Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Tân Nương Chạy...
2024-11-16 23:01:01
Mấy năm sau, chuyện này cũng chìm vào dĩ vãng, địa phương ngầm chấp nhận rằng người dân thôn Tiên Ẩn có thể không phải hỏa táng khi qua đời.
Chu Bản Tân trấn tĩnh lại, vào tủ quần áo của bà tìm một bộ đồ sạch rồi đi đun nước nóng.
Vì khác giới, Chu Bản Tân đành nhờ Vân Kiến Nguyệt giúp bà lau người và thay quần áo.
Cảm giác khi chạm vào người chết không dễ chịu chút nào, rõ ràng bà đã mất được hơn mười tiếng, trong thời tiết nóng bức thế này, cơ thể đã bắt đầu cứng và có mùi khó chịu.
“Vẫn là xác của mày tốt nhất, chết bao lâu rồi mà không thối.” Vừa làm việc, Vân Kiến Nguyệt vừa nói chuyện với Lục Trường Tuyết.
Lục Trường Tuyết giờ trong hình dạng quỷ, lơ lửng giữa không trung nhìn thi thể bà cụ, thở dài: “Đi thanh thản, không có chút oán khí nào thật tốt.”
Nói rồi, cô ấy lại bảo: “Lúc nãy hai người kia nói thầm, tao nghe loáng thoáng nào là tế lễ, nào là ‘nếu chạy mất thì để tôi lo’, nghe đã thấy chẳng hay ho gì rồi. Tại sao mày cứ muốn ở lại đây thế chứ?”
Theo hiểu biết của cô ấy, với tính cách của Vân Kiến Nguyệt, vừa rồi hai người kia nói năng không lịch sự như thế thì cô đã phải xỉa xói lại rồi.
“Hơn nữa, tao cảm thấy khắp thôn này có gì đó khiến tao không thoải mái, bây giờ cả người khó chịu lắm.” Lục Trường Tuyết làu bàu.
Vân Kiến Nguyệt vừa mặc quần áo cho bà cụ, vừa nói: “Tao cũng thấy thôn này có chút kỳ lạ, cứ cảm giác sẽ có điều không hay xảy ra.”
“Vậy sao mày không chạy đi?” Lục Trường Tuyết biết trực giác của Vân Kiến Nguyệt thường rất chuẩn.
“Chạy rồi thì cốt truyện sao mà tiếp tục?” Vân Kiến Nguyệt đáp.
Lục Trường Tuyết: ????
Vân Kiến Nguyệt: “Phải gan dạ mà dấn thân vào mấy tình huống nguy hiểm để thúc đẩy cốt truyện phát triển chứ!”
Nói đùa, cô không tin trên đời có cái gọi là trùng hợp, sao lại đúng lúc cô đến thành phố của Chu Bản Tân, máy tính của cậu ấy hỏng mà bà lại vừa mất chứ?
Khó khăn lắm mới thay xong quần áo sạch, Vân Kiến Nguyệt vừa bước ra ngoài thì nghe thấy Chu Bản Tân đang gọi điện cho ai đó.
“Dù tôi có trả gấp ba lần, tối nay cũng không chuyển quan tài đến được à?”
“Nhưng thi thể của bà không thể cứ để trên giường mãi được chứ? Ông cứ ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng trả, miễn là ông mang quan tài đến trong tối nay.”
“Gì mà gọi tiền của tôi là mấy đồng thối vậy? Alo? Alo?!”
Chu Bản Tân tức giận nhìn vào điện thoại đã tắt màn hình, thấy Vân Kiến Nguyệt đi tới không khỏi cười khổ: “Tối nay thôn không cho người ngoài ra vào, quan tài cũng không thể đem vào.”
Nếu không có quan tài, theo phong tục ở đây, người già chỉ còn cách nằm trên giường thêm một đêm.
“Tối nay thôn có việc lớn gì vậy?” Vân Kiến Nguyệt thấy lạ, rốt cuộc có chuyện gì mà quan trọng hơn sinh tử? Nếu ở quê cô mà có người mất, láng giềng xung quanh chỉ cần không có việc gì gấp đều đến giúp đỡ. Sao ở đây lại cấm người ra vào, đến quan tài cũng không chuyển vào được?
Chu Bản Tân bất lực đáp: “Thôn chúng em mỗi năm vào ngày này đều tổ chức lễ cúng tập thể.”
Nói rồi, ánh mắt cậu ta nhìn về phía bàn thờ, rõ ràng nhân vật chính trong lễ tế đêm nay chính là đôi thần song sinh đó.
“Từ nhỏ em đã lên thành phố học, chưa bao giờ tham gia lễ tế của thôn, nhưng bà em thì năm nào cũng đi. Bà nói thần sẽ phù hộ cho mỗi người dân thôn Tiên Ẩn, ai cũng sẽ được về cõi cực lạc khi mất.”
Chu Bản Tân nhìn đôi thần song sinh với giọng kính cẩn chưa từng có: “Nếu thực sự có cõi cực lạc, bà đã cung kính thờ phụng các người như thế, mong rằng các người thật sự có thể đưa bà đến cực lạc.”
Hai khúc gỗ đen bỗng tỏa ra một làn sương mờ đen nhè nhẹ khi lời cậu vừa dứt.
Vân Kiến Nguyệt giật mình, chăm chú nhìn lại thì phát hiện đôi gỗ đen vẫn nằm yên không có chút sương mờ nào.
“Vừa rồi cậu có thấy không?” Vân Kiến Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Thấy gì?” Chu Bản Tân ngạc nhiên.
“Khói đen.”
Chu Bản Tân cau mày: “Làm gì có khói đen, có phải trời tối rồi, đèn trong nhà tối quá nên chị hoa mắt không?”
Ngược lại, Lục Trường Tuyết trong hình dạng hồn ma hét lên: “Tao thấy! Tao thấy! Đó là âm khí!”
Vân Kiến Nguyệt nghe tiếng la của Lục Trường Tuyết nhưng vẫn giữ vẻ bình thản.
Đèn trần kiểu cũ trong phòng phát ra ánh sáng vàng nhạt yếu ớt, dù không sáng rõ nhưng đủ để nhìn thấy mọi vật trong phòng.
Lâu sau, Vân Kiến Nguyệt mới nói với Chu Bản Tân: “Có lẽ là chị nhìn nhầm rồi.”
Lúc này đã là 9 giờ tối, trời đã tối đen, quan tài không thể mang vào thôn nên hai người đành phải tìm cách thu dọn hai căn phòng để qua đêm nay.
…
Cây hòe lớn ở đầu thôn.
Mỗi người dân trong thôn đều có vẻ mặt trang nghiêm, thành kính quỳ lạy trước bàn thờm trên bàn thờ, hai khúc gỗ đen kỳ dị được đặt ngay ngắn, xung quanh khói đen lượn lờ nhưng người dân không thể nhìn thấy, trong mắt họ, đức tin mù quáng vẫn tỏa sáng lấp lánh.
Chu Ngũ Công nhìn đồng hồ, các nếp nhăn trên mặt vì giận dữ mà run lên: "Cô dâu đâu rồi? Còn mười lăm phút nữa là đến giờ tế lễ, sao vẫn chưa đưa đến?"
"Để tôi đi xem, Ngũ Công đừng lo," một người phụ nữ trung niên mặc áo hoa cười lấy lòng, nói với Chu Ngũ Công xong liền lập tức gọi mấy người phụ nữ trung niên vạm vỡ khác đi cùng.
Họ nhanh chóng tới ngôi nhà tồi tàn của Vương Quế Phương.
Vương Quế Phương là người nghèo nhất thôn, chồng và cha chồng của bà ấy đều đã qua đời trong một vụ tai nạn hầm mỏ cách đây vài năm để lại bà ấy cùng hai đứa con.
Vì gia cảnh bần cùng, con gái bà ấy không được đi học, ngay cả học phí của con trai cũng là nhờ dân thôn quyên góp mà có.
“Người đâu?” Người phụ nữ trung niên đẩy cửa bước vào, giọng gay gắt hỏi Vương Quế Phương đang ngồi trong sân.
Vương Quế Phương rơi nước mắt, tay bà ấy nắm chặt một tấm khăn trùm đầu đỏ, những đường gân trên mu bàn tay hiện lên như những con giun ngoằn ngoèo.
“Xin lỗi mọi người, dù sao đó cũng là con gái ruột của tôi, tôi không thể nhìn nó đi chịu chết được.”
Giọng bà buồn bã, nước mắt đục ngầu chảy dài trên gò má sạm đen.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên thay đổi, tiến lên đá ngã Vương Quế Phương, ra hiệu cho những người khác vào nhà tìm.
Tuy nhiên, họ lục tung khắp nhà cũng không tìm thấy cô dâu đâu, người phụ nữ trung niên tức tối chạy đến trước mặt Vương Quế Phương giơ tay tát mạnh vào mặt bà.
“Vương Quế Phương! Đây là chuyện lớn của thôn, sao cô dám thả con gái mình chạy? Nếu chọc giận Thần Song Sinh thì cô có gánh nổi hậu quả không?”
Người phụ nữ trung niên giận dữ hét lên: "Những năm qua nếu không nhờ mọi người trong thôn giúp đỡ, con trai cô mới có thể lên phố học cấp ba sao? Đồ vô ơn! Cô muốn hại chết tất cả chúng ta à!"
Vương Quế Phương chỉ biết im lặng rơi lệ, không nói được lời nào để biện hộ.
Mấy người phụ nữ trung niên còn lại cũng phẫn nộ, ra sức đánh đập Vương Quế Phương.
“Đừng đánh nữa, mau đi báo cho Ngũ Công biết!” Người phụ nữ trung niên mặc áo hoa tức giận chạy ra ngoài, tìm đến Chu Ngũ Công và kể lại sự tình.
Mặt Chu Ngũ Công sầm xuống, chống gậy đập mạnh xuống đất: "Giờ cô dâu hiến tế chạy mất rồi, nhà nào còn có con gái đến tuổi lấy chồng có thể làm cô dâu không?"
Hơn trăm người dân im lặng cúi đầu, không ai dám mở lời.
Nhiều nhà cũng có con gái chưa gả, nhưng ai nỡ đẩy con mình ra làm vật hiến tế chứ?
Giữa bầu không khí chết lặng, chú hai Chu lên tiếng: “Không phải thằng Tiểu Tân dẫn bạn gái về đây sao?”
Chu Bản Tân trấn tĩnh lại, vào tủ quần áo của bà tìm một bộ đồ sạch rồi đi đun nước nóng.
Vì khác giới, Chu Bản Tân đành nhờ Vân Kiến Nguyệt giúp bà lau người và thay quần áo.
Cảm giác khi chạm vào người chết không dễ chịu chút nào, rõ ràng bà đã mất được hơn mười tiếng, trong thời tiết nóng bức thế này, cơ thể đã bắt đầu cứng và có mùi khó chịu.
“Vẫn là xác của mày tốt nhất, chết bao lâu rồi mà không thối.” Vừa làm việc, Vân Kiến Nguyệt vừa nói chuyện với Lục Trường Tuyết.
Lục Trường Tuyết giờ trong hình dạng quỷ, lơ lửng giữa không trung nhìn thi thể bà cụ, thở dài: “Đi thanh thản, không có chút oán khí nào thật tốt.”
Nói rồi, cô ấy lại bảo: “Lúc nãy hai người kia nói thầm, tao nghe loáng thoáng nào là tế lễ, nào là ‘nếu chạy mất thì để tôi lo’, nghe đã thấy chẳng hay ho gì rồi. Tại sao mày cứ muốn ở lại đây thế chứ?”
Theo hiểu biết của cô ấy, với tính cách của Vân Kiến Nguyệt, vừa rồi hai người kia nói năng không lịch sự như thế thì cô đã phải xỉa xói lại rồi.
“Hơn nữa, tao cảm thấy khắp thôn này có gì đó khiến tao không thoải mái, bây giờ cả người khó chịu lắm.” Lục Trường Tuyết làu bàu.
Vân Kiến Nguyệt vừa mặc quần áo cho bà cụ, vừa nói: “Tao cũng thấy thôn này có chút kỳ lạ, cứ cảm giác sẽ có điều không hay xảy ra.”
“Vậy sao mày không chạy đi?” Lục Trường Tuyết biết trực giác của Vân Kiến Nguyệt thường rất chuẩn.
“Chạy rồi thì cốt truyện sao mà tiếp tục?” Vân Kiến Nguyệt đáp.
Lục Trường Tuyết: ????
Vân Kiến Nguyệt: “Phải gan dạ mà dấn thân vào mấy tình huống nguy hiểm để thúc đẩy cốt truyện phát triển chứ!”
Nói đùa, cô không tin trên đời có cái gọi là trùng hợp, sao lại đúng lúc cô đến thành phố của Chu Bản Tân, máy tính của cậu ấy hỏng mà bà lại vừa mất chứ?
Khó khăn lắm mới thay xong quần áo sạch, Vân Kiến Nguyệt vừa bước ra ngoài thì nghe thấy Chu Bản Tân đang gọi điện cho ai đó.
“Dù tôi có trả gấp ba lần, tối nay cũng không chuyển quan tài đến được à?”
“Nhưng thi thể của bà không thể cứ để trên giường mãi được chứ? Ông cứ ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng trả, miễn là ông mang quan tài đến trong tối nay.”
“Gì mà gọi tiền của tôi là mấy đồng thối vậy? Alo? Alo?!”
Chu Bản Tân tức giận nhìn vào điện thoại đã tắt màn hình, thấy Vân Kiến Nguyệt đi tới không khỏi cười khổ: “Tối nay thôn không cho người ngoài ra vào, quan tài cũng không thể đem vào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không có quan tài, theo phong tục ở đây, người già chỉ còn cách nằm trên giường thêm một đêm.
“Tối nay thôn có việc lớn gì vậy?” Vân Kiến Nguyệt thấy lạ, rốt cuộc có chuyện gì mà quan trọng hơn sinh tử? Nếu ở quê cô mà có người mất, láng giềng xung quanh chỉ cần không có việc gì gấp đều đến giúp đỡ. Sao ở đây lại cấm người ra vào, đến quan tài cũng không chuyển vào được?
Chu Bản Tân bất lực đáp: “Thôn chúng em mỗi năm vào ngày này đều tổ chức lễ cúng tập thể.”
Nói rồi, ánh mắt cậu ta nhìn về phía bàn thờ, rõ ràng nhân vật chính trong lễ tế đêm nay chính là đôi thần song sinh đó.
“Từ nhỏ em đã lên thành phố học, chưa bao giờ tham gia lễ tế của thôn, nhưng bà em thì năm nào cũng đi. Bà nói thần sẽ phù hộ cho mỗi người dân thôn Tiên Ẩn, ai cũng sẽ được về cõi cực lạc khi mất.”
Chu Bản Tân nhìn đôi thần song sinh với giọng kính cẩn chưa từng có: “Nếu thực sự có cõi cực lạc, bà đã cung kính thờ phụng các người như thế, mong rằng các người thật sự có thể đưa bà đến cực lạc.”
Hai khúc gỗ đen bỗng tỏa ra một làn sương mờ đen nhè nhẹ khi lời cậu vừa dứt.
Vân Kiến Nguyệt giật mình, chăm chú nhìn lại thì phát hiện đôi gỗ đen vẫn nằm yên không có chút sương mờ nào.
“Vừa rồi cậu có thấy không?” Vân Kiến Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Thấy gì?” Chu Bản Tân ngạc nhiên.
“Khói đen.”
Chu Bản Tân cau mày: “Làm gì có khói đen, có phải trời tối rồi, đèn trong nhà tối quá nên chị hoa mắt không?”
Ngược lại, Lục Trường Tuyết trong hình dạng hồn ma hét lên: “Tao thấy! Tao thấy! Đó là âm khí!”
Vân Kiến Nguyệt nghe tiếng la của Lục Trường Tuyết nhưng vẫn giữ vẻ bình thản.
Đèn trần kiểu cũ trong phòng phát ra ánh sáng vàng nhạt yếu ớt, dù không sáng rõ nhưng đủ để nhìn thấy mọi vật trong phòng.
Lâu sau, Vân Kiến Nguyệt mới nói với Chu Bản Tân: “Có lẽ là chị nhìn nhầm rồi.”
