Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi

Hôn Nhân cưỡng...

2024-11-13 20:31:04

Vân Kiến Nguyệt và Chu Bản Tân vừa dọn dẹp xong phòng, Chu Bản Tân đang đun nước tính một lát nữa hai người sẽ tắm rửa.

Củi trong bếp lách tách cháy, ngoài sân vang lên tiếng của chú hai Chu.

“Tiểu Tân, cháu ở nhà chứ?”

Chu Bản Tân vội đặt công việc trong tay xuống và ra gặp chú hai Chu.

“Chú hai, tìm cháu có việc gì ạ?” Trong lòng Chu Bản Tân vẫn có chút không hài lòng về chú hai Chu, nhưng vì thể diện gia đình, cậu ta vẫn phải giữ chút lễ độ bên ngoài.

Chú hai Chu kéo Chu Bản Tân đi thẳng ra ngoà, đường thôn vào ban đêm tối om, chỉ có ánh trăng để nhìn thấy xung quanh, xa hơn một chút là không thấy gì nữa.

“Thím hai của cháu bị trẹo lưng, ta muốn chuyển cái đồ nặng mà không nổi, cháu đến giúp ta khiêng một tay đi.” Chú hai Chu bước nhanh, tay nắm chặt cổ tay Chu Bản Tân như sợ cậu không theo kịp.

“Nhưng mà cháu đang đun nước, với cả đàn chị cháu còn ở nhà một mình...” Chu Bản Tân chưa nói hết lời từ chối đã bị kéo đi xa mấy chục mét.

“Chỉ mười mấy phút thôi, nhanh mà, cô ta ở trong thôn này có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ trong thôn lại có kẻ xấu sao?” Giọng điệu của chú hai Chu không cho phép từ chối.

Chu Bản Tân quay đầu nhìn ánh đèn trong nhà, nghĩ rằng chỉ là đi giúp mang đồ vài phút, chắc là Vân Kiến Nguyệt ở nhà một mình sẽ không có vấn đề gì.

Hơn nữa, sau lễ tế hôm nay, chắc chắn cậu sẽ phải nhờ mọi người trong thôn giúp lo hậu sự cho bà. Chú hai Chu có quan hệ rộng trong thôn nên giờ không thể làm mất lòng ông ấy.

Thế là Chu Bản Tân đành đổi ý: “Được rồi, chú hai, mình đi nhanh thôi.”

Trong căn nhà cũ của Chu Bản Tân.

Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết - một người một quỷ đứng bên cửa sổ trơ mắt nhìn chú hai Chu kéo người đi.

“Bọn họ không phải bận lo chuyện tế lễ sao, giờ lại lôi học đệ của mày đi làm gì? Cảm giác như có mờ ám ma quỷ vậy.” Lục Trường Tuyết chống cằm ra vẻ suy tư.

“Đúng rồi, có mày là quỷ mà.” Vân Kiến Nguyệt không ngần ngại mỉa mai.

Lục Trường Tuyết tức đến như con gà bị bóp cổ mà hét lên: “Ý của tao là, tao cảm thấy sắp có chuyện xảy ra!”

Vân Kiến Nguyệt nhướng cằm, ra hiệu cho Lục Trường Tuyết nhìn đám năm sáu người phụ nữ trung niên vai u thịt bắp đang bước vào sân, cười nhếch mép: “Đây, chuyện đến rồi kìa.”

“Trời đất, bọn họ mang cả bao tải theo, định làm gì thế này?” Lục Trường Tuyết dù không phải người nhanh nhạy cũng biết đám người này không có ý tốt với cô bạn thân của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Trường Tuyết nghiến răng, ra vẻ dọa nạt chuẩn bị hiện hình: “Nhìn tao hiện hình dọa bọn họ khiếp vía!”

Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng túm lấy Lục Trường Tuyết kéo về, lắc đầu: “Đừng vội, cứ xem bọn họ định làm gì đã.”

Mấy người phụ nữ trung niên ấy xông vào phòng của Vân Kiến Nguyệt, nhìn nhau một cái rồi đồng loạt lao tới giữ chặt cô.

Một người phụ nữ mặc áo hoa, tay cầm chiếc khăn tẩm thuốc mê ác ý bịt lên mũi miệng Vân Kiến Nguyệt.

Vân Kiến Nguyệt giả vờ giãy giụa vài cái, kêu lên mấy tiếng “Á… á… thả tôi ra…” mà chẳng hề có chút cảm xúc gì.

Sau đó, cô đảo mắt giả vờ ngất lịm.

Lục Trường Tuyết đứng bên cạnh thấy vậy chỉ biết ôm đầu, lắc đầu than thở: “Diễn xuất của mày cậu giả quá đi, mà đám người kia vẫn không nhận ra sao?”

Đúng vậy, bọn họ chẳng nhận ra chút nào.

Họ rất tự tin vào thuốc mê của mình, thấy Vân Kiến Nguyệt ngất đi thì chia nhau công việc, nhét cô vào bao tải rồi lén lút khiêng ra ngoài.

Nói là khiêng thì cũng không đúng lắm.

Bọn họ dùng một cây tre, treo bao tải của Vân Kiến Nguyệt ở giữa, hai người khiêng đi.

Cảnh tượng đó trông y hệt như cảnh dân quê vào dịp Tết giết lợn, treo con lợn ở giữa cây tre.

Lục Trường Tuyết đi bên cạnh cười đến sái cả người: “Từ nay mày là Vân Trư Trư nhé!”

Cái tên Vân Trư Trư chết tiệt đó! Vân Kiến Nguyệt bị nhét trong bao tải cảm thấy rất khó chịu, muốn điều chỉnh tư thế của mình nhưng lại sợ bọn họ phát hiện ra mình đang giả vờ ngất, đành phải cố chịu đựng không động đậy.

Những người phụ nữ trung niên khiêng cô đến một căn nhà, hai người trong số họ nhanh chóng lấy cô ra khỏi bao tải và thay đồ cho cô.

Vì bị trùm kín, Vân Kiến Nguyệt không nhìn thấy mình được thay đồ gì nhưng Lục Trường Tuyết thấy rõ, cô ấy đứng bên cạnh tường thuật trực tiếp:

“Wow, họ chuẩn bị cho mày bộ váy cưới đỏ đấy, kiểu như váy cưới trong phim cổ trang ấy!”

“Phải nói là bộ váy đỏ này đẹp thật.”

“Bây giờ họ trùm khăn đỏ lên rồi! Họ định giới thiệu đối tượng cho mày à? Cưỡng ép kết hôn là không được đâu nha!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vân Kiến Nguyệt hơi giật giật khóe miệng, may mà khăn che mặt che đi vẻ mặt cô, người ngoài không nhìn thấy biểu cảm của cô. Thực ra, cô rất muốn cãi nhau với Lục Trường Tuyết vì cái miệng lắm lời của hồn ma này đang khiến cô đau đầu.

Dường như sợ cô tỉnh dậy rồi bỏ trốn, những người phụ nữ trung niên còn dùng dây thừng trói tay cô lại.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người phụ nữ mỗi bên dìu cô đi ra ngoài hướng thẳng đến đầu thôn.

“Hình như họ định đưa mày đến tế đàn.” Lục Trường Tuyết tiếp tục tường thuật: “Tao thấy chỗ tế đàn có rất nhiều người!”

“Ôi trời! Đôi tượng song sinh trên tế đàn kia, toàn thân bọn họ đầy hơi ma quỷ! Không đúng, đó là âm khí à? Sao trông nó lại kỳ lạ thế… Rốt cuộc đó là cái gì vậy?” Lục Trường Tuyết kêu liên tục.

Cuối cùng, Vân Kiến Nguyệt không nhịn được đá vào Lục Trường Tuyết một cái.

Người phụ nữ dìu cô giật mình: “Cô ta tỉnh rồi sao? Có thấy cô ta động chân không?”

Người phụ nữ còn lại cúi đầu nhìn thấy Vân Kiến Nguyệt vẫn nằm mềm nhũn thì cười nhạo: “Chắc bà già cả rồi nên hoa mắt thôi, đi nhanh lên, sắp đến giờ tế lễ rồi.”

Khi đã mở lời, hai người phụ nữ bắt đầu không ngừng nói chuyện.

Một trong số đó hơi lo lắng: “Dù sao cô ta cũng là người ngoài, hình như còn là bạn học với cậu con trai nhà họ Chu, nếu cô ta chết trong thôn chúng ta, liệu cảnh sát có điều tra gì không?”

“Cảnh sát á? Chúng ta có Thần Song Sinh còn sợ gì cảnh sát?” Người phụ nữ kia khinh thường đáp: “Trước đây có mấy cô gái nhỏ chết ở đây mà cũng chẳng có chuyện gì xảy ra đó thôi?”

Lục Trường Tuyết càng nghe càng tức giận, trên người đầy oán khí đến mức khó kìm nén: “Cả cái thôn này giết người à! Tao muốn báo cảnh sát tống hết bọn họ vào tù!”

Là quỷ rồi thì báo cảnh sát cái gì nữa chứ? Khi Vân Kiến Nguyệt đang thầm oán trách, cô đã bị dẫn đến tế đàn.

Chu Ngũ Công nhìn thấy cô dâu thì mắt lộ ra vẻ hài lòng: “Mau đưa người vào giữa tế đàn.”

Hai người phụ nữ trung niên đặt Vân Kiến Nguyệt vào giữa tế đàn.

Giữa tế đàn có một chiếc ghế đen nhánh, nhìn kỹ còn thấy cả vệt đỏ như máu.

Có vẻ đã từng có người chết trên chiếc ghế này, máu từ thi thể đã nhuộm đỏ chiếc ghế tạo thành sắc màu ghê rợn.

Lục Trường Tuyết theo bản năng muốn đi theo Vân Kiến Nguyệt lên tế đàn.

Nhưng khi cô ấy bay tới mép tế đàn, một sức mạnh vô hình ngăn cản khiến cô ấy không thể tiến vào tế đàn được!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi

Số ký tự: 0