang đuổi theo Vân Kiến Nguyệt, có người đã sáu, bảy mươi tuổi, sống hơn nửa đời người, nay thấy đất rung chuyển thì sợ hãi đến mức nước mắt chảy dài, thậm chí còn quên luôn việc đuổi giết.
Mặt đất bốc lên từng đợt từng đợt luồng khí đen.
Thứ đó trông giống như âm khí nhưng lại có vẻ như đã pha trộn thêm thứ gì khác mà Vân Kiến Nguyệt và những người kia chưa từng thấy.
Cành lá của cây hoè già ở đầu thôn điên cuồng mọc dài ra tỏa ra vô số nhánh dây leo, rít lên phá không trung lao đến.
Vài cành cây hòe cuốn lấy mấy người già trong thôn, họ còn chưa kịp kêu lên thì đã bị hút cạn máu thịt chỉ còn lại những lớp da khô đét bao bọc bộ xương trắng.
“Ch...”
Chưa kịp thốt ra chữ “ết,” Vân Kiến Nguyệt đã bịt miệng Chu Bản Tân kéo cậu trốn ra sau bức tường.
“Cậu trốn ở đây đi, để chị đi cứu người.” Vân Kiến Nguyệt mở lại cái cưa máy nhỏ.
“Họ muốn giết mày, vậy mà mày còn định cứu họ ư?” Lục Trường Tuyết nhìn Vân Kiến Nguyệt không thể tin nổi: “Sao mày lại biến thành thánh mẫu Maria vậy? Trả lại cục cưng vô liêm sỉ cho tao đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Kiến Nguyệt giơ cái cưa máy lên, cười nhếch mép: “Cục cưng vô liêm sỉ bây giờ sẽ cắt mày thành từng mảnh ngay đây.”
Hồn phách của Lục Trường Tuyết co lại, phát ra một tiếng “yếu ớt”.
“Phải sống thì mới đền được những tội lỗi mà bọn họ đã gây ra, chết thế này coi như là lời rồi.” Vân Kiến Nguyệt nói xong bèn lao ra ngoài không chút do dự.
Bộ váy cưới đỏ trên người cô tung bay trong làn gió lạnh, đến mức lộ ra cả quần thể thao cô mặc bên trong.
Mọi người đều đang chạy trốn, chỉ có cô ngược dòng người lao vào nơi nguy hiểm.
Khung cảnh thật kỳ lạ, khiến Lục Trường Tuyết cảm thấy cô bạn thân mình như toát ra ánh sáng thần thánh không ai dám chạm vào.
Nhìn kỹ lại, cô ấy mới nhận ra mình đúng là hoa mắt rồi, làm gì có cái ánh sáng thần thánh nào.
“Thật sự trốn đây mà không ra giúp sao? Dù gì chị ấy cũng là… ờ thì… dù sao vẫn là con gái.” Chu Bản Tân nhớ tới âm thanh cưa máy rì rì kia, cắn răng nuốt lại từ “yếu đuối”.
Lục Trường Tuyết liếc nhìn anh: “Chú em nghĩ sao?”
“Thôi, có chết thì chết chung.” Chu Bản Tân thấy một cái cuốc dựng bên tường liền cầm chắc trong tay, không chút do dự lao ra ngoài.
Vân Kiến Nguyệt vung cưa máy, chạy đà, lấy đà bật lên, trong một động tác dẻo đến mức quái dị, cô chém đứt liền hai cành cây hòe.
Dân thôn ngã lăn xuống đất, ngạc nhiên và sợ hãi nhìn cô, dường như không hiểu nổi hành động của cô.
“Không chạy là chờ chết đấy hả?” Vân Kiến Nguyệt vừa mắng vừa nhanh chóng chém đứt thêm một cành cây khác.
Hai người dân thôn ngơ ngác gật đầu, bò dậy rồi chạy đi.
Một trong số họ chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại hét lớn với Vân Kiến Nguyệt: “Vị thần Song Sinh chúng tôi thờ phụng chính là từ cây hòe lớn ở đầu thôn!”
Vân Kiến Nguyệt vừa chém cây vừa giơ ngón tay ra hiệu OK, tỏ ý đã hiểu.
Nhưng càng lúc càng có nhiều nhánh cây vươn ra, chúng dường như phát hiện ra cô đang phá đám nên đa phần cành cây bỏ qua việc giết dân thôn mà chuyển sang bao vây tấn công cô.
Chu Bản Tân vung cuốc chém nhánh cây hòe, nhưng mỗi lần cuốc xuống, nhánh cây vẫn trơ trơ không hề suy chuyển.
“Dùng tấn công vật lý để chống lại pháp thuật sao? Để tôi tăng sức mạnh cho chú em!” Lục Trường Tuyết vận khí lệ quỷ, truyền vào cuốc của Chu Bản Tân.
“Chị ấy cũng tấn công vật lý, sao chị ấy làm được?” Lần thứ hai khi Chu Bản Tân cuốc xuống, nhánh cây hòe lập tức bị chém đứt.
Nghe thấy vậy trong lúc chiến đấu, Vân Kiến Nguyệt hăng hái đáp lại: “Vì tôi là tiểu tiên nữ có phép thuật biu~ biu~”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro