Hệ Thống Tra Nữ Dạy Tra Nam Làm Người (Xuyên Nhanh)
Nhóm Tù Nhân Củ...
2024-12-08 16:44:51
Tra Tra nhắc nhở: “Cả đời này Sở Yến không vợ không con không tình cảm, hoàn toàn không có điểm yếu, mục tiêu công lược này cực kỳ nguy hiểm, ngày nào đó tâm trạng của hắn không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể giết người. Nếu nhiệm vụ không hoàn thành chúng ta sẽ chết, xem như thất bại.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Tra Tra nói nhiệm vụ này có độ khó cao chính là bởi vì Sở Yến giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ bùng nổ, có khi hắn chỉ là mất hứng, cũng có thể lấy mạng nhỏ của nàng bất cứ lúc nào.
Ôn Nhiễm hỏi: “Ngoại trừ công lược, nguyện vọng của nguyên chủ là gì?”
Tra Tra nói: “Nguyên chủ muốn cứu huynh trưởng của nàng, còn có những con dân khác của Chu quốc, ngăn cản người vô tội chết trong tay quân địch.”
Ôn Nhiễm: “Tôi biết rồi.” Là một nữ tử sinh ra trong thời kỳ chiến loạn cổ đại, nguyên chủ không có bản lĩnh thông thiên tới đâu, nhưng vẫn có phần thương xót này.
Trần Tiểu Tiểu thấy Ôn Nhiễm vẫn nhìn bản thân trong gương đồng đến mất hồn, nàng ấy nhỏ giọng an ủi nói: “Sau khi quốc quân đi rồi, công chúa người đã khóc rất lâu, khí sắc tự nhiên giảm sút, chỉ cần người vực dậy tinh thần, dung nhan sẽ còn hơn hiện tại.”
Công chúa của bọn họ vốn luôn là mỹ nhân đẹp nhất Chu quốc, Trần Tiểu Tiểu nói: “Chỉ cần người còn sống, nhất định sẽ có ngày người đợi được đại công tử quay về.”
Nàng ấy là cung nữ từ nhỏ đã đi theo bên cạnh công chúa, khi quốc gia diệt vong, những cung nữ nô tài khác đều đã bỏ chạy, chỉ có nàng ấy còn ở lại bên cạnh Ôn Nhiễm.
Trần Tiểu Tiểu nói: “Nếu thực sự không được, nô tỳ sẽ đi cầu xin Phó công tử, vừa rồi chính là hắn giúp nô tỳ cứu người, chắc chắn hắn sẽ có cách đưa người ra ngoài.”
Quân địch rất nhanh sẽ quét dọn xong chiến trường, không bao lâu nữa sẽ quét đến hoàng thất này, công chúa đẹp như hoa như trăng, không biết sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng Trần Tiểu Tiểu vẫn luôn tin rằng chỉ cần còn sống, nhất định có thể đợi được cơ hội.
“Ngươi nói là Phó Tri Nam?” Ôn Nhiễm cười lạnh: “Hắn có thể giúp gì chứ? Đơn giản chỉ là lấy công lao phản quốc của hắn đổi lấy mạng ta mà thôi.”
Kiếp trước chính là thế đó, hắn ta quả thật đã bảo vệ nguyên chủ ở trước mặt Sở Yến, nhưng hoàng thất Chu quốc bị tàn sát hầu như không còn, chỉ còn một mình nàng sống thì có ý nghĩa gì?
Nguyên chủ sống trong hậu viện của Phó Tri Nam vẫn luôn buồn bực không vui, cuối cùng uống thuốc độc tự sát.
Bên này bọn họ vừa dứt lời, quả nhiên có quân địch xông vào, bắt Ôn Nhiễm và Trần Tiểu Tiểu nhốt vào nhà lao.
Chờ đến khi Phó Tri Nam đến gặp Ôn Nhiễm thì đã là hai ngày sau.
Trong địa lao u ám, nam nhân mặc một bạch y xuất hiện trước mặt Ôn Nhiễm, giọng hắn ta trầm thấp nói: “Công chúa điện hạ.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn lại, nam nhân trước mặt có một khuôn mặt tuấn tú, Phó Tri Nam ở trong địa lao, khí chất cả người hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Ôn Nhiễm lại cười nhạo nói: “Thật hiếm khi ngươi còn nhớ rõ ta là công chúa.”
Đôi mày đẹp của nam nhân hơi nhíu lại, đương nhiên nghe được sự châm chọc trong giọng nói của nàng, nhưng hắn ta cũng không để ý mà đi thẳng vào vấn đề: “Nhiễm Nhiễm, ta có thể bảo vệ ngươi một mạng.”
“À?” Ôn Nhiễm hỏi: “Ngươi muốn bảo vệ ta như thế nào?”
Phó Tri Nam nói: “Ta sẽ cầu Sở Vương cho phép ta dẫn ngươi đi, sau này ngươi sẽ đổi tên đổi họ, dùng thân phận người bình thường để sống.”
Trần Tiểu Tiểu nghe xong vội vàng quỳ trước mặt Phó Tri Nam dập đầu: “Đa tạ Phó công tử đã nguyện ý cứu công chúa một mạng.”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Tra Tra nói nhiệm vụ này có độ khó cao chính là bởi vì Sở Yến giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ bùng nổ, có khi hắn chỉ là mất hứng, cũng có thể lấy mạng nhỏ của nàng bất cứ lúc nào.
Ôn Nhiễm hỏi: “Ngoại trừ công lược, nguyện vọng của nguyên chủ là gì?”
Tra Tra nói: “Nguyên chủ muốn cứu huynh trưởng của nàng, còn có những con dân khác của Chu quốc, ngăn cản người vô tội chết trong tay quân địch.”
Ôn Nhiễm: “Tôi biết rồi.” Là một nữ tử sinh ra trong thời kỳ chiến loạn cổ đại, nguyên chủ không có bản lĩnh thông thiên tới đâu, nhưng vẫn có phần thương xót này.
Trần Tiểu Tiểu thấy Ôn Nhiễm vẫn nhìn bản thân trong gương đồng đến mất hồn, nàng ấy nhỏ giọng an ủi nói: “Sau khi quốc quân đi rồi, công chúa người đã khóc rất lâu, khí sắc tự nhiên giảm sút, chỉ cần người vực dậy tinh thần, dung nhan sẽ còn hơn hiện tại.”
Công chúa của bọn họ vốn luôn là mỹ nhân đẹp nhất Chu quốc, Trần Tiểu Tiểu nói: “Chỉ cần người còn sống, nhất định sẽ có ngày người đợi được đại công tử quay về.”
Nàng ấy là cung nữ từ nhỏ đã đi theo bên cạnh công chúa, khi quốc gia diệt vong, những cung nữ nô tài khác đều đã bỏ chạy, chỉ có nàng ấy còn ở lại bên cạnh Ôn Nhiễm.
Trần Tiểu Tiểu nói: “Nếu thực sự không được, nô tỳ sẽ đi cầu xin Phó công tử, vừa rồi chính là hắn giúp nô tỳ cứu người, chắc chắn hắn sẽ có cách đưa người ra ngoài.”
Quân địch rất nhanh sẽ quét dọn xong chiến trường, không bao lâu nữa sẽ quét đến hoàng thất này, công chúa đẹp như hoa như trăng, không biết sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng Trần Tiểu Tiểu vẫn luôn tin rằng chỉ cần còn sống, nhất định có thể đợi được cơ hội.
“Ngươi nói là Phó Tri Nam?” Ôn Nhiễm cười lạnh: “Hắn có thể giúp gì chứ? Đơn giản chỉ là lấy công lao phản quốc của hắn đổi lấy mạng ta mà thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước chính là thế đó, hắn ta quả thật đã bảo vệ nguyên chủ ở trước mặt Sở Yến, nhưng hoàng thất Chu quốc bị tàn sát hầu như không còn, chỉ còn một mình nàng sống thì có ý nghĩa gì?
Nguyên chủ sống trong hậu viện của Phó Tri Nam vẫn luôn buồn bực không vui, cuối cùng uống thuốc độc tự sát.
Bên này bọn họ vừa dứt lời, quả nhiên có quân địch xông vào, bắt Ôn Nhiễm và Trần Tiểu Tiểu nhốt vào nhà lao.
Chờ đến khi Phó Tri Nam đến gặp Ôn Nhiễm thì đã là hai ngày sau.
Trong địa lao u ám, nam nhân mặc một bạch y xuất hiện trước mặt Ôn Nhiễm, giọng hắn ta trầm thấp nói: “Công chúa điện hạ.”
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn lại, nam nhân trước mặt có một khuôn mặt tuấn tú, Phó Tri Nam ở trong địa lao, khí chất cả người hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Ôn Nhiễm lại cười nhạo nói: “Thật hiếm khi ngươi còn nhớ rõ ta là công chúa.”
Đôi mày đẹp của nam nhân hơi nhíu lại, đương nhiên nghe được sự châm chọc trong giọng nói của nàng, nhưng hắn ta cũng không để ý mà đi thẳng vào vấn đề: “Nhiễm Nhiễm, ta có thể bảo vệ ngươi một mạng.”
“À?” Ôn Nhiễm hỏi: “Ngươi muốn bảo vệ ta như thế nào?”
Phó Tri Nam nói: “Ta sẽ cầu Sở Vương cho phép ta dẫn ngươi đi, sau này ngươi sẽ đổi tên đổi họ, dùng thân phận người bình thường để sống.”
Trần Tiểu Tiểu nghe xong vội vàng quỳ trước mặt Phó Tri Nam dập đầu: “Đa tạ Phó công tử đã nguyện ý cứu công chúa một mạng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro