Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Sống Để Chuộc T...
2024-11-13 20:31:04
“Chị gái này, lại có chuyện gì nữa? Tôi sắp hết giờ làm rồi, thật sự không muốn tăng ca đâu.” Đỗ Minh Hạo nhăn nhó.
Chuyện này vốn không phải trong khu vực của họ, cũng chẳng thuộc quyền quản lý của họ, nào ngờ đội dị năng của địa phương lại xin điều động lên trên, nói không thể xử lý được thần Song Sinh của thôn Tiên Ẩn.
Vậy mà cấp trên lại điều cả đội bọn họ tới đây!
Lúc đó, họ còn đang chửi thầm rằng có mỗi Tư Vô Mệnh của Cục Dị Năng thành phố là xứng đáng được điều động thôi, ai ngờ lại điều động cả một phân đội đến luôn!
Làm thêm đến giờ này, sắp được tan ca rồi mà lại bị đương sự kéo lại không cho đi.
"Anh có cuốn sách nhập môn huyền học nào không, tôi muốn tự học chút." Vân Kiến Nguyệt cười niềm nở.
Qua chuyện hôm nay, cô nhận ra rằng nếu mình không có chút kỹ năng nào, lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Cô vừa rồi cố tình vung vẩy cổ tay mấy lần trước mặt Thái Trạch Vũ bọn họ, nhưng họ không ai thấy được sợi dây đỏ mờ ảo trên cổ tay cô.
Tuy chưa rõ sợi dây đỏ này có tác dụng gì, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng nó đã trói buộc cô và tà thần áo đen kia lại với nhau.
Thái Trạch Vũ cau mày: "Sách thì có đấy, nhưng cái này không thể tự học được."
Đỗ Minh Hạo nhanh chóng kéo Thái Trạch Vũ qua một bên, thì thầm kể vụ lần trước Vân Kiến Nguyệt tự học vẽ ra bùa "Nhân Quỷ Kết Khế." Sau mấy tiếng chửi thầm, Thái Trạch Vũ cố lấy lại vẻ điềm tĩnh, không muốn tỏ ra quá luống cuống.
"Được thôi, khi nào về thành A, cô đến tìm tôi lấy sách nhé." Đỗ Minh Hạo đáp.
"À, còn một chuyện nữa, dân thôn Tiên Ẩn sẽ bị xử lý thế nào?" Vân Kiến Nguyệt hỏi, cũng là câu mà Chu Bản Tân muốn biết.
Dù những người này đã ra tay tàn nhẫn với họ, nhưng họ vẫn là hàng xóm, họ hàng đã sống cùng từ bé đối với Chu Bản Tân.
Thái Trạch Vũ: "Còn tùy cảnh sát kết tội ra sao, những người không liên quan đến án mạng thì chắc sẽ bị phạt hành chính, bị răn đe về tội tổ chức mê tín phong kiến trái phép, còn ai dính đến án mạng thì có thể sẽ phải ngồi tù, thậm chí là tử hình."
"À, đúng rồi, nhắc mới nhớ, cụ của Vương Huy đã xử rồi, hắn ta có tội giết hai mạng người bằng hành vi cực kỳ tàn ác, bị kết án tử hình, hoãn thi hành án sáu tháng." Thái Trạch Vũ nói xong lập tức chuồn đi.
Đùa chắc, Tư Vô Mệnh đã tan ca từ lâu rồi, chỉ còn bọn họ khổ sở thu dọn hậu trường, giờ anh ta cũng phải về thôi!
Người của Cục Dị Năng cũng đã rời đi hết, trời cũng vừa sáng rõ.
Mất vài ngày, Vân Kiến Nguyệt đã giúp Chu Bản Tân lo liệu tang lễ cho bà nội cậu chu toàn.
Khi rời khỏi thôn Tiên Ẩn, những người già không dính án mạng đã được thả về.
Những cụ già này trông có vẻ đã già yếu đi nhiều sau mấy ngày, tinh thần rất sa sút, con cháu của họ khi biết chuyện cũng quay về giáo dục họ, dặn họ không được mê tín phong kiến nữa.
Trên đường rời thôn Tiên Ẩn bằng xe, Vân Kiến Nguyệt thấy cây hòe lớn ở đầu thôn vẫn còn đó nhưng đã mất đi âm khí vốn có.
Bên cạnh gốc cây hòe còn chất đống những khúc gỗ cháy đen và những nén hương bị bẻ gãy.
"Bị người ta thờ cúng mấy chục năm, giờ chẳng còn gì nữa." Lục Trường Tuyết ngồi ở ghế sau thở dài.
Giờ đây Chu Bản Tân đã biết cô ấy là quỷ nên cô cũng không giấu giếm gì, ở nơi không có ánh mặt trời thì cứ thoải mái hiện hình nói chuyện với Vân Kiến Nguyệt.
Chỉ là, cô ấy không còn oán khí gì, không thể tự hiện hình để người bình thường nhìn thấy nên Chu Bản Tân tự nhiên cũng không nghe được những gì cô ấy nói.
Lục Trường Tuyết cảm thán: "Những kẻ đã thờ phụng thần Song Sinh, âm khí của thần Song Sinh đã nhập vào cơ thể họ, giờ thần Song Sinh đã tan biến, họ cũng không còn sống được lâu nữa."
Trong những năm cuối đời, họ sẽ phải chịu cảnh bệnh tật triền miên, vận rủi không dứt.
Đây chắc là điều mà cục cưng của cô ấy từng nói, sống để chuộc tội đấy.
Chuyện này vốn không phải trong khu vực của họ, cũng chẳng thuộc quyền quản lý của họ, nào ngờ đội dị năng của địa phương lại xin điều động lên trên, nói không thể xử lý được thần Song Sinh của thôn Tiên Ẩn.
Vậy mà cấp trên lại điều cả đội bọn họ tới đây!
Lúc đó, họ còn đang chửi thầm rằng có mỗi Tư Vô Mệnh của Cục Dị Năng thành phố là xứng đáng được điều động thôi, ai ngờ lại điều động cả một phân đội đến luôn!
Làm thêm đến giờ này, sắp được tan ca rồi mà lại bị đương sự kéo lại không cho đi.
"Anh có cuốn sách nhập môn huyền học nào không, tôi muốn tự học chút." Vân Kiến Nguyệt cười niềm nở.
Qua chuyện hôm nay, cô nhận ra rằng nếu mình không có chút kỹ năng nào, lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
Cô vừa rồi cố tình vung vẩy cổ tay mấy lần trước mặt Thái Trạch Vũ bọn họ, nhưng họ không ai thấy được sợi dây đỏ mờ ảo trên cổ tay cô.
Tuy chưa rõ sợi dây đỏ này có tác dụng gì, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng nó đã trói buộc cô và tà thần áo đen kia lại với nhau.
Thái Trạch Vũ cau mày: "Sách thì có đấy, nhưng cái này không thể tự học được."
Đỗ Minh Hạo nhanh chóng kéo Thái Trạch Vũ qua một bên, thì thầm kể vụ lần trước Vân Kiến Nguyệt tự học vẽ ra bùa "Nhân Quỷ Kết Khế." Sau mấy tiếng chửi thầm, Thái Trạch Vũ cố lấy lại vẻ điềm tĩnh, không muốn tỏ ra quá luống cuống.
"Được thôi, khi nào về thành A, cô đến tìm tôi lấy sách nhé." Đỗ Minh Hạo đáp.
"À, còn một chuyện nữa, dân thôn Tiên Ẩn sẽ bị xử lý thế nào?" Vân Kiến Nguyệt hỏi, cũng là câu mà Chu Bản Tân muốn biết.
Dù những người này đã ra tay tàn nhẫn với họ, nhưng họ vẫn là hàng xóm, họ hàng đã sống cùng từ bé đối với Chu Bản Tân.
Thái Trạch Vũ: "Còn tùy cảnh sát kết tội ra sao, những người không liên quan đến án mạng thì chắc sẽ bị phạt hành chính, bị răn đe về tội tổ chức mê tín phong kiến trái phép, còn ai dính đến án mạng thì có thể sẽ phải ngồi tù, thậm chí là tử hình."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"À, đúng rồi, nhắc mới nhớ, cụ của Vương Huy đã xử rồi, hắn ta có tội giết hai mạng người bằng hành vi cực kỳ tàn ác, bị kết án tử hình, hoãn thi hành án sáu tháng." Thái Trạch Vũ nói xong lập tức chuồn đi.
Đùa chắc, Tư Vô Mệnh đã tan ca từ lâu rồi, chỉ còn bọn họ khổ sở thu dọn hậu trường, giờ anh ta cũng phải về thôi!
Người của Cục Dị Năng cũng đã rời đi hết, trời cũng vừa sáng rõ.
Mất vài ngày, Vân Kiến Nguyệt đã giúp Chu Bản Tân lo liệu tang lễ cho bà nội cậu chu toàn.
Khi rời khỏi thôn Tiên Ẩn, những người già không dính án mạng đã được thả về.
Những cụ già này trông có vẻ đã già yếu đi nhiều sau mấy ngày, tinh thần rất sa sút, con cháu của họ khi biết chuyện cũng quay về giáo dục họ, dặn họ không được mê tín phong kiến nữa.
Trên đường rời thôn Tiên Ẩn bằng xe, Vân Kiến Nguyệt thấy cây hòe lớn ở đầu thôn vẫn còn đó nhưng đã mất đi âm khí vốn có.
Bên cạnh gốc cây hòe còn chất đống những khúc gỗ cháy đen và những nén hương bị bẻ gãy.
"Bị người ta thờ cúng mấy chục năm, giờ chẳng còn gì nữa." Lục Trường Tuyết ngồi ở ghế sau thở dài.
Giờ đây Chu Bản Tân đã biết cô ấy là quỷ nên cô cũng không giấu giếm gì, ở nơi không có ánh mặt trời thì cứ thoải mái hiện hình nói chuyện với Vân Kiến Nguyệt.
Chỉ là, cô ấy không còn oán khí gì, không thể tự hiện hình để người bình thường nhìn thấy nên Chu Bản Tân tự nhiên cũng không nghe được những gì cô ấy nói.
Lục Trường Tuyết cảm thán: "Những kẻ đã thờ phụng thần Song Sinh, âm khí của thần Song Sinh đã nhập vào cơ thể họ, giờ thần Song Sinh đã tan biến, họ cũng không còn sống được lâu nữa."
Trong những năm cuối đời, họ sẽ phải chịu cảnh bệnh tật triền miên, vận rủi không dứt.
Đây chắc là điều mà cục cưng của cô ấy từng nói, sống để chuộc tội đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro