Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Sức Mạnh Của Th...
2024-11-13 20:31:04
Toàn thân Lục Trường Tuyết tràn ngập sát khí, gần như chỉ cần chớp mắt đã áp sát Chu Ngũ Công.
Chu Ngũ Công hoàn toàn không nhận ra mối nguy hiểm, đôi mắt đục ngầu của ông ta vẫn mang vẻ mặt ngây ngô cười cợt, thân thể già nua nhưng ông ta lại nhanh nhẹn quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu về phía bàn thờ.
“Hiển linh rồi, thần Song Sinh hiển linh rồi, Ngài đã mang tân nương đi…”
Lục Trường Tuyết hận không kiềm được, bóp chặt cổ Chu Ngũ Công nhưng khi oán khí của cô ấy chạm vào người ông ta, nó liền bị một luồng sức mạnh bí ẩn hút cạn.
“Không thể nào, chỉ là con người sao có thể hút được oán khí của mình?” Lục Trường Tuyết lập tức lấy lại bình tĩnh, không thể mất kiểm soát được, nếu cô ấy phát điên, thì cục cưng của cô ấy chắc chắn tiêu đời.
Chẳng lẽ Chu Ngũ Công và những người này đều đã trở thành vật chứa của một loại sức mạnh nào đó, có thể hấp thu oán khí của cô ấy ư?
Bộ não của Lục Trường Tuyết nhanh chóng hoạt động, cô ấy lại bắn một luồng oán khí vào người người phụ nữ mặc áo hoa, kết quả không khác gì khi nãy.
“Không được, mình phải tìm người giúp.” Lục Trường Tuyết liếc sâu vào chiếc ghế đen trống rỗng, nghiến răng rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Cùng lúc ấy.
Chu Bản Tân mơ màng bước về nhà, lẩm bẩm: “Có gì nặng đâu, thế mà cứ bắt mình cùng khiêng, không biết ông ta có bị sao không nữa?”
Về đến nhà, cậu phát hiện nước trong nồi sắp cạn khô, vội vàng muốn tắt bếp.
Đúng lúc này, một luồng gió lạnh thổi qua, lửa trong bếp tắt ngấm không còn một đốm lửa nào.
Chu Bản Tân lạnh run, hai tay chắp lại lẩm nhẩm: “Bà ơi, cháu là cháu ruột của bà đó, đừng dọa cháu nhé.”
Vừa lẩm bẩm, Chu Bản Tân vừa lén lút xoay người định đi tìm Vân Kiến Nguyệt.
Nhưng vừa xoay lại, một khuôn mặt ma quái dữ tợn xuất hiện ngay trước mặt.
“Áaaa!!!”
Chu Bản Tân hét lên the thé, một chàng trai cao to gần mét tám, nặng hơn tám mươi ký lại nhảy dựng lên cao gần hai mét.
Adrenaline lập tức bùng nổ, Chu Bản Tân như một cơn gió chạy vọt ra ngoài, vừa chạy vừa gọi Vân Kiến Nguyệt: “Đàn chị chạy mau, có ma!!!”
Đúng lúc Chu Bản Tân đang chạy như điên, Lục Trường Tuyết xuất hiện trước mặt cậu.
Thấy trước mặt lại là khuôn mặt của một nữ quỷ, Chu Bản Tân sợ đến nỗi quỳ phịch xuống đất, van xin: “Cô tổ ơi, đời này tôi chưa làm điều gì xấu, cô tha cho tôi đi.”
Hiện tại oán khí của Lục Trường Tuyết quá nặng, đến mức cô ấy không thể kiểm soát nổi, đừng nói là có mắt âm dương, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của cô ấy lúc này.
Trong đầu cô ấy vang lên những âm thanh sắc nhọn, kéo căng lý trí của cô ấy, xúi giục cô ấy mở một trận thảm sát.
Nhưng cùng lúc đó, cô ấy rất rõ ràng mình cần phải làm gì.
Lục Trường Tuyết hằn học tự tát mình một cái, lẩm bẩm: “Đừng cản tôi cứu cục cưng, nếu không tôi liều mạng giết chính mình.”
Tát xong, cô ấy cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút, túm lấy cổ áo Chu Bản Tân ép cậu đứng dậy: “Chu Bản Tân, nghe đây, Vân Kiến Nguyệt hiện giờ rất nguy hiểm, chúng ta phải đi cứu cô ấy!”
Nghe Lục Trường Tuyết mở miệng nói tiếng người, còn nói Vân Kiến Nguyệt gặp nguy hiểm, Chu Bản Tân buộc mình bình tĩnh lại.
Khi bình tĩnh, cậu nhận ra hình như đã gặp cô ma nữ này ở đâu đó, nghĩ một lúc liền nhớ ra: “Cô là bạn của đàn chị, Lục… Lục gì ấy nhỉ?”
Lục Trường Tuyết không có thời gian nói nhảm, lôi Chu Bản Tân đi về phía đầu thôn, vừa đi vừa nói rõ tình hình.
Nghe xong phần tóm tắt ngắn gọn của Lục Trường Tuyết, Chu Bản Tân nổi giận đùng đùng, quay lại nắm chặt cổ tay Lục Trường Tuyết, chân như được gắn động cơ lao thẳng về phía trước, lập tức vượt mặt Lục Trường Tuyết.
“Dám động đến đàn chị của tôi, để tôi cho bọn chúng biết thế nào là sức mạnh của thanh niên trai tráng!”
Chu Ngũ Công hoàn toàn không nhận ra mối nguy hiểm, đôi mắt đục ngầu của ông ta vẫn mang vẻ mặt ngây ngô cười cợt, thân thể già nua nhưng ông ta lại nhanh nhẹn quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu về phía bàn thờ.
“Hiển linh rồi, thần Song Sinh hiển linh rồi, Ngài đã mang tân nương đi…”
Lục Trường Tuyết hận không kiềm được, bóp chặt cổ Chu Ngũ Công nhưng khi oán khí của cô ấy chạm vào người ông ta, nó liền bị một luồng sức mạnh bí ẩn hút cạn.
“Không thể nào, chỉ là con người sao có thể hút được oán khí của mình?” Lục Trường Tuyết lập tức lấy lại bình tĩnh, không thể mất kiểm soát được, nếu cô ấy phát điên, thì cục cưng của cô ấy chắc chắn tiêu đời.
Chẳng lẽ Chu Ngũ Công và những người này đều đã trở thành vật chứa của một loại sức mạnh nào đó, có thể hấp thu oán khí của cô ấy ư?
Bộ não của Lục Trường Tuyết nhanh chóng hoạt động, cô ấy lại bắn một luồng oán khí vào người người phụ nữ mặc áo hoa, kết quả không khác gì khi nãy.
“Không được, mình phải tìm người giúp.” Lục Trường Tuyết liếc sâu vào chiếc ghế đen trống rỗng, nghiến răng rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Cùng lúc ấy.
Chu Bản Tân mơ màng bước về nhà, lẩm bẩm: “Có gì nặng đâu, thế mà cứ bắt mình cùng khiêng, không biết ông ta có bị sao không nữa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về đến nhà, cậu phát hiện nước trong nồi sắp cạn khô, vội vàng muốn tắt bếp.
Đúng lúc này, một luồng gió lạnh thổi qua, lửa trong bếp tắt ngấm không còn một đốm lửa nào.
Chu Bản Tân lạnh run, hai tay chắp lại lẩm nhẩm: “Bà ơi, cháu là cháu ruột của bà đó, đừng dọa cháu nhé.”
Vừa lẩm bẩm, Chu Bản Tân vừa lén lút xoay người định đi tìm Vân Kiến Nguyệt.
Nhưng vừa xoay lại, một khuôn mặt ma quái dữ tợn xuất hiện ngay trước mặt.
“Áaaa!!!”
Chu Bản Tân hét lên the thé, một chàng trai cao to gần mét tám, nặng hơn tám mươi ký lại nhảy dựng lên cao gần hai mét.
Adrenaline lập tức bùng nổ, Chu Bản Tân như một cơn gió chạy vọt ra ngoài, vừa chạy vừa gọi Vân Kiến Nguyệt: “Đàn chị chạy mau, có ma!!!”
Đúng lúc Chu Bản Tân đang chạy như điên, Lục Trường Tuyết xuất hiện trước mặt cậu.
Thấy trước mặt lại là khuôn mặt của một nữ quỷ, Chu Bản Tân sợ đến nỗi quỳ phịch xuống đất, van xin: “Cô tổ ơi, đời này tôi chưa làm điều gì xấu, cô tha cho tôi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại oán khí của Lục Trường Tuyết quá nặng, đến mức cô ấy không thể kiểm soát nổi, đừng nói là có mắt âm dương, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của cô ấy lúc này.
Trong đầu cô ấy vang lên những âm thanh sắc nhọn, kéo căng lý trí của cô ấy, xúi giục cô ấy mở một trận thảm sát.
Nhưng cùng lúc đó, cô ấy rất rõ ràng mình cần phải làm gì.
Lục Trường Tuyết hằn học tự tát mình một cái, lẩm bẩm: “Đừng cản tôi cứu cục cưng, nếu không tôi liều mạng giết chính mình.”
Tát xong, cô ấy cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút, túm lấy cổ áo Chu Bản Tân ép cậu đứng dậy: “Chu Bản Tân, nghe đây, Vân Kiến Nguyệt hiện giờ rất nguy hiểm, chúng ta phải đi cứu cô ấy!”
Nghe Lục Trường Tuyết mở miệng nói tiếng người, còn nói Vân Kiến Nguyệt gặp nguy hiểm, Chu Bản Tân buộc mình bình tĩnh lại.
Khi bình tĩnh, cậu nhận ra hình như đã gặp cô ma nữ này ở đâu đó, nghĩ một lúc liền nhớ ra: “Cô là bạn của đàn chị, Lục… Lục gì ấy nhỉ?”
Lục Trường Tuyết không có thời gian nói nhảm, lôi Chu Bản Tân đi về phía đầu thôn, vừa đi vừa nói rõ tình hình.
Nghe xong phần tóm tắt ngắn gọn của Lục Trường Tuyết, Chu Bản Tân nổi giận đùng đùng, quay lại nắm chặt cổ tay Lục Trường Tuyết, chân như được gắn động cơ lao thẳng về phía trước, lập tức vượt mặt Lục Trường Tuyết.
“Dám động đến đàn chị của tôi, để tôi cho bọn chúng biết thế nào là sức mạnh của thanh niên trai tráng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro