Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Chương 53

Thụ Linh Lung

2025-03-14 07:07:13

Chương 53

“Hừ! Đàn bà quả nhiên đều là kẻ lừa gạt!” Diệp Khanh liếc nhìn Tống San San, hứ một tiếng rồi chất vấn: “Không phải cô nói là đã sửa rồi sao? Không phải cô bảo là 3 ngàn à? Chị gái, giựt tiền của người ta cũng không thể nói hươu nói vượn như vậy chứ”

Tống San San đã dám đậu xe cạnh xe hắn, đương nhiên là không sợ hắn rồi, mặt không đỏ tim không loạn, thản nhiên trả lời: “Sửa hay không không quan trọng, bao nhiêu tiền không quan trọng. Cái chính là, dù tôi có nói bao nhiêu, chẳng phải anh nói có hoá đơn mới trả sao? Cho dù tôi nói chỉ mất 1 đồng, không có hoá đơn anh vẫn không trả như thường còn gì? Nói những cái kia có ích gì? Hả?”

“Cô!” Lần đầu tiên Diệp Khanh bị á khẩu không trả lời được! Vô cùng xấu hổ!

“Hừ! Tôi nói không sai mà! Bữa ăn hôm nay không tệ, coi như anh bồi thường vì đụng xe tôi đi, tôi không cảm ơn đâu!” Tống San San nhướn mi, mở khoá, ý bảo Trần Tĩnh lên xe, cô ngồi vào ghế lái. Làm người khác nổi điên, Tống San San không cần học! Đó là thiên phú của cô!

Trần Tĩnh mở cửa ghế phụ, bất đắc dĩ nhìn Diệp Khanh đầu đang bốc khói, không còn cách nào khác, để bạn thân giải toả bớt tâm trạng, đành hy sinh bạn bè một chút vậy! Trước khi đi, rốt cuộc vẫn không yên tâm với Diệp Khanh vẫn đang tức bốc khói, buông ra một câu khiến cho hắn hạ hoả: “Này, tôi đang đàm phán một hợp đồng giá 60 vạn, sắp xong rồi! Tiền cơm này sẽ nhanh chóng được hoàn lại thôi!”

Diệp thiếu gia lập tức vẻ mặt tươi cười!

“Vậy mà cô không nói sớm! Biết thế lúc nãy tôi gọi tôm hùm cùng thịt rồng rồi!”

Trần Tĩnh đóng cửa xe, nhìn Tống San San cười rồi cho xe chạy”

“Cậu không tức giận vì chuyện Diệp Khanh chứ?” Trần Tĩnh hỏi.

“Tớ có gì mà phải giận hắn ta! Vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ cần cậu đừng soi đuôi xe tớ thì cũng chẳng nhận ra vết xước đấy! Nhưng chọc Diệp Khanh thật là vui, sau này kéo cậu ta ra ngoài chọc ghẹo nhiều hơn đi, tớ có thêm tư liệu thực tế để sáng tác!”

Thái độ dửng dưng của Tống San San khiến Trần Tĩnh yên tâm không ít.

Trần Tĩnh quay đầu nhìn Tống San San, muốn nói lại thôi. Cô định hỏi cuộc gọi video của huấn luyện viên lúc nãy là có ý gì? Kiểm tra à? Nhưng lại sợ làm cho bạn thân mình vừa vui vẻ lại rơi vào bực bội nên đành ngậm miệng lại.

“Quan Chính Thiên vừa rồi rõ ràng là không tin tớ! Tớ đã nói là đang ăn cơm cùng với cậu, anh ta vẫn không tin, còn gọi video tới là có ý gì? Cái này không phải rõ ràng sao! Tĩnh Tĩnh, tớ càng ngày càng ghét anh ta! Đúng vậy! Là ghét! Làm sao bây giờ? Suy nghĩ này của tớ thật sự nguy hiểm!” Xe dừng ở đèn đỏ, Tống San San quay sang nắm tay Trần Tĩnh: “Làm sao bây giờ? Xem ra tớ phải tăng tốc chuyện thoái hôn thôi! Phải tìm cớ gì cho thích hợp đây?”

Lúc này bên ngoài vang lên 2 tiếng còi xe, hai người vô thức quay đầu nhìn sang, thấy Diệp Khanh đang hạ cửa sổ, vẫy vẫy tay chào bọn họ rồi đánh xe quẹo phải.

“Này, hay là tớ tìm người để diễn trò, nói là tớ đã thay lòng đổi dạ? Hay nói tớ đã mang thai con của người khác?” Tống San San bắt đầu sử dụng bộ não của nhà văn chuyên viết tiểu thuyết, tìm một lý do cẩu huyết.

“Lái xe!” Trần Tĩnh nhìn chằm chằm vào đèn xanh phía trước, giọng hận không thể rèn sắt thành thép!

“Hắc hắc…”

Tống San San cũng thấy não mình phong phú quá nên nhoẻn cười, ngoan ngoãn lái xe.

“San San, bất kể cậu tìm lý do gì, tốt nhất hãy giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Sắp tết rồi, là lễ đoàn viên, không tránh được phải thể hiện tình cảm trước mặt người khác, càng như thế, sau này tách ra càng khó hơn!”

“Ừ, cậu nói đúng, tớ phải suy nghĩ thật kỹ”

Ăn cơm tối xong, Tiêu Yến Tranh tới đón Trần Tĩnh. Trước đó hắn đã nhắn tin xin phép cô, ngày mai con gái về rồi, muốn ăn tối với hắn một bữa, mấy ngày vừa rồi đều không ăn tối bữa nào, Trần Tĩnh dĩ nhiên không ngăn cản, cũng không có tư cách gì để ngăn cản, cứ để hắn đi, cũng là vì cô tin hắn.

Tống San San cũng nói giúp cho Tiêu Yến Tranh: “Tĩnh Tĩnh, cậu cũng mở lòng ra, ai bảo cậu chọn người đàn ông này chứ. Nếu đã gả cho hắn thì phải chấp nhận mọi thứ của hắn, bao gồm cả việc hắn đã có con như thế này, không thể tránh được việc hắn liên lạc với vợ cũ. Hắn yêu cậu, nhìn trong mắt hắn là thấy, tin tớ đi, Tĩnh Tĩnh! Tớ nói điều này có thể làm cho cậu mất hứng nhưng tớ vẫn phải nói, trước kia lúc cậu ở cùng với tra nam kia, trong mắt hắn không có cậu! Cho nên vì sao mà tớ phản đối chuyện đó của cậu, không phải là không có lý do. Còn Tiêu công tử này, có thể tin tưởng được!”

Trong lòng Trần Tĩnh đồng tình với Tống San San, nhưng ngoài mặt vẫn bĩu môi cười: “Anh ta cho cậu cái gì mà ngay cả người bạn thân nhất của tớ cũng bị mua chuộc vậy? Bi ai!”

“Ha ha! Sao tớ cảm thấy trong lời nói của cậu có vẻ khoe khoang hạnh phúc thế!”

Tiêu Yến Tranh đã hẹn Lâm Dĩnh Trinh 9 giờ sáng hôm sau sẽ đón hai mẹ con ở khách sạn để đưa ra sân bay. Nhưng 5 giờ, điện thoại Tiêu Yến Tranh đã réo lên, là Lâm Dĩnh Trinh gọi.

Hai người đang ngủ bị đánh thức, Trần Tĩnh nghe thấy không phải điện thoại của mình, khẽ kêu một tiếng khó chịu rồi quay người ngủ tiếp. Tiêu Yến Tranh mở một mắt, liếc thấy cô gái nhỏ đang thoát khỏi vòng tay mình, xoay người cầm điện thoại, tắt chuông nhưng cũng chưa nghe máy ngay, không biết sớm như vậy Lâm Dĩnh Trinh gọi có chuyện gì.

Sững sờ mấy giây rồi mới nhận cuộc gọi, một tuần này cô ta cũng coi như biết điều, chắc không phải gây chuyện gì, gọi điện như vậy chắc là có chuyện gấp.

“A lô?”

“Yến Tranh, anh mau tới đây! Đoá Đoá lên cơn sốt… em… em…” giọng Lâm Dĩnh Trinh có vẻ hốt hoảng, lời nói không mạch lạc.

“Chờ một chút, tôi tới ngay!”

Tiêu Yến Tranh bật dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, làm tất cả mọi việc chỉ trong 5 phút!

Trần Tĩnh nằm trong chăn, mở to mắt nhìn Tiêu Yến Tranh. Cô biết chuyện gì xảy ra, nên sau khi hắn thay quần áo, cô giục hắn đi nhanh, đứa nhỏ bị sốt không phải là chuyện giỡn! Có nhiều đứa trẻ vì bị sốt mà không kịp chữa chạy đã để lại di chứng!

“Ừ, anh lái xe đi trước, em cứ ngủ tiếp đi, có gì anh gọi điện”

“Không cần lo cho em, anh đi mau đi!”

Sáng sớm cuối tuần, đường phố thành phố D không có mấy xe, Tiêu Yến Tranh lái xe như gió, rất nhanh đã tới khách sạn.

Đậu xe, nhanh chóng chạy lên lầu, mở cửa, Tiêu Yến Tranh chạy thẳng đến giường con gái.

Trong phòng rất ấm, đứa nhỏ chỉ mặc áo ngủ mỏng cùng đồ lót.

“Cô mang theo quần áo của Đoá Đoá đến bệnh viện!”

Tiêu Yến Tranh cởi áo khoác của mình ra, bọc lấy con gái, bên trong hắn chỉ mặc chiếc áo cộc tay, đây là loại áo hắn mặc quanh năm suốt tháng. Mùa xuân thu thì thêm áo khoác mỏng bên ngoài, mùa đông đổi thành áo khoác bông hoặc áo nhung, bên trong chỉ có duy nhất chiếc áo thun ngắn tay.

Áo khoác còn mang hơi ấm của hắn, không sợ đứa nhỏ bị lạnh, ôm con gái đi ra ngoài.

Lâm Dĩnh Trinh nhét vội mấy bộ quần áo của con vào túi rồi đi theo sát phía sau.

Tại phòng cấp cứu của bệnh viện nhi đồng, bác sĩ đo nhiệt độ của đứa trẻ, 39 độ 4, bác sĩ yêu cầu hạ nhiệt độ của đứa trẻ trước, sau đó mới quyết định phương pháp điều trị.

Tiêu Yến Tranh ôm đứa trẻ ngồi trên ghế, ánh mắt không rời con gái, thỉnh thoảng lại thay miếng hạ sốt trên trán, liên tục theo dõi sắc mặt của con, kiểm tra nhiệt độ con bé.

Hắn nhớ lúc ở nước ngoài, con gái được hơn 3 tháng cũng bị sốt cao. Hắn và Lâm Dĩnh Trinh đưa con tới bệnh viện, thầy thuốc cũng đề nghị hạ sốt bằng phương pháp vật lý, khi đó đứa trẻ còn quá nhỏ, khóc không ngừng, Lâm Dĩnh Trinh sốt ruột cũng khóc theo, suốt một giờ hạ nhiệt bằng vật lý không tác dụng, đã náo loạn bệnh viện đòi phải truyền nước biển hạ nhiệt cho đứa nhỏ.

Ở nước ngoài, truyền nước biển có quy định rất nghiêm ngặt, không được tuỳ tiện, nhất là với trẻ nhỏ như vậy, nhưng Lâm Dĩnh Trinh bất chấp, khóc lóc ầm ĩ, nhất định phải đòi truyền nước cho đứa bé lập tức!

Bất đắc dĩ, Tiêu Yến Tranh phải một tay ôm con, một tay kiềm chế Lâm Dĩnh Trinh, bởi bác sĩ đã cảnh báo, nếu Lâm Dĩnh Trinh cứ làm loạn đòi truyền nước vô lý như vậy, họ sẽ báo cảnh sát!

Lúc đó hắn đang lo cho con gái nên không suy nghĩ đến hành động của Lâm Dĩnh Trinh, bây giờ nghĩ lại, không biết là nên vui vì con gái có người mẹ yêu mình đến thế, hay là lo vì con gái có người mẹ không biết suy nghĩ.

Người phụ nữ Lâm Dĩnh Trinh này, ở cùng mình hơn 4 năm, đã cho hắn thấy hai trạng thái cực đoan của cô ta, mà thật thần kỳ, hai trạng thái cực đoan đó có thể hoán đổi vô cùng tự nhiên trên người Lâm Dĩnh Trinh.

Chỉ tiếc sau đó, cô ta hoàn toàn chuyển sang trạng thái khác hẳn so với lúc ban đầu mới quen. Nhưng một tuần này, hắn có cảm giác như đang từ từ quay lại với lúc mới quen.

Con gái khịt mũi kéo Tiêu Yến Tranh ra khỏi dòng suy nghĩ. Hắn lắc đầu, gạt đi suy nghĩ vừa có trong đầu, lúc này mà hắn vẫn còn tâm trạng để nghĩ đến những chuyện đó?

Tiêu Yến Tranh sờ má con gái, hình như còn nóng hơn lúc nãy, vội vàng ôm con đi tìm bác sĩ, kiểm tra lại nhiệt độ, quả nhiên đã tăng lên 40 độ!

“Đi chụp phim trước đi, kiểm tra xem có phải bị viêm phổi không!”

Chụp phim xong, quả nhiên bị viêm phổi, phải nhập viện.

Làm hết mọi việc xong, đến khi con gái nằm trên giường truyền nước thì đã đến buổi trưa.

Tiêu Yến Tranh chỉ mặc áo thun ngắn tay mà bận bịu toát cả mồ hôi.

Con gái nằm viện, dĩ nhiên không thể theo kế hoạch về thành phố H như cũ, Tiêu Yến Tranh không thể không ở lại bệnh viện để chăm sóc con.

Cuối cùng Tiêu Yến Tranh cũng có chút thời gian để nhắn tin cho Trần Tĩnh.

ZHENG: [Đoá Đoá viêm phổi, sốt 40 độ, phải nằm viện, anh phải ở lại chăm sóc nó]

Trần Tĩnh: [Ừ, anh nhớ ăn cơm, chú ý nghỉ ngơi, trong nhà không sao, anh cứ yên tâm! Cần giúp gì thì gọi điện thoại cho em]

ZHENG: [Ừ, em cũng nhớ ăn cơm đúng giờ, buổi tối cứ ngủ trước, đừng đợi anh, có thể anh phải ở lại bệnh viện]

Trần Tĩnh: [Ừ]

Đến chiều, Tiêu Yến Tranh quả nhiên không về nhà. Buổi tối, hắn nhắn tin cho Trần Tĩnh, nói phải ở lại bệnh viện chăm sóc con gái.  

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Số ký tự: 0