Lúc này đã là 9 giờ tối, trời đã tối đen, quan tài không thể mang vào thôn nên hai người đành phải tìm cách thu dọn hai căn phòng để qua đêm nay.
…
Cây hòe lớn ở đầu thôn.
Mỗi người dân trong thôn đều có vẻ mặt trang nghiêm, thành kính quỳ lạy trước bàn thờm trên bàn thờ, hai khúc gỗ đen kỳ dị được đặt ngay ngắn, xung quanh khói đen lượn lờ nhưng người dân không thể nhìn thấy, trong mắt họ, đức tin mù quáng vẫn tỏa sáng lấp lánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Ngũ Công nhìn đồng hồ, các nếp nhăn trên mặt vì giận dữ mà run lên: "Cô dâu đâu rồi? Còn mười lăm phút nữa là đến giờ tế lễ, sao vẫn chưa đưa đến?"
"Để tôi đi xem, Ngũ Công đừng lo," một người phụ nữ trung niên mặc áo hoa cười lấy lòng, nói với Chu Ngũ Công xong liền lập tức gọi mấy người phụ nữ trung niên vạm vỡ khác đi cùng.
Họ nhanh chóng tới ngôi nhà tồi tàn của Vương Quế Phương.
Vương Quế Phương là người nghèo nhất thôn, chồng và cha chồng của bà ấy đều đã qua đời trong một vụ tai nạn hầm mỏ cách đây vài năm để lại bà ấy cùng hai đứa con.
Vì gia cảnh bần cùng, con gái bà ấy không được đi học, ngay cả học phí của con trai cũng là nhờ dân thôn quyên góp mà có.
“Người đâu?” Người phụ nữ trung niên đẩy cửa bước vào, giọng gay gắt hỏi Vương Quế Phương đang ngồi trong sân.
Vương Quế Phương rơi nước mắt, tay bà ấy nắm chặt một tấm khăn trùm đầu đỏ, những đường gân trên mu bàn tay hiện lên như những con giun ngoằn ngoèo.
“Xin lỗi mọi người, dù sao đó cũng là con gái ruột của tôi, tôi không thể nhìn nó đi chịu chết được.”
Giọng bà buồn bã, nước mắt đục ngầu chảy dài trên gò má sạm đen.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên thay đổi, tiến lên đá ngã Vương Quế Phương, ra hiệu cho những người khác vào nhà tìm.
Tuy nhiên, họ lục tung khắp nhà cũng không tìm thấy cô dâu đâu, người phụ nữ trung niên tức tối chạy đến trước mặt Vương Quế Phương giơ tay tát mạnh vào mặt bà.
“Vương Quế Phương! Đây là chuyện lớn của thôn, sao cô dám thả con gái mình chạy? Nếu chọc giận Thần Song Sinh thì cô có gánh nổi hậu quả không?”
Người phụ nữ trung niên giận dữ hét lên: "Những năm qua nếu không nhờ mọi người trong thôn giúp đỡ, con trai cô mới có thể lên phố học cấp ba sao? Đồ vô ơn! Cô muốn hại chết tất cả chúng ta à!"
Vương Quế Phương chỉ biết im lặng rơi lệ, không nói được lời nào để biện hộ.
Mấy người phụ nữ trung niên còn lại cũng phẫn nộ, ra sức đánh đập Vương Quế Phương.
“Đừng đánh nữa, mau đi báo cho Ngũ Công biết!” Người phụ nữ trung niên mặc áo hoa tức giận chạy ra ngoài, tìm đến Chu Ngũ Công và kể lại sự tình.
Mặt Chu Ngũ Công sầm xuống, chống gậy đập mạnh xuống đất: "Giờ cô dâu hiến tế chạy mất rồi, nhà nào còn có con gái đến tuổi lấy chồng có thể làm cô dâu không?"
Hơn trăm người dân im lặng cúi đầu, không ai dám mở lời.
Nhiều nhà cũng có con gái chưa gả, nhưng ai nỡ đẩy con mình ra làm vật hiến tế chứ?
Giữa bầu không khí chết lặng, chú hai Chu lên tiếng: “Không phải thằng Tiểu Tân dẫn bạn gái về đây sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro