Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 8
Thụ Linh Lung
2025-03-14 07:07:13
Chương 8
Khi Tiêu Yến Tranh mở cửa, Trần Tĩnh đã ổn định tâm trạng, đứng chờ bên ngoài.
Cô nhận quần áo bẩn của cha, nói lời cảm ơn hắn.
Tiêu Yến Tranh cười, không biết phải làm sao: “Tôi là chồng em, quên rồi à?”
Trần Tĩnh ngượng ngùng cười, gật đầu.
Tiêu Yến Tranh nói tiếp: “Tôi không có quần mới của ba, định đưa ba đi tắm”
Trần Tĩnh cảm thấy cô là con gái ông mà còn không suy nghĩ chu toàn được như người con rể có tiếng mà không có miếng này. Một trong những lý do là cô không thể mở miệng yêu cầu hắn giúp đỡ, mà cô thì… con gái hơn hai mươi tuổi phải tắm cho cha, quả thực cũng làm khó cho cô.
Trần Tĩnh “ừ” một tiếng, vội vàng lấy khăn tắm cho Tiêu Yến Tranh, hắn xoay người đóng cửa lại.
Tiêu Yến Tranh cầm khăn, đỡ ông vào phòng tắm, Trần Tĩnh đã điều chỉnh nước ấm, trong phòng tắm không có bồn, chỉ có vòi hoa sen, Tiêu Yến Tranh có ý nói cô đi ra ngoài trước.
Cha nghe lời Tiêu Yến Tranh, điều này khiến trong sâu thẳm Trần Tĩnh cảm thấy yên tâm.
Phải biết rằng ở bệnh viện, bất kể là thầy thuốc, y tá hay người nhà bệnh nhân ở giường bên cạnh, cha cô đều rất ghét bỏ, lúc nào cũng giơ tay lên đánh. Hai ngày trước chẳng phải ông cũng đánh Tiêu Yến Tranh sao, vậy mà hôm nay đã ngoan ngoãn nghe lời, không biết Tiêu Yến Tranh đã dùng cách gì.
Hắn khá là tốt!
Trần Tĩnh nghĩ, chắc có lẽ ông trời phái Tiêu Yến Tranh tới giúp cô! Nếu không, tình huống như hôm nay, cô không biết sẽ phải làm như thế nào. Tiêu Yến Tranh làm những việc kia, liệu cô có thể không cố kỵ mà làm được không?
Cô nhớ hắn đã 2 lần nói với cô: Đối xử với tôi tốt một chút!
Đúng! Cô nên đối xử với hắn tốt hơn! Chỉ cần nghĩ tới một điểm này thôi, đã phải đối xử tốt rồi!
Trần Tĩnh tìm quần áo sạch cho cha, đợi Tiêu Yến Tranh cần thì đưa vào.
Sau khi tắm rửa, cha cô đi ra cửa nhà tắm, Trần Tĩnh nắm tay áo ông dẫn đến ngồi trên sofa, lúc này mới phát hiện Tiêu Yến Tranh phía sau đã ướt hết ống quần, áo phông ngắn tay cũng bị bắn nước.
“Ở chỗ tôi… chỉ có quần áo của ba, anh có mặc được không?” Trần Tĩnh chỉ chỉ quần của Tiêu Yến Tranh.
“Không sao”, Tiêu Yến Tranh bày ra dáng vẻ không để ý, nhìn đồng hồ trên tay hỏi: “Tối nay em có chương trình không?”
Trần Tĩnh gật đầu: “Có, từ 7 đến 9 giờ”
Tiêu Yến Tranh gật đầu, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn, nói với Trần Tĩnh: “Cho tôi mượn xe một chút, tôi về nhà lấy một ít quần áo, trong nhà còn gạo không? Tôi tiện đường mua ít thức ăn, tối nay tôi ở đây chăm sóc ba, em cứ yên tâm đi làm chương trình”
“À, được”
Trần Tĩnh đi đến tủ giày, lấy chìa khoá ở trong túi xách, lại tìm trong tủ giày lấy ra một cái thẻ từ trong hộp:
“Anh cầm cái này đi, sau này ra vào cũng thuận tiện, mật mã mở khoá là 56…”
“Mật mã chưa đổi à? Tốt nhất là nên đổi đi!”
Thấy Tiêu Yến Tranh nhìn mình sâu thẳm, Trần Tĩnh trong nháy mắt hiểu ý hắn, Triệu Thành Vũ cũng biết mật mã này.
Hắn sợ Triệu Thành Vũ đột nhiên tới nhà sao? Hay để ý đến chuyện người ngoài biết mật mã nhà cô?
Cho dù là vì cái gì, Trần Tĩnh cũng thấy hắn nói đúng, hai người bọn họ mới là người một nhà, mật mã cũng chỉ nên có hai người biết.
Trần Tĩnh đổi mật mã, bỗng nhiên cảm thấy cô và Tiêu Yến Tranh được kéo gần lại với nhau thêm một chút, giữa bọn họ đã có bí mật mà không ai biết!
Như vậy cũng tốt, giống như hồi còn bé, có một bí mật nhỏ cho thấy giữa tôi và cậu có một mối quan hệ thân thiết hơn người khác! Không biết phải gọi cảm giác trong lòng này là gì.
Tiêu Yến Tranh quay lại rất nhanh, mang theo một cái túi du lịch màu đen, loại túi rất giống với các cầu thủ mang theo mà cô thường thấy khi xem trên TV, vô cùng có cảm giác năng động.
Cha cô nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi, Trần Tĩnh không thể lay ông dậy được nên đành đắp chăn cho ông ngủ tiếp, may mà ghế sofa không quá mềm nên ngủ sẽ không mệt, cô cũng thường ngủ quên ở đây khi đang xem TV.
Trần Tĩnh nhận túi thức ăn từ tay Tiêu Yến Tranh, đặt lên kệ bếp, khi cô quay lại, thấy Tiêu Yến Tranh vẫn đang cầm túi du lịch nhìn cô.
Trần Tĩnh có chút không phản ứng kịp, Tiêu Yến Tranh nháy nháy mắt nhìn cái túi, Trần Tĩnh khẽ cười, chỉ cửa phòng ngủ: “Trong tủ quần áo có chỗ của anh, để trong đó cũng được”
Nói xong, cảm giác hơi tuỳ ý nên cô cầm túi của hắn đi vào phòng ngủ.
Tiêu Yến Tranh phía sau bất giác cong môi.
Hiển nhiên hắn rất hài lòng khi người phụ nữ này chủ động giữ chỗ trong tủ quần áo cho hắn.
Trần Tĩnh lấy từng món đồ của hắn ra, phát hiện hắn gấp rất gọn gàng, có thể xếp luôn vào ngăn kéo, đều là một loại áo thun tay ngắn.
Quần đều là quần thể thao, còn có một đôi giày thể thao, Tiêu Yến Tranh tự cất vào tủ giày.
Sâu bên trong túi là qu.ần ló.t dạng ngang đùi của hắn, màu đen, xám, xanh đậm, khác với Triệu Thành Vũ chỉ mặc đồ lót tam giác màu trắng.
Trần Tĩnh cất áo và qu.ần ló.t của Tiêu Yến Tranh vào ngăn tủ phía trên, quần dài và tất vào ngăn phía dưới. Quần áo của hắn rất ít, 2 ngăn kéo đã đủ chỗ.
Trần Tĩnh nghĩ chắc hắn chỉ mang một ít đến đây, đủ để tắm rửa thay đồ.
Tiêu Yến Tranh cất giày xong quay lại, thấy Trần Tĩnh sắp xếp xong hai ngăn tủ thì gật đầu: “Rất tốt”
Tiêu Yến Tranh quay người định đi vào phòng khách, bị Trần Tĩnh túm góc áo thun, hắn nghi hoặc nhìn cô.
“Trò chuyện một chút đi”, Trần Tĩnh nói
Tiêu Yến Tranh gật đầu.
Hai người ngồi bên cửa sổ, chỗ đó Trần Tĩnh đã đặt một cái đệm ngồi thật dày và một cái bàn nhỏ, bình thường cô hay ngồi ở đây uống trà, đọc sách, view từ tầng 18 này không tệ, có thể nhìn thấy phong cảnh xung quanh, xa xa là toà nhà trung tâm truyền hình.
Tống San San đã giúp cô chọn căn nhà này.
Lúc mới tốt nghiệp, tài chính khó khăn, cô cùng một người thuê căn nhà cũ hai phòng ngủ, hệ thống sưởi trong mùa đông không được tốt, nhiệt độ trong nhà nhiều nhất chỉ 15, 16 độ. Cũng không có cách nào, cô thuê nhà vào mùa hè, không ngờ đến mùa đông mới phát hiện hệ thống sưởi có vấn đề, nhưng chưa tới thời hạn của hợp đồng, giờ bỏ ngang là coi như mất tiền đặt cọc nên cô vẫn cố gắng chịu. Trần Tĩnh không ngại chịu khổ, nhưng mỗi lần Tống San San đến đều đau lòng thay cho cô, Trần Tĩnh nói: “Như thế này đã tốt hơn ở dưới quê tớ nhiều rồi, ít nhất không cần tự mình phải đốt bếp lên sưởi ấm”
Sau đó Trần Tĩnh nắm cơ hội, gia nhập vào đài. Hai năm sau, đài phát thanh được cải tổ và điều chỉnh từ chương trình đến hoạt động. Bắt đầu bằng việc công ty thống nhất sắp xếp lại kinh doanh, người chủ trì các chương trình cũng được bộc lộ năng lực, nếu có bản lĩnh thì ra ngoài tìm hợp đồng quảng cáo, hoa hồng cho họ còn cao hơn nhiều so với lương được nhận.
Cơ hội như vậy làm sao Trần Tĩnh bỏ qua? Cô trở thành người dẫn chương trình siêng năng nhất, thu nhập từ đó cũng tăng dần lên.
Cũng may mấy năm đó trong nhà cũng gió êm sóng lặng, chi tiêu không quá lớn, điều kiện kinh tế của Trần Tĩnh mới khá lên được một chút. Vì thế Tống San San mới giục cô phải đổi nhà, tìm được chỗ này, nói đàn bà con gái độc thân phải cân nhắc đến vấn đề an toàn, tìm tiểu khu phải có an ninh tốt.
Ngồi đối mặt với hắn, lần đầu tiên Trần Tĩnh quan sát kỹ càng dung mạo của Tiêu Yến Tranh.
Lông mày dày và thẳng nhưng không quá đen. Đôi mắt dài và hẹp, hốc mắt hơi trũng, con ngươi đen nhánh thâm thuý, sống mũi thẳng, đôi môi đầy đặn, màu da trắng hơn so với đa số đàn ông mà Trần Tĩnh đã gặp, đường cong xương hàm rõ ràng, cũng coi như là mỹ nam đi.
Chẳng qua quen nhìn vẻ đẹp của Triệu Thành Vũ, trong mắt Trần Tĩnh, Tiêu Yến Tranh nhiều nhất cũng chỉ coi là đẹp mắt, cũng không tệ lắm.
Trần Tĩnh có chút xấu hổ khi đối mặt trực tiếp với Tiêu Yến Tranh, bởi vì sau khi lĩnh chứng, cô chưa từng làm được gì cho người đàn ông này, ngược lại, đối phương lại giúp cô xử lý bao nhiêu chuyện.
Trong quan niệm của Trần Tĩnh, quan hệ giữa người với người phải là công bằng, người cho ta quả đào, ta đưa lại trái mận, sau này mới tiếp tục quan hệ qua lại. Nếu như người ta cho quả đào mà mình nhất định không bày tỏ thành ý gì thì mình không đáng để người ta phải tiếp tục bỏ ra nữa.
Nhưng loại quan niệm đó lại không áp dụng được trong quan hệ của Trần Tĩnh với Triệu Thành Vũ. Trần Tĩnh không phải là cái loại “thà để người trong thiên hạ thua ta, còn hơn ta phải theo thiên hạ”, cô chỉ đơn thuần đối xử với Triệu Thành Vũ giống như người đã mất não vậy, không còn lý trí.
Tống San San nói: Có lẽ kiếp trước cậu không chỉ lừa hắn, hành hạ hắn, thậm chí ôm đứa nhỏ của hắn nhảy xuống giếng, đào mộ tổ tiên hắn, tóm lại là không thiếu một chuyện xấu nào, cho nên đời này cậu mới có thể cứ như vậy không chùn bước mà yêu hắn, giúp đỡ hắn! Cậu đây là đang trả nợ của kiếp trước thôi! Nếu không thì quả thật không giải thích được! Cậu cũng không ngốc, nhìn cậu cư xử với khách hàng mà xem, có bao nhiêu là khôn khéo.
Trần Tĩnh tự nhận quả thực là thế.
Mặc dù có chút xấu hổ, Trần Tĩnh khẽ cắn răng nhìn thẳng Tiêu Yến Tranh, cô nghĩ đây là lịch sự tối thiểu phải có:
“Tôi cảm thấy rất áy náy, hai ngày nay anh luôn giúp đỡ tôi chuyện của ba… Anh cũng thấy, đây không phải là chuyện nhỏ, tôi cũng không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào, ba tôi sẽ là gánh nặng rất lớn, hơn nữa, tôi còn mẹ cùng em trai đang học đại học phải chu cấp.
“Nói thật, trước ngày hôm qua, tôi chưa ý thức được bệnh tình của ba sẽ nghiêm trọng như vậy. Tôi vẫn cho là có cách chữa được, nhưng hôm nay xem ra, mấy chục năm sau này, đây vẫn là trách nhiệm của tôi.
“Tôi thật xin lỗi đã kéo anh vào cuộc sống như vậy, tôi vẫn muốn nói với anh, nếu như anh không muốn phải mang gánh nặng này cùng tôi, anh có thể ly dị lúc nào cũng được, tôi tuyệt đối không trói buộc anh.
“Anh là một người tốt, không nên phải gánh vác trách nhiệm này cùng tôi, với điều kiện của anh, anh có thể tìm được một đối tượng khác tốt hơn, thật đấy!”
Không khí trong nháy mắt ngưng trệ lại.
Lúc Trần Tĩnh nói đến câu thứ hai đã không dám nhìn thẳng vào Tiêu Yến Tranh. Nói xong, cô vẫn không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, co hai chân lên ôm lấy, ghé mặt vào đầu gối, cuộn thành một khối.
“Người tốt?”
Nửa phút sau, Tiêu Yến Tranh mới bật ra được hai chữ, nghe có vẻ như tự giễu:
“Tôi kết hôn với em, không lẽ chỉ để em phát cho cái thẻ người tốt hay sao? Ừ, xem ra giấy dán tường nhà tôi không chỉ có giấy kết hôn, ly hôn mà còn có cả thẻ người tốt nữa”
Trần Tĩnh mím môi khẽ cười, vùi đầu vào cánh tay.
Cô thật sự không có ý này, cô cũng tin rằng Tiêu Yến Tranh chỉ đang trêu chọc cô chứ thực sự không nghĩ như vậy.
Khi Tiêu Yến Tranh mở cửa, Trần Tĩnh đã ổn định tâm trạng, đứng chờ bên ngoài.
Cô nhận quần áo bẩn của cha, nói lời cảm ơn hắn.
Tiêu Yến Tranh cười, không biết phải làm sao: “Tôi là chồng em, quên rồi à?”
Trần Tĩnh ngượng ngùng cười, gật đầu.
Tiêu Yến Tranh nói tiếp: “Tôi không có quần mới của ba, định đưa ba đi tắm”
Trần Tĩnh cảm thấy cô là con gái ông mà còn không suy nghĩ chu toàn được như người con rể có tiếng mà không có miếng này. Một trong những lý do là cô không thể mở miệng yêu cầu hắn giúp đỡ, mà cô thì… con gái hơn hai mươi tuổi phải tắm cho cha, quả thực cũng làm khó cho cô.
Trần Tĩnh “ừ” một tiếng, vội vàng lấy khăn tắm cho Tiêu Yến Tranh, hắn xoay người đóng cửa lại.
Tiêu Yến Tranh cầm khăn, đỡ ông vào phòng tắm, Trần Tĩnh đã điều chỉnh nước ấm, trong phòng tắm không có bồn, chỉ có vòi hoa sen, Tiêu Yến Tranh có ý nói cô đi ra ngoài trước.
Cha nghe lời Tiêu Yến Tranh, điều này khiến trong sâu thẳm Trần Tĩnh cảm thấy yên tâm.
Phải biết rằng ở bệnh viện, bất kể là thầy thuốc, y tá hay người nhà bệnh nhân ở giường bên cạnh, cha cô đều rất ghét bỏ, lúc nào cũng giơ tay lên đánh. Hai ngày trước chẳng phải ông cũng đánh Tiêu Yến Tranh sao, vậy mà hôm nay đã ngoan ngoãn nghe lời, không biết Tiêu Yến Tranh đã dùng cách gì.
Hắn khá là tốt!
Trần Tĩnh nghĩ, chắc có lẽ ông trời phái Tiêu Yến Tranh tới giúp cô! Nếu không, tình huống như hôm nay, cô không biết sẽ phải làm như thế nào. Tiêu Yến Tranh làm những việc kia, liệu cô có thể không cố kỵ mà làm được không?
Cô nhớ hắn đã 2 lần nói với cô: Đối xử với tôi tốt một chút!
Đúng! Cô nên đối xử với hắn tốt hơn! Chỉ cần nghĩ tới một điểm này thôi, đã phải đối xử tốt rồi!
Trần Tĩnh tìm quần áo sạch cho cha, đợi Tiêu Yến Tranh cần thì đưa vào.
Sau khi tắm rửa, cha cô đi ra cửa nhà tắm, Trần Tĩnh nắm tay áo ông dẫn đến ngồi trên sofa, lúc này mới phát hiện Tiêu Yến Tranh phía sau đã ướt hết ống quần, áo phông ngắn tay cũng bị bắn nước.
“Ở chỗ tôi… chỉ có quần áo của ba, anh có mặc được không?” Trần Tĩnh chỉ chỉ quần của Tiêu Yến Tranh.
“Không sao”, Tiêu Yến Tranh bày ra dáng vẻ không để ý, nhìn đồng hồ trên tay hỏi: “Tối nay em có chương trình không?”
Trần Tĩnh gật đầu: “Có, từ 7 đến 9 giờ”
Tiêu Yến Tranh gật đầu, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn, nói với Trần Tĩnh: “Cho tôi mượn xe một chút, tôi về nhà lấy một ít quần áo, trong nhà còn gạo không? Tôi tiện đường mua ít thức ăn, tối nay tôi ở đây chăm sóc ba, em cứ yên tâm đi làm chương trình”
“À, được”
Trần Tĩnh đi đến tủ giày, lấy chìa khoá ở trong túi xách, lại tìm trong tủ giày lấy ra một cái thẻ từ trong hộp:
“Anh cầm cái này đi, sau này ra vào cũng thuận tiện, mật mã mở khoá là 56…”
“Mật mã chưa đổi à? Tốt nhất là nên đổi đi!”
Thấy Tiêu Yến Tranh nhìn mình sâu thẳm, Trần Tĩnh trong nháy mắt hiểu ý hắn, Triệu Thành Vũ cũng biết mật mã này.
Hắn sợ Triệu Thành Vũ đột nhiên tới nhà sao? Hay để ý đến chuyện người ngoài biết mật mã nhà cô?
Cho dù là vì cái gì, Trần Tĩnh cũng thấy hắn nói đúng, hai người bọn họ mới là người một nhà, mật mã cũng chỉ nên có hai người biết.
Trần Tĩnh đổi mật mã, bỗng nhiên cảm thấy cô và Tiêu Yến Tranh được kéo gần lại với nhau thêm một chút, giữa bọn họ đã có bí mật mà không ai biết!
Như vậy cũng tốt, giống như hồi còn bé, có một bí mật nhỏ cho thấy giữa tôi và cậu có một mối quan hệ thân thiết hơn người khác! Không biết phải gọi cảm giác trong lòng này là gì.
Tiêu Yến Tranh quay lại rất nhanh, mang theo một cái túi du lịch màu đen, loại túi rất giống với các cầu thủ mang theo mà cô thường thấy khi xem trên TV, vô cùng có cảm giác năng động.
Cha cô nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi, Trần Tĩnh không thể lay ông dậy được nên đành đắp chăn cho ông ngủ tiếp, may mà ghế sofa không quá mềm nên ngủ sẽ không mệt, cô cũng thường ngủ quên ở đây khi đang xem TV.
Trần Tĩnh nhận túi thức ăn từ tay Tiêu Yến Tranh, đặt lên kệ bếp, khi cô quay lại, thấy Tiêu Yến Tranh vẫn đang cầm túi du lịch nhìn cô.
Trần Tĩnh có chút không phản ứng kịp, Tiêu Yến Tranh nháy nháy mắt nhìn cái túi, Trần Tĩnh khẽ cười, chỉ cửa phòng ngủ: “Trong tủ quần áo có chỗ của anh, để trong đó cũng được”
Nói xong, cảm giác hơi tuỳ ý nên cô cầm túi của hắn đi vào phòng ngủ.
Tiêu Yến Tranh phía sau bất giác cong môi.
Hiển nhiên hắn rất hài lòng khi người phụ nữ này chủ động giữ chỗ trong tủ quần áo cho hắn.
Trần Tĩnh lấy từng món đồ của hắn ra, phát hiện hắn gấp rất gọn gàng, có thể xếp luôn vào ngăn kéo, đều là một loại áo thun tay ngắn.
Quần đều là quần thể thao, còn có một đôi giày thể thao, Tiêu Yến Tranh tự cất vào tủ giày.
Sâu bên trong túi là qu.ần ló.t dạng ngang đùi của hắn, màu đen, xám, xanh đậm, khác với Triệu Thành Vũ chỉ mặc đồ lót tam giác màu trắng.
Trần Tĩnh cất áo và qu.ần ló.t của Tiêu Yến Tranh vào ngăn tủ phía trên, quần dài và tất vào ngăn phía dưới. Quần áo của hắn rất ít, 2 ngăn kéo đã đủ chỗ.
Trần Tĩnh nghĩ chắc hắn chỉ mang một ít đến đây, đủ để tắm rửa thay đồ.
Tiêu Yến Tranh cất giày xong quay lại, thấy Trần Tĩnh sắp xếp xong hai ngăn tủ thì gật đầu: “Rất tốt”
Tiêu Yến Tranh quay người định đi vào phòng khách, bị Trần Tĩnh túm góc áo thun, hắn nghi hoặc nhìn cô.
“Trò chuyện một chút đi”, Trần Tĩnh nói
Tiêu Yến Tranh gật đầu.
Hai người ngồi bên cửa sổ, chỗ đó Trần Tĩnh đã đặt một cái đệm ngồi thật dày và một cái bàn nhỏ, bình thường cô hay ngồi ở đây uống trà, đọc sách, view từ tầng 18 này không tệ, có thể nhìn thấy phong cảnh xung quanh, xa xa là toà nhà trung tâm truyền hình.
Tống San San đã giúp cô chọn căn nhà này.
Lúc mới tốt nghiệp, tài chính khó khăn, cô cùng một người thuê căn nhà cũ hai phòng ngủ, hệ thống sưởi trong mùa đông không được tốt, nhiệt độ trong nhà nhiều nhất chỉ 15, 16 độ. Cũng không có cách nào, cô thuê nhà vào mùa hè, không ngờ đến mùa đông mới phát hiện hệ thống sưởi có vấn đề, nhưng chưa tới thời hạn của hợp đồng, giờ bỏ ngang là coi như mất tiền đặt cọc nên cô vẫn cố gắng chịu. Trần Tĩnh không ngại chịu khổ, nhưng mỗi lần Tống San San đến đều đau lòng thay cho cô, Trần Tĩnh nói: “Như thế này đã tốt hơn ở dưới quê tớ nhiều rồi, ít nhất không cần tự mình phải đốt bếp lên sưởi ấm”
Sau đó Trần Tĩnh nắm cơ hội, gia nhập vào đài. Hai năm sau, đài phát thanh được cải tổ và điều chỉnh từ chương trình đến hoạt động. Bắt đầu bằng việc công ty thống nhất sắp xếp lại kinh doanh, người chủ trì các chương trình cũng được bộc lộ năng lực, nếu có bản lĩnh thì ra ngoài tìm hợp đồng quảng cáo, hoa hồng cho họ còn cao hơn nhiều so với lương được nhận.
Cơ hội như vậy làm sao Trần Tĩnh bỏ qua? Cô trở thành người dẫn chương trình siêng năng nhất, thu nhập từ đó cũng tăng dần lên.
Cũng may mấy năm đó trong nhà cũng gió êm sóng lặng, chi tiêu không quá lớn, điều kiện kinh tế của Trần Tĩnh mới khá lên được một chút. Vì thế Tống San San mới giục cô phải đổi nhà, tìm được chỗ này, nói đàn bà con gái độc thân phải cân nhắc đến vấn đề an toàn, tìm tiểu khu phải có an ninh tốt.
Ngồi đối mặt với hắn, lần đầu tiên Trần Tĩnh quan sát kỹ càng dung mạo của Tiêu Yến Tranh.
Lông mày dày và thẳng nhưng không quá đen. Đôi mắt dài và hẹp, hốc mắt hơi trũng, con ngươi đen nhánh thâm thuý, sống mũi thẳng, đôi môi đầy đặn, màu da trắng hơn so với đa số đàn ông mà Trần Tĩnh đã gặp, đường cong xương hàm rõ ràng, cũng coi như là mỹ nam đi.
Chẳng qua quen nhìn vẻ đẹp của Triệu Thành Vũ, trong mắt Trần Tĩnh, Tiêu Yến Tranh nhiều nhất cũng chỉ coi là đẹp mắt, cũng không tệ lắm.
Trần Tĩnh có chút xấu hổ khi đối mặt trực tiếp với Tiêu Yến Tranh, bởi vì sau khi lĩnh chứng, cô chưa từng làm được gì cho người đàn ông này, ngược lại, đối phương lại giúp cô xử lý bao nhiêu chuyện.
Trong quan niệm của Trần Tĩnh, quan hệ giữa người với người phải là công bằng, người cho ta quả đào, ta đưa lại trái mận, sau này mới tiếp tục quan hệ qua lại. Nếu như người ta cho quả đào mà mình nhất định không bày tỏ thành ý gì thì mình không đáng để người ta phải tiếp tục bỏ ra nữa.
Nhưng loại quan niệm đó lại không áp dụng được trong quan hệ của Trần Tĩnh với Triệu Thành Vũ. Trần Tĩnh không phải là cái loại “thà để người trong thiên hạ thua ta, còn hơn ta phải theo thiên hạ”, cô chỉ đơn thuần đối xử với Triệu Thành Vũ giống như người đã mất não vậy, không còn lý trí.
Tống San San nói: Có lẽ kiếp trước cậu không chỉ lừa hắn, hành hạ hắn, thậm chí ôm đứa nhỏ của hắn nhảy xuống giếng, đào mộ tổ tiên hắn, tóm lại là không thiếu một chuyện xấu nào, cho nên đời này cậu mới có thể cứ như vậy không chùn bước mà yêu hắn, giúp đỡ hắn! Cậu đây là đang trả nợ của kiếp trước thôi! Nếu không thì quả thật không giải thích được! Cậu cũng không ngốc, nhìn cậu cư xử với khách hàng mà xem, có bao nhiêu là khôn khéo.
Trần Tĩnh tự nhận quả thực là thế.
Mặc dù có chút xấu hổ, Trần Tĩnh khẽ cắn răng nhìn thẳng Tiêu Yến Tranh, cô nghĩ đây là lịch sự tối thiểu phải có:
“Tôi cảm thấy rất áy náy, hai ngày nay anh luôn giúp đỡ tôi chuyện của ba… Anh cũng thấy, đây không phải là chuyện nhỏ, tôi cũng không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào, ba tôi sẽ là gánh nặng rất lớn, hơn nữa, tôi còn mẹ cùng em trai đang học đại học phải chu cấp.
“Nói thật, trước ngày hôm qua, tôi chưa ý thức được bệnh tình của ba sẽ nghiêm trọng như vậy. Tôi vẫn cho là có cách chữa được, nhưng hôm nay xem ra, mấy chục năm sau này, đây vẫn là trách nhiệm của tôi.
“Tôi thật xin lỗi đã kéo anh vào cuộc sống như vậy, tôi vẫn muốn nói với anh, nếu như anh không muốn phải mang gánh nặng này cùng tôi, anh có thể ly dị lúc nào cũng được, tôi tuyệt đối không trói buộc anh.
“Anh là một người tốt, không nên phải gánh vác trách nhiệm này cùng tôi, với điều kiện của anh, anh có thể tìm được một đối tượng khác tốt hơn, thật đấy!”
Không khí trong nháy mắt ngưng trệ lại.
Lúc Trần Tĩnh nói đến câu thứ hai đã không dám nhìn thẳng vào Tiêu Yến Tranh. Nói xong, cô vẫn không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, co hai chân lên ôm lấy, ghé mặt vào đầu gối, cuộn thành một khối.
“Người tốt?”
Nửa phút sau, Tiêu Yến Tranh mới bật ra được hai chữ, nghe có vẻ như tự giễu:
“Tôi kết hôn với em, không lẽ chỉ để em phát cho cái thẻ người tốt hay sao? Ừ, xem ra giấy dán tường nhà tôi không chỉ có giấy kết hôn, ly hôn mà còn có cả thẻ người tốt nữa”
Trần Tĩnh mím môi khẽ cười, vùi đầu vào cánh tay.
Cô thật sự không có ý này, cô cũng tin rằng Tiêu Yến Tranh chỉ đang trêu chọc cô chứ thực sự không nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro