Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Trong Cái Rủi C...
2024-11-13 20:31:04
“Câu hỏi đầu tiên, xác của bạn thân tôi làm sao để bảo quản không bị phân hủy và có mùi?”
“Câu hỏi thứ hai, tôi làm sao có thể mang cô ấy bên mình mọi lúc mọi nơi mà không ai nhận ra cô ấy là quyr?”
“Câu hỏi thứ ba, cái thiết bị định vị mà hai người vừa bí mật đặt trên người tôi có cần tôi tháo ra sạc vài ngày một lần không?”
Hàng loạt câu hỏi của Vân Kiến Nguyệt như pháo liên thanh làm hai người kia ngẩn ngơ. Câu hỏi cuối cùng thậm chí khiến Đỗ Minh Hạo xấu hổ đến mức ngón chân cũng muốn găm chặt xuống đất.
“Không phải anh bảo anh làm kín đáo lắm mà, sao cô ấy lại phát hiện ra cái định vị?” Đỗ Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi, ghé vào tai Thái Trạch Vũ càu nhàu.
Thái Trạch Vũ làm chuyện này biết bao lần nhưng đây là lần đầu tiên bị phát hiện, anh ta cũng ngơ ngác không kém: “Làm sao tôi biết cô ấy phát hiện thế nào?”
Cuối cùng, hai người đành xấu hổ mà lấy lại thiết bị định vị.
Dù gì chuyện này cũng vi phạm quy tắc, nhưng quả thật họ không còn cách nào khác. Vụ việc của Cục Linh Dị nhiều vô số mà người lại ít nên không thể ngày nào cũng theo dõi một người một ma như Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết.
Sau đó, Thái Trạch Vũ đã hướng dẫn Vân Kiến Nguyệt cách giải quyết hai câu hỏi còn lại, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể tan làm nhưng rồi Vân Kiến Nguyệt chợt nhớ ra điều gì.
“À đúng rồi, tên tra nam kia cuối cùng sẽ bị xử lý thế nào?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Hiện hắn ta vẫn đang ở bệnh viện và đã được chuyển giao cho các cơ quan liên quan, chắc sẽ nhanh chóng có phán quyết.” Đỗ Minh Hạo nói.
Vương Huy đã giết hại mẹ ruột, lại sát hại Lục Trường Tuyết và còn phạm tội gian lận bảo hiểm, số tội danh chồng chất khiến hắn ít nhất sẽ bị tù chung thân, rất có thể sẽ lãnh án tử hình.
Vân Kiến Nguyệt gật đầu rồi dẫn Lục Trường Tuyết rời đi.
Về nhà, Vân Kiến Nguyệt đặt làm một cái tủ đông cỡ lớn, loại có thể bỏ vừa cả người Lục Trường Tuyết vào trong. Cô lại mua một khối ngọc Hòa Điền tốt, tốn hết hơn nửa số tiền tích cóp của mình, tức đến mức cứ chửi bới Lục Trường Tuyết.
Cuối cùng, Vân Kiến Nguyệt mua một ít chu sa và giấy vàng.
Trước khi rời khỏi Cục Linh Dị, cô đã xin thông tin liên lạc của Đỗ Minh Hạo.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Vân Kiến Nguyệt gọi video cho Đỗ Minh Hạo.
“Đồ tôi mua đủ rồi, bùa này vẽ thế này đúng không?” Vân Kiến Nguyệt hướng camera về tờ giấy vàng rồi lấy chu sa bắt đầu vẽ các hoa văn trên giấy theo mẫu.
Đầu dây bên kia, Đỗ Minh Hạo đảo mắt đến muốn lật ngược lên trời: “Không phải tôi đã nói khi nào đồ tới thì liên hệ để tôi đến vẽ giúp à?”
Trên người Vân Kiến Nguyệt tuy có nhiều bí ẩn, nhưng rõ ràng là cô chưa từng học đạo pháp chính quy, vậy mà cô lại dám vừa nhìn hình vừa vẽ bùa theo kiểu bắt chước.
Phải biết rằng loại bùa Nhân Quỷ Kết Khế này chỉ những đạo sĩ có tu vi cao và am hiểu đạo bùa chú mới có thể vẽ ra.
Hơn nữa, trước khi vẽ bùa còn phải tắm rửa, xông hương và bái tổ sư.
Đỗ Minh Hạo là một đạo sĩ trẻ xuất sắc trong lĩnh vực bùa chú, còn không dám đảm bảo có thể vẽ ra bùa Nhân Quỷ Kết Khế trong một lần duy nhất. Vậy mà Vân Kiến Nguyệt miệng còn dính lá hẹ, trông cứ như vừa ăn cơm xong.
Một người bình thường chưa từng tu hành, lại còn đầy trọc khí thế này thì làm sao vẽ bùa thành công được chứ?
Đỗ Minh Hạo đã nghĩ sẵn rồi, đợi Vân Kiến Nguyệt thất bại xong anh ta sẽ cười nhạo cô một trận ra trò.
Thuật huyền học của bọn họ là điều rất tinh diệu!
“Để tôi thử xem đã, thấy cũng không khó lắm.” Đôi tay của Vân Kiến Nguyệt vô cùng vững vàng, giống hệt như lúc cô khâu lại cái đầu cho Lục Trường Tuyết vậy.
Chỉ là khi vẽ đến cuối, động tác của cô ngày càng chậm lại.
Cô mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó đang luân chuyển trong cơ thể, từ từ tụ lại rồi thông qua bút chu sa mà dần chảy xuống tờ giấy vàng.
Khi nét bùa sắp hoàn thiện, những thứ lưu chuyển trong người cô cũng dần chậm lại, dường như sắp bị tờ bùa hút cạn.
“Xong rồi.” Vân Kiến Nguyệt thở phào, đặt bút chu sa xuống, giơ tờ bùa đã vẽ xong lên trước camera hỏi: “Vậy được chưa?”
“Nhìn qua là biết không được, cô nghĩ cứ vẽ theo mẫu là ra bùa sao?” Đỗ Minh Hạo không buồn nhìn đã bắt đầu mỉa mai, vì anh ta không tin Vân Kiến Nguyệt có thể vẽ thành công.
“Thôi đợi tôi tan làm rồi qua hướng dẫn cô sau.” Vừa nói, Đỗ Minh Hạo định tắt điện thoại.
Nhưng khi ánh mắt rơi xuống màn hình, anh ta ngây ra một lúc rồi bất giác thét lên: “Sao lại vẽ thành công được chứ! Đừng cử động, để tôi xem kỹ nào!”
Vân Kiến Nguyệt đứng yên để Đỗ Minh Hạo nhìn rõ tấm bùa.
Một hồi lâu sau, Đỗ Minh Hạo ngồi thụp xuống ghế, cả người sững sờ.
“Không thể nào, sao có thể thế được… Cô còn chưa tắm rửa, cũng chưa từng cảm nhận qua khí tiên thiên, sao có thể…”
Trong khi Đỗ Minh Hạo không thể tin nổi, Vân Kiến Nguyệt đã chắc chắn rằng cô đã vẽ thành công.
Sau đó, cô dùng phương pháp mà Đỗ Minh Hạo hướng dẫn, thành công lập khế ước với Lục Trường Tuyết.
Kể từ nay, Lục Trường Tuyết trở thành lệ quỷ do cô nuôi dưỡng, ở một mức độ nào đó, cô trở thành chủ nhân của Lục Trường Tuyết.
Tuy nhiên, khế ước này cũng có phần nguy hiểm, nếu Lục Trường Tuyết mất đi lý trí mà Vân Kiến Nguyệt không thể khống chế cô ấy thì rất có thể Lục Trường Tuyết sẽ phản chủ.
Sau khi lập khế ước, Lục Trường Tuyết có thể trú ngụ trong viên ngọc, Vân Kiến Nguyệt chỉ cần đeo viên ngọc này là có thể mang Lục Trường Tuyết bên mình mọi lúc.
Như vậy, cô sẽ không phải lo lắng Lục Trường Tuyết đi quá xa và mất kiểm soát.
Do có sự can thiệp của Cục Linh Dị, thi thể của Lục Trường Tuyết không cần đem đi hỏa táng, Vân Kiến Nguyệt để xác của cô ấy vào tủ đông lớn, dán thêm một số bùa lên đó để tránh thi thể phân hủy hay bốc mùi.
Như vậy, sau này nếu Lục Trường Tuyết muốn sử dụng lại cơ thể mình thì vẫn có thể “mượn” dùng tạm.
“Tốt rồi, mọi thứ xong xuôi, giờ còn một việc cuối.” Vân Kiến Nguyệt phủi bụi trên người, ngồi xuống ghế và bắt đầu tra vé tàu.
Ở dạng hồn ma, Lục Trường Tuyết len qua đồ đạc mà vòng tới bên Vân Kiến Nguyệt: “Còn việc gì nữa?”
“Tất nhiên là phải nói với ba mẹ mày về việc mày chết rồi hóa thành quỷ chứ.” Vân Kiến Nguyệt lườm cô: “Sao hả, chết rồi thì không lo đến ba mẹ mình nữa à?”
Lục Trường Tuyết trầm mặc một hồi: “Chắc họ vẫn chưa biết tin tao mất đâu nhỉ.”
“Dù gì họ cũng sẽ biết thôi, giờ mày như thế này, xét ở góc độ nào đó thì cũng chưa phải là chết hoàn toàn. Với ba mẹ mày mà nói, coi như trong cái rủi có cái may.” Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng mua vé tàu đến thành phố nơi ba mẹ của Lục Trường Tuyết ở.
Cả hai vốn cùng lớn lên trong một huyện nhỏ, quen biết nhau từ lớp một. Sau này, họ học chung trường từ cấp hai, cấp ba cho đến đại học, gia đình hai bên đều quen biết nhau.
Bố mẹ của Lục Trường Tuyết đã chuyển lên thành phố lớn vì công việc khi cô vào cấp hai, Lục Trường Tuyết lại vì yêu đương mà chạy đến chỗ Vương Huy vào kỳ nghỉ hè mà không về nhà.
Vừa hay, Vân Kiến Nguyệt dùng tiền thừa kế của mẹ để mua một căn nhà ở khu này, cô vốn định về quê sau một thời gian nữa nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, nên đành ưu tiên giải quyết chuyện của Lục Trường Tuyết trước.
Lục Trường Tuyết khẽ thở dài: “Chỉ là không biết ba mẹ tao có chấp nhận một con quỷ làm con gái được không thôi.”
“Câu hỏi thứ hai, tôi làm sao có thể mang cô ấy bên mình mọi lúc mọi nơi mà không ai nhận ra cô ấy là quyr?”
“Câu hỏi thứ ba, cái thiết bị định vị mà hai người vừa bí mật đặt trên người tôi có cần tôi tháo ra sạc vài ngày một lần không?”
Hàng loạt câu hỏi của Vân Kiến Nguyệt như pháo liên thanh làm hai người kia ngẩn ngơ. Câu hỏi cuối cùng thậm chí khiến Đỗ Minh Hạo xấu hổ đến mức ngón chân cũng muốn găm chặt xuống đất.
“Không phải anh bảo anh làm kín đáo lắm mà, sao cô ấy lại phát hiện ra cái định vị?” Đỗ Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi, ghé vào tai Thái Trạch Vũ càu nhàu.
Thái Trạch Vũ làm chuyện này biết bao lần nhưng đây là lần đầu tiên bị phát hiện, anh ta cũng ngơ ngác không kém: “Làm sao tôi biết cô ấy phát hiện thế nào?”
Cuối cùng, hai người đành xấu hổ mà lấy lại thiết bị định vị.
Dù gì chuyện này cũng vi phạm quy tắc, nhưng quả thật họ không còn cách nào khác. Vụ việc của Cục Linh Dị nhiều vô số mà người lại ít nên không thể ngày nào cũng theo dõi một người một ma như Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết.
Sau đó, Thái Trạch Vũ đã hướng dẫn Vân Kiến Nguyệt cách giải quyết hai câu hỏi còn lại, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể tan làm nhưng rồi Vân Kiến Nguyệt chợt nhớ ra điều gì.
“À đúng rồi, tên tra nam kia cuối cùng sẽ bị xử lý thế nào?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
“Hiện hắn ta vẫn đang ở bệnh viện và đã được chuyển giao cho các cơ quan liên quan, chắc sẽ nhanh chóng có phán quyết.” Đỗ Minh Hạo nói.
Vương Huy đã giết hại mẹ ruột, lại sát hại Lục Trường Tuyết và còn phạm tội gian lận bảo hiểm, số tội danh chồng chất khiến hắn ít nhất sẽ bị tù chung thân, rất có thể sẽ lãnh án tử hình.
Vân Kiến Nguyệt gật đầu rồi dẫn Lục Trường Tuyết rời đi.
Về nhà, Vân Kiến Nguyệt đặt làm một cái tủ đông cỡ lớn, loại có thể bỏ vừa cả người Lục Trường Tuyết vào trong. Cô lại mua một khối ngọc Hòa Điền tốt, tốn hết hơn nửa số tiền tích cóp của mình, tức đến mức cứ chửi bới Lục Trường Tuyết.
Cuối cùng, Vân Kiến Nguyệt mua một ít chu sa và giấy vàng.
Trước khi rời khỏi Cục Linh Dị, cô đã xin thông tin liên lạc của Đỗ Minh Hạo.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Vân Kiến Nguyệt gọi video cho Đỗ Minh Hạo.
“Đồ tôi mua đủ rồi, bùa này vẽ thế này đúng không?” Vân Kiến Nguyệt hướng camera về tờ giấy vàng rồi lấy chu sa bắt đầu vẽ các hoa văn trên giấy theo mẫu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu dây bên kia, Đỗ Minh Hạo đảo mắt đến muốn lật ngược lên trời: “Không phải tôi đã nói khi nào đồ tới thì liên hệ để tôi đến vẽ giúp à?”
Trên người Vân Kiến Nguyệt tuy có nhiều bí ẩn, nhưng rõ ràng là cô chưa từng học đạo pháp chính quy, vậy mà cô lại dám vừa nhìn hình vừa vẽ bùa theo kiểu bắt chước.
Phải biết rằng loại bùa Nhân Quỷ Kết Khế này chỉ những đạo sĩ có tu vi cao và am hiểu đạo bùa chú mới có thể vẽ ra.
Hơn nữa, trước khi vẽ bùa còn phải tắm rửa, xông hương và bái tổ sư.
Đỗ Minh Hạo là một đạo sĩ trẻ xuất sắc trong lĩnh vực bùa chú, còn không dám đảm bảo có thể vẽ ra bùa Nhân Quỷ Kết Khế trong một lần duy nhất. Vậy mà Vân Kiến Nguyệt miệng còn dính lá hẹ, trông cứ như vừa ăn cơm xong.
Một người bình thường chưa từng tu hành, lại còn đầy trọc khí thế này thì làm sao vẽ bùa thành công được chứ?
Đỗ Minh Hạo đã nghĩ sẵn rồi, đợi Vân Kiến Nguyệt thất bại xong anh ta sẽ cười nhạo cô một trận ra trò.
Thuật huyền học của bọn họ là điều rất tinh diệu!
“Để tôi thử xem đã, thấy cũng không khó lắm.” Đôi tay của Vân Kiến Nguyệt vô cùng vững vàng, giống hệt như lúc cô khâu lại cái đầu cho Lục Trường Tuyết vậy.
Chỉ là khi vẽ đến cuối, động tác của cô ngày càng chậm lại.
Cô mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó đang luân chuyển trong cơ thể, từ từ tụ lại rồi thông qua bút chu sa mà dần chảy xuống tờ giấy vàng.
Khi nét bùa sắp hoàn thiện, những thứ lưu chuyển trong người cô cũng dần chậm lại, dường như sắp bị tờ bùa hút cạn.
“Xong rồi.” Vân Kiến Nguyệt thở phào, đặt bút chu sa xuống, giơ tờ bùa đã vẽ xong lên trước camera hỏi: “Vậy được chưa?”
“Nhìn qua là biết không được, cô nghĩ cứ vẽ theo mẫu là ra bùa sao?” Đỗ Minh Hạo không buồn nhìn đã bắt đầu mỉa mai, vì anh ta không tin Vân Kiến Nguyệt có thể vẽ thành công.
“Thôi đợi tôi tan làm rồi qua hướng dẫn cô sau.” Vừa nói, Đỗ Minh Hạo định tắt điện thoại.
Nhưng khi ánh mắt rơi xuống màn hình, anh ta ngây ra một lúc rồi bất giác thét lên: “Sao lại vẽ thành công được chứ! Đừng cử động, để tôi xem kỹ nào!”
Vân Kiến Nguyệt đứng yên để Đỗ Minh Hạo nhìn rõ tấm bùa.
Một hồi lâu sau, Đỗ Minh Hạo ngồi thụp xuống ghế, cả người sững sờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không thể nào, sao có thể thế được… Cô còn chưa tắm rửa, cũng chưa từng cảm nhận qua khí tiên thiên, sao có thể…”
Trong khi Đỗ Minh Hạo không thể tin nổi, Vân Kiến Nguyệt đã chắc chắn rằng cô đã vẽ thành công.
Sau đó, cô dùng phương pháp mà Đỗ Minh Hạo hướng dẫn, thành công lập khế ước với Lục Trường Tuyết.
Kể từ nay, Lục Trường Tuyết trở thành lệ quỷ do cô nuôi dưỡng, ở một mức độ nào đó, cô trở thành chủ nhân của Lục Trường Tuyết.
Tuy nhiên, khế ước này cũng có phần nguy hiểm, nếu Lục Trường Tuyết mất đi lý trí mà Vân Kiến Nguyệt không thể khống chế cô ấy thì rất có thể Lục Trường Tuyết sẽ phản chủ.
Sau khi lập khế ước, Lục Trường Tuyết có thể trú ngụ trong viên ngọc, Vân Kiến Nguyệt chỉ cần đeo viên ngọc này là có thể mang Lục Trường Tuyết bên mình mọi lúc.
Như vậy, cô sẽ không phải lo lắng Lục Trường Tuyết đi quá xa và mất kiểm soát.
Do có sự can thiệp của Cục Linh Dị, thi thể của Lục Trường Tuyết không cần đem đi hỏa táng, Vân Kiến Nguyệt để xác của cô ấy vào tủ đông lớn, dán thêm một số bùa lên đó để tránh thi thể phân hủy hay bốc mùi.
Như vậy, sau này nếu Lục Trường Tuyết muốn sử dụng lại cơ thể mình thì vẫn có thể “mượn” dùng tạm.
“Tốt rồi, mọi thứ xong xuôi, giờ còn một việc cuối.” Vân Kiến Nguyệt phủi bụi trên người, ngồi xuống ghế và bắt đầu tra vé tàu.
Ở dạng hồn ma, Lục Trường Tuyết len qua đồ đạc mà vòng tới bên Vân Kiến Nguyệt: “Còn việc gì nữa?”
“Tất nhiên là phải nói với ba mẹ mày về việc mày chết rồi hóa thành quỷ chứ.” Vân Kiến Nguyệt lườm cô: “Sao hả, chết rồi thì không lo đến ba mẹ mình nữa à?”
Lục Trường Tuyết trầm mặc một hồi: “Chắc họ vẫn chưa biết tin tao mất đâu nhỉ.”
“Dù gì họ cũng sẽ biết thôi, giờ mày như thế này, xét ở góc độ nào đó thì cũng chưa phải là chết hoàn toàn. Với ba mẹ mày mà nói, coi như trong cái rủi có cái may.” Vân Kiến Nguyệt nhanh chóng mua vé tàu đến thành phố nơi ba mẹ của Lục Trường Tuyết ở.
Cả hai vốn cùng lớn lên trong một huyện nhỏ, quen biết nhau từ lớp một. Sau này, họ học chung trường từ cấp hai, cấp ba cho đến đại học, gia đình hai bên đều quen biết nhau.
Bố mẹ của Lục Trường Tuyết đã chuyển lên thành phố lớn vì công việc khi cô vào cấp hai, Lục Trường Tuyết lại vì yêu đương mà chạy đến chỗ Vương Huy vào kỳ nghỉ hè mà không về nhà.
Vừa hay, Vân Kiến Nguyệt dùng tiền thừa kế của mẹ để mua một căn nhà ở khu này, cô vốn định về quê sau một thời gian nữa nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, nên đành ưu tiên giải quyết chuyện của Lục Trường Tuyết trước.
Lục Trường Tuyết khẽ thở dài: “Chỉ là không biết ba mẹ tao có chấp nhận một con quỷ làm con gái được không thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro