Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi

Làm Màu Gì Mà D...

2024-11-16 23:01:01

Nhà của Chu Bản Tân ở thành phố Z, vốn dĩ cậu định lái xe đưa Vân Kiến Nguyệt về thành phố A nhưng cô từ chối, chọn đi tàu cao tốc.

Đùa à, đi tàu chỉ mất bốn tiếng, còn ngồi xe phải chịu đựng đến chín tiếng, cái lưng già của cô làm sao chịu nổi chín tiếng khổ sở đó!

Về đến A, việc đầu tiên cô làm là nhắn tin cho Đỗ Minh Hạo, khi cô đến dưới tòa nhà của Cục Linh Dị, Đỗ Minh Hạo vừa lúc xuống đón.

“Đang định hỏi khi nào cô về A thì cô đã nhắn rồi, đến đúng lúc lắm, lên đây tôi có chuyện muốn nói với cô.” Đỗ Minh Hạo dẫn Vân Kiến Nguyệt vào thang máy, quẹt thẻ công chức của mình.

Đây là lần đầu tiên cô đến Cục Linh Dị vào ban ngày, nhưng phát hiện ra chẳng khác gì ban đêm.

Căn bản là không thấy ai làm việc ở chỗ của họ!

“Cục Linh Dị của các anh ít người thế mà chiếm nguyên cả một tầng, lãng phí tài nguyên quốc gia quá!” Vân Kiến Nguyệt buông lời trêu chọc.

Đỗ Minh Hạo nghiến răng: “Bởi vì phần lớn bọn tôi đều phải ra ngoài làm nhiệm vụ, những người cô thấy ở đây đều là bộ phận kỹ thuật, chủ yếu làm nhiệm vụ hỗ trợ dữ liệu và hậu cần.”

Anh ta cũng thường xuyên ra ngoài, hôm nay hiếm khi không có nhiệm vụ còn bị Vân Kiến Nguyệt mỉa mai.

Vân Kiến Nguyệt chỉ tay về phía Tư Vô Mệnh đang ngủ say tại bàn làm việc: “Anh ấy lười biếng thế không bị trừ lương à?”

“Anh ấy khác, chẳng ai dám trừ lương của anh ấy đâu.” Đỗ Minh Hạo đáp.

Từ lời kể của Đỗ Minh Hạo, Vân Kiến Nguyệt biết thêm được vài điều về Tư Vô Mệnh.

Tư Vô Mệnh là sư đệ của chưởng môn hiện tại của Linh Khí Môn, địa vị của anh trong giới huyền học rất cao. Trừ vài ông lão ra, mọi người thấy anh ấy đều phải gọi là Tiểu Sư Thúc, còn người bối phận thấp hơn phải gọi là tổ tông.

Anh là nhân tài hiếm có trong giới huyền học, thành tựu huyền học của anh không kém gì các đại tông sư đang sống hiện nay.

Cục Linh Dị đã phải chi khoản tiền lớn để mời anh vào làm việc, mỗi khi có vụ khó khăn, họ sẽ điều anh đi. Những lúc không có gì gấp, Tư Vô Mệnh sẽ đến Cục Linh Dị ở thành phố A làm việc.

Mỗi ngày làm tám tiếng, mỗi tuần nghỉ hai ngày, ngày lễ nghỉ theo quy định.

Vậy nên đừng nói đến chuyện anh ngủ gục ở bàn, ngay cả nếu anh mở tiệc nấu lẩu trong văn phòng, chỉ cần anh có mặt ở cơ quan, cấp trên cũng sẽ không phàn nàn gì.

Thực ra… ngay cả khi không chấm công, cấp trên cũng sẽ không làm gì, chỉ cần Tư Vô Mệnh chịu đi làm khi cần điều động là được.

“Vào đi, lão Thái đang đợi cô ở bên trong.” Đỗ Minh Hạo mở cửa văn phòng của Thái Trạch Vũ, bảo Vân Kiến Nguyệt tự vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong văn phòng, Thái Trạch Vũ đang bấm bàn phím máy tính lạch cạch gì đó.

Vân Kiến Nguyệt tự nhiên rót cho mình một tách trà, ôm tách đứng bên giá sách xem bộ sưu tập sách của Thái Trạch Vũ.

“Cô tự nhiên thật đấy, làm như đây là văn phòng của cô vậy.” Thái Trạch Vũ cầm một tập tài liệu đưa cho cô: “Xem đi.”

Vân Kiến Nguyệt lướt qua một lượt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc: “Ý anh là sao?”

Tập tài liệu toàn là thông tin về người mẹ đã khuất của cô.

Biết Vân Kiến Nguyệt là người thông minh, Thái Trạch Vũ cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

“Cô cũng biết trường hợp của cô khá đặc biệt, chúng tôi không thể không điều tra. Theo điều tra, từ nhỏ đến lớn, cô chẳng khác gì người bình thường, thế nên chúng tôi chuyển hướng sang thân nhân ruột thịt của cô và phát hiện ra có lẽ thân phận của mẹ cô không đơn giản.”

Tài liệu ghi lại tiểu sử của mẹ cô, Vân Tưởng Dung.

Nó ghi rằng Vân Tưởng Dung là một đứa trẻ mà gia đình họ Vân nhận nuôi, không hề có quan hệ huyết thống với họ nhưng bà không biết điều này.

Tài liệu còn ghi rằng, mười năm trước Vân Tưởng Dung mất tích.

Rõ ràng trong ký ức của mình, mẹ cô đã mất trong một vụ hỏa hoạn, người nhà cũng nói rằng mẹ cô đã bị thiêu chết.

“Tôi biết bây giờ cô có nhiều thắc mắc, nhưng sự thật đã ở ngay trước mặt, chúng tôi đã bí mật khai quật mộ mẹ cô, bên trong không có thi thể cũng không có tro cốt, đó là một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, tôi nghĩ, cô nên về hỏi thân nhân của mình xem mọi chuyện là như thế nào.”

Thái Trạch Vũ mở tủ sách, chọn lấy một chồng hơn chục cuốn đưa cho Vân Kiến Nguyệt: “Tự học xong thì trả lại tôi.”

“Tại sao lại nói với tôi những điều này?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.

Với khả năng của Cục Linh Dị, họ hoàn toàn có thể tự điều tra đến cùng rồi lưu hồ sơ mà.

“Vì chúng tôi không điều tra thêm được gì nữa, trừ khi dùng bí thuật để moi miệng người nhà cô. Nhưng sau vài lần hợp tác với cô, chúng tôi cũng hiểu nếu làm vậy thì có lẽ tôi sẽ bị cô chém chết vào một đêm nào đó trên đường về.”

Thái Trạch Vũ nhún vai, anh ta cảm nhận được trong Vân Kiến Nguyệt có sức mạnh sinh sôi mãnh liệt, đầy tiềm năng, sau này nhất định sẽ thành nhân vật xuất sắc trong giới huyền học nên anh ta cũng không ngại nể mặt cô.

“Tìm hiểu rõ về mẹ cô có lẽ sẽ giải đáp được những bí ẩn chưa có lời giải trên người cô.” Thái Trạch Vũ mỉm cười nhìn cô: “Tôi nghĩ, cô cũng muốn biết rõ những bí ẩn này mà, đúng không?”

Câu “Sống trên đời cần có lúc hồ đồ” không đúng chút nào với Vân Kiến Nguyệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù chỉ gặp nhau vài lần, Thái Trạch Vũ vẫn thấy rõ rằng cô gái trước mặt nhất định là kiểu người sẵn sàng đánh đổi tất cả để tìm ra sự thật.

Vân Kiến Nguyệt ôm đống sách nặng trĩu, vẻ nghiêm túc trên mặt lập tức tan biến, không khách sáo liếc mắt khinh thường: “Làm màu gì mà dữ thế, đúng là đứa mê truyện ngôn tình Mary Sue ‘Tên nhóc đó thật đẹp trai’.”

Nói xong, cô sải bước rời khỏi văn phòng.

Thái Trạch Vũ trầm ngâm một lúc, sau đó lao đến tủ sách kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện quyển “Tên nhóc đó thật đẹp trai’” nằm kẹt ở góc dưới cùng.

“Đáng ghét! Rõ ràng mình đã giấu kỹ rồi cơ mà! Sao lại vẫn ở trong tủ thế này!”

Anh ta rõ ràng đã giấu hết truyện ngôn tình trước khi Vân Kiến Nguyệt đến mà!

Ra khỏi văn phòng, Vân Kiến Nguyệt liếc nhìn đại sảnh Cục Linh Dị, mọi người đều bận rộn, chỉ có Tư Vô Mệnh là ngủ ngon lành.

Khi cô ôm sách đi qua bàn của Tư Vô Mệnh, dù anh nhắm mắt vẫn lặng lẽ đưa cho cô một quyển sách.

Nhìn xuống, cô thấy bìa sách sặc sỡ với tựa đề nổi bật: “Một lần sinh mười tám bảo bối: Phu nhân tổng tài bỏ trốn”.

“Sách của Thái Trạch Vũ ư?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.

“Ừm.” Tư Vô Mệnh đặt quyển sách đó lên chồng sách của cô, nghĩ một lúc rồi lấy thêm một quyển khác đè lên trên.

Trong đầu Vân Kiến Nguyệt như có vô số con ruồi đập cánh loạn xạ.

Cô vốn giấu kín sở thích đọc truyện ngôn tình của mình, nhưng sao người này lại biết cô thích đọc thể loại này chứ!

“Sinh một lần mười tám đứa”, chỉ nhìn tựa đề thôi cũng đã thấy kích thích rồi, hoàn toàn đánh trúng sở thích của cô!

Lúc này, Đỗ Minh Hạo phát hiện Vân Kiến Nguyệt đã ra ngoài, chạy đến đưa cô xuống tầng.

Cô bắt xe về nhà, vừa về đến nơi còn chưa kịp thay giày, điện thoại đã đổ chuông.

Cô mở điện thoại, thấy tên người gọi là: “Dì”.

Những thông tin trong tập tài liệu và lời nói của Thái Trạch Vũ vẫn còn rõ mồn một trong đầu, cô cầm điện thoại trầm ngâm một lúc, khi gần hết chuông mới nhận cuộc gọi.

“Alo, dì ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi

Số ký tự: 0