Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Hôm Nay Trong T...
2024-11-16 23:01:01
“Quê của cậu ở đâu vậy? Hay để mình đi cùng, có gì mình cũng có thể giúp một tay,” Vân Kiến Nguyệt đề nghị.
“Điều này thật không may, chị cứ tận hưởng chuyến du lịch của mình đi, khai giảng rồi em sẽ mời chị ăn cơm.” Chu Bản Tân là người miền Bắc nên rất coi trọng lễ nghi.
Người mất dù là bà ruột của cậu nhưng đối với Vân Kiến Nguyệt thì chỉ là người ngoài, nếu nhúng tay vào chuyện hậu sự của gia đình cậu ta, điều đó sẽ không may mắn cho cô.
Vân Kiến Nguyệt nghĩ: Mình chỉ muốn có cơ hội vào phó bản tiếp theo thôi, chẳng có ý xấu gì cả.
“Nhưng nếu cậu có một mình, lỡ không biết cách lo hậu sự cho bà thì sao? Dù gì cậu cũng nợ chị một bữa cơm rồi, nợ thêm một bữa nữa cũng chẳng sao.” Vân Kiến Nguyệt tỏ vẻ chính nghĩa, giống như một vị thánh nhân.
Chu Bản Tân suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy làm phiền chị vậy, để em lấy ít đồ rồi chúng ta lên đường.”
Khi Chu Bản Tân định quay lại phòng, Vân Kiến Nguyệt không kìm được sự tò mò hỏi: “Phía sau cánh cửa này là gì thế?”
Nghe vậy, Chu Bản Tân quay người lại, tiện tay kéo cánh cửa ra: “Không có gì, chỉ là chỗ nhà em thờ cúng thần linh thôi.”
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ chưa đến hai mét vuông, khi cánh cửa vừa mở, một mùi hương nồng nặc lập tức xộc vào mũi.
Tựa vào tường là một chiếc bàn thờ nhỏ, trên bàn thờ có hai khúc gỗ màu đen không rõ loại gỗ gì, nhưng tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.
Hiển nhiên, nhà của Chu Bản Tân thờ cúng hai khúc gỗ đen này.
“Thần gì mà lạ vậy?” Vân Kiến Nguyệt cau mày.
Cô không biết nhiều về các tín ngưỡng, nhưng biết rằng người ta thường thờ cúng thần có tượng bằng đồng hay vàng.
Thần gì lại không có tượng mà chỉ là hai khúc gỗ đen đúa xấu xí?
Chu Bản Tân gãi đầu: “Em cũng không biết, từ nhỏ đã thấy nhà em thờ rồi, không chỉ nhà em mà cả làng quê em đều thờ vị thần này, gọi là thần Song Sinh. Những người từ quê em chuyển lên thành phố cũng đều mở một căn phòng nhỏ để thờ cúng thần Song Sinh, nhưng chủ yếu là người già thờ cúng, còn em và chị gái thì không hương khói bao giờ.”
Vân Kiến Nguyệt chưa từng nghe nói về thần Song Sinh, ánh mắt lại chuyển về phía bàn thờ.
Trên bàn thờ đặt hai cây nến màu đỏ sẫm, ánh nến yếu ớt, tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ nhạt, rõ ràng ánh sáng đỏ mà cô thấy trước đó là từ ngọn nến này.
Nhưng với ánh sáng yếu ớt như vậy, sao có thể tạo ra luồng sáng đỏ rực chói mắt như trước?
Vân Kiến Nguyệt không nói gì về ánh sáng đỏ với Chu Bản Tân mà chỉ giữ trong lòng.
Quê của Chu Bản Tân cách thành phố Z 200km, đi xe vài tiếng là đến nơi.
Vì đi xe của Chu Bản Tân, Vân Kiến Nguyệt không tìm được cơ hội để hỏi Lục Trường Tuyết về hai khúc gỗ đen kỳ lạ.
Khi họ đến thôn Tiên Ẩn, trời đã nhá nhem tối.
Ở cổng thôn có một cây hòe cổ thụ to lớn, thân cây đen sậm như đã trải qua bao mưa gió. Gió chiều thổi qua, lá cây xào xạc nghe như có nhiều con rắn đang trườn qua cỏ.
Một vài cụ già ngồi dưới gốc cây với đôi mắt trống rỗng, lặng lẽ nhìn xe của Chu Bản Tân chạy qua đầu thôn.
Khi Chu Bản Tân lái xe về nhà cũ, trên đường có từng nhóm ba đến năm người vác đòn gánh, ánh mắt trống rỗng, lững thững đi về hướng cây hòe cổ thụ.
Hai đầu của đòn gánh treo những chiếc giỏ bằng tre, được phủ bởi vải đỏ tươi không thể nhìn rõ bên trong chứa gì.
Nhà cũ của Chu Bản Tân nằm ở cuối thôn Tiên Ẩn, ngay sát chân núi, khi cậu đỗ xe ngoài sân, hai người đàn ông từ trong nhà bước ra.
Một người trông khá lớn tuổi khoảng bảy mươi; người kia trẻ hơn khoảng năm mươi.
“Tiểu Tân, ba mẹ cháu đâu?” Người đàn ông trung niên nhìn Chu Bản Tân và Vân Kiến Nguyệt bước xuống xe, cau mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi.
“Chú Hai, ba mẹ cháu đang ở nước ngoài không thể về được, chỉ có cháu về lo hậu sự cho bà thôi.” Chu Bản Tân lễ phép giải thích.
Chú Hai họ Chu nhìn Vân Kiến Nguyệt, giọng không mấy thân thiện: “Bạn gái cháu à?”
“Không phải, đây là đàn chị của cháu, đến giúp đỡ thôi.” Chu Bản Tân khẽ tiến lên một bước chắn Vân Kiến Nguyệt phía sau.
Người lớn tuổi hơn hừ một tiếng lạnh lùng: “Đàn chị cái gì? Tối nay thôn có việc lớn, người ngoài không được vào, bảo cô ta đi ngay đi!”
Sắc mặt Chu Bản Tân tối sầm lại, cậu kính trọng họ là trưởng bối nhưng trưởng bối cũng không thể vô duyên vô cớ mắng bạn bè cậu chứ!
Lục Trường Tuyết trong miếng ngọc bội tức giận vô cùng, hai lão già này thật thô lỗ! Hở ra là đuổi người khác đi, xem cô ấy có không dọa chết bọn họ không!
Ngay lúc Lục Trường Tuyết định nhảy ra khỏi ngọc bội, Vân Kiến Nguyệt đặt tay lên nó mỉm cười dịu dàng: “Ây dà, chú, bác ơi, Tiểu Tân đùa thôi, cháu đúng là bạn gái của cậu ấy mà, không phải là bạn gái thì làm sao có thể theo về lo hậu sự cho bà chứ?”
Chú Hai và bác Năm họ Chu nhìn nhau đầy ngờ vực, rõ ràng không mấy tin lời của Vân Kiến Nguyệt.
Khi bác Năm định nói gì đó, chú Hai bất ngờ ghé vào tai bác thì thầm vài câu.
“Thôi được, nếu là bạn gái của Tiểu Tân thì ở lại, nhưng tôi cảnh cáo trước, tối nay không được đi lung tung, chỉ được ở trong nhà thôi, tối nay thôn có việc lớn, thi hài của bà các cháu tự lo liệu đi.” Bác Năm nói xong cùng chú Hai bước đi.
Trùng hợp thay, hai người họ cũng đi về hướng cây hòe già đầu thôn.
Khi họ đi xa, Chu Bản Tân cười khổ với Vân Kiến Nguyệt: “Thật ngại quá, đàn chị…”
“Không sao, vào xem thi hài của bà đi.” Vân Kiến Nguyệt đáp.
Nhà cũ của Chu Bản Tân là một căn nhà ngói, xung quanh có sân vườn với nền đất, họ bước qua sân vào nhà, trong gian chính đã được hai người đàn ông kia dọn dẹp, điều nổi bật nhất trong gian này là bàn thờ giống hệt như ở nhà Chu Bản Tân trên thành phố, với hai cây nến đỏ đang cháy và hai khúc gỗ đen thờ cúng.
Phòng của bà nội Chu mở toang, thi hài bà nằm yên bình trên giường.
Thấy thi hài của bà, Chu Bản Tân không kìm nổi đau buồn dồn nén suốt dọc đường, lao đến quỳ gục đầu bên giường khóc nghẹn không thành tiếng.
Chờ cậu khóc xong, Vân Kiến Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vai: “Tìm bộ quần áo sạch để chị thay cho bà.”
Trên đường đến đây, Chu Bản Tân đã kể cho Vân Kiến Nguyệt về phong tục tang lễ ở thôn mình.
Người già qua đời phải được tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch, sau đó đặt quan tài trong nhà ba ngày rồi mới chôn vào ngày thứ tư.
Người dân trong thôn đều không hỏa táng, trước đây, có nhiều cán bộ đến vận động hỏa táng, thậm chí bắt nhiều gia đình không tuân theo chính sách vào đồn nhưng đều không có tác dụng.
Hễ có ai ép buộc hỏa táng, người thân của người đã mất sẽ đòi tự tử.
“Điều này thật không may, chị cứ tận hưởng chuyến du lịch của mình đi, khai giảng rồi em sẽ mời chị ăn cơm.” Chu Bản Tân là người miền Bắc nên rất coi trọng lễ nghi.
Người mất dù là bà ruột của cậu nhưng đối với Vân Kiến Nguyệt thì chỉ là người ngoài, nếu nhúng tay vào chuyện hậu sự của gia đình cậu ta, điều đó sẽ không may mắn cho cô.
Vân Kiến Nguyệt nghĩ: Mình chỉ muốn có cơ hội vào phó bản tiếp theo thôi, chẳng có ý xấu gì cả.
“Nhưng nếu cậu có một mình, lỡ không biết cách lo hậu sự cho bà thì sao? Dù gì cậu cũng nợ chị một bữa cơm rồi, nợ thêm một bữa nữa cũng chẳng sao.” Vân Kiến Nguyệt tỏ vẻ chính nghĩa, giống như một vị thánh nhân.
Chu Bản Tân suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy làm phiền chị vậy, để em lấy ít đồ rồi chúng ta lên đường.”
Khi Chu Bản Tân định quay lại phòng, Vân Kiến Nguyệt không kìm được sự tò mò hỏi: “Phía sau cánh cửa này là gì thế?”
Nghe vậy, Chu Bản Tân quay người lại, tiện tay kéo cánh cửa ra: “Không có gì, chỉ là chỗ nhà em thờ cúng thần linh thôi.”
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ chưa đến hai mét vuông, khi cánh cửa vừa mở, một mùi hương nồng nặc lập tức xộc vào mũi.
Tựa vào tường là một chiếc bàn thờ nhỏ, trên bàn thờ có hai khúc gỗ màu đen không rõ loại gỗ gì, nhưng tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.
Hiển nhiên, nhà của Chu Bản Tân thờ cúng hai khúc gỗ đen này.
“Thần gì mà lạ vậy?” Vân Kiến Nguyệt cau mày.
Cô không biết nhiều về các tín ngưỡng, nhưng biết rằng người ta thường thờ cúng thần có tượng bằng đồng hay vàng.
Thần gì lại không có tượng mà chỉ là hai khúc gỗ đen đúa xấu xí?
Chu Bản Tân gãi đầu: “Em cũng không biết, từ nhỏ đã thấy nhà em thờ rồi, không chỉ nhà em mà cả làng quê em đều thờ vị thần này, gọi là thần Song Sinh. Những người từ quê em chuyển lên thành phố cũng đều mở một căn phòng nhỏ để thờ cúng thần Song Sinh, nhưng chủ yếu là người già thờ cúng, còn em và chị gái thì không hương khói bao giờ.”
Vân Kiến Nguyệt chưa từng nghe nói về thần Song Sinh, ánh mắt lại chuyển về phía bàn thờ.
Trên bàn thờ đặt hai cây nến màu đỏ sẫm, ánh nến yếu ớt, tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ nhạt, rõ ràng ánh sáng đỏ mà cô thấy trước đó là từ ngọn nến này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng với ánh sáng yếu ớt như vậy, sao có thể tạo ra luồng sáng đỏ rực chói mắt như trước?
Vân Kiến Nguyệt không nói gì về ánh sáng đỏ với Chu Bản Tân mà chỉ giữ trong lòng.
Quê của Chu Bản Tân cách thành phố Z 200km, đi xe vài tiếng là đến nơi.
Vì đi xe của Chu Bản Tân, Vân Kiến Nguyệt không tìm được cơ hội để hỏi Lục Trường Tuyết về hai khúc gỗ đen kỳ lạ.
Khi họ đến thôn Tiên Ẩn, trời đã nhá nhem tối.
Ở cổng thôn có một cây hòe cổ thụ to lớn, thân cây đen sậm như đã trải qua bao mưa gió. Gió chiều thổi qua, lá cây xào xạc nghe như có nhiều con rắn đang trườn qua cỏ.
Một vài cụ già ngồi dưới gốc cây với đôi mắt trống rỗng, lặng lẽ nhìn xe của Chu Bản Tân chạy qua đầu thôn.
Khi Chu Bản Tân lái xe về nhà cũ, trên đường có từng nhóm ba đến năm người vác đòn gánh, ánh mắt trống rỗng, lững thững đi về hướng cây hòe cổ thụ.
Hai đầu của đòn gánh treo những chiếc giỏ bằng tre, được phủ bởi vải đỏ tươi không thể nhìn rõ bên trong chứa gì.
Nhà cũ của Chu Bản Tân nằm ở cuối thôn Tiên Ẩn, ngay sát chân núi, khi cậu đỗ xe ngoài sân, hai người đàn ông từ trong nhà bước ra.
Một người trông khá lớn tuổi khoảng bảy mươi; người kia trẻ hơn khoảng năm mươi.
“Tiểu Tân, ba mẹ cháu đâu?” Người đàn ông trung niên nhìn Chu Bản Tân và Vân Kiến Nguyệt bước xuống xe, cau mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi.
“Chú Hai, ba mẹ cháu đang ở nước ngoài không thể về được, chỉ có cháu về lo hậu sự cho bà thôi.” Chu Bản Tân lễ phép giải thích.
Chú Hai họ Chu nhìn Vân Kiến Nguyệt, giọng không mấy thân thiện: “Bạn gái cháu à?”
“Không phải, đây là đàn chị của cháu, đến giúp đỡ thôi.” Chu Bản Tân khẽ tiến lên một bước chắn Vân Kiến Nguyệt phía sau.
Người lớn tuổi hơn hừ một tiếng lạnh lùng: “Đàn chị cái gì? Tối nay thôn có việc lớn, người ngoài không được vào, bảo cô ta đi ngay đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Chu Bản Tân tối sầm lại, cậu kính trọng họ là trưởng bối nhưng trưởng bối cũng không thể vô duyên vô cớ mắng bạn bè cậu chứ!
Lục Trường Tuyết trong miếng ngọc bội tức giận vô cùng, hai lão già này thật thô lỗ! Hở ra là đuổi người khác đi, xem cô ấy có không dọa chết bọn họ không!
Ngay lúc Lục Trường Tuyết định nhảy ra khỏi ngọc bội, Vân Kiến Nguyệt đặt tay lên nó mỉm cười dịu dàng: “Ây dà, chú, bác ơi, Tiểu Tân đùa thôi, cháu đúng là bạn gái của cậu ấy mà, không phải là bạn gái thì làm sao có thể theo về lo hậu sự cho bà chứ?”
Chú Hai và bác Năm họ Chu nhìn nhau đầy ngờ vực, rõ ràng không mấy tin lời của Vân Kiến Nguyệt.
Khi bác Năm định nói gì đó, chú Hai bất ngờ ghé vào tai bác thì thầm vài câu.
“Thôi được, nếu là bạn gái của Tiểu Tân thì ở lại, nhưng tôi cảnh cáo trước, tối nay không được đi lung tung, chỉ được ở trong nhà thôi, tối nay thôn có việc lớn, thi hài của bà các cháu tự lo liệu đi.” Bác Năm nói xong cùng chú Hai bước đi.
Trùng hợp thay, hai người họ cũng đi về hướng cây hòe già đầu thôn.
Khi họ đi xa, Chu Bản Tân cười khổ với Vân Kiến Nguyệt: “Thật ngại quá, đàn chị…”
“Không sao, vào xem thi hài của bà đi.” Vân Kiến Nguyệt đáp.
Nhà cũ của Chu Bản Tân là một căn nhà ngói, xung quanh có sân vườn với nền đất, họ bước qua sân vào nhà, trong gian chính đã được hai người đàn ông kia dọn dẹp, điều nổi bật nhất trong gian này là bàn thờ giống hệt như ở nhà Chu Bản Tân trên thành phố, với hai cây nến đỏ đang cháy và hai khúc gỗ đen thờ cúng.
Phòng của bà nội Chu mở toang, thi hài bà nằm yên bình trên giường.
Thấy thi hài của bà, Chu Bản Tân không kìm nổi đau buồn dồn nén suốt dọc đường, lao đến quỳ gục đầu bên giường khóc nghẹn không thành tiếng.
Chờ cậu khóc xong, Vân Kiến Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vai: “Tìm bộ quần áo sạch để chị thay cho bà.”
Trên đường đến đây, Chu Bản Tân đã kể cho Vân Kiến Nguyệt về phong tục tang lễ ở thôn mình.
Người già qua đời phải được tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch, sau đó đặt quan tài trong nhà ba ngày rồi mới chôn vào ngày thứ tư.
Người dân trong thôn đều không hỏa táng, trước đây, có nhiều cán bộ đến vận động hỏa táng, thậm chí bắt nhiều gia đình không tuân theo chính sách vào đồn nhưng đều không có tác dụng.
Hễ có ai ép buộc hỏa táng, người thân của người đã mất sẽ đòi tự tử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro