Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Nhà Ai Lại Có C...
2024-11-13 20:31:04
Thành phố nơi bố mẹ của Lục Trường Tuyết sinh sống chỉ cách thành phố A bốn tiếng đi tàu cao tốc.
Vừa lên tàu, Lục Trường Tuyết từ ngọc bội chui ra, lợi dụng việc không ai nhìn thấy cô ấy mà lang thang khắp toa tàu trong hình dạng hồn ma, sau đó lại quay về bên cạnh Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt đeo tai nghe giả vờ đang gọi điện nhưng thực chất là để trò chuyện với Lục Trường Tuyết, tránh bị người khác nghĩ là mình bị điên.
“Đây là lần đầu tao đi tàu cao tốc mà không phải mua vé.” Lục Trường Tuyết phấn khích, cảm giác như đang trốn vé vậy.
“Căn cước của mày bị hủy rồi, muốn mua vé cũng chẳng mua được đâu.” Vân Kiến Nguyệt thẳng thừng vạch trần thực tế phũ phàng.
Lục Trường Tuyết rên lên một tiếng, nhưng lại vui vẻ kể cho Vân Kiến Nguyệt nghe những gì vừa chứng kiến.
Nào là trong toa số 2, có một đứa trẻ nghịch ngợm chạy nhảy la hét bị một người đàn ông to lớn túm lên dạy dỗ, mẹ của đứa trẻ còn lớn tiếng cãi nhau với anh ta.
Rồi trong toa số 5, có một nam một nữ đang làm chuyện khó tả trong nhà vệ sinh.
Cả hai trò chuyện khá lâu, đột nhiên Vân Kiến Nguyệt hỏi: “Tại sao lúc đó mày không giết Vương Huy?”
Khi Lục Trường Tuyết dùng điện thoại mình gọi cho Vương Huy, hắn ta đã rơi vào ảo cảnh của cô ấy. Tất cả những gì hắn ta thấy đều là ảo giác, ngoài việc tinh thần bị tổn thương, Vương Huy không hề bị Lục Trường Tuyết gây tổn hại về thể xác.
Chính vì vậy mới có chuyện mẹ của Vương Huy đến tìm hắn ta trả thù sau đó.
Nếu khi ấy Lục Trường Tuyết giết hắn ta sớm đã chẳng xảy ra chuyện sau này.
Sự việc đã trôi qua mấy ngày, Lục Trường Tuyết cứ nghĩ Vân Kiến Nguyệt đã quên rồi, bất ngờ nghe cô hỏi lại, Lục Trường Tuyết bối rối không biết trả lời ra sao.
Một lúc sau, cô ấy gãi đầu ngượng ngùng: “Lúc đó tao nghĩ sẽ hành hạ hắn ta thêm một thời gian rồi mới giết, ai ngờ mẹ hắn ta lại đến tìm hắn báo thù.”
Vương Huy đã tàn nhẫn giết cô ấy, nếu chỉ giết hắn ta một lần thì chẳng thể hả giận nổi.
Kết quả là vì không ra tay ngay, vô tình giúp cô ấy có thể sống sót đến bây giờ.
Nếu cô ấy giết Vương Huy, chắc chắn Cục Linh Dị sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
“Tao cứ nghĩ mày vẫn còn nặng đầu óc yêu đương cơ đấy.” Vân Kiến Nguyệt thở phào, chỉ cần không phải mê muội vì tình là được.
“Cứ đầu óc yêu đương là đáng chết!” Lục Trường Tuyết nói với vẻ căm giận, rồi nhận ra điều gì đó, bật khóc: “Tao đúng là đáng chết thật.”
Nếu không vì đầu óc mụ mị, cô ấy đã chẳng dính vào một kẻ cặn bã như Vương Huy để rồi gặp kết cục thê thảm.
Lúc vừa quen Vương Huy, Vân Kiến Nguyệt đã nhiều lần nhắc nhở rằng hắn ta không phải người đáng tin.
Bốn tiếng trôi qua nhanh chóng, Vân Kiến Nguyệt đã tới thành phố Z. Hôm nay là thứ Bảy, bố mẹ Lục Trường Tuyết đều không đi làm, khi Vân Kiến Nguyệt đến nhà, bố mẹ cô ấy đều có mặt.
Vân Kiến Nguyệt báo tin Lục Trường Tuyết qua đời cho ba mẹ cô ấy và kể rõ nguyên nhân cái chết của cô ấy.
Một người đàn ông mạnh mẽ như ba của Lục Trường Tuyết lập tức đỏ hoe mắt, dường như già đi cả chục tuổi trong chớp mắt. Còn mẹ cô ấy thì suýt ngất xỉu, may mà ba cô ấy cố nén đau thương ôm lấy bà, bấm huyệt nhân trung để bà không ngất.
“Tuyết Nhi, con gái của mẹ…” Mẹ Lục ôm chặt chồng mình, òa khóc trong đau đớn, khi sinh Lục Trường Tuyết, gia đình vốn không mấy hài lòng vì cô là con gái, mong rằng họ sẽ sinh thêm con trai.
Nhưng hai vợ chồng nhất quyết không sinh thêm, con gái thì đã sao? Đó vẫn là đứa con của họ!
Vậy mà ai ngờ, họ còn chưa bạc đầu đã phải chịu cảnh đầu bạc tiễn người tóc xanh.
Lục Trường Tuyết vẫn đứng nhìn ba mẹ mình dưới hình dạng hồn ma, cô ấy lao đến muốn ôm lấy họ, nhưng cơ thể cứ xuyên qua ba mẹ, không cách nào chạm vào được.
Cô ấy dù là lệ quỷ, nhưng lúc này lại không đủ oán khí nên không thể hiện hình.
“Nguyệt Nguyệt, tao phải làm sao đây? Tao muốn ôm ba mẹ…” Đôi mắt của Lục Trường Tuyết đỏ au nhưng không thể rơi nước mắt, chỉ có dòng máu đỏ rực đảo quanh trong mắt cô ấy.
Vân Kiến Nguyệt trao cho Lục Trường Tuyết ánh mắt an ủi, cô tiến lên vỗ vai ba mẹ Lục, an ủi: “Chú dì đừng quá đau buồn quá, A Tuyết đang ở ngay cạnh hai người đó.”
Nghe vậy, mẹ Lục càng khóc không ra hơi: “Tuyết Nhi, con gái của mẹ đâu?”
“Chú dì đừng khóc, A Tuyết thật sự ở đây, hai người tin con.” Vân Kiến Nguyệt lấy ra một giọt nước mắt bò, thứ mà cô đã nhờ Đỗ Minh Hạo giúp lấy được với giá bị cắt cổ hai trăm tệ.
Khi nhỏ nước mắt bò vào mắt, ba mẹ Lục nhìn thấy bóng hình mờ ảo của Lục Trường Tuyết.
“Ba, mẹ!”
“Tuyết Nhi!”
Cả ba ôm nhau khóc nức nở, còn Vân Kiến Nguyệt thì lặng lẽ dán hai lá bùa mà cô lấy từ Đỗ Minh Hạo phía sau ba mẹ Lục rồi bước ra ban công, để lại không gian riêng tư cho gia đình họ.
Vân Kiến Nguyệt quay lưng lại phòng khách nhìn ra ngoài, nơi những tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ đông đúc.
Rõ ràng là một ngày nắng đẹp, đáng ra mọi người phải được hưởng niềm vui bên gia đình, nhưng vì tội ác của một người mà gia đình này phải chịu cảnh sinh ly tử biệt đầy đau khổ.
Ba người ôm nhau khóc rất lâu, cuối cùng khi ba mẹ Lục ổn định lại cảm xúc, Lục Trường Tuyết nói với họ về việc cô ấy phải đi theo Vân Kiến Nguyệt.
Ba mẹ cô ấy nắm tay con gái, đi ra ban công gọi tên Vân Kiến Nguyệt với giọng đầy xúc động.
Vân Kiến Nguyệt quay người lại, hai vợ chồng run rẩy định quỳ xuống cảm tạ.
“Cảm ơn con, Tiểu Vân, cả gia đình dì cảm ơn con!”
Vân Kiến Nguyệt phản xạ nhanh, ngay lập tức quỳ sụp xuống, đầu gối đập xuống sàn kêu cái “bụp”, nhanh chóng giành quyền quỳ trước tạo nên thế “phu thê giao bái”.
Ba mẹ Lục sửng sốt đến cứng người, những lời cảm ơn chực trào ra lại nghẹn lại trong miệng, đến cả nước mắt cũng quên chảy.
“Chú dì à, sao lại có chuyện người lớn quỳ trước lớp trẻ chứ!” Vân Kiến Nguyệt nhăn mặt vì đau, may mà phản ứng nhanh, không thì tổn thọ mất!
Cuối cùng, ba mẹ Lục vẫn nhét cho Vân Kiến Nguyệt một tấm thẻ, nói rằng từ giờ Lục Trường Tuyết sẽ phải đi theo cô, cũng sẽ cần đến tiền. Thêm vào đó, chiếc ngọc bội cô dùng cũng mất không ít tiền, họ không thể để cô bỏ tiền túi mà không đền đáp.
Vân Kiến Nguyệt nhận tấm thẻ ngay lập tức không chút khách sáo, còn hứa sẽ thường xuyên đưa Lục Trường Tuyết về thăm họ.
Nhìn thấy cô nhận tấm thẻ, ba mẹ Lục mới cảm thấy an lòng hơn.
Hai hôm sau, ba mẹ Lục xin nghỉ phép ở nhà cùng Lục Trường Tuyết, tận hưởng khoảng thời gian gia đình đầy quý giá.
Ngày đầu, họ học cách đốt hương, đốt tiền vàng và cúng phẩm cho Lục Trường Tuyết, biến cô ấy thành một “phú bà” nơi âm gian chỉ trong một đêm.
Ngày thứ hai, ba mẹ cô ấy nắm tay cô, dặn dò con gái mình phải là một hồn ma tốt.
Đến ngày thứ ba, ba mẹ dạy dỗ cô ấy rằng, làm ma cũng không được thức đêm, tối không ngủ, sáng không dậy là không được.
Đến ngày thứ tư…
Ngày thứ tư, Lục Trường Tuyết chịu hết nổi ôm đầu đập vào tường trong đau khổ: “Con chết rồi mà ba mẹ vẫn bắt con không thức đêm là sao! Nhà ai có con ma nào ngủ ngày không thức đêm không hả trời!”
Vừa lên tàu, Lục Trường Tuyết từ ngọc bội chui ra, lợi dụng việc không ai nhìn thấy cô ấy mà lang thang khắp toa tàu trong hình dạng hồn ma, sau đó lại quay về bên cạnh Vân Kiến Nguyệt.
Vân Kiến Nguyệt đeo tai nghe giả vờ đang gọi điện nhưng thực chất là để trò chuyện với Lục Trường Tuyết, tránh bị người khác nghĩ là mình bị điên.
“Đây là lần đầu tao đi tàu cao tốc mà không phải mua vé.” Lục Trường Tuyết phấn khích, cảm giác như đang trốn vé vậy.
“Căn cước của mày bị hủy rồi, muốn mua vé cũng chẳng mua được đâu.” Vân Kiến Nguyệt thẳng thừng vạch trần thực tế phũ phàng.
Lục Trường Tuyết rên lên một tiếng, nhưng lại vui vẻ kể cho Vân Kiến Nguyệt nghe những gì vừa chứng kiến.
Nào là trong toa số 2, có một đứa trẻ nghịch ngợm chạy nhảy la hét bị một người đàn ông to lớn túm lên dạy dỗ, mẹ của đứa trẻ còn lớn tiếng cãi nhau với anh ta.
Rồi trong toa số 5, có một nam một nữ đang làm chuyện khó tả trong nhà vệ sinh.
Cả hai trò chuyện khá lâu, đột nhiên Vân Kiến Nguyệt hỏi: “Tại sao lúc đó mày không giết Vương Huy?”
Khi Lục Trường Tuyết dùng điện thoại mình gọi cho Vương Huy, hắn ta đã rơi vào ảo cảnh của cô ấy. Tất cả những gì hắn ta thấy đều là ảo giác, ngoài việc tinh thần bị tổn thương, Vương Huy không hề bị Lục Trường Tuyết gây tổn hại về thể xác.
Chính vì vậy mới có chuyện mẹ của Vương Huy đến tìm hắn ta trả thù sau đó.
Nếu khi ấy Lục Trường Tuyết giết hắn ta sớm đã chẳng xảy ra chuyện sau này.
Sự việc đã trôi qua mấy ngày, Lục Trường Tuyết cứ nghĩ Vân Kiến Nguyệt đã quên rồi, bất ngờ nghe cô hỏi lại, Lục Trường Tuyết bối rối không biết trả lời ra sao.
Một lúc sau, cô ấy gãi đầu ngượng ngùng: “Lúc đó tao nghĩ sẽ hành hạ hắn ta thêm một thời gian rồi mới giết, ai ngờ mẹ hắn ta lại đến tìm hắn báo thù.”
Vương Huy đã tàn nhẫn giết cô ấy, nếu chỉ giết hắn ta một lần thì chẳng thể hả giận nổi.
Kết quả là vì không ra tay ngay, vô tình giúp cô ấy có thể sống sót đến bây giờ.
Nếu cô ấy giết Vương Huy, chắc chắn Cục Linh Dị sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
“Tao cứ nghĩ mày vẫn còn nặng đầu óc yêu đương cơ đấy.” Vân Kiến Nguyệt thở phào, chỉ cần không phải mê muội vì tình là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cứ đầu óc yêu đương là đáng chết!” Lục Trường Tuyết nói với vẻ căm giận, rồi nhận ra điều gì đó, bật khóc: “Tao đúng là đáng chết thật.”
Nếu không vì đầu óc mụ mị, cô ấy đã chẳng dính vào một kẻ cặn bã như Vương Huy để rồi gặp kết cục thê thảm.
Lúc vừa quen Vương Huy, Vân Kiến Nguyệt đã nhiều lần nhắc nhở rằng hắn ta không phải người đáng tin.
Bốn tiếng trôi qua nhanh chóng, Vân Kiến Nguyệt đã tới thành phố Z. Hôm nay là thứ Bảy, bố mẹ Lục Trường Tuyết đều không đi làm, khi Vân Kiến Nguyệt đến nhà, bố mẹ cô ấy đều có mặt.
Vân Kiến Nguyệt báo tin Lục Trường Tuyết qua đời cho ba mẹ cô ấy và kể rõ nguyên nhân cái chết của cô ấy.
Một người đàn ông mạnh mẽ như ba của Lục Trường Tuyết lập tức đỏ hoe mắt, dường như già đi cả chục tuổi trong chớp mắt. Còn mẹ cô ấy thì suýt ngất xỉu, may mà ba cô ấy cố nén đau thương ôm lấy bà, bấm huyệt nhân trung để bà không ngất.
“Tuyết Nhi, con gái của mẹ…” Mẹ Lục ôm chặt chồng mình, òa khóc trong đau đớn, khi sinh Lục Trường Tuyết, gia đình vốn không mấy hài lòng vì cô là con gái, mong rằng họ sẽ sinh thêm con trai.
Nhưng hai vợ chồng nhất quyết không sinh thêm, con gái thì đã sao? Đó vẫn là đứa con của họ!
Vậy mà ai ngờ, họ còn chưa bạc đầu đã phải chịu cảnh đầu bạc tiễn người tóc xanh.
Lục Trường Tuyết vẫn đứng nhìn ba mẹ mình dưới hình dạng hồn ma, cô ấy lao đến muốn ôm lấy họ, nhưng cơ thể cứ xuyên qua ba mẹ, không cách nào chạm vào được.
Cô ấy dù là lệ quỷ, nhưng lúc này lại không đủ oán khí nên không thể hiện hình.
“Nguyệt Nguyệt, tao phải làm sao đây? Tao muốn ôm ba mẹ…” Đôi mắt của Lục Trường Tuyết đỏ au nhưng không thể rơi nước mắt, chỉ có dòng máu đỏ rực đảo quanh trong mắt cô ấy.
Vân Kiến Nguyệt trao cho Lục Trường Tuyết ánh mắt an ủi, cô tiến lên vỗ vai ba mẹ Lục, an ủi: “Chú dì đừng quá đau buồn quá, A Tuyết đang ở ngay cạnh hai người đó.”
Nghe vậy, mẹ Lục càng khóc không ra hơi: “Tuyết Nhi, con gái của mẹ đâu?”
“Chú dì đừng khóc, A Tuyết thật sự ở đây, hai người tin con.” Vân Kiến Nguyệt lấy ra một giọt nước mắt bò, thứ mà cô đã nhờ Đỗ Minh Hạo giúp lấy được với giá bị cắt cổ hai trăm tệ.
Khi nhỏ nước mắt bò vào mắt, ba mẹ Lục nhìn thấy bóng hình mờ ảo của Lục Trường Tuyết.
“Ba, mẹ!”
“Tuyết Nhi!”
Cả ba ôm nhau khóc nức nở, còn Vân Kiến Nguyệt thì lặng lẽ dán hai lá bùa mà cô lấy từ Đỗ Minh Hạo phía sau ba mẹ Lục rồi bước ra ban công, để lại không gian riêng tư cho gia đình họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Kiến Nguyệt quay lưng lại phòng khách nhìn ra ngoài, nơi những tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ đông đúc.
Rõ ràng là một ngày nắng đẹp, đáng ra mọi người phải được hưởng niềm vui bên gia đình, nhưng vì tội ác của một người mà gia đình này phải chịu cảnh sinh ly tử biệt đầy đau khổ.
Ba người ôm nhau khóc rất lâu, cuối cùng khi ba mẹ Lục ổn định lại cảm xúc, Lục Trường Tuyết nói với họ về việc cô ấy phải đi theo Vân Kiến Nguyệt.
Ba mẹ cô ấy nắm tay con gái, đi ra ban công gọi tên Vân Kiến Nguyệt với giọng đầy xúc động.
Vân Kiến Nguyệt quay người lại, hai vợ chồng run rẩy định quỳ xuống cảm tạ.
“Cảm ơn con, Tiểu Vân, cả gia đình dì cảm ơn con!”
Vân Kiến Nguyệt phản xạ nhanh, ngay lập tức quỳ sụp xuống, đầu gối đập xuống sàn kêu cái “bụp”, nhanh chóng giành quyền quỳ trước tạo nên thế “phu thê giao bái”.
Ba mẹ Lục sửng sốt đến cứng người, những lời cảm ơn chực trào ra lại nghẹn lại trong miệng, đến cả nước mắt cũng quên chảy.
“Chú dì à, sao lại có chuyện người lớn quỳ trước lớp trẻ chứ!” Vân Kiến Nguyệt nhăn mặt vì đau, may mà phản ứng nhanh, không thì tổn thọ mất!
Cuối cùng, ba mẹ Lục vẫn nhét cho Vân Kiến Nguyệt một tấm thẻ, nói rằng từ giờ Lục Trường Tuyết sẽ phải đi theo cô, cũng sẽ cần đến tiền. Thêm vào đó, chiếc ngọc bội cô dùng cũng mất không ít tiền, họ không thể để cô bỏ tiền túi mà không đền đáp.
Vân Kiến Nguyệt nhận tấm thẻ ngay lập tức không chút khách sáo, còn hứa sẽ thường xuyên đưa Lục Trường Tuyết về thăm họ.
Nhìn thấy cô nhận tấm thẻ, ba mẹ Lục mới cảm thấy an lòng hơn.
Hai hôm sau, ba mẹ Lục xin nghỉ phép ở nhà cùng Lục Trường Tuyết, tận hưởng khoảng thời gian gia đình đầy quý giá.
Ngày đầu, họ học cách đốt hương, đốt tiền vàng và cúng phẩm cho Lục Trường Tuyết, biến cô ấy thành một “phú bà” nơi âm gian chỉ trong một đêm.
Ngày thứ hai, ba mẹ cô ấy nắm tay cô, dặn dò con gái mình phải là một hồn ma tốt.
Đến ngày thứ ba, ba mẹ dạy dỗ cô ấy rằng, làm ma cũng không được thức đêm, tối không ngủ, sáng không dậy là không được.
Đến ngày thứ tư…
Ngày thứ tư, Lục Trường Tuyết chịu hết nổi ôm đầu đập vào tường trong đau khổ: “Con chết rồi mà ba mẹ vẫn bắt con không thức đêm là sao! Nhà ai có con ma nào ngủ ngày không thức đêm không hả trời!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro