Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Em Họ Của Con…...
2024-11-13 20:31:04
"Nguyệt Nguyệt à, thứ Bảy tuần này là sinh nhật dì, con về được không?" Giọng của dì Vân Lộ Hoa vang lên từ đầu dây bên kia.
Thực ra Vân Kiến Nguyệt là con trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy cha, sống cùng mẹ và lấy theo họ của mẹ. Người trong nhà bảo rằng mẹ cô đã bị một gã đàn ông lừa dối nên mới có bầu ngoài ý muốn.
Ở thị trấn nhỏ có không ít lời ra tiếng vào nhưng mẹ cô đã tự mình kinh doanh, nuôi lớn cô.
Sau này, khi cô mười một tuổi, mẹ mất do tai nạn cháy nhà, chính dì và gia đình dì đã cưu mang cô, nuôi cô đến năm mười tám tuổi.
Sau kỳ thi đại học, dì còn trao lại toàn bộ hai trăm triệu tài sản mẹ cô để lại mà không giữ lại một xu nào.
Có thể nói dì Vân Lộ Hoa chính là người mẹ thứ hai của cô.
"Vâng, mai con mua vé về." Vân Kiến Nguyệt đáp.
Đúng lúc quá, nhân dịp sinh nhật dì, cô cũng muốn hỏi về chuyện của mẹ mình.
Hôm nay đã là thứ Tư, Vân Kiến Nguyệt mua vé tàu cho thứ Năm, thành phố A cách thị trấn nhỏ nhà cô không xa, đi tàu cao tốc chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi.
Chẳng qua không may là vé hôm thứ Năm chỉ còn chuyến lúc bảy giờ tối, đến nơi cũng đã tám rưỡi, về đến nhà dì là đúng chín giờ.
Cô sắp sẵn vài bộ quần áo thay ra bỏ vào ba lô rồi mở cuốn sách Thái Trạch Vũ đưa cho.
"Dẫn khí vào cơ thể, cảm nhận thiên khí…" Vân Kiến Nguyệt ngồi xếp bằng theo hướng dẫn trong sách, tay bấm pháp quyết, tĩnh tâm tập trung.
Cô lại cảm nhận được luồng khí từng chảy trong cơ thể khi vẽ bùa trước đây.
Lần này, cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.
Không chỉ vậy, luồng khí trong không gian xung quanh cũng tụ về cơ thể cô.
Sau khoảng hai tiếng, Vân Kiến Nguyệt cảm thấy thần thái sảng khoái, lúc đó đồng hồ đã chỉ mười một giờ đêm, cô nhắn cho Thái Trạch Vũ.
"Dẫn khí vào cơ thể cũng không khó nhỉ."
Rất nhanh, Thái Trạch Vũ đã trả lời: "Cô thành công rồi?"
Vân Kiến Nguyệt: "Ừm."
Thái Trạch Vũ: "!!!"
Rồi anh ta không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Tại quán bar nơi Vân Kiến Nguyệt không hề hay biết, Thái Trạch Vũ ôm lấy Đỗ Minh Hạo khóc nức nở, khóc đến độ lòng đau như cắt.
"Tại sao? Tại sao cô ấy chỉ trong một đêm mà dẫn khí vào cơ thể được rồi? Lần đầu tiên mà dẫn khí suốt hai tiếng liền!"
Đỗ Minh Hạo đang vui vẻ nghe thấy vậy liền ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, rồi quay lại ôm lấy Thái Trạch Vũ cùng khóc.
"Một thiên tài như Tư Vô Mệnh đã đủ lắm rồi, giờ lại thêm một người nữa! Nhớ hồi sáu tuổi nhập môn, đúng lúc còn nhỏ nên là độ tuổi dẫn khí tốt nhất, vậy mà tôi phải mất nguyên một tháng mới cảm nhận được khí." Đỗ Minh Hạo than vãn.
"Tôi còn thảm hơn, tôi phải mất tận một tháng rưỡi mới cảm nhận được khí, hu hu hu." Thái Trạch Vũ khóc rống lên.
Đỗ Minh Hạo tiếp tục khóc: "Từ lúc cảm nhận được khí cho đến khi dẫn khí vào cơ thể, tôi lại mất thêm một tháng nữa! Lần đầu tiên dẫn khí vào cơ thể tôi chỉ trụ được mười phút! Còn mệt như chó nằm bẹp trên giường cả ngày!"
Thái Trạch Vũ đồng cảm khóc rống lên, vì anh ta cũng như thế.
Hai anh em bất hạnh ngồi đó khóc đến nỗi không dừng lại được, còn Vân Kiến Nguyệt thì không biết gì cả, ngủ ngon lành.
Tối thứ Năm, tám rưỡi, Vân Kiến Nguyệt xuống tàu cao tốc.
Không khí ở thị trấn nhỏ rõ ràng dễ chịu hơn thành phố lớn rất nhiều, thêm cả mùi hương quen thuộc của quê nhà khiến cô cảm thấy vô cùng thư thái.
Xuống khỏi ga, cô gọi một chiếc xe công nghệ, trong lúc chờ xe thấy một tiệm kim khí bên đường, cô chẳng suy nghĩ gì bước vào mua một chiếc cưa điện nhỏ.
Trời tối, Lục Trường Tuyết hóa thành hồn thể bay lơ lửng bên cạnh, nhìn thấy Vân Kiến Nguyệt lại mua cưa điện, cô ấy liền hóa thân thành "con gà biết thét".
"Chúng ta chỉ về quê một chuyến thôi, sao mày lại mua cưa điện nữa vậy!"
Vì cưa điện không được phép mang lên tàu cao tốc nên lúc đi, Vân Kiến Nguyệt không mang theo, nhưng khi xuống tàu, cô luôn có cảm giác bất an trong lòng.
Khi cầm chiếc cưa điện trong tay, Vân Kiến Nguyệt cuối cùng cũng thấy yên tâm.
“Cưa điện vẫn là nhất, cảm giác an toàn ngập tràn.” Cô cười tít mắt, đúng lúc xe đặt qua app đã đến, cô đọc số đuôi điện thoại rồi lên xe.
Xe đến khu chung cư của dì, Vân Kiến Nguyệt quen đường lối tự mình vào nhà.
Chỉ là khi mở cửa, cô thấy trên bàn ăn vẫn còn bát đũa chưa dọn, trong nhà không có một ai.
Như thể có chuyện gì đột ngột xảy ra, cả nhà bỏ lại bữa ăn chưa xong mà rời đi vội vã.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, cô rút điện thoại ra gọi cho dì.
Chuông đổ khá lâu mới có người nghe, giọng dì Vân Lộ Hoa nghe có vẻ lo lắng.
"Alo, Nguyệt Nguyệt, con về đến nhà rồi à? Em họ con có chuyện, cả nhà đang ở quê."
Em họ của Vân Kiến Nguyệt là Hạ Huệ Tình, năm nay chuẩn bị vào lớp 12, là con gái của dì Vân Lộ Hoa.
Từ khi Vân Kiến Nguyệt được dì nhận nuôi, cô và em họ Hạ Huệ Tình tối nào cũng ngủ chung một phòng.
Ba năm nay, cô học đại học ở thành phố xa, gần như chẳng mấy khi về nhà, Hạ Huệ Tình cũng là học sinh cấp ba, mỗi tháng chỉ được dùng điện thoại hai tiếng, trong đó một tiếng để gọi cho chị.
Có thể nói, tình cảm của hai chị em còn hơn cả chị em ruột.
"Em ấy gặp chuyện gì vậy dì?" Vân Kiến Nguyệt hỏi.
"Em con... bị trúng tà rồi!"
*
Một tuần trước.
Hạ Huệ Tình là học sinh đi học về trong ngày, khu nhà gia đình cô ở tuy đã cũ kỹ nhưng từ đó đi bộ đến trường chỉ mất mười phút, đúng chuẩn khu nhà gần trường.
Kể từ khi vào cấp ba, mỗi tối sau giờ học thêm, Hạ Huệ Tình về nhà đều ăn khuya rồi học thêm một tiếng nữa, sau đó tắm rửa và ngủ trước mười hai giờ rưỡi.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Dì Vân Lộ Hoa như thường lệ chuẩn bị đồ ăn khuya, khi cửa vừa mở, dì vội ra đón và cầm lấy cặp của Hạ Huệ Tình: "Công chúa nhỏ, mẹ làm mì sốt tương cho con rồi, con có muốn uống sữa không để mẹ lấy một chai cho."
Hạ Huệ Tình ngước mắt nhìn Vân Lộ Hoa, sắc mặt có chút tái nhợt, nghe dì nói chuyện cũng có vẻ không được tập trung.
Sau một lúc phản ứng chậm chạp, Hạ Huệ Tình mới nở một nụ cười yếu ớt: “Cảm ơn mẹ, con không đói.”
Nói rồi, cô ấy bước vào phòng.
Là mẹ, làm sao Vân Lộ Hoa không nhận ra con gái có gì đó bất thường, dì theo vào phòng thấy chỉ trong nửa phút mà Hạ Huệ Tình đã nằm trên giường ngủ say.
“Quần áo còn chưa thay mà nằm xuống ngủ luôn rồi, không lẽ con bé bị ốm?” Vân Lộ Hoa lo lắng đưa tay lên trán Hạ Huệ Tình nhưng không thấy sốt.
Cuối cùng, dì pha một ly thuốc cảm và gọi cô bé dậy uống, rồi đắp chăn cẩn thận cho cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn Hạ Huệ Tình có sức khỏe rất tốt, thường chỉ sau một đêm đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Nhưng sáng hôm sau khi Vân Lộ Hoa gọi cô ấy dậy ăn sáng, Hạ Huệ Tình vẫn còn đang ngủ. Bình thường giờ này cô bé đã tự giác thức dậy và chuẩn bị sẵn sàng.
Cô ấy nhíu chặt mày như thể đang mơ thấy gì đó đáng sợ, liên tục lẩm bẩm không rõ.
"Công chúa nhỏ?" Vân Lộ Hoa thử lay nhẹ cô.
Trong giấc ngủ, Hạ Huệ Tình đột nhiên mở mắt, gần như bật dậy khỏi giường thở hổn hển như một con cá mắc cạn đang thoi thóp.
Thực ra Vân Kiến Nguyệt là con trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy cha, sống cùng mẹ và lấy theo họ của mẹ. Người trong nhà bảo rằng mẹ cô đã bị một gã đàn ông lừa dối nên mới có bầu ngoài ý muốn.
Ở thị trấn nhỏ có không ít lời ra tiếng vào nhưng mẹ cô đã tự mình kinh doanh, nuôi lớn cô.
Sau này, khi cô mười một tuổi, mẹ mất do tai nạn cháy nhà, chính dì và gia đình dì đã cưu mang cô, nuôi cô đến năm mười tám tuổi.
Sau kỳ thi đại học, dì còn trao lại toàn bộ hai trăm triệu tài sản mẹ cô để lại mà không giữ lại một xu nào.
Có thể nói dì Vân Lộ Hoa chính là người mẹ thứ hai của cô.
"Vâng, mai con mua vé về." Vân Kiến Nguyệt đáp.
Đúng lúc quá, nhân dịp sinh nhật dì, cô cũng muốn hỏi về chuyện của mẹ mình.
Hôm nay đã là thứ Tư, Vân Kiến Nguyệt mua vé tàu cho thứ Năm, thành phố A cách thị trấn nhỏ nhà cô không xa, đi tàu cao tốc chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi.
Chẳng qua không may là vé hôm thứ Năm chỉ còn chuyến lúc bảy giờ tối, đến nơi cũng đã tám rưỡi, về đến nhà dì là đúng chín giờ.
Cô sắp sẵn vài bộ quần áo thay ra bỏ vào ba lô rồi mở cuốn sách Thái Trạch Vũ đưa cho.
"Dẫn khí vào cơ thể, cảm nhận thiên khí…" Vân Kiến Nguyệt ngồi xếp bằng theo hướng dẫn trong sách, tay bấm pháp quyết, tĩnh tâm tập trung.
Cô lại cảm nhận được luồng khí từng chảy trong cơ thể khi vẽ bùa trước đây.
Lần này, cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.
Không chỉ vậy, luồng khí trong không gian xung quanh cũng tụ về cơ thể cô.
Sau khoảng hai tiếng, Vân Kiến Nguyệt cảm thấy thần thái sảng khoái, lúc đó đồng hồ đã chỉ mười một giờ đêm, cô nhắn cho Thái Trạch Vũ.
"Dẫn khí vào cơ thể cũng không khó nhỉ."
Rất nhanh, Thái Trạch Vũ đã trả lời: "Cô thành công rồi?"
Vân Kiến Nguyệt: "Ừm."
Thái Trạch Vũ: "!!!"
Rồi anh ta không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Tại quán bar nơi Vân Kiến Nguyệt không hề hay biết, Thái Trạch Vũ ôm lấy Đỗ Minh Hạo khóc nức nở, khóc đến độ lòng đau như cắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại sao? Tại sao cô ấy chỉ trong một đêm mà dẫn khí vào cơ thể được rồi? Lần đầu tiên mà dẫn khí suốt hai tiếng liền!"
Đỗ Minh Hạo đang vui vẻ nghe thấy vậy liền ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, rồi quay lại ôm lấy Thái Trạch Vũ cùng khóc.
"Một thiên tài như Tư Vô Mệnh đã đủ lắm rồi, giờ lại thêm một người nữa! Nhớ hồi sáu tuổi nhập môn, đúng lúc còn nhỏ nên là độ tuổi dẫn khí tốt nhất, vậy mà tôi phải mất nguyên một tháng mới cảm nhận được khí." Đỗ Minh Hạo than vãn.
"Tôi còn thảm hơn, tôi phải mất tận một tháng rưỡi mới cảm nhận được khí, hu hu hu." Thái Trạch Vũ khóc rống lên.
Đỗ Minh Hạo tiếp tục khóc: "Từ lúc cảm nhận được khí cho đến khi dẫn khí vào cơ thể, tôi lại mất thêm một tháng nữa! Lần đầu tiên dẫn khí vào cơ thể tôi chỉ trụ được mười phút! Còn mệt như chó nằm bẹp trên giường cả ngày!"
Thái Trạch Vũ đồng cảm khóc rống lên, vì anh ta cũng như thế.
Hai anh em bất hạnh ngồi đó khóc đến nỗi không dừng lại được, còn Vân Kiến Nguyệt thì không biết gì cả, ngủ ngon lành.
Tối thứ Năm, tám rưỡi, Vân Kiến Nguyệt xuống tàu cao tốc.
Không khí ở thị trấn nhỏ rõ ràng dễ chịu hơn thành phố lớn rất nhiều, thêm cả mùi hương quen thuộc của quê nhà khiến cô cảm thấy vô cùng thư thái.
Xuống khỏi ga, cô gọi một chiếc xe công nghệ, trong lúc chờ xe thấy một tiệm kim khí bên đường, cô chẳng suy nghĩ gì bước vào mua một chiếc cưa điện nhỏ.
Trời tối, Lục Trường Tuyết hóa thành hồn thể bay lơ lửng bên cạnh, nhìn thấy Vân Kiến Nguyệt lại mua cưa điện, cô ấy liền hóa thân thành "con gà biết thét".
"Chúng ta chỉ về quê một chuyến thôi, sao mày lại mua cưa điện nữa vậy!"
Vì cưa điện không được phép mang lên tàu cao tốc nên lúc đi, Vân Kiến Nguyệt không mang theo, nhưng khi xuống tàu, cô luôn có cảm giác bất an trong lòng.
Khi cầm chiếc cưa điện trong tay, Vân Kiến Nguyệt cuối cùng cũng thấy yên tâm.
“Cưa điện vẫn là nhất, cảm giác an toàn ngập tràn.” Cô cười tít mắt, đúng lúc xe đặt qua app đã đến, cô đọc số đuôi điện thoại rồi lên xe.
Xe đến khu chung cư của dì, Vân Kiến Nguyệt quen đường lối tự mình vào nhà.
Chỉ là khi mở cửa, cô thấy trên bàn ăn vẫn còn bát đũa chưa dọn, trong nhà không có một ai.
Như thể có chuyện gì đột ngột xảy ra, cả nhà bỏ lại bữa ăn chưa xong mà rời đi vội vã.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, cô rút điện thoại ra gọi cho dì.
Chuông đổ khá lâu mới có người nghe, giọng dì Vân Lộ Hoa nghe có vẻ lo lắng.
"Alo, Nguyệt Nguyệt, con về đến nhà rồi à? Em họ con có chuyện, cả nhà đang ở quê."
Em họ của Vân Kiến Nguyệt là Hạ Huệ Tình, năm nay chuẩn bị vào lớp 12, là con gái của dì Vân Lộ Hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ khi Vân Kiến Nguyệt được dì nhận nuôi, cô và em họ Hạ Huệ Tình tối nào cũng ngủ chung một phòng.
Ba năm nay, cô học đại học ở thành phố xa, gần như chẳng mấy khi về nhà, Hạ Huệ Tình cũng là học sinh cấp ba, mỗi tháng chỉ được dùng điện thoại hai tiếng, trong đó một tiếng để gọi cho chị.
Có thể nói, tình cảm của hai chị em còn hơn cả chị em ruột.
"Em ấy gặp chuyện gì vậy dì?" Vân Kiến Nguyệt hỏi.
"Em con... bị trúng tà rồi!"
*
Một tuần trước.
Hạ Huệ Tình là học sinh đi học về trong ngày, khu nhà gia đình cô ở tuy đã cũ kỹ nhưng từ đó đi bộ đến trường chỉ mất mười phút, đúng chuẩn khu nhà gần trường.
Kể từ khi vào cấp ba, mỗi tối sau giờ học thêm, Hạ Huệ Tình về nhà đều ăn khuya rồi học thêm một tiếng nữa, sau đó tắm rửa và ngủ trước mười hai giờ rưỡi.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Dì Vân Lộ Hoa như thường lệ chuẩn bị đồ ăn khuya, khi cửa vừa mở, dì vội ra đón và cầm lấy cặp của Hạ Huệ Tình: "Công chúa nhỏ, mẹ làm mì sốt tương cho con rồi, con có muốn uống sữa không để mẹ lấy một chai cho."
Hạ Huệ Tình ngước mắt nhìn Vân Lộ Hoa, sắc mặt có chút tái nhợt, nghe dì nói chuyện cũng có vẻ không được tập trung.
Sau một lúc phản ứng chậm chạp, Hạ Huệ Tình mới nở một nụ cười yếu ớt: “Cảm ơn mẹ, con không đói.”
Nói rồi, cô ấy bước vào phòng.
Là mẹ, làm sao Vân Lộ Hoa không nhận ra con gái có gì đó bất thường, dì theo vào phòng thấy chỉ trong nửa phút mà Hạ Huệ Tình đã nằm trên giường ngủ say.
“Quần áo còn chưa thay mà nằm xuống ngủ luôn rồi, không lẽ con bé bị ốm?” Vân Lộ Hoa lo lắng đưa tay lên trán Hạ Huệ Tình nhưng không thấy sốt.
Cuối cùng, dì pha một ly thuốc cảm và gọi cô bé dậy uống, rồi đắp chăn cẩn thận cho cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn Hạ Huệ Tình có sức khỏe rất tốt, thường chỉ sau một đêm đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Nhưng sáng hôm sau khi Vân Lộ Hoa gọi cô ấy dậy ăn sáng, Hạ Huệ Tình vẫn còn đang ngủ. Bình thường giờ này cô bé đã tự giác thức dậy và chuẩn bị sẵn sàng.
Cô ấy nhíu chặt mày như thể đang mơ thấy gì đó đáng sợ, liên tục lẩm bẩm không rõ.
"Công chúa nhỏ?" Vân Lộ Hoa thử lay nhẹ cô.
Trong giấc ngủ, Hạ Huệ Tình đột nhiên mở mắt, gần như bật dậy khỏi giường thở hổn hển như một con cá mắc cạn đang thoi thóp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro