Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Dám Động Đến Cụ...
2024-11-13 20:31:04
“Đáng ghét, tao không vào tế đàn được!” Lục Trường Tuyết hoảng hốt, giọng đầy lo lắng.
Lúc nãy cô ấy chẳng hề dè dặt vì nghĩ rằng đám người này chẳng có gì đáng sợ, có xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng có thể hiện hình mà giải quyết.
Nhưng giờ thì khác rồi, ở đây có một sức mạnh nào đó vượt xa cô ấy!
Ánh mắt Lục Trường Tuyết dừng lại trên hai khối thần tượng Song Sinh tỏa ra khí đen, trong lòng cô ấy có linh cảm mạnh mẽ rằng sức mạnh ấy chính là từ hai khối gỗ đen kia phát ra.
Người phụ nữ trung niên sau khi đặt Vân Kiến Nguyệt xuống ghế thì vội vàng rời khỏi tế đàn, động tác của bọn họ có chút hấp tấp, dường như sợ rằng chậm một bước thì chính họ cũng sẽ bị giữ lại trên tế đàn.
Vân Kiến Nguyệt nghe thấy lời của Lục Trường Tuyết, mở mắt giơ tay kéo khăn đỏ xuống, phát hiện Lục Trường Tuyết quả nhiên bị một thứ gì đó ngăn cách bên ngoài.
Từ góc nhìn của cô, cả tế đàn dường như được bao phủ bởi một làn sóng đen như mặt nước.
Chỉ là không biết vì sao, dường như chỉ có mình cô nhìn thấy thứ giống như kết giới này, ngay cả một con lệ quỷ như Lục Trường Tuyết cũng không thấy được.
“Nó tỉnh rồi!” Trong đám đông có người hét lên như sợ cô chạy mất.
“Hoảng hốt gì, chúng ta đông thế này, cô ta có thể chạy đi đâu được chứ?” Một người khác nói.
Chu Ngũ Công quyết đoán: “Bắt đầu tế lễ!”
Chỉ cần tế lễ bắt đầu, con bé này dù có làm gì cũng không trốn thoát.
Hơn mười dân thôn mặc đồ kỳ dị vây kín lại, tay nắm tay thành một vòng tròn, miệng lẩm nhẩm câu thần chú gì đó mà người thường không thể hiểu.
Một người khác dắt một chú heo con lên, có người bên cạnh lập tức cầm dao đâm thẳng vào cổ họng chú heo.
Chú heo con cố sức gào lên giãy giụa, dần dần yếu đi.
Máu heo chảy ra khắp nền đất, dưới ánh lửa và ánh trăng, những vệt máu đỏ ấy lại kỳ dị thấm dần xuống lòng đất, cuối cùng trên mặt đất không còn dấu vết gì như thể máu đầy nền đất ban nãy chỉ là ảo giác.
Bên ngoài tế đàn, da đầu Lục Trường Tuyết tê rần, một con quỷ như cô ấy không nên có cảm giác này của con người, nhưng khi thấy những giọt máu đó thấm xuống lòng đất, cô ấy cảm nhận rõ ràng rằng có thứ gì đó bên dưới đang hấp thụ mọi thứ trên mặt đất.
“Mọi thứ” ở đây chính là máu của chú heo và cả tinh khí của tất cả mọi người có mặt.
Nhưng dân thôn vẫn quỳ rạp xuống, thành kính cúi đầu trước thần Song Sinh, lặng lẽ cầu nguyện.
Không ai biết họ đã cầu nguyện điều gì, nhưng mỗi điều ước của họ đều là con đường dẫn họ tới cái chết.
“Đáng ghét, chạy được không?” Lục Trường Tuyết chỉ biết sốt ruột, cô ấy thử dùng oán khí tấn công nhưng khi oán khí chạm vào tế đàn thì lập tức bị hút sạch.
Điều đáng sợ nhất là cô ấy không thể nhìn thấy thứ gì đã hút cạn quỷ khí và oán khí của mình.
Vân Kiến Nguyệt đã nới lỏng sợi dây thừng trên tay, cô xoa cổ tay định đứng dậy nhưng bất ngờ nghe thấy tiếng hét của Chu Ngũ Công.
“Thần linh ơi, đây là tân nương mà chúng con hiến dâng cho ngài, xin hãy nhận lấy và bảo vệ chúng con!”
Khi ông ta vừa dứt lời, Vân Kiến Nguyệt cảm nhận được một lực hút cực mạnh từ chiếc ghế.
Cô chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị hút vào một vòng xoáy đen rồi biến mất.
“Chết tiệt thật!” Tiếng hét của Lục Trường Tuyết đột nhiên trở nên bi thảm, đôi mắt đỏ rực, tóc dựng đứng, móng tay không tự chủ được mà dài ra và trở nên sắc nhọn.
Đám người này rốt cuộc đã làm gì bảo bối của cô rồi? Cô ấy phải giết chết bọn chúng!
Nếu có người trong giới huyền học chứng kiến cảnh này, chắc chắn sẽ kinh hãi. Oán khí trên người Lục Trường Tuyết tụ lại với tốc độ đáng sợ, oán khí đen tối sâu thẳm bao bọc cả thân thể lệ quỷ của cô ấy.
Nhưng nếu lệ quỷ không kiểm soát được oán khí sẽ bị chính oán khí nuốt chửng.
Lúc nãy cô ấy chẳng hề dè dặt vì nghĩ rằng đám người này chẳng có gì đáng sợ, có xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng có thể hiện hình mà giải quyết.
Nhưng giờ thì khác rồi, ở đây có một sức mạnh nào đó vượt xa cô ấy!
Ánh mắt Lục Trường Tuyết dừng lại trên hai khối thần tượng Song Sinh tỏa ra khí đen, trong lòng cô ấy có linh cảm mạnh mẽ rằng sức mạnh ấy chính là từ hai khối gỗ đen kia phát ra.
Người phụ nữ trung niên sau khi đặt Vân Kiến Nguyệt xuống ghế thì vội vàng rời khỏi tế đàn, động tác của bọn họ có chút hấp tấp, dường như sợ rằng chậm một bước thì chính họ cũng sẽ bị giữ lại trên tế đàn.
Vân Kiến Nguyệt nghe thấy lời của Lục Trường Tuyết, mở mắt giơ tay kéo khăn đỏ xuống, phát hiện Lục Trường Tuyết quả nhiên bị một thứ gì đó ngăn cách bên ngoài.
Từ góc nhìn của cô, cả tế đàn dường như được bao phủ bởi một làn sóng đen như mặt nước.
Chỉ là không biết vì sao, dường như chỉ có mình cô nhìn thấy thứ giống như kết giới này, ngay cả một con lệ quỷ như Lục Trường Tuyết cũng không thấy được.
“Nó tỉnh rồi!” Trong đám đông có người hét lên như sợ cô chạy mất.
“Hoảng hốt gì, chúng ta đông thế này, cô ta có thể chạy đi đâu được chứ?” Một người khác nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Ngũ Công quyết đoán: “Bắt đầu tế lễ!”
Chỉ cần tế lễ bắt đầu, con bé này dù có làm gì cũng không trốn thoát.
Hơn mười dân thôn mặc đồ kỳ dị vây kín lại, tay nắm tay thành một vòng tròn, miệng lẩm nhẩm câu thần chú gì đó mà người thường không thể hiểu.
Một người khác dắt một chú heo con lên, có người bên cạnh lập tức cầm dao đâm thẳng vào cổ họng chú heo.
Chú heo con cố sức gào lên giãy giụa, dần dần yếu đi.
Máu heo chảy ra khắp nền đất, dưới ánh lửa và ánh trăng, những vệt máu đỏ ấy lại kỳ dị thấm dần xuống lòng đất, cuối cùng trên mặt đất không còn dấu vết gì như thể máu đầy nền đất ban nãy chỉ là ảo giác.
Bên ngoài tế đàn, da đầu Lục Trường Tuyết tê rần, một con quỷ như cô ấy không nên có cảm giác này của con người, nhưng khi thấy những giọt máu đó thấm xuống lòng đất, cô ấy cảm nhận rõ ràng rằng có thứ gì đó bên dưới đang hấp thụ mọi thứ trên mặt đất.
“Mọi thứ” ở đây chính là máu của chú heo và cả tinh khí của tất cả mọi người có mặt.
Nhưng dân thôn vẫn quỳ rạp xuống, thành kính cúi đầu trước thần Song Sinh, lặng lẽ cầu nguyện.
Không ai biết họ đã cầu nguyện điều gì, nhưng mỗi điều ước của họ đều là con đường dẫn họ tới cái chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đáng ghét, chạy được không?” Lục Trường Tuyết chỉ biết sốt ruột, cô ấy thử dùng oán khí tấn công nhưng khi oán khí chạm vào tế đàn thì lập tức bị hút sạch.
Điều đáng sợ nhất là cô ấy không thể nhìn thấy thứ gì đã hút cạn quỷ khí và oán khí của mình.
Vân Kiến Nguyệt đã nới lỏng sợi dây thừng trên tay, cô xoa cổ tay định đứng dậy nhưng bất ngờ nghe thấy tiếng hét của Chu Ngũ Công.
“Thần linh ơi, đây là tân nương mà chúng con hiến dâng cho ngài, xin hãy nhận lấy và bảo vệ chúng con!”
Khi ông ta vừa dứt lời, Vân Kiến Nguyệt cảm nhận được một lực hút cực mạnh từ chiếc ghế.
Cô chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị hút vào một vòng xoáy đen rồi biến mất.
“Chết tiệt thật!” Tiếng hét của Lục Trường Tuyết đột nhiên trở nên bi thảm, đôi mắt đỏ rực, tóc dựng đứng, móng tay không tự chủ được mà dài ra và trở nên sắc nhọn.
Đám người này rốt cuộc đã làm gì bảo bối của cô rồi? Cô ấy phải giết chết bọn chúng!
Nếu có người trong giới huyền học chứng kiến cảnh này, chắc chắn sẽ kinh hãi. Oán khí trên người Lục Trường Tuyết tụ lại với tốc độ đáng sợ, oán khí đen tối sâu thẳm bao bọc cả thân thể lệ quỷ của cô ấy.
Nhưng nếu lệ quỷ không kiểm soát được oán khí sẽ bị chính oán khí nuốt chửng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro