Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Mối Lương Duyên...
2024-11-13 20:31:04
Thôn Tiên Ẩn.
Lục Trường Tuyết không bao giờ nghĩ rằng, làm một con quỷ mà lại bị con người kéo chạy đến muốn ói.
“Cậu chạy chậm thôi, chậm thôi, tôi sắp ói rồi… ọe…” Lục Trường Tuyết vịn vào cây đại thụ không ngừng nôn khan.
“Chị làm quỷ kiểu gì mà yếu đuối thế?” Chu Bản Tân thở nhẹ, mồ hôi toát ra lấm tấm trên trán làm ướt áo thun, để lộ bắp thịt rắn chắc.
Lục Trường Tuyết méo miệng, may là cô ấy là quỷ đấy, không thì chỉ một đấm của Chu Bản Tân thôi cũng đủ cô ấy mất xác rồi.
Các dân thôn quỳ dưới đất nhìn hai người với ánh mắt kỳ quặc.
Chu Ngũ Công nhìn chằm chằm Lục Trường Tuyết, ông ta không thể thấy oán khí ngút ngàn xung quanh cô ấy, chỉ thấy mái tóc dài đen che khuất khuôn mặt.
“Ngũ Công, chẳng phải chúng ta đã hiến tế cô gái đó rồi sao? Cô gái này lại là ai?” Người phụ nữ trung niên mặc áo hoa lưng lạnh toát, nghĩ hay là Chu Bản Tân dẫn về hai cô gái?
“Không cần biết cô gái này là ai, mau đuổi hai đứa chúng nó đi!” Chu Ngũ Công nện mạnh cây gậy xuống đất, nhìn vào những cây nhang trên tế đàn.
Nhang chỉ cháy được một phần ba, tế lễ còn chưa hoàn thành nên không thể để ai phá hoại.
Lục Trường Tuyết chỉ vào mình, lạnh lùng nói: “Muốn đuổi tôi à? Các người hại mất cục cưng của tôi mà còn đòi đuổi tôi đi? Đừng khiến quỷ nổi giận nhé.”
Vừa nói xong, những người phụ nữ to béo đã xông lên nhưng Lục Trường Tuyết đứng yên không nhúc nhích, họ nhào tới liền xuyên thẳng qua người cô ấy, rồi mặt trắng bệch hét lên: “Cô ta không phải người, là ma!”
“Sợ cái gì! Dù là ma cũng không phá nổi tế lễ, cứ giữ chân chúng lại, chờ tế lễ kết thúc, Thần Song Sinh sẽ giết cô ta!” Chu Ngũ Công dường như từng gặp ma trước đó thành ra không hề sợ hãi Lục Trường Tuyết.
Chu Bản Tân lúc này đã chạy tới cạnh tế đàn, nó được dựng bằng gỗ.
Cậu lực lưỡng đá mạnh vào một góc, gỗ phát ra tiếng rắc rắc và nứt ra. Chu Bản Tân thấy vậy định đá thêm phát nữa thì mấy người đàn ông lớn tuổi chạy tới, vừa giữ chặt cậu vừa ngăn cản phá hoại.
“Mọi người giữ chặt vào, thằng nhóc này khỏe quá!”
Chu Bản Tân đỏ cả mặt, dồn hết sức phản kháng nhưng không địch nổi đám đông, bị đè xuống đất không thương tiếc.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi giận dữ nói: “Mày là người trong thôn mà lại giúp kẻ ngoài phá hoại?”
“Khụ! Các người mê tín, tôi chỉ thuận theo chủ trương của nhà nước phá mê tín, có gì sai! Bắt một người sống sờ sờ như đàn chị tôi để làm vợ âm hồn, các người cũng nhẫn tâm quá đó!”
Sau đó, Chu Bản Tân hét lên với Lục Trường Tuyết: “Chị không giúp được tôi sao? Tôi sắp bị đánh chết rồi đây!”
Những người đang giữ cậu khựng lại một chút, rồi bắt đầu đấm đá cậu không thương tiếc.
“Chúng tao mê tín, mày nhờ quỷ giúp đỡ chẳng phải cũng là mê tín à?” Người đàn ông mắng.
Lục Trường Tuyết lướt tới, một vuốt một người, nhanh chóng giải cứu Chu Bản Tân.
“Cậu tiếp tục phá tế đàn đi, tôi sẽ làm lớn chuyện!” Mắt Lục Trường Tuyết đỏ ngầu, nếu còn không thấy Vân Kiến Nguyệt, lý trí cuối cùng của cô ấy cũng sẽ tan vỡ.
Nói rồi, Lục Trường Tuyết bùng nổ oán khí cực lớn bao trùm toàn bộ hơn một trăm thôn dân.
Không biết ai hét lên đầu tiên.
“Lý Thanh Thanh trở lại rồi!”
“Á, đừng đến đây! Người giết cô không phải tôi, tôi chỉ trói tay cô thôi, còn lại là ý của Chu Ngũ Công!”
“Vạn Mẫn! Tôi nhìn thấy Vạn Mẫn!”
“Trương Mộng đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Thôn dân hoảng loạn chạy khắp nơi trong phạm vi oán khí, nhìn thấy nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng – những cô gái họ từng khoác áo cưới đỏ dâng lên tế đàn.
Chu Bản Tân vừa khen Lục Trường Tuyết “tuyệt cú mèo”, vừa ra sức phá tế đàn.
Tốc độ của cậu nhanh đến mức chẳng khác gì chó Husky phá nhà.
“Rầm…”
Cùng với một tiếng nổ vang trời, tế đàn sụp đổ ngay lập tức.
Hai ngọn nến đang cháy cũng vụt tắt trong đám bụi mù mịt.
*
Cùng lúc đó, tại cung điện dưới lòng đất.
Một luồng âm khí mạnh mẽ tụ lại thành một con mãng xà khổng lồ, há to cái miệng hôi tanh lao về phía Vân Kiến Nguyệt với tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Vân Kiến Nguyệt không còn chỗ để tránh, chỉ có thể giơ chiếc cưa điện lên cắn răng đối đầu.
Khi con mãng xà và chiếc cưa chỉ còn cách nhau nửa mét, một hiện tượng kỳ lạ bất ngờ xảy ra!
Một lực hút mạnh mẽ, quen thuộc phát ra từ đỉnh đầu cô, Vân Kiến Nguyệt thậm chí còn chưa kịp thốt lên một câu nào đã bị cuốn vào vòng xoáy.
Con mãng xà lao hụt vào khoảng không.
Mặc Trầm nhìn vào đại điện trống rỗng, cúi xuống nhìn dây tơ hồng trên cổ tay mình vẫn ẩn hiện.
Sau một lúc lâu im lặng, Mặc Trầm đấm mạnh xuống ghế đá làm ghế vỡ vụn thành bụi.
Bình tĩnh lại, anh dùng ngón tay quấn lấy dây tơ hồng, truyền vào một chút sức mạnh tà thần: “Nói cho ta biết, tên của tân nương ta là gì.”
Dây tơ hồng lập tức co giật, xoắn thành ba chữ lớn ngay trên cổ tay anh: Vân Kiến Nguyệt.
Sau đó, dây tơ hồng lại tiếp tục xoắn lại, vẽ ra một trái tim lớn, bên kia trái tim hiện thêm một cái tên nữa: Mặc Trầm.
Sắc mặt Mặc Trầm đen lại, cơn giận vừa nguôi đi lập tức bùng lên. Đây rốt cuộc là loại tơ hồng linh tinh gì đây!
Hắn lập tức rút lại sức mạnh tà thần, dây tơ hồng trở lại trạng thái mờ nhạt như bình thường.
*
“Khụ khụ… bụi ở đâu mà nhiều thế.”
Vân Kiến Nguyệt ngã phịch xuống đống đổ nát, bụi bay mù mịt làm cô sặc đến chảy nước mắt, ho khan không ngừng.
Trong đám bụi mù, Chu Bản Tân chạy vào trông hệt như con vượn lớn: “Đàn chị, chị không sao chứ!”
Cậu nhanh chóng nhấc bổng Vân Kiến Nguyệt lên vai rồi chạy vụt đi, hoàn toàn không nhận ra động tác như vác bao tải này khiến cô khó chịu thế nào.
Vân Kiến Nguyệt bị xốc đến chóng mặt, thật lòng mà nói, ngay cả lúc bị chồng “giả” bóp cổ, cô cũng không cảm thấy bất lực như bây giờ.
“Thả chị xuống…” Vân Kiến Nguyệt rên rỉ yếu ớt.
Nghe thấy giọng yếu ớt của cô, Chu Bản Tân chạy càng nhanh, xốc càng mạnh: “Đàn chị đừng sợ, chúng ta sắp thoát ra khỏi vòng vây rồi!”
Tay phải của Vân Kiến Nguyệt vẫn nắm chặt chiếc cưa điện, cô gắng sức đưa chiếc cưa đến bên đầu của Chu Bản Tân, vừa yếu ớt vừa đầy sát khí: “Thả ra không?”
Chiếc cưa rít lên vang vọng, Chu Bản Tân lập tức thả cô xuống.
Không phải cậu sợ cưa điện, mà đơn giản là sợ đàn chị kiệt sức thôi.
Ừ, đúng là như vậy.
Lục Trường Tuyết đang dùng oán khí tạo ảo cảnh, thấy Vân Kiến Nguyệt thì mừng rỡ lao tới, ôm cô vào lòng: “Cục cưng, mày không sao thật là tốt quá!”
“Rè rè…”
“Tiếng gì vậy?” Lục Trường Tuyết cúi đầu nhìn, phát hiện trong tay Vân Kiến Nguyệt đang cầm chiếc cưa điện.
Khoảnh khắc sau, tiếng hét chói tai của nữ quỷ vang lên khắp trời.
“Mày rốt cuộc! Lấy đâu ra! Cái cưa điện này hả!”
Lục Trường Tuyết không bao giờ nghĩ rằng, làm một con quỷ mà lại bị con người kéo chạy đến muốn ói.
“Cậu chạy chậm thôi, chậm thôi, tôi sắp ói rồi… ọe…” Lục Trường Tuyết vịn vào cây đại thụ không ngừng nôn khan.
“Chị làm quỷ kiểu gì mà yếu đuối thế?” Chu Bản Tân thở nhẹ, mồ hôi toát ra lấm tấm trên trán làm ướt áo thun, để lộ bắp thịt rắn chắc.
Lục Trường Tuyết méo miệng, may là cô ấy là quỷ đấy, không thì chỉ một đấm của Chu Bản Tân thôi cũng đủ cô ấy mất xác rồi.
Các dân thôn quỳ dưới đất nhìn hai người với ánh mắt kỳ quặc.
Chu Ngũ Công nhìn chằm chằm Lục Trường Tuyết, ông ta không thể thấy oán khí ngút ngàn xung quanh cô ấy, chỉ thấy mái tóc dài đen che khuất khuôn mặt.
“Ngũ Công, chẳng phải chúng ta đã hiến tế cô gái đó rồi sao? Cô gái này lại là ai?” Người phụ nữ trung niên mặc áo hoa lưng lạnh toát, nghĩ hay là Chu Bản Tân dẫn về hai cô gái?
“Không cần biết cô gái này là ai, mau đuổi hai đứa chúng nó đi!” Chu Ngũ Công nện mạnh cây gậy xuống đất, nhìn vào những cây nhang trên tế đàn.
Nhang chỉ cháy được một phần ba, tế lễ còn chưa hoàn thành nên không thể để ai phá hoại.
Lục Trường Tuyết chỉ vào mình, lạnh lùng nói: “Muốn đuổi tôi à? Các người hại mất cục cưng của tôi mà còn đòi đuổi tôi đi? Đừng khiến quỷ nổi giận nhé.”
Vừa nói xong, những người phụ nữ to béo đã xông lên nhưng Lục Trường Tuyết đứng yên không nhúc nhích, họ nhào tới liền xuyên thẳng qua người cô ấy, rồi mặt trắng bệch hét lên: “Cô ta không phải người, là ma!”
“Sợ cái gì! Dù là ma cũng không phá nổi tế lễ, cứ giữ chân chúng lại, chờ tế lễ kết thúc, Thần Song Sinh sẽ giết cô ta!” Chu Ngũ Công dường như từng gặp ma trước đó thành ra không hề sợ hãi Lục Trường Tuyết.
Chu Bản Tân lúc này đã chạy tới cạnh tế đàn, nó được dựng bằng gỗ.
Cậu lực lưỡng đá mạnh vào một góc, gỗ phát ra tiếng rắc rắc và nứt ra. Chu Bản Tân thấy vậy định đá thêm phát nữa thì mấy người đàn ông lớn tuổi chạy tới, vừa giữ chặt cậu vừa ngăn cản phá hoại.
“Mọi người giữ chặt vào, thằng nhóc này khỏe quá!”
Chu Bản Tân đỏ cả mặt, dồn hết sức phản kháng nhưng không địch nổi đám đông, bị đè xuống đất không thương tiếc.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi giận dữ nói: “Mày là người trong thôn mà lại giúp kẻ ngoài phá hoại?”
“Khụ! Các người mê tín, tôi chỉ thuận theo chủ trương của nhà nước phá mê tín, có gì sai! Bắt một người sống sờ sờ như đàn chị tôi để làm vợ âm hồn, các người cũng nhẫn tâm quá đó!”
Sau đó, Chu Bản Tân hét lên với Lục Trường Tuyết: “Chị không giúp được tôi sao? Tôi sắp bị đánh chết rồi đây!”
Những người đang giữ cậu khựng lại một chút, rồi bắt đầu đấm đá cậu không thương tiếc.
“Chúng tao mê tín, mày nhờ quỷ giúp đỡ chẳng phải cũng là mê tín à?” Người đàn ông mắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Trường Tuyết lướt tới, một vuốt một người, nhanh chóng giải cứu Chu Bản Tân.
“Cậu tiếp tục phá tế đàn đi, tôi sẽ làm lớn chuyện!” Mắt Lục Trường Tuyết đỏ ngầu, nếu còn không thấy Vân Kiến Nguyệt, lý trí cuối cùng của cô ấy cũng sẽ tan vỡ.
Nói rồi, Lục Trường Tuyết bùng nổ oán khí cực lớn bao trùm toàn bộ hơn một trăm thôn dân.
Không biết ai hét lên đầu tiên.
“Lý Thanh Thanh trở lại rồi!”
“Á, đừng đến đây! Người giết cô không phải tôi, tôi chỉ trói tay cô thôi, còn lại là ý của Chu Ngũ Công!”
“Vạn Mẫn! Tôi nhìn thấy Vạn Mẫn!”
“Trương Mộng đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Thôn dân hoảng loạn chạy khắp nơi trong phạm vi oán khí, nhìn thấy nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng – những cô gái họ từng khoác áo cưới đỏ dâng lên tế đàn.
Chu Bản Tân vừa khen Lục Trường Tuyết “tuyệt cú mèo”, vừa ra sức phá tế đàn.
Tốc độ của cậu nhanh đến mức chẳng khác gì chó Husky phá nhà.
“Rầm…”
Cùng với một tiếng nổ vang trời, tế đàn sụp đổ ngay lập tức.
Hai ngọn nến đang cháy cũng vụt tắt trong đám bụi mù mịt.
*
Cùng lúc đó, tại cung điện dưới lòng đất.
Một luồng âm khí mạnh mẽ tụ lại thành một con mãng xà khổng lồ, há to cái miệng hôi tanh lao về phía Vân Kiến Nguyệt với tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Vân Kiến Nguyệt không còn chỗ để tránh, chỉ có thể giơ chiếc cưa điện lên cắn răng đối đầu.
Khi con mãng xà và chiếc cưa chỉ còn cách nhau nửa mét, một hiện tượng kỳ lạ bất ngờ xảy ra!
Một lực hút mạnh mẽ, quen thuộc phát ra từ đỉnh đầu cô, Vân Kiến Nguyệt thậm chí còn chưa kịp thốt lên một câu nào đã bị cuốn vào vòng xoáy.
Con mãng xà lao hụt vào khoảng không.
Mặc Trầm nhìn vào đại điện trống rỗng, cúi xuống nhìn dây tơ hồng trên cổ tay mình vẫn ẩn hiện.
Sau một lúc lâu im lặng, Mặc Trầm đấm mạnh xuống ghế đá làm ghế vỡ vụn thành bụi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình tĩnh lại, anh dùng ngón tay quấn lấy dây tơ hồng, truyền vào một chút sức mạnh tà thần: “Nói cho ta biết, tên của tân nương ta là gì.”
Dây tơ hồng lập tức co giật, xoắn thành ba chữ lớn ngay trên cổ tay anh: Vân Kiến Nguyệt.
Sau đó, dây tơ hồng lại tiếp tục xoắn lại, vẽ ra một trái tim lớn, bên kia trái tim hiện thêm một cái tên nữa: Mặc Trầm.
Sắc mặt Mặc Trầm đen lại, cơn giận vừa nguôi đi lập tức bùng lên. Đây rốt cuộc là loại tơ hồng linh tinh gì đây!
Hắn lập tức rút lại sức mạnh tà thần, dây tơ hồng trở lại trạng thái mờ nhạt như bình thường.
*
“Khụ khụ… bụi ở đâu mà nhiều thế.”
Vân Kiến Nguyệt ngã phịch xuống đống đổ nát, bụi bay mù mịt làm cô sặc đến chảy nước mắt, ho khan không ngừng.
Trong đám bụi mù, Chu Bản Tân chạy vào trông hệt như con vượn lớn: “Đàn chị, chị không sao chứ!”
Cậu nhanh chóng nhấc bổng Vân Kiến Nguyệt lên vai rồi chạy vụt đi, hoàn toàn không nhận ra động tác như vác bao tải này khiến cô khó chịu thế nào.
Vân Kiến Nguyệt bị xốc đến chóng mặt, thật lòng mà nói, ngay cả lúc bị chồng “giả” bóp cổ, cô cũng không cảm thấy bất lực như bây giờ.
“Thả chị xuống…” Vân Kiến Nguyệt rên rỉ yếu ớt.
Nghe thấy giọng yếu ớt của cô, Chu Bản Tân chạy càng nhanh, xốc càng mạnh: “Đàn chị đừng sợ, chúng ta sắp thoát ra khỏi vòng vây rồi!”
Tay phải của Vân Kiến Nguyệt vẫn nắm chặt chiếc cưa điện, cô gắng sức đưa chiếc cưa đến bên đầu của Chu Bản Tân, vừa yếu ớt vừa đầy sát khí: “Thả ra không?”
Chiếc cưa rít lên vang vọng, Chu Bản Tân lập tức thả cô xuống.
Không phải cậu sợ cưa điện, mà đơn giản là sợ đàn chị kiệt sức thôi.
Ừ, đúng là như vậy.
Lục Trường Tuyết đang dùng oán khí tạo ảo cảnh, thấy Vân Kiến Nguyệt thì mừng rỡ lao tới, ôm cô vào lòng: “Cục cưng, mày không sao thật là tốt quá!”
“Rè rè…”
“Tiếng gì vậy?” Lục Trường Tuyết cúi đầu nhìn, phát hiện trong tay Vân Kiến Nguyệt đang cầm chiếc cưa điện.
Khoảnh khắc sau, tiếng hét chói tai của nữ quỷ vang lên khắp trời.
“Mày rốt cuộc! Lấy đâu ra! Cái cưa điện này hả!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro