Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 7
Thụ Linh Lung
2025-03-14 07:07:13
Chương 7
Trần Tĩnh cùng Tiêu Yến Tranh chờ ở bên ngoài, lại bắt đầu nhắn tin trên WeChat.
Trần Tĩnh: [Tôi dọn dẹp phòng xong rồi, anh dọn đến lúc nào cũng được]
Tiêu Yến Tranh đọc tin nhắn, ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh một cái, khoé miệng cong lên, ánh mắt ý vị thâm trường.
Chỉ tiếc Trần Tĩnh giống con đà điểu cúi đầu, không ngẩng lên nhìn hắn, nói mấy câu này cô không dám ngẩng đầu lên, cũng chỉ dám gõ chữ trong tin nhắn chứ bảo cô trực tiếp nói những lời này, cô không làm được!
Giống như có thể dễ dàng nói “I love you” nhưng nói “em yêu anh” thì lại rất khó, kiểu như hai câu này không giống nhau vậy.
ZHENG: [Ừ?]
Trần Tĩnh: [Nhà tôi gần đài, đi làm tiện hơn, anh không đi làm thì xa gần không thành vấn đề]
ZHENG: [Ừ]
Trần Tĩnh thầm nghĩ: Thế cuối cùng là có dọn đến hay không? Nhưng dù sao thì cô cũng đã nói rồi, dọn đến hay không là chuyện của hắn, nói được câu này, cô cảm thấy mình vừa thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều, Trần Tĩnh đến phòng nghỉ tìm dì hộ lý, hỏi xem buổi tối ngủ ở đây như thế nào, không phải ngồi cả đêm chứ?
Hộ lý nói bà có một chiếc giường gấp, bà mới nhận việc chỉ phải làm ban ngày, buổi tối không phải ở lại nên có thể cho cô mượn, Trần Tĩnh rất cảm kích, muốn trả tiền thuê giường nhưng dì hộ lý nhất định không cầm, Trần Tĩnh đành về phòng lấy một ít trái cây đưa cho bà để cảm ơn.
Buổi chiều, Trần Tĩnh về nhà lấy một cái chăn tới.
Cũng may, trong phòng bệnh khá ấm, cái chăn cũng lớn, có thể nằm một nửa đắp một nửa, cũng thuận tiện.
Buổi tối, Tiêu Yến Tranh ở lại, Trần Tĩnh lại cảm ơn, hắn vẫn chỉ nói một câu đó: Sau này em đối xử tốt với tôi là được.
Sáng sớm hôm sau, Trần Tĩnh mua bữa sáng mang tới bệnh viện, cô sợ Tiêu Yến Tranh ứng phó không được. Không phải cô đau lòng cho Tiêu Yến Tranh mà cha cô rất khoẻ, cô lo ngại hắn là người lạ sẽ khiến cha cô khó chịu.
Đi vào phòng bệnh, thấy mọi thứ vẫn như bình thường, cha đang ngồi yên lặng, vẫn tiếp tục giũ góc chăn, vì tay trái bị trói nên chỉ có thể nghịch bằng tay phải.
Tiêu Yến Tranh ngồi một bên, râu hơi mọc ra lún phún một vòng quanh miệng.
Trần Tĩnh đặt hộp cơm trên bàn, ủ rũ nói: “Tôi quên mang đồ đánh răng rửa mặt cho anh rồi”
Tiêu Yến Tranh phẩy tay: “Không sao, đàn ông mà, dùng nước rửa mặt là được, trong túi em có kẹo cao su không? Tôi súc miệng rồi nhai kẹo cao su là được”
Trần Tĩnh gật đầu, trong túi xách của cô luôn có kẹo cao su, vì có lúc bất chợt phải gặp khách hàng, lỡ như trước đó có ăn hành tỏi gì đó nên luôn thủ sẵn khi cần thiết.
Trần Tĩnh gọi cha ăn cơm, tình trạng ông dường như tệ hơn hôm qua, không cả nhìn cô lấy một cái, đưa cho cái muỗng chưa kịp múc cháo đã đút vào miệng, Trần Tĩnh không biết làm sao để lấy cái muỗng ra, đành phải lấy một cái bánh bao nhét vào miệng ông.
Tiêu Yến Tranh rửa mặt rất nhanh rồi quay lại, trên mặt vẫn đọng mấy giọt nước.
Trần Tĩnh vội lấy khăn giấy đưa cho hắn, thầm nghĩ đúng là mình không để tâm đến hắn, cái gì cũng không chuẩn bị.
Đổi lại nếu là Triệu Thành Vũ thì ngay cả dao cạo râu, kem dưỡng da, nước non cô cũng đều chuẩn bị đầy đủ! Dĩ nhiên tên tra nam kia chẳng bao giờ chú ý đến tâm ý này của cô cả!
Mẹ kiếp! Mình đúng là bị mù mà!
Trần Dân Sinh ăn bánh bao xong, tiếp tục tìm góc chăn ở dưới gầm bàn, Tiêu Yến Tranh tránh mặt ông, nhỏ giọng nói với Trần Tĩnh: “Tình trạng của ba có vẻ nặng hơn, sáng nay định đánh cả y tá, người nhà ở giường bên cạnh đến can cũng bị đánh, đánh rất mạnh!”
Sau khi Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh ăn sáng, dọn dẹp xong, Trần Tĩnh ngồi bên giường nói chuyện với cha.
Kêu mấy tiếng mà cha cô vẫn không phản ứng, Trần Tĩnh tức giận cao giọng hơn, cha cô chỉ phủi tay một cái, tiếp tục giũ góc chăn.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bác sĩ phụ trách điều trị cho cha cô bước vào.
Trần Tĩnh gật đầu chào bác sĩ, ông cũng gật đầu, mỉm cười gọi tên Trần Dân Sinh.
Cha cô không có phản ứng gì.
Bác sĩ nói nhỏ với Trần Tĩnh: “Cô bảo ông nằm xuống, xem ông có nghe lời cô không”
Trần Tĩnh thử nói mấy lần không được, đến lúc cô tức giận nói to tiếng, Trần Dân Sinh mới quay sang hằm hằm nhìn cô một cái.
Bác sĩ vỗ vai Trần Tĩnh: “Cô nói chuyện với tôi một chút”
Trong phòng làm việc của bác sĩ.
“Tình trạng của cha cô ngày một xấu, không thích hợp để ở lại bệnh viện của chúng tôi. Bây giờ ông đã có biểu hiện nóng giận, theo quy định, chúng tôi không tiếp nhận điều trị nữa, hôm nay cô làm thủ tục xuất viện đi”, bác sĩ nói giọng vừa bất lực vừa cầu khẩn.
Trần Tĩnh sốt ruột: “Nhưng bệnh này không điều trị thì sẽ như thế nào? Sau này ông cứ tiếp tục như vậy sao? Cái này…”
Cô không dám tưởng tượng, nếu sau này cha cô vẫn cứ như vậy thì cuộc sống của ông sẽ như thế nào? Phải sắp xếp ra sao? Cô phải làm gì? Chẳng lẽ ngày ngày phải theo sát ông sao?
Bác sĩ thở dài: “Bây giờ ở chỗ chúng tôi điều trị đã không còn hiệu quả nữa, cô ở lại đây cũng không giải quyết được gì, lại còn tốn kém không ít tiền. Bây giờ tinh thần cha cô có vấn đề, cô nên đưa đến Bệnh viện số 8 để làm giám định tinh thần. Tôi nghe nói ông xảy ra vấn đề khi đang làm việc, làm giám định, tương lai cô có thể đòi bồi thường tai nạn lao động”
Bệnh viện số 8 là bệnh viện tâm thần của thành phố D, mọi người ai cũng biết, khi làm tổn thương nhau, họ sẽ nói: Cậu đến từ bệnh viện số 8!
"Không điều trị thì không được sao? Sao như thế mà đã không chữa? Ba tôi chưa lớn tuổi lắm, thân thể khoẻ mạnh, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chính ông cũng khó chịu, không thể không chữa! Bác sĩ, tôi cầu xin ông nghĩ biện pháp!” Trần Tĩnh sắp khóc đến nơi, chân tay cô luống cuống, mất hết hồn vía.
Bác sĩ cắn môi, lại thở dài một tiếng, dừng lại một lúc rồi nói: “Bệnh viện chúng tôi không còn cách nào để giữ người lại được, cô đưa về nhà đi, xem thử xem Bệnh viện số 8 có tiếp nhận không, mỗi ngày thử điều trị bằng buồng oxy cao áp một lần xem có tác dụng gì không. Giá cả ở chỗ chúng tôi khá cao, cô có thể đến Bệnh viện Thanh Dương, nơi có buồng oxy cao áp lớn và giá thấp hơn nhiều. Tôi chỉ có thể giúp cô được như vậy, bệnh viện cũng có quy định, cha cô đang dần nghiêng về thiên hướng bạo lực, chẳng may lúc không có người nhà ở đây mà xảy ra chuyện, không ai gánh được”
Trần Tĩnh có chút sững sờ, cô thật sự không biết tiếp theo nên làm gì, cô bị viễn cảnh những chuyện có thể xảy ra làm cho bối rối, ngơ ngác nhìn bác sĩ, trong mắt đều là cầu xin giúp đỡ.
Bác sĩ giải thích tiếp: “Không phải tự nhiên mà bệnh viện đặt ra quy định này. Trước đây, tại bệnh viện đã xảy ra một vụ việc: Một bệnh nhân có khuynh hướng bạo lực, thừa dịp người nhà không để ý, nửa đêm cầm dao gọt trái cây đâm vào đầu những bệnh nhân khác trong phòng, vừa cắm dao, vừa dùng tay vỗ, nói: Quả này chín rồi… quả này chưa chín… Anh ta nghĩ là mình đang chọn dưa hấu! Sau đó các bệnh viện đều nhận được yêu cầu, những bệnh nhân tâm lý không bình thường, có khuynh hướng bạo lực, chỉ bệnh viện tâm thần có phòng bệnh đặc trị mới được tiếp nhận. Tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của cô, nhưng quả thực tôi không thể làm gì được!”
Quả thật không có biện pháp, cuối cùng Trần Tĩnh cũng hiểu.
Làm xong thủ tục xuất viện, Trần Tĩnh quyết định đưa cha đến Bệnh viện số 8 kiểm tra. Bác sĩ cũng nhắc nhở một điều rất đúng, cô phải làm giám định tinh thần cho cha mình, để xem Bệnh viện số 8 có nhận bệnh không, nếu không cô phải đưa ông về nhà, lúc đó cô phải làm thế nào? Thuê người trông nom? Chưa nói đến chuyện không ai nhận công việc này, cho dù có, chắc chắn giá tiền không hề rẻ. Cô có gánh được không?
Lần này nằm viện đã tiêu tốn hơn 20 ngàn, số tiền tiết kiệm của cô chẳng còn là mấy!
Trên đường đi Trần Tĩnh không nói gì, Tiêu Yến Tranh lái xe, cô cùng cha mình ngồi phía sau, ông ngồi rất an tĩnh, chăm chú phủi vạt áo khoác.
Tiêu Yến Tranh thỉnh thoảng nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Trần Tĩnh ngồi ngẩn người, mày cau lại, ánh mắt không tập trung, sắc mặt tái nhợt đầy lo lắng.
Tiêu Yến Tranh đau lòng cho cô, nhưng hắn cũng không biết cách nào tốt để giải quyết vấn đề hiện tại, cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này. Đọc qua rất nhiều tài liệu, hắn cũng biết nhiều bệnh không có cách nào để điều trị, buộc phải đem về nhà. Bệnh nhân đó sau này sẽ phát triển thành một người không thể tự chăm sóc bản thân, cũng không có một tí trí tuệ nào.
Đến Bệnh viện số 8, Tiêu Yến Tranh chạy trước chạy sau hỏi các thủ tục, viết hoá đơn, trả tiền, Trần Tĩnh đưa cha mình vào phòng khám của bác sĩ để kiểm tra IQ.
Cơ bản, ông không hề phối hợp với bác sĩ, hỏi gì cũng không trả lời, cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Đổi sang Trần Tĩnh hỏi ông cũng không nói, sau đó tức quá nói to hơn thì ông giơ tay đánh.
Bác sĩ lắc đầu với Trần Tĩnh: “Căn bản là không có trí tuệ, không thể kiểm tra được”
Cuối cùng đưa ra giám định: “Không có trí tuệ”
“Đi tiểu một chút! Đi tiểu một chút!” cha cô lẩm bẩm
Trần Tĩnh vội vàng kéo ông ra ngoài, chưa ra tới cửa ông đã đứng im lại không đi, Trần Tĩnh kéo thế nào ông cũng không nhúc nhích.
Trần Tĩnh vội vàng kêu Tiếu Yến Tranh ở bên ngoài tới hỗ trợ.
Cha cô cứ cúi đầu nhìn xuống đất, Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh nhìn theo, chỉ thấy ống quần ông ướt một mảng lớn.
Trần Tĩnh hít một hơi thật sâu, nặng nề thở ra.
Bác sĩ ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này, mở miệng nói: “Xin lỗi, chúng tôi không nhận ca này được, bệnh nhân ở đây ít nhất phải tự lo được việc cá nhân, ông thế này…”
Trần Tĩnh hiểu, gật đầu, cô biết cô chỉ còn một cách là đưa cha về nhà.
Trước tiên là đi mua tã cho người lớn.
Về đến nhà, cởi áo khoác, Trần Tĩnh bắt đầu thay quần cho cha.
“Để tôi làm”.
Tiêu Yến Tranh ấn lên cánh tay Trần Tĩnh đang định c.ởi quần dài của cha, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Trần Tĩnh tránh ánh mắt của anh, lặng lẽ thu tay lại, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ, dựa lưng vào cửa, ánh mắt hơi nhức nhối nhìn lên trần nhà, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Bạn trai phản bội cùng tổn thương bây giờ đối với Trần Tĩnh không là gì cả, cô không còn thời gian và sức lực để nghĩ về điều đó. Chuyện của cha đã chiếm toàn bộ tâm trí cô!
Bệnh của cha nên chữa trị như thế nào? Phải sắp xếp thế nào bây giờ? Làm sao để trông chừng ông? Cha cô bây giờ lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh, mà cô còn phải đi làm, mọi chi tiêu trong gia đình đều dựa hết vào cô.
Cầm điện thoại bắt đầu tìm thông tin về bảo mẫu, gọi mấy cuộc, người làm đều là nữ, việc này họ không muốn làm, không phải vì tiền công thấp hay cao.
Trần Tĩnh gục xuống, cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro