Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Hi~ Anh Đẹp Tra...
2024-11-13 20:31:04
Trong một cung điện dưới lòng đất, bốn phía là những bức tượng đá kỳ dị, trên chiếc ghế đá lạnh lẽo ở giữa đại điện trống rỗng, một người đàn ông khoác áo choàng đen, tóc xõa dài đang ngồi đấy.
Người đàn ông với gương mặt yêu mị tỏa ra khí chất lạnh lùng, cảnh cáo người ta đừng lại gần. Anh ta hơi nheo đôi mắt dài hẹp nhìn xuống cổ tay trắng nhợt của mình, một sợi dây đỏ mờ mờ bỗng xuất hiện trên đó, chỉ một phút trước.
“Cái quái gì vậy!”
Tiếng nói của một cô gái bỗng vang lên trong đại điện và ngay sau đó, Vân Kiến Nguyệt từ trên trời rơi xuống, đáp trúng ngay vào lòng người đàn ông.
Vân Kiến Nguyệt và người đàn ông mắt chạm mắt, một lúc sau, cô nhe răng cười tươi rói, chào hỏi: “Hi, anh đẹp trai~”
Vẻ mặt người đàn ông không hề thay đổi, ánh mắt chỉ chuyển từ gương mặt cô xuống cổ tay cô.
Một sợi dây tơ hồng mơ hồ, một đầu buộc ở cổ tay Vân Kiến Nguyệt, đầu còn lại buộc trên cổ tay anh ta.
“Tân nương của tôi ư?” Mặc Trầm nhướn mày, khóe môi nhếch lên đầy thích thú.
Ai to gan vậy, dám tự tiện cột anh vào một đám cưới âm phủ.
Cả sợi dây nhân duyên này cũng to gan thật, lại dám buộc vào người anh.
“Tân nương gì cơ?” Vân Kiến Nguyệt cũng nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ tay mình, cô giơ tay thử vẫy vẫy cổ tay, phát hiện sợi dây này không hề làm ảnh hưởng đến cử động.
Rồi cô lại càng gan to quan sát kỹ Mặc Trầm.
Phải công nhận anh này đẹp trai thật đấy, làn da mịn màng như qua bộ lọc, không thấy cả lỗ chân lông.
Tiếc một nỗi, anh ta không có nhịp thở, ngực không hề phập phồng, rõ là không phải người sống.
“Xin lỗi đã làm phiền, tôi còn việc khác phải đi trước.”
Vân Kiến Nguyệt vừa ngồi thẳng dậy, một chân còn chưa chạm đất đã bị bàn tay lớn của người đàn ông giữ chặt eo: “Muốn đi đâu hả? Tân nương của tôi.”
Theo bản năng, cô đưa tay đỡ người, và thật khéo, hai tay chạm phải cơ ngực săn chắc.
Vân Kiến Nguyệt nổi máu tò mò, không kiềm được mà bóp thử một cái.
Cảm giác thật tuyệt!
Gương mặt Mặc Trầm lập tức sa sầm, trong con ngươi đen thẳm phản chiếu hình ảnh của Vân Kiến Nguyệt như thể đang nhìn một người chết.
“Còn dám bóp à?” Giọng nói lạnh lùng của Mặc Trầm rít qua kẽ răng.
Vân Kiến Nguyệt ngượng ngùng rụt tay về, cười giả lả: “Nếu tôi nói là vô ý, anh có tin không?”
“Hừ.” Mặc Trầm cười lạnh, lập tức dùng một lực mạnh hất Vân Kiến Nguyệt ngã lăn xuống đất.
“Này anh, anh trở mặt nhanh thật đấy, ai là người vừa nãy sờ eo tôi trước chứ?” Vân Kiến Nguyệt lồm cồm bò dậy, bàn tay bỏng rát đau nhói.
Cô cúi đầu nhìn thấy hai tay vừa rồi chống đất đã trầy xước, từng giọt máu li ti rỉ ra nhanh chóng nhuộm đỏ nửa lòng bàn tay.
Mặc Trầm khẽ nâng tay lên làm động tác bóp cổ.
Rõ ràng anh và Vân Kiến Nguyệt cách nhau tới năm, sáu mét, nhưng cô lại cảm giác cổ mình bị một lực mạnh bóp nghẹt.
Không khí ngày càng loãng đi, nếu cô không nhanh làm gì đó chắc sẽ bị bóp chết mất.
Mặc Trầm ngồi trên ghế đá ung dung nhìn Vân Kiến Nguyệt với đôi má dần đỏ bừng: “Không biết cô dùng cách gì kết âm hôn với ta, nhưng đến đây là kết thúc rồi.”
“Tôi xinh đẹp thế này mà anh không xiêu lòng chút nào à?” Vân Kiến Nguyệt sắp không thở nổi nhưng vẫn không nhịn được đáp trả, tiêu hao chút không khí quý báu còn lại trong phổi.
“Xem ra vẫn chưa đủ mạnh.” Ngón tay Mặc Trầm thon dài siết nhẹ thêm.
Ngay lập tức, mắt Vân Kiến Nguyệt lật cả lên.
Đã vậy, anh ta đã vô tình thì đừng trách cô bất nghĩa.
Vân Kiến Nguyệt vén váy, một tay thò vào trong quần, động tác vô cùng thiếu lịch sự.
Đáy mắt Mặc Trầm ánh lên một tia băng lãnh, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Vô sỉ.”
Ngay khi Mặc Trầm định ra tay lần nữa, Vân Kiến Nguyệt chật vật lôi ra một chiếc cưa máy mini.
Đó là cái gì? Sống mấy ngàn năm, lần đầu tiên Mặc Trầm hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Rất nhanh anh đã hiểu rõ đó là gì.
Chỉ thấy Vân Kiến Nguyệt kéo máy cưa, tiếng ồn ầm ĩ vang lên, không biết lấy sức từ đâu mà cô đã thoát khỏi áp lực của Mặc Trầm, phóng thẳng đến trước mặt anh ta chỉ trong vài bước.
Mặc Trầm khẽ nhướn mày, không ngờ Vân Kiến Nguyệt lại có thể vượt qua sức mạnh của anh.
Dù chỉ dùng chút ít lực tà thần nhưng một con người bình thường mà có thể thoát khỏi sự giam cầm của tà thần thì thật là thú vị.
“Vẫn còn thở được, khá là ấn tượng đấy.” Mặc Trầm không ngại dành cho Vân Kiến Nguyệt lời khen.
Vân Kiến Nguyệt mặt đỏ như quả táo, cười toe toét vung tay túm lấy mái tóc dài của Mặc Trầm, bật cưa mạnh một cái!
Mặc Trầm hoàn toàn chẳng quan tâm đến hành động của cô, với thân xác bất tử của mình, tóc có bị cắt đứt cũng sẽ mọc lại ngay.
Một mảng tóc đen tuyền rơi xuống đất, Mặc Trầm cười khẽ, vận tà thần lực để tái sinh mái tóc.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mặt anh đột ngột biến sắc.
Tại sao tóc anh không mọc lại được?
“Cô đã làm gì tôi!” Mặc Trầm mất đi vẻ ung dung lúc trước, giận dữ tự tay bóp lấy cổ Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt dùng chút hơi thở cuối cùng cười trơ trẽn: “Haha, anh đẹp trai biến thành quái vật xấu xí rồi nha.”
Trong chớp mắt, cô giơ chiếc cưa máy lên nhắm thẳng vào tim Mặc Trầm mà bổ xuống.
Không thể để vật quái gở của cô chạm vào! Phản xạ của Mặc Trầm cực nhanh, anh vung tay áo hất bay Vân Kiến Nguyệt ra xa.
Ánh mắt anh lướt qua đám tóc trên sàn, lần đầu tiên trong hàng ngàn năm cảm nhận sự phẫn nộ.
Đã rất lâu rồi anh không còn biết đến hỉ nộ ái ố, từ lúc thành tà thần, những cảm xúc đó không còn thuộc về anh nữa.
Nhưng bây giờ, đầu óc anh tràn ngập cơn giận, cảm giác thôi thúc muốn giết chết người phụ nữ này.
Cô không chỉ dám kết âm hôn với anh mà còn cả gan cắt tóc anh.
Cơn giận dữ cuộn trào trong lòng, Mặc Trầm bất giác nhìn xuống mớ tóc đứt, trrên những sợi tóc đen ấy có từng giọt máu li ti, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng thể nhận ra.
Và trên những giọt máu đó, lờ mờ phảng phất khí tức của thần linh.
Không phải là khí tà thần của anh, cũng không phải là thứ thần khí nhân tạo giả tạo, mà là thần khí của vị thần chân chính đã biến mất từ ngàn năm trước.
“Cô là ai?” Mặc Trầm nhìn Vân Kiến Nguyệt, tay trái dần tụ lại lực tà thần, âm khí trong cung điện nhanh chóng hội tụ xoay quanh anh.
Vân Kiến Nguyệt vừa mới có thể thở lại vội hít thở gấp gáp.
Cô cười hì hì vô liêm sỉ: “Không phải anh nói tôi là tân nương của anh sao? Sao giờ lại hỏi tôi là ai, không phải anh mắc chứng đãng trí tuổi già đấy chứ?”
“À không đúng, anh mặc đồ cổ xưa nên chắc đã chết từ lâu rồi. Không nên gọi là chồng vì anh sẽ nghe không hiểu.” Vân Kiến Nguyệt hắng giọng, vận dụng toàn bộ kỹ năng nũng nịu: “Phu quân~”
Tà thần siết chặt nắm tay.
Lý trí bảo anh phải tìm hiểu rõ người phụ nữ này rốt cuộc là gì.
Nhưng cơn giận cuồn cuộn không ngừng gặm nhấm lý trí anh.
Cuối cùng, tà thần giơ tay trái lên.
Không cần biết cô là thứ gì, giờ phút này anh nhất định phải lấy mạng cô!
Người đàn ông với gương mặt yêu mị tỏa ra khí chất lạnh lùng, cảnh cáo người ta đừng lại gần. Anh ta hơi nheo đôi mắt dài hẹp nhìn xuống cổ tay trắng nhợt của mình, một sợi dây đỏ mờ mờ bỗng xuất hiện trên đó, chỉ một phút trước.
“Cái quái gì vậy!”
Tiếng nói của một cô gái bỗng vang lên trong đại điện và ngay sau đó, Vân Kiến Nguyệt từ trên trời rơi xuống, đáp trúng ngay vào lòng người đàn ông.
Vân Kiến Nguyệt và người đàn ông mắt chạm mắt, một lúc sau, cô nhe răng cười tươi rói, chào hỏi: “Hi, anh đẹp trai~”
Vẻ mặt người đàn ông không hề thay đổi, ánh mắt chỉ chuyển từ gương mặt cô xuống cổ tay cô.
Một sợi dây tơ hồng mơ hồ, một đầu buộc ở cổ tay Vân Kiến Nguyệt, đầu còn lại buộc trên cổ tay anh ta.
“Tân nương của tôi ư?” Mặc Trầm nhướn mày, khóe môi nhếch lên đầy thích thú.
Ai to gan vậy, dám tự tiện cột anh vào một đám cưới âm phủ.
Cả sợi dây nhân duyên này cũng to gan thật, lại dám buộc vào người anh.
“Tân nương gì cơ?” Vân Kiến Nguyệt cũng nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ tay mình, cô giơ tay thử vẫy vẫy cổ tay, phát hiện sợi dây này không hề làm ảnh hưởng đến cử động.
Rồi cô lại càng gan to quan sát kỹ Mặc Trầm.
Phải công nhận anh này đẹp trai thật đấy, làn da mịn màng như qua bộ lọc, không thấy cả lỗ chân lông.
Tiếc một nỗi, anh ta không có nhịp thở, ngực không hề phập phồng, rõ là không phải người sống.
“Xin lỗi đã làm phiền, tôi còn việc khác phải đi trước.”
Vân Kiến Nguyệt vừa ngồi thẳng dậy, một chân còn chưa chạm đất đã bị bàn tay lớn của người đàn ông giữ chặt eo: “Muốn đi đâu hả? Tân nương của tôi.”
Theo bản năng, cô đưa tay đỡ người, và thật khéo, hai tay chạm phải cơ ngực săn chắc.
Vân Kiến Nguyệt nổi máu tò mò, không kiềm được mà bóp thử một cái.
Cảm giác thật tuyệt!
Gương mặt Mặc Trầm lập tức sa sầm, trong con ngươi đen thẳm phản chiếu hình ảnh của Vân Kiến Nguyệt như thể đang nhìn một người chết.
“Còn dám bóp à?” Giọng nói lạnh lùng của Mặc Trầm rít qua kẽ răng.
Vân Kiến Nguyệt ngượng ngùng rụt tay về, cười giả lả: “Nếu tôi nói là vô ý, anh có tin không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hừ.” Mặc Trầm cười lạnh, lập tức dùng một lực mạnh hất Vân Kiến Nguyệt ngã lăn xuống đất.
“Này anh, anh trở mặt nhanh thật đấy, ai là người vừa nãy sờ eo tôi trước chứ?” Vân Kiến Nguyệt lồm cồm bò dậy, bàn tay bỏng rát đau nhói.
Cô cúi đầu nhìn thấy hai tay vừa rồi chống đất đã trầy xước, từng giọt máu li ti rỉ ra nhanh chóng nhuộm đỏ nửa lòng bàn tay.
Mặc Trầm khẽ nâng tay lên làm động tác bóp cổ.
Rõ ràng anh và Vân Kiến Nguyệt cách nhau tới năm, sáu mét, nhưng cô lại cảm giác cổ mình bị một lực mạnh bóp nghẹt.
Không khí ngày càng loãng đi, nếu cô không nhanh làm gì đó chắc sẽ bị bóp chết mất.
Mặc Trầm ngồi trên ghế đá ung dung nhìn Vân Kiến Nguyệt với đôi má dần đỏ bừng: “Không biết cô dùng cách gì kết âm hôn với ta, nhưng đến đây là kết thúc rồi.”
“Tôi xinh đẹp thế này mà anh không xiêu lòng chút nào à?” Vân Kiến Nguyệt sắp không thở nổi nhưng vẫn không nhịn được đáp trả, tiêu hao chút không khí quý báu còn lại trong phổi.
“Xem ra vẫn chưa đủ mạnh.” Ngón tay Mặc Trầm thon dài siết nhẹ thêm.
Ngay lập tức, mắt Vân Kiến Nguyệt lật cả lên.
Đã vậy, anh ta đã vô tình thì đừng trách cô bất nghĩa.
Vân Kiến Nguyệt vén váy, một tay thò vào trong quần, động tác vô cùng thiếu lịch sự.
Đáy mắt Mặc Trầm ánh lên một tia băng lãnh, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Vô sỉ.”
Ngay khi Mặc Trầm định ra tay lần nữa, Vân Kiến Nguyệt chật vật lôi ra một chiếc cưa máy mini.
Đó là cái gì? Sống mấy ngàn năm, lần đầu tiên Mặc Trầm hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Rất nhanh anh đã hiểu rõ đó là gì.
Chỉ thấy Vân Kiến Nguyệt kéo máy cưa, tiếng ồn ầm ĩ vang lên, không biết lấy sức từ đâu mà cô đã thoát khỏi áp lực của Mặc Trầm, phóng thẳng đến trước mặt anh ta chỉ trong vài bước.
Mặc Trầm khẽ nhướn mày, không ngờ Vân Kiến Nguyệt lại có thể vượt qua sức mạnh của anh.
Dù chỉ dùng chút ít lực tà thần nhưng một con người bình thường mà có thể thoát khỏi sự giam cầm của tà thần thì thật là thú vị.
“Vẫn còn thở được, khá là ấn tượng đấy.” Mặc Trầm không ngại dành cho Vân Kiến Nguyệt lời khen.
Vân Kiến Nguyệt mặt đỏ như quả táo, cười toe toét vung tay túm lấy mái tóc dài của Mặc Trầm, bật cưa mạnh một cái!
Mặc Trầm hoàn toàn chẳng quan tâm đến hành động của cô, với thân xác bất tử của mình, tóc có bị cắt đứt cũng sẽ mọc lại ngay.
Một mảng tóc đen tuyền rơi xuống đất, Mặc Trầm cười khẽ, vận tà thần lực để tái sinh mái tóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mặt anh đột ngột biến sắc.
Tại sao tóc anh không mọc lại được?
“Cô đã làm gì tôi!” Mặc Trầm mất đi vẻ ung dung lúc trước, giận dữ tự tay bóp lấy cổ Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt dùng chút hơi thở cuối cùng cười trơ trẽn: “Haha, anh đẹp trai biến thành quái vật xấu xí rồi nha.”
Trong chớp mắt, cô giơ chiếc cưa máy lên nhắm thẳng vào tim Mặc Trầm mà bổ xuống.
Không thể để vật quái gở của cô chạm vào! Phản xạ của Mặc Trầm cực nhanh, anh vung tay áo hất bay Vân Kiến Nguyệt ra xa.
Ánh mắt anh lướt qua đám tóc trên sàn, lần đầu tiên trong hàng ngàn năm cảm nhận sự phẫn nộ.
Đã rất lâu rồi anh không còn biết đến hỉ nộ ái ố, từ lúc thành tà thần, những cảm xúc đó không còn thuộc về anh nữa.
Nhưng bây giờ, đầu óc anh tràn ngập cơn giận, cảm giác thôi thúc muốn giết chết người phụ nữ này.
Cô không chỉ dám kết âm hôn với anh mà còn cả gan cắt tóc anh.
Cơn giận dữ cuộn trào trong lòng, Mặc Trầm bất giác nhìn xuống mớ tóc đứt, trrên những sợi tóc đen ấy có từng giọt máu li ti, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng thể nhận ra.
Và trên những giọt máu đó, lờ mờ phảng phất khí tức của thần linh.
Không phải là khí tà thần của anh, cũng không phải là thứ thần khí nhân tạo giả tạo, mà là thần khí của vị thần chân chính đã biến mất từ ngàn năm trước.
“Cô là ai?” Mặc Trầm nhìn Vân Kiến Nguyệt, tay trái dần tụ lại lực tà thần, âm khí trong cung điện nhanh chóng hội tụ xoay quanh anh.
Vân Kiến Nguyệt vừa mới có thể thở lại vội hít thở gấp gáp.
Cô cười hì hì vô liêm sỉ: “Không phải anh nói tôi là tân nương của anh sao? Sao giờ lại hỏi tôi là ai, không phải anh mắc chứng đãng trí tuổi già đấy chứ?”
“À không đúng, anh mặc đồ cổ xưa nên chắc đã chết từ lâu rồi. Không nên gọi là chồng vì anh sẽ nghe không hiểu.” Vân Kiến Nguyệt hắng giọng, vận dụng toàn bộ kỹ năng nũng nịu: “Phu quân~”
Tà thần siết chặt nắm tay.
Lý trí bảo anh phải tìm hiểu rõ người phụ nữ này rốt cuộc là gì.
Nhưng cơn giận cuồn cuộn không ngừng gặm nhấm lý trí anh.
Cuối cùng, tà thần giơ tay trái lên.
Không cần biết cô là thứ gì, giờ phút này anh nhất định phải lấy mạng cô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro