Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 52
Thụ Linh Lung
2025-03-14 07:07:13
Chương 52
Nhà hàng Thanh Lư nổi tiếng ở thành phố D, không có đại sảnh, chỉ có các phòng riêng, trên đường đi, Diệp Khanh đã gọi điện đặt chỗ trước, nơi này buổi tối luôn chật kín khách, buổi trưa có ít hơn một chút.
Lúc Trần Tĩnh và Tống San San đến nơi, Diệp Khanh đang thưởng thức từng ngụm hồng trà mới được đưa lên.
“Này! Vẫn còn uống trà được à?” Tống San San tức giận khi nhìn thấy hắn!
“À, vừa mới học! Cô có muốn học không, tôi dạy cô, miễn phí!” Diệp Khanh là ai chứ? Là người dẫn chương trình đó! Dựa vào cái miệng để kiếm cơm! Làm gì có chuyện để cho người khác chiếm được tiện nghi?
Trần Tĩnh chỉ cười cười, trong mấy chuyện này ngậm miệng là an toàn nhất, cô tự nhận công phu mồm mép của mình không thể bằng hai tuyển thủ nhà nghề này!
“Tiểu Lâm Lâm, tới đây, ngồi bên này! Chồng cô có tới không?” Diệp Khanh kéo cái ghế bên cạnh ra, tỏ ý Trần Tĩnh ngồi chỗ đó.
Trần Tĩnh lắc đầu, cùng Tống San San ngồi hai ghế đối diện Diệp Khanh: “Chúng tôi ngồi đây được rồi, dễ nói chuyện hơn!”
“Chị em tụ họp, kêu đàn ông tới làm gì! Chúng tôi cố ý không gọi Tiêu công tử đấy!” Tống San San không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giễu cợt người đàn ông này!
“A! Vị tiểu thư này, cô no bụng rồi à? Chỗ này nhiều thuốc súng, cô mở miệng là b.ắn ra tia lửa giống như khỉ chạy vậy! Lát nữa mang thức ăn lên, sợ cô không nuốt trôi được, vậy khi gọi đồ ăn, tôi không gọi phần của cô nhé, tránh lãng phí!” Diệp Khanh vừa cầm thực đơn lên vừa đọc thơ:
“Cày lúa ngày đang lúc trưa,
Mồ hôi giọt xuống chân cây lúa.
Có ai biết rằng bát cơm trong mâm,
Mỗi hạt đều là đắng cay cực khổ?”*
(*bài thơ cổ phong “Mẫn nông” của Lý Thân)
Tống San San cầm ly trà Trần Tĩnh vừa đưa tới, thật lòng muốn lật tay tạt vào đầu tên nam nhân không bình thường kia! Nhưng, trà đại hồng bào này mùi thật thơm, cực phẩm đó, hắt lên đầu hắn cho lãng phí ra, để mình uống vẫn tốt hơn!
Diệp Khanh liếc mắt thấy Tống San San tức giận uống trà, trong lòng như nở hoa, cầm thực đơn nói với Trần Tĩnh: “Tiểu Lâm Lâm, tôi gọi hải sản cho cô, còn muốn ăn gì nữa không?”
Trần Tĩnh hưởng ké hào quang của Diệp Khanh, đã từng đến nhà hàng Thanh Lư một lần. Nơi đây không giống như các nhà hàng bình thường khác, chỉ liệt kê nguyên liệu chứ không có món ăn, thực khách chỉ cần chọn nguyên liệu, nói muốn ăn cái gì là được, trừ khi có yêu cầu đặc biệt, còn không để đầu bếp quyết định.
“Có hải sản là được rồi, San San thích ăn thịt, cậu xem chút đi!” Diệp Khanh nổi danh về ẩm thực, về điểm này, Trần Tĩnh tuyệt đối tin tưởng hắn!
Diệp Khanh liếc nhìn Tống San San một cái, thích ăn thịt? Nhìn gầy thế kia, thịt ăn vào đi đâu hết rồi? Thật đúng là lãng phí!
Diệp Khanh rất nhanh đã gọi phục vụ, giải quyết xong vụ gọi đồ ăn.
“Này, lúc nãy trong điện thoại cậu nói linh tinh cái gì thế, đừng nói là bị cô gái nào đó cuốn lấy không thoát thân được đấy nhé?” Trần Tĩnh lúc nãy cùng Tống San San phân tích mấy câu nói của Diệp Khanh, cuối cùng đã kết luận như vậy.
“Ha ha ha, cô biết rồi à? Tôi vẫn nói Tiểu Lâm Lâm thật thông minh sáng suốt mà! Nhân tiện, đầu năm làm việc chăm chỉ, cuối năm có hoa hồng!” nói xong Diệp Khanh cầm điện thoại lên bấm bấm, điện thoại Trần Tĩnh báo có tin nhắn, mở ra là một bản kê khai tài chính do Diệp Khanh gửi.
“Tiểu Lâm Lâm, chúng ta chỉ mất 4 tháng để hoàn thành hợp đồng cả năm, lợi nhuận của tháng trước tôi định để cuối năm trả hoa hồng của từng tháng luôn! Cái tiền này ý, bỏ vào trong túi mình mới thật sự là tiền! Ở trong tài khoản công ty nó chỉ là dãy số thôi! Từ nhỏ tôi học toán đã không giỏi, nhìn dãy số là đau đầu, tôi vẫn thích nhìn tiền hơn! Ha ha”
“Oa, không tệ nha! Tiểu Tĩnh Tĩnh, đây, tớ lấy trà thay rượu, chúc mừng cậu kiếm tiền thành công! Chúc cậu sớm trở thành tiểu phú bà!" Tống San San bưng ly trà lên cụng vào ly của Trần Tĩnh, hai cái ly chạm nhau phát ra tiếng vang lớn, tay hai người run lên, tưởng bể ly, sợ hết hồn, rồi phá lên cười.
“Này này, chuyện tốt như vậy sao lại bỏ rơi tôi? Không được phân biệt đối xử!” Diệp Khanh vội vàng đứng dậy, mặt dày bưng ly đòi cụng với hai người bọn cô.
Trần Tĩnh nể mặt cụng ly với hắn, Tống San San nhân cơ hội uống một ngụm lớn, còn nhướn mày lắc lắc đầu với Diệp Khanh, bộ dạng trêu tức muốn chết luôn!
Diệp Khanh híp mắt, một tay bưng ly, một tay chỉ Tống San San ra hiệu: “Tôi đã ghi trong lòng, chờ bị báo thù đi”, sau đó uống một hơi hết ly trà.
Bốn món ăn một món canh rất nhanh được bưng lên, ba người cùng cầm đũa, không ai làm bộ làm tịch gì cả. Cả ba người đều không cần phải giữ hình tượng ưu nhã thanh lịch trước mặt nhau, trên bàn như gió cuốn mây trôi, đũa chạm nhau là bình thường, nhất là giữa Tống San San và Diệp Khanh. Không biết bọn họ là cùng khẩu vị hay cố ý đụng nhau, Trần Tĩnh lúc đầu còn hoà giải, sau đó quyết định cắm đầu ăn vẫn tốt hơn, tôm càng, cá mú không ngon hơn à? Ai thèm quan tâm đến hai tên điên kia!
Ba người đang ăn ngấu nghiến, điện thoại của Tống San San vang lên báo có tin nhắn. Cô mở ra, thấy tin nhắn của Quan Chính Thiên.
Chó sói nhỏ: [Đang làm gì vậy?]
Đừng quản: [Ăn cơm]
Chó sói nhỏ: [Một mình?]
Đừng quản: [Cùng Tĩnh Tĩnh]
Chó sói nhỏ: [Gọi video được không?]
Đừng quản: [Đang ăn cơm gọi cái gì?]
Chó sói nhỏ: [Xem các em ăn cái gì? Anh còn chưa ăn này]
Đừng quản: [Không được, không nói chuyện nữa, không có bị cướp hết đồ ăn rồi!]
Chó sói nhỏ: [Ăn gì ngon mà phải tranh cướp nhau vậy?]
Tống San San không trả lời, ánh mắt âm u nhìn Diệp Khanh, cô nói thật mà, trong bụng Diệp Khanh là dạ dày bò hay dê vậy? Nếu không sao hắn lại ăn vừa nhanh vừa nhiều như thế? Chẳng lẽ hắn nhồi nhét vào bụng để lát nữa tìm chỗ ợ lên nhai lại à?
Nghĩ tới đây, Tống San San không nhịn được cười thành tiếng, cô không thể tưởng tượng được cảnh tiểu soái ca chui vào xó xỉnh nào đó ợ lên rồi từ từ nhai, không nhịn được cười phá lên.
Trần Tĩnh cùng Diệp Khanh khó hiểu quay lại nhìn cô.
Trần Tĩnh liếc nhìn điện thoại trong tay bạn, thấy tin nhắn của huấn luyện viên thì không nhìn nữa, cuối cùng là nói chuyện gì mà cô ấy vui đến vậy? Chẳng lẽ huấn luyện viên kia chủ động từ hôn?
Diệp Khanh chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy cái nhìn ý vị sâu xa của Tống San San rơi trên người mình, rồi thấy cô cười to, là muốn ám chỉ điều gì? Diệp Khanh ra vẻ hoảng hồn liếc nhìn Trần Tĩnh, giọng nói làm bộ run rẩy sợ hãi: “Tiểu Lâm Lâm, có phải yêu tinh này ăn chưa no, phát hiện tôi tương đối ngon miệng nên bây giờ muốn ăn tôi à? Tiểu Lâm Lâm, cô phải bảo vệ tôi! Tiền hoa hồng còn chưa được cầm đâu, đừng có ăn thịt tôi đấy!”
Trần Tĩnh liếc hắn một cái: “Cậu không đi làm diễn viên thật đáng tiếc! Nhìn ánh mắt, vẻ mặt, giọng điệu này của cậu, kiểu gì cũng đoạt tượng vàng Oscar!”
“Đúng! Còn có trí tưởng tượng phong phú của anh nữa! Nói không chừng, anh giật luôn giải biên kịch giỏi nhất đó!” Tống San San vẫn còn nghĩ đến cảnh Diệp Khanh nhai lại, vừa cười vừa chọc ghẹo hắn!
“Không có gì, chẳng qua nghĩ đến một chuyện buồn cười, lát nữa tớ nói với cậu, ha ha ha!” Tống San San quay sang nói với Trần Tĩnh.
Mắt thấy đĩa thịt kho chỉ còn vài miếng, Tống San San vội vàng gắp một miếng vào chén mình, chưa kịp đưa lên miệng thì điện thoại lại kêu lên, là thanh âm của cuộc gọi video.
Nhìn màn hình, quả nhiên là Quan Chính Thiên.
Vẫn chưa xong à? Thật sự muốn xem đồ ăn sao? Nhàm chán quá nên gọi video xem đồ ăn à? Chỉ sợ hắn có dụng ý khác, chẳng lẽ không tin chuyện cô ra ngoài ăn, nghĩ cô lừa gạt hắn à? Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu!
“Sao không nghe máy đi? Ồn ào chết được!” Diệp Khanh nhét một miếng thịt kho vào miệng, chậm rãi nhai, không hề có vẻ gì là bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy.
Điện thoại đang để trên bàn giữa Tống San San và Trần Tĩnh, Trần Tĩnh biết là ai gọi tới.
“Anh ta có việc gấp à?” Trần Tĩnh hỏi.
“Gấp cái đầu ý!” Tống San San tức giận nói, nghe máy:
“Có chuyện gì? Anh cuối cùng muốn xem thức ăn hay nhìn người?” giọng tức giận rõ ràng.
“Xem em nói gì kìa? Chẳng phải đã nói muốn nhìn em ăn gì sao? Anh còn chưa ăn nữa, muốn xem em ăn gì cũng không được à?” giọng Quan Chính Thiên bên kia không ra vui không ra giận. Trần Tĩnh không biết nhiều về người này, nhưng với những người làm nghề dịch vụ, thái độ này cũng thường gặp, cho dù khách hàng nóng giận vô lý thì vẫn luôn có vẻ mặt ôn hoà như thế.
“Xem đi!” Tống San San tức giận lia điện thoại một vòng qua các đĩa thức ăn trên bàn, sau đó cố ý thoáng qua mặt Trần Tĩnh một cái. À, cho dù anh muốn nhìn món ăn hay nhìn người thì cũng cho anh nhìn luôn, xong rồi yên lặng cho tôi nhờ!
“Thấy chưa? Không nói nữa, em chưa ăn xong!” Nói xong, cô ấn nút màu đỏ, tắt màn hình điện thoại.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, rất nhanh, Diệp Khanh đã phá vỡ không khí ngột ngạt này.
“Ôi, chị gái thật là hung dữ! Doạ chết bảo bảo luôn rồi! Chị gái đừng tức giận, ăn miếng thịt kho hạ hoả!” vừa nói vừa cầm muỗng múc miếng thịt kho cho vào chén của Tống San San.
“Cút ngay!” Tống San San không nhịn được cười: “Thịt kho chỉ đốt lửa thôi, dập bằng cách nào?”
Diệp Khanh phản ứng rất nhanh, lập tức rót đầy ly trà, đẩy tới trước mặt Tống San San: “Vậy uống trà đi! Uống trà lập tức hạ hoả!”
“Ừ, trẻ con dễ dạy!” Tống San San bưng ly trà uống một ngụm lớn.
Đúng là hạ hoả! Cũng may ở trước mặt Trần Tĩnh cô không phải giả bộ, trước mặt Diệp Khanh thì càng không cần, nếu không vụ gọi điện kiểm tra của vị hôn phu này khiến cô không có lỗ để mà chui xuống.
Tên Quan Chính Thiên này, đúng là cô ghét cái gì thì hắn ta càng làm cái đó! Tiếp xúc càng lâu, lộ ra càng nhiều! Sớm muộn cũng có ngày cô không nhịn được nữa!
Sau chuyện vừa rồi, Diệp Khanh cũng tử tế hơn, biết Tống San San không thoải mái, hắn không gây chuyện nữa, sau đó ngoài việc ăn uống ra, hắn cũng chỉ nói chuyện công việc với Trần Tĩnh.
Bữa ăn này dĩ nhiên Diệp Khanh trả tiền. Tuy rằng bình thường mồm miệng hắn luôn đâm chọc ồn ào, nhưng cơ bản hắn vẫn là một quân tử, có mỗi cái miệng là xấu thôi! Đúng là thành bởi cái miệng mà bại cũng bởi cái miệng!
Ba người ra khỏi nhà hàng, tới chỗ đậu xe. Trần Tĩnh cùng Tống San San đến sau, cố ý đậu bên cạnh xe Diệp Khanh, cho nên liếc mắt một cái, Diệp Khanh nhận ra chiếc xe mini bị xước phía đuôi của Tống San San.
Nhà hàng Thanh Lư nổi tiếng ở thành phố D, không có đại sảnh, chỉ có các phòng riêng, trên đường đi, Diệp Khanh đã gọi điện đặt chỗ trước, nơi này buổi tối luôn chật kín khách, buổi trưa có ít hơn một chút.
Lúc Trần Tĩnh và Tống San San đến nơi, Diệp Khanh đang thưởng thức từng ngụm hồng trà mới được đưa lên.
“Này! Vẫn còn uống trà được à?” Tống San San tức giận khi nhìn thấy hắn!
“À, vừa mới học! Cô có muốn học không, tôi dạy cô, miễn phí!” Diệp Khanh là ai chứ? Là người dẫn chương trình đó! Dựa vào cái miệng để kiếm cơm! Làm gì có chuyện để cho người khác chiếm được tiện nghi?
Trần Tĩnh chỉ cười cười, trong mấy chuyện này ngậm miệng là an toàn nhất, cô tự nhận công phu mồm mép của mình không thể bằng hai tuyển thủ nhà nghề này!
“Tiểu Lâm Lâm, tới đây, ngồi bên này! Chồng cô có tới không?” Diệp Khanh kéo cái ghế bên cạnh ra, tỏ ý Trần Tĩnh ngồi chỗ đó.
Trần Tĩnh lắc đầu, cùng Tống San San ngồi hai ghế đối diện Diệp Khanh: “Chúng tôi ngồi đây được rồi, dễ nói chuyện hơn!”
“Chị em tụ họp, kêu đàn ông tới làm gì! Chúng tôi cố ý không gọi Tiêu công tử đấy!” Tống San San không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giễu cợt người đàn ông này!
“A! Vị tiểu thư này, cô no bụng rồi à? Chỗ này nhiều thuốc súng, cô mở miệng là b.ắn ra tia lửa giống như khỉ chạy vậy! Lát nữa mang thức ăn lên, sợ cô không nuốt trôi được, vậy khi gọi đồ ăn, tôi không gọi phần của cô nhé, tránh lãng phí!” Diệp Khanh vừa cầm thực đơn lên vừa đọc thơ:
“Cày lúa ngày đang lúc trưa,
Mồ hôi giọt xuống chân cây lúa.
Có ai biết rằng bát cơm trong mâm,
Mỗi hạt đều là đắng cay cực khổ?”*
(*bài thơ cổ phong “Mẫn nông” của Lý Thân)
Tống San San cầm ly trà Trần Tĩnh vừa đưa tới, thật lòng muốn lật tay tạt vào đầu tên nam nhân không bình thường kia! Nhưng, trà đại hồng bào này mùi thật thơm, cực phẩm đó, hắt lên đầu hắn cho lãng phí ra, để mình uống vẫn tốt hơn!
Diệp Khanh liếc mắt thấy Tống San San tức giận uống trà, trong lòng như nở hoa, cầm thực đơn nói với Trần Tĩnh: “Tiểu Lâm Lâm, tôi gọi hải sản cho cô, còn muốn ăn gì nữa không?”
Trần Tĩnh hưởng ké hào quang của Diệp Khanh, đã từng đến nhà hàng Thanh Lư một lần. Nơi đây không giống như các nhà hàng bình thường khác, chỉ liệt kê nguyên liệu chứ không có món ăn, thực khách chỉ cần chọn nguyên liệu, nói muốn ăn cái gì là được, trừ khi có yêu cầu đặc biệt, còn không để đầu bếp quyết định.
“Có hải sản là được rồi, San San thích ăn thịt, cậu xem chút đi!” Diệp Khanh nổi danh về ẩm thực, về điểm này, Trần Tĩnh tuyệt đối tin tưởng hắn!
Diệp Khanh liếc nhìn Tống San San một cái, thích ăn thịt? Nhìn gầy thế kia, thịt ăn vào đi đâu hết rồi? Thật đúng là lãng phí!
Diệp Khanh rất nhanh đã gọi phục vụ, giải quyết xong vụ gọi đồ ăn.
“Này, lúc nãy trong điện thoại cậu nói linh tinh cái gì thế, đừng nói là bị cô gái nào đó cuốn lấy không thoát thân được đấy nhé?” Trần Tĩnh lúc nãy cùng Tống San San phân tích mấy câu nói của Diệp Khanh, cuối cùng đã kết luận như vậy.
“Ha ha ha, cô biết rồi à? Tôi vẫn nói Tiểu Lâm Lâm thật thông minh sáng suốt mà! Nhân tiện, đầu năm làm việc chăm chỉ, cuối năm có hoa hồng!” nói xong Diệp Khanh cầm điện thoại lên bấm bấm, điện thoại Trần Tĩnh báo có tin nhắn, mở ra là một bản kê khai tài chính do Diệp Khanh gửi.
“Tiểu Lâm Lâm, chúng ta chỉ mất 4 tháng để hoàn thành hợp đồng cả năm, lợi nhuận của tháng trước tôi định để cuối năm trả hoa hồng của từng tháng luôn! Cái tiền này ý, bỏ vào trong túi mình mới thật sự là tiền! Ở trong tài khoản công ty nó chỉ là dãy số thôi! Từ nhỏ tôi học toán đã không giỏi, nhìn dãy số là đau đầu, tôi vẫn thích nhìn tiền hơn! Ha ha”
“Oa, không tệ nha! Tiểu Tĩnh Tĩnh, đây, tớ lấy trà thay rượu, chúc mừng cậu kiếm tiền thành công! Chúc cậu sớm trở thành tiểu phú bà!" Tống San San bưng ly trà lên cụng vào ly của Trần Tĩnh, hai cái ly chạm nhau phát ra tiếng vang lớn, tay hai người run lên, tưởng bể ly, sợ hết hồn, rồi phá lên cười.
“Này này, chuyện tốt như vậy sao lại bỏ rơi tôi? Không được phân biệt đối xử!” Diệp Khanh vội vàng đứng dậy, mặt dày bưng ly đòi cụng với hai người bọn cô.
Trần Tĩnh nể mặt cụng ly với hắn, Tống San San nhân cơ hội uống một ngụm lớn, còn nhướn mày lắc lắc đầu với Diệp Khanh, bộ dạng trêu tức muốn chết luôn!
Diệp Khanh híp mắt, một tay bưng ly, một tay chỉ Tống San San ra hiệu: “Tôi đã ghi trong lòng, chờ bị báo thù đi”, sau đó uống một hơi hết ly trà.
Bốn món ăn một món canh rất nhanh được bưng lên, ba người cùng cầm đũa, không ai làm bộ làm tịch gì cả. Cả ba người đều không cần phải giữ hình tượng ưu nhã thanh lịch trước mặt nhau, trên bàn như gió cuốn mây trôi, đũa chạm nhau là bình thường, nhất là giữa Tống San San và Diệp Khanh. Không biết bọn họ là cùng khẩu vị hay cố ý đụng nhau, Trần Tĩnh lúc đầu còn hoà giải, sau đó quyết định cắm đầu ăn vẫn tốt hơn, tôm càng, cá mú không ngon hơn à? Ai thèm quan tâm đến hai tên điên kia!
Ba người đang ăn ngấu nghiến, điện thoại của Tống San San vang lên báo có tin nhắn. Cô mở ra, thấy tin nhắn của Quan Chính Thiên.
Chó sói nhỏ: [Đang làm gì vậy?]
Đừng quản: [Ăn cơm]
Chó sói nhỏ: [Một mình?]
Đừng quản: [Cùng Tĩnh Tĩnh]
Chó sói nhỏ: [Gọi video được không?]
Đừng quản: [Đang ăn cơm gọi cái gì?]
Chó sói nhỏ: [Xem các em ăn cái gì? Anh còn chưa ăn này]
Đừng quản: [Không được, không nói chuyện nữa, không có bị cướp hết đồ ăn rồi!]
Chó sói nhỏ: [Ăn gì ngon mà phải tranh cướp nhau vậy?]
Tống San San không trả lời, ánh mắt âm u nhìn Diệp Khanh, cô nói thật mà, trong bụng Diệp Khanh là dạ dày bò hay dê vậy? Nếu không sao hắn lại ăn vừa nhanh vừa nhiều như thế? Chẳng lẽ hắn nhồi nhét vào bụng để lát nữa tìm chỗ ợ lên nhai lại à?
Nghĩ tới đây, Tống San San không nhịn được cười thành tiếng, cô không thể tưởng tượng được cảnh tiểu soái ca chui vào xó xỉnh nào đó ợ lên rồi từ từ nhai, không nhịn được cười phá lên.
Trần Tĩnh cùng Diệp Khanh khó hiểu quay lại nhìn cô.
Trần Tĩnh liếc nhìn điện thoại trong tay bạn, thấy tin nhắn của huấn luyện viên thì không nhìn nữa, cuối cùng là nói chuyện gì mà cô ấy vui đến vậy? Chẳng lẽ huấn luyện viên kia chủ động từ hôn?
Diệp Khanh chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy cái nhìn ý vị sâu xa của Tống San San rơi trên người mình, rồi thấy cô cười to, là muốn ám chỉ điều gì? Diệp Khanh ra vẻ hoảng hồn liếc nhìn Trần Tĩnh, giọng nói làm bộ run rẩy sợ hãi: “Tiểu Lâm Lâm, có phải yêu tinh này ăn chưa no, phát hiện tôi tương đối ngon miệng nên bây giờ muốn ăn tôi à? Tiểu Lâm Lâm, cô phải bảo vệ tôi! Tiền hoa hồng còn chưa được cầm đâu, đừng có ăn thịt tôi đấy!”
Trần Tĩnh liếc hắn một cái: “Cậu không đi làm diễn viên thật đáng tiếc! Nhìn ánh mắt, vẻ mặt, giọng điệu này của cậu, kiểu gì cũng đoạt tượng vàng Oscar!”
“Đúng! Còn có trí tưởng tượng phong phú của anh nữa! Nói không chừng, anh giật luôn giải biên kịch giỏi nhất đó!” Tống San San vẫn còn nghĩ đến cảnh Diệp Khanh nhai lại, vừa cười vừa chọc ghẹo hắn!
“Không có gì, chẳng qua nghĩ đến một chuyện buồn cười, lát nữa tớ nói với cậu, ha ha ha!” Tống San San quay sang nói với Trần Tĩnh.
Mắt thấy đĩa thịt kho chỉ còn vài miếng, Tống San San vội vàng gắp một miếng vào chén mình, chưa kịp đưa lên miệng thì điện thoại lại kêu lên, là thanh âm của cuộc gọi video.
Nhìn màn hình, quả nhiên là Quan Chính Thiên.
Vẫn chưa xong à? Thật sự muốn xem đồ ăn sao? Nhàm chán quá nên gọi video xem đồ ăn à? Chỉ sợ hắn có dụng ý khác, chẳng lẽ không tin chuyện cô ra ngoài ăn, nghĩ cô lừa gạt hắn à? Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu!
“Sao không nghe máy đi? Ồn ào chết được!” Diệp Khanh nhét một miếng thịt kho vào miệng, chậm rãi nhai, không hề có vẻ gì là bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy.
Điện thoại đang để trên bàn giữa Tống San San và Trần Tĩnh, Trần Tĩnh biết là ai gọi tới.
“Anh ta có việc gấp à?” Trần Tĩnh hỏi.
“Gấp cái đầu ý!” Tống San San tức giận nói, nghe máy:
“Có chuyện gì? Anh cuối cùng muốn xem thức ăn hay nhìn người?” giọng tức giận rõ ràng.
“Xem em nói gì kìa? Chẳng phải đã nói muốn nhìn em ăn gì sao? Anh còn chưa ăn nữa, muốn xem em ăn gì cũng không được à?” giọng Quan Chính Thiên bên kia không ra vui không ra giận. Trần Tĩnh không biết nhiều về người này, nhưng với những người làm nghề dịch vụ, thái độ này cũng thường gặp, cho dù khách hàng nóng giận vô lý thì vẫn luôn có vẻ mặt ôn hoà như thế.
“Xem đi!” Tống San San tức giận lia điện thoại một vòng qua các đĩa thức ăn trên bàn, sau đó cố ý thoáng qua mặt Trần Tĩnh một cái. À, cho dù anh muốn nhìn món ăn hay nhìn người thì cũng cho anh nhìn luôn, xong rồi yên lặng cho tôi nhờ!
“Thấy chưa? Không nói nữa, em chưa ăn xong!” Nói xong, cô ấn nút màu đỏ, tắt màn hình điện thoại.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, rất nhanh, Diệp Khanh đã phá vỡ không khí ngột ngạt này.
“Ôi, chị gái thật là hung dữ! Doạ chết bảo bảo luôn rồi! Chị gái đừng tức giận, ăn miếng thịt kho hạ hoả!” vừa nói vừa cầm muỗng múc miếng thịt kho cho vào chén của Tống San San.
“Cút ngay!” Tống San San không nhịn được cười: “Thịt kho chỉ đốt lửa thôi, dập bằng cách nào?”
Diệp Khanh phản ứng rất nhanh, lập tức rót đầy ly trà, đẩy tới trước mặt Tống San San: “Vậy uống trà đi! Uống trà lập tức hạ hoả!”
“Ừ, trẻ con dễ dạy!” Tống San San bưng ly trà uống một ngụm lớn.
Đúng là hạ hoả! Cũng may ở trước mặt Trần Tĩnh cô không phải giả bộ, trước mặt Diệp Khanh thì càng không cần, nếu không vụ gọi điện kiểm tra của vị hôn phu này khiến cô không có lỗ để mà chui xuống.
Tên Quan Chính Thiên này, đúng là cô ghét cái gì thì hắn ta càng làm cái đó! Tiếp xúc càng lâu, lộ ra càng nhiều! Sớm muộn cũng có ngày cô không nhịn được nữa!
Sau chuyện vừa rồi, Diệp Khanh cũng tử tế hơn, biết Tống San San không thoải mái, hắn không gây chuyện nữa, sau đó ngoài việc ăn uống ra, hắn cũng chỉ nói chuyện công việc với Trần Tĩnh.
Bữa ăn này dĩ nhiên Diệp Khanh trả tiền. Tuy rằng bình thường mồm miệng hắn luôn đâm chọc ồn ào, nhưng cơ bản hắn vẫn là một quân tử, có mỗi cái miệng là xấu thôi! Đúng là thành bởi cái miệng mà bại cũng bởi cái miệng!
Ba người ra khỏi nhà hàng, tới chỗ đậu xe. Trần Tĩnh cùng Tống San San đến sau, cố ý đậu bên cạnh xe Diệp Khanh, cho nên liếc mắt một cái, Diệp Khanh nhận ra chiếc xe mini bị xước phía đuôi của Tống San San.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro