Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Đừng Bấn Quá
2024-11-13 20:31:04
Mẹ Lục lập tức cầm cái chổi lông gà đánh Lục Trường Tuyết: “Nhà ai cũng dạy quỷ ngoan phải ngủ sớm dậy sớm! Con nói không chịu được ánh nắng, nhất định là do thức khuya chơi điện thoại nhiều quá chứ gì!”
Lý lẽ gì kỳ lạ vậy chứ! Cô ấy là lệ quỷ, ánh sáng mặt trời làm hại linh hồn thì liên quan gì đến chuyện thức khuya chơi điện thoại?
Lục Trường Tuyết vừa né cái chổi lông gà của mẹ Lục vừa chạy vòng quanh phòng khách.
Cuối cùng, Vân Kiến Nguyệt ra mặt: “Bác trai bác gái, mặc dù A Tuyết không hoàn toàn chết hẳn, nhưng dù sao cô ấy cũng đã mất, chúng ta vẫn nên tổ chức tang lễ thì tốt hơn ạ?”
Ba mẹ Lục thấy có lý, ngay lập tức thu xếp đồ đạc về quê chuẩn bị tổ chức tang lễ cho Lục Trường Tuyết.
Trước khi đi, ba mẹ Lục vẫn không quên dạy dỗ Lục Trường Tuyết: “Con phải học hỏi Tiểu Vân nhà người ta, hiểu chuyện thế kia, sáng sớm chưa sáng hẳn đã dậy, tối mười giờ là đã đi ngủ rồi.”
Đến khi ba mẹ Lục xách vali ra khỏi cửa, Lục Trường Tuyết mới thét lên một tiếng lao vào bóp cổ Vân Kiến Nguyệt.
“Mẹ nó chứ, mày giả tạo quá rồi đấy! Sáu giờ sáng mày còn chưa ngủ, dám bày đặt với ba mẹ tao là mày dậy sớm hả! Vân Kiến Nguyệt tao nói cho mày biết, làm người đừng có giả tạo quá đáng nhé!”
Vân Kiến Nguyệt cười khì: “Basic skill mà, có gì phải bấn.”
“Kỹ năng của mày suýt chút nữa khiến tao bị mắng chết đấy!” Lục Trường Tuyết gào lên, sau đó khó chịu liếc điện thoại của Vân Kiến Nguyệt: “Điện thoại mày reo suốt, ai nhắn tin nhiều quá vậy?”
Vân Kiến Nguyệt cầm điện thoại lên xem, hóa ra là Chu Bản Tân.
“Ơ, không phải cậu em trong đội biện luận của tụi mày sao?” Lục Trường Tuyết ghé sát lại, nhận ra ngay người này.
Hai cô gái đều là sinh viên của Đại học A, Chu Bản Tân cũng vậy, Vân Kiến Nguyệt vốn là đội phó của đội biện luận trong trường, thường xuyên dẫn dắt đàn em trong đội, Chu Bản Tân chính là đàn em của cô trong đội, hai người khá thân thiết.
Vân Kiến Nguyệt mở tin nhắn ra xem, thấy Chu Bản Tân đang nhờ cô giúp đỡ.
Máy tính của Chu Bản Tân bỗng nhiên màn hình đen, sau khi ép buộc tắt nguồn rồi khởi động lại thì lại xanh màn hình, vì vậy cậu nhờ đàn chị khoa máy tính là Vân Kiến Nguyệt chỉ cách sửa, nếu tự sửa không xong, cậu sẽ phải đem ra cửa hàng.
Trùng hợp thay, Chu Bản Tân cũng là người ở thành phố Z, hiện giờ cậu ấy đang ở Z.
Đàn em gặp khó khăn, đàn chị không thể làm ngơ, Vân Kiến Nguyệt lập tức nhắn lại, bảo cô sẽ đến tận nơi giúp.
Nửa tiếng sau.
“Chị ngồi đi ạ, nhà em hơi bừa, chị đừng để ý nhé.”
Chu Bản Tân mặc đồ ở nhà có chút ngại ngùng khi mời cô gái xinh xắn nhỏ nhắn vào nhà, lúng túng rót trà cho cô.
Vân Kiến Nguyệt ngồi xuống sofa bừa bộn, đi thẳng vào chủ đề: “Lấy máy tính ra đi, để chị xem thử.”
Chu Bản Tân vội vàng vào phòng ngủ lấy máy tính, Vân Kiến Nguyệt nhàm chán ngắm nhìn xung quanh cách bài trí của nhà cậu.
Đó là một căn ba phòng ngủ hai phòng khách bình thường, nhưng kỳ lạ ở chỗ, bên cạnh tường đặt tivi có một cánh cửa nhỏ, cánh cửa khép hờ ẩn ẩn phát ra ánh sáng đỏ.
Ánh sáng đỏ không giống như đèn neon mà giống như ánh sáng của nến chập chờn trong bóng tối.
Ngay khi Vân Kiến Nguyệt còn đang thắc mắc, Chu Bản Tân đã đem laptop ra: “Chị, phiền chị giúp em với.”
Câu nói này làm Vân Kiến Nguyệt quên mất sự tò mò vừa rồi, chuyên tâm mày mò máy tính của Chu Bản Tân.
Khoảng nửa tiếng sau, Vân Kiến Nguyệt cuối cùng cũng mở máy tính thành công, cô vừa định nói với Chu Bản Tân thì điện thoại của cậu bỗng đổ chuông.
“Chị, em nghe điện thoại của mẹ em chút nhé.” Chu Bản Tân áy náy cười, vội vàng cầm điện thoại ra ban công nghe.
Căn nhà của nhà họ Chu cách âm khá tốt, cửa ban công chỉ hé mở, ngồi ở sofa, Vân Kiến Nguyệt chỉ nghe loáng thoáng được vài câu Chu Bản Tân nói.
“Gì cơ? Bà mất rồi ạ?”
“Cả ba và mẹ đều không về được sao? Cả chị con cũng không thể về?”
“Làm gì mà bảo con cãi nhau với mọi người…”
Chu Bản Tân đứng trên ban công với cảm xúc kích động, Vân Kiến Nguyệt vô tình nghe thấy, và khi liếc qua, cô lại thấy cánh cửa hé mở phát ra ánh sáng đỏ rực kia.
Vân Kiến Nguyệt muốn hỏi Chu Bản Tân phía sau cánh cửa là gì, nhưng khi quay lại thấy cậu vẫn còn đang cãi nhau, cô đành kiềm chế sự tò mò.
“Thôi bỏ đi, chuyện nhà người ta không nên bất lịch sự,” Vân Kiến Nguyệt tự nhủ, cố đè nén sự tò mò.
Đúng lúc này, từ sau cánh cửa hé mở, ánh sáng đỏ lại bùng lên.
Ánh sáng đó chói mắt nhưng lại lạnh lẽo đến rợn người, như thể đó không phải là ánh sáng đỏ mà là vệt máu đỏ tươi phủ kín bầu trời.
Ngay giây sau, ánh sáng đỏ đột nhiên biến mất chỉ còn le lói một chút ánh sáng đỏ yếu ớt.
Vân Kiến Nguyệt cảm thấy kinh hãi, không tài nào đoán được đó là thứ gì.
“Mày có thấy không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi khẽ Lục Trường Tuyết trong chiếc ngọc bội.
Lục Trường Tuyết đáp: “Không chỉ thấy, tao còn cảm nhận được trong đó có thứ gì đó rất khó chịu.”
Cụ thể là thứ gì khiến cô ấy khó chịu, cô ấy cũng không nói rõ được. Cô ấy chỉ mới làm quỷ mấy ngày thành ra kiến thức về ma quỷ cũng chưa nhiều.
Vân Kiến Nguyệt quay đầu lại nhìn, phát hiện Chu Bản Tân đang cãi nhau càng kịch liệt hơn, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh trong phòng.
Thôi, mặc kệ, trước hết xem thử có chuyện gì cái đã.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, cẩn thận tiến đến gần cánh cửa.
Mỗi bước đi gần hơn, cô càng nghe rõ hơi thở nặng nề của mình.
Cô vốn không phải người dễ sợ hãi, nhưng thứ sau cánh cửa lại khiến cô theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Mối nguy hiểm này còn lớn hơn cả khi đối mặt với mẹ của Vương Huy.
Cuối cùng, tay cầm của cánh cửa đã ở ngay trước mắt.
Ánh sáng đỏ vẫn nhấp nháy không ngừng.
Thời gian dường như chậm lại, Vân Kiến Nguyệt chậm rãi đưa tay ra, khi tay cô vừa chạm vào tay cầm của cánh cửa, sau lưng bất ngờ có người vỗ nhẹ vào.
“Đàn chị, chị đang làm gì vậy?”
Vân Kiến Nguyệt theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy Chu Bản Tân không biết từ lúc nào đã từ ban công đi đến sau lưng cô.
Chu Bản Tân nhìn cô với ánh mắt u ám, trong tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt đó như đang nhìn một người đã chết.
Trong chớp mắt, Vân Kiến Nguyệt như bị thứ gì đó kìm hãm.
Cô không thể thốt lên một lời nào, tay chân cứng đờ như một con rối, đứng yên tại chỗ.
“Đàn chị?” Chu Bản Tân bối rối giơ tay phẩy phẩy trước mặt cô.
Ngay khi Chu Bản Tân thu tay về, Vân Kiến Nguyệt mới tìm lại được giọng nói của mình: “À? Không có gì.”
Nói xong, cô mới nhìn rõ mắt Chu Bản Tân nào phải đỏ hoe như lúc đầu nghĩ, mà là vì ngấn lệ.
Một chàng trai cao to gần mét tám, nặng hơn tám mươi ký, cơ bắp cuồn cuộn, giờ đây lại đứng trước mặt cô với đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt đầy uất ức, Vân Kiến Nguyệt theo tinh thần nhân đạo bèn hỏi: “Em không sao chứ?”
“Bà em vừa mất, trong nhà không ai có thể về, giờ em phải lái xe về quê để lo hậu sự cho bà, thật ngại quá đàn chị, chị giúp em sửa máy tính mà em còn chưa kịp mời chị bữa cơm,” Chu Bản Tân lau nước mắt, vẻ mặt vô cùng áy náy.
Nghe xong, Vân Kiến Nguyệt nhíu mày, chuyện người lớn qua đời là chuyện hệ trọng, Chu Bản Tân mới chưa đến hai mươi, thật sự có thể tự mình lo liệu ổn thỏa không?
Lý lẽ gì kỳ lạ vậy chứ! Cô ấy là lệ quỷ, ánh sáng mặt trời làm hại linh hồn thì liên quan gì đến chuyện thức khuya chơi điện thoại?
Lục Trường Tuyết vừa né cái chổi lông gà của mẹ Lục vừa chạy vòng quanh phòng khách.
Cuối cùng, Vân Kiến Nguyệt ra mặt: “Bác trai bác gái, mặc dù A Tuyết không hoàn toàn chết hẳn, nhưng dù sao cô ấy cũng đã mất, chúng ta vẫn nên tổ chức tang lễ thì tốt hơn ạ?”
Ba mẹ Lục thấy có lý, ngay lập tức thu xếp đồ đạc về quê chuẩn bị tổ chức tang lễ cho Lục Trường Tuyết.
Trước khi đi, ba mẹ Lục vẫn không quên dạy dỗ Lục Trường Tuyết: “Con phải học hỏi Tiểu Vân nhà người ta, hiểu chuyện thế kia, sáng sớm chưa sáng hẳn đã dậy, tối mười giờ là đã đi ngủ rồi.”
Đến khi ba mẹ Lục xách vali ra khỏi cửa, Lục Trường Tuyết mới thét lên một tiếng lao vào bóp cổ Vân Kiến Nguyệt.
“Mẹ nó chứ, mày giả tạo quá rồi đấy! Sáu giờ sáng mày còn chưa ngủ, dám bày đặt với ba mẹ tao là mày dậy sớm hả! Vân Kiến Nguyệt tao nói cho mày biết, làm người đừng có giả tạo quá đáng nhé!”
Vân Kiến Nguyệt cười khì: “Basic skill mà, có gì phải bấn.”
“Kỹ năng của mày suýt chút nữa khiến tao bị mắng chết đấy!” Lục Trường Tuyết gào lên, sau đó khó chịu liếc điện thoại của Vân Kiến Nguyệt: “Điện thoại mày reo suốt, ai nhắn tin nhiều quá vậy?”
Vân Kiến Nguyệt cầm điện thoại lên xem, hóa ra là Chu Bản Tân.
“Ơ, không phải cậu em trong đội biện luận của tụi mày sao?” Lục Trường Tuyết ghé sát lại, nhận ra ngay người này.
Hai cô gái đều là sinh viên của Đại học A, Chu Bản Tân cũng vậy, Vân Kiến Nguyệt vốn là đội phó của đội biện luận trong trường, thường xuyên dẫn dắt đàn em trong đội, Chu Bản Tân chính là đàn em của cô trong đội, hai người khá thân thiết.
Vân Kiến Nguyệt mở tin nhắn ra xem, thấy Chu Bản Tân đang nhờ cô giúp đỡ.
Máy tính của Chu Bản Tân bỗng nhiên màn hình đen, sau khi ép buộc tắt nguồn rồi khởi động lại thì lại xanh màn hình, vì vậy cậu nhờ đàn chị khoa máy tính là Vân Kiến Nguyệt chỉ cách sửa, nếu tự sửa không xong, cậu sẽ phải đem ra cửa hàng.
Trùng hợp thay, Chu Bản Tân cũng là người ở thành phố Z, hiện giờ cậu ấy đang ở Z.
Đàn em gặp khó khăn, đàn chị không thể làm ngơ, Vân Kiến Nguyệt lập tức nhắn lại, bảo cô sẽ đến tận nơi giúp.
Nửa tiếng sau.
“Chị ngồi đi ạ, nhà em hơi bừa, chị đừng để ý nhé.”
Chu Bản Tân mặc đồ ở nhà có chút ngại ngùng khi mời cô gái xinh xắn nhỏ nhắn vào nhà, lúng túng rót trà cho cô.
Vân Kiến Nguyệt ngồi xuống sofa bừa bộn, đi thẳng vào chủ đề: “Lấy máy tính ra đi, để chị xem thử.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Bản Tân vội vàng vào phòng ngủ lấy máy tính, Vân Kiến Nguyệt nhàm chán ngắm nhìn xung quanh cách bài trí của nhà cậu.
Đó là một căn ba phòng ngủ hai phòng khách bình thường, nhưng kỳ lạ ở chỗ, bên cạnh tường đặt tivi có một cánh cửa nhỏ, cánh cửa khép hờ ẩn ẩn phát ra ánh sáng đỏ.
Ánh sáng đỏ không giống như đèn neon mà giống như ánh sáng của nến chập chờn trong bóng tối.
Ngay khi Vân Kiến Nguyệt còn đang thắc mắc, Chu Bản Tân đã đem laptop ra: “Chị, phiền chị giúp em với.”
Câu nói này làm Vân Kiến Nguyệt quên mất sự tò mò vừa rồi, chuyên tâm mày mò máy tính của Chu Bản Tân.
Khoảng nửa tiếng sau, Vân Kiến Nguyệt cuối cùng cũng mở máy tính thành công, cô vừa định nói với Chu Bản Tân thì điện thoại của cậu bỗng đổ chuông.
“Chị, em nghe điện thoại của mẹ em chút nhé.” Chu Bản Tân áy náy cười, vội vàng cầm điện thoại ra ban công nghe.
Căn nhà của nhà họ Chu cách âm khá tốt, cửa ban công chỉ hé mở, ngồi ở sofa, Vân Kiến Nguyệt chỉ nghe loáng thoáng được vài câu Chu Bản Tân nói.
“Gì cơ? Bà mất rồi ạ?”
“Cả ba và mẹ đều không về được sao? Cả chị con cũng không thể về?”
“Làm gì mà bảo con cãi nhau với mọi người…”
Chu Bản Tân đứng trên ban công với cảm xúc kích động, Vân Kiến Nguyệt vô tình nghe thấy, và khi liếc qua, cô lại thấy cánh cửa hé mở phát ra ánh sáng đỏ rực kia.
Vân Kiến Nguyệt muốn hỏi Chu Bản Tân phía sau cánh cửa là gì, nhưng khi quay lại thấy cậu vẫn còn đang cãi nhau, cô đành kiềm chế sự tò mò.
“Thôi bỏ đi, chuyện nhà người ta không nên bất lịch sự,” Vân Kiến Nguyệt tự nhủ, cố đè nén sự tò mò.
Đúng lúc này, từ sau cánh cửa hé mở, ánh sáng đỏ lại bùng lên.
Ánh sáng đó chói mắt nhưng lại lạnh lẽo đến rợn người, như thể đó không phải là ánh sáng đỏ mà là vệt máu đỏ tươi phủ kín bầu trời.
Ngay giây sau, ánh sáng đỏ đột nhiên biến mất chỉ còn le lói một chút ánh sáng đỏ yếu ớt.
Vân Kiến Nguyệt cảm thấy kinh hãi, không tài nào đoán được đó là thứ gì.
“Mày có thấy không?” Vân Kiến Nguyệt hỏi khẽ Lục Trường Tuyết trong chiếc ngọc bội.
Lục Trường Tuyết đáp: “Không chỉ thấy, tao còn cảm nhận được trong đó có thứ gì đó rất khó chịu.”
Cụ thể là thứ gì khiến cô ấy khó chịu, cô ấy cũng không nói rõ được. Cô ấy chỉ mới làm quỷ mấy ngày thành ra kiến thức về ma quỷ cũng chưa nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Kiến Nguyệt quay đầu lại nhìn, phát hiện Chu Bản Tân đang cãi nhau càng kịch liệt hơn, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh trong phòng.
Thôi, mặc kệ, trước hết xem thử có chuyện gì cái đã.
Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, cẩn thận tiến đến gần cánh cửa.
Mỗi bước đi gần hơn, cô càng nghe rõ hơi thở nặng nề của mình.
Cô vốn không phải người dễ sợ hãi, nhưng thứ sau cánh cửa lại khiến cô theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Mối nguy hiểm này còn lớn hơn cả khi đối mặt với mẹ của Vương Huy.
Cuối cùng, tay cầm của cánh cửa đã ở ngay trước mắt.
Ánh sáng đỏ vẫn nhấp nháy không ngừng.
Thời gian dường như chậm lại, Vân Kiến Nguyệt chậm rãi đưa tay ra, khi tay cô vừa chạm vào tay cầm của cánh cửa, sau lưng bất ngờ có người vỗ nhẹ vào.
“Đàn chị, chị đang làm gì vậy?”
Vân Kiến Nguyệt theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy Chu Bản Tân không biết từ lúc nào đã từ ban công đi đến sau lưng cô.
Chu Bản Tân nhìn cô với ánh mắt u ám, trong tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt đó như đang nhìn một người đã chết.
Trong chớp mắt, Vân Kiến Nguyệt như bị thứ gì đó kìm hãm.
Cô không thể thốt lên một lời nào, tay chân cứng đờ như một con rối, đứng yên tại chỗ.
“Đàn chị?” Chu Bản Tân bối rối giơ tay phẩy phẩy trước mặt cô.
Ngay khi Chu Bản Tân thu tay về, Vân Kiến Nguyệt mới tìm lại được giọng nói của mình: “À? Không có gì.”
Nói xong, cô mới nhìn rõ mắt Chu Bản Tân nào phải đỏ hoe như lúc đầu nghĩ, mà là vì ngấn lệ.
Một chàng trai cao to gần mét tám, nặng hơn tám mươi ký, cơ bắp cuồn cuộn, giờ đây lại đứng trước mặt cô với đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt đầy uất ức, Vân Kiến Nguyệt theo tinh thần nhân đạo bèn hỏi: “Em không sao chứ?”
“Bà em vừa mất, trong nhà không ai có thể về, giờ em phải lái xe về quê để lo hậu sự cho bà, thật ngại quá đàn chị, chị giúp em sửa máy tính mà em còn chưa kịp mời chị bữa cơm,” Chu Bản Tân lau nước mắt, vẻ mặt vô cùng áy náy.
Nghe xong, Vân Kiến Nguyệt nhíu mày, chuyện người lớn qua đời là chuyện hệ trọng, Chu Bản Tân mới chưa đến hai mươi, thật sự có thể tự mình lo liệu ổn thỏa không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro