Bị Tình Địch Xe...
2024-11-02 10:05:59
Ngày hôm sau, Thanh Ly đang ngồi vào bàn gói sủi cảo.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu xanh biếc, trước ngực đeo một cái tạp dề hoa, trên hai gò má trắng như tuyết lấm tấm chút bột mì, trông vừa lanh lợi vừa đáng yêu.
Ngọc Xu nhìn những chiếc sủi cảo được xếp ngay ngắn trên đĩa đều có kích thước giống nhau, tròn trịa như những thỏi vàng nhỏ.
"Không ngờ ngươi còn biết gói sủi cảo." Ngọc Xu xem thường nhíu mày.
Sau đó, không hề khách khí lệnh cho cung nữ hấp chín cho mình một đĩa trước.
Thanh Ly nghiêm túc gói sủi cảo và không nói gì.
Nàng xuất thân lá ngọc cành vàng, căn bản không hề biết nấu ăn, sủi cảo là món duy nhất mà nàng biết làm.
Tây Tấn có một tập tục, bất luận là vương công quý tộc hay bình dân bách tính, ngày thứ hai sau khi tân nương gả về nhà chồng, nhất định phải rửa tay làm canh, hầu hạ trượng phu và cha mẹ chồng bữa cơm đầu tiên.
Mẫu hậu nói, nàng sắp cập kê, tương lai lấy chồng, dù không phải tự mình nấu ăn nhưng cũng không thể thoát khỏi bữa ăn này nên đã dạy nàng cách gói sủi cảo.
Nàng còn nhớ rõ, giao thừa hàng năm, mẫu hậu đều sẽ xuống bếp gói sủi cảo. Đêm đến, phụ hoàng mẫu hậu, còn có nàng và Thái tử ca ca, cùng nhau ăn sủi cảo chờ đợi tiếng chuông báo hiệu tân xuân, cuộc sống ấm áp không khác gì người thường.
Hiện tại, hết thảy đều tan vỡ.
Thanh Ly khịt mũi, kìm nước mắt và tiếp tục làm sủi cảo mà không nói một lời.
Ngọc Xu trông thấy khóe mắt nàng ngấn lệ, ngạc nhiên nói: "Đây là lần đầu tiên gặp được một tử sĩ trung thành như vậy đấy, nước mất nhà tan rồi, ngươi còn trung thành tuyệt đối với chủ tử cũ như vậy."
Thanh Ly liếc mắt trừng nàng, nói: "Ngươi hiểu cái gì, cái này gọi là ăn lộc của vua phải trung thành với vua, chính vì có đám bất trung bất nghĩa phản tặc các ngươi, mới có thể phát sinh cuộc động loạn này."
Ngọc Xu trợn mắt trừng một cái, buồn bực.
Chuyện này liên quan gì đến ta chứ?
Một đĩa sủi cảo nhanh chóng được bưng ra, cung nữ bưng lên lồng hấp sủi cảo trắng ngần béo ngậy.
Ngọc Xu gắp một cái sủi cảo, cắn một miếng, lập tức say mê híp mắt.
Ngon quá!
Cải trắng, đậu hà lan, tôm đã lột vỏ xào làm nhân bánh, tươi mát, đậu giòn và tôm mịn màng kết hợp hoàn hảo với nhau, đúng là mỹ vị nhân gian.
"Sao sủi cảo này lại ngon như vậy? Còn ngon hơn bếp trưởng của Ngự Thiện phòng làm!" Ngọc Xu khen không dứt miệng.
Thanh Ly bĩu môi.
Đương nhiên ngon rồi, đây chính là sở trường của mẫu hậu nàng, không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác được!
Thanh Ly yên lặng quan sát Ngọc Xu, nàng đang híp mắt say mê ăn sủi cảo, từng miếng một, nhúng giấm và ăn rất nhanh. Có điều dù nàng ăn rất nhanh nhưng động tác của nàng vẫn thanh thoát, quý phái.
Loại cao quý và sang trọng đã ăn sâu vào xương tủy này không thể hình thành trong một sớm một chiều. Nó phải được trau dồi dần dần từ khi còn nhỏ trong một môi trường cụ thể.
"Nhìn ta làm gì, ta đẹp thế à?"
Ngọc Xu ngẩng đầu mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhưng lại tỏa ra ánh sáng nguy hiểm.
Lúc này, Tịch Nguyệt mang theo cung nữ chậm rãi bước vào cung điện.
"Sủi cảo nương nương gói thật khéo!" Tịch Nguyệt cười áy náy: "Vừa rồi lúc hoàng thượng hồi cung, bị người của Hoàng quý phi mời đi, nghe nói sức khỏe Hoàng quý phi không tốt, cho nên, khả năng hôm nay hoàng thượng không tới được rồi."
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu xanh biếc, trước ngực đeo một cái tạp dề hoa, trên hai gò má trắng như tuyết lấm tấm chút bột mì, trông vừa lanh lợi vừa đáng yêu.
Ngọc Xu nhìn những chiếc sủi cảo được xếp ngay ngắn trên đĩa đều có kích thước giống nhau, tròn trịa như những thỏi vàng nhỏ.
"Không ngờ ngươi còn biết gói sủi cảo." Ngọc Xu xem thường nhíu mày.
Sau đó, không hề khách khí lệnh cho cung nữ hấp chín cho mình một đĩa trước.
Thanh Ly nghiêm túc gói sủi cảo và không nói gì.
Nàng xuất thân lá ngọc cành vàng, căn bản không hề biết nấu ăn, sủi cảo là món duy nhất mà nàng biết làm.
Tây Tấn có một tập tục, bất luận là vương công quý tộc hay bình dân bách tính, ngày thứ hai sau khi tân nương gả về nhà chồng, nhất định phải rửa tay làm canh, hầu hạ trượng phu và cha mẹ chồng bữa cơm đầu tiên.
Mẫu hậu nói, nàng sắp cập kê, tương lai lấy chồng, dù không phải tự mình nấu ăn nhưng cũng không thể thoát khỏi bữa ăn này nên đã dạy nàng cách gói sủi cảo.
Nàng còn nhớ rõ, giao thừa hàng năm, mẫu hậu đều sẽ xuống bếp gói sủi cảo. Đêm đến, phụ hoàng mẫu hậu, còn có nàng và Thái tử ca ca, cùng nhau ăn sủi cảo chờ đợi tiếng chuông báo hiệu tân xuân, cuộc sống ấm áp không khác gì người thường.
Hiện tại, hết thảy đều tan vỡ.
Thanh Ly khịt mũi, kìm nước mắt và tiếp tục làm sủi cảo mà không nói một lời.
Ngọc Xu trông thấy khóe mắt nàng ngấn lệ, ngạc nhiên nói: "Đây là lần đầu tiên gặp được một tử sĩ trung thành như vậy đấy, nước mất nhà tan rồi, ngươi còn trung thành tuyệt đối với chủ tử cũ như vậy."
Thanh Ly liếc mắt trừng nàng, nói: "Ngươi hiểu cái gì, cái này gọi là ăn lộc của vua phải trung thành với vua, chính vì có đám bất trung bất nghĩa phản tặc các ngươi, mới có thể phát sinh cuộc động loạn này."
Ngọc Xu trợn mắt trừng một cái, buồn bực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện này liên quan gì đến ta chứ?
Một đĩa sủi cảo nhanh chóng được bưng ra, cung nữ bưng lên lồng hấp sủi cảo trắng ngần béo ngậy.
Ngọc Xu gắp một cái sủi cảo, cắn một miếng, lập tức say mê híp mắt.
Ngon quá!
Cải trắng, đậu hà lan, tôm đã lột vỏ xào làm nhân bánh, tươi mát, đậu giòn và tôm mịn màng kết hợp hoàn hảo với nhau, đúng là mỹ vị nhân gian.
"Sao sủi cảo này lại ngon như vậy? Còn ngon hơn bếp trưởng của Ngự Thiện phòng làm!" Ngọc Xu khen không dứt miệng.
Thanh Ly bĩu môi.
Đương nhiên ngon rồi, đây chính là sở trường của mẫu hậu nàng, không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác được!
Thanh Ly yên lặng quan sát Ngọc Xu, nàng đang híp mắt say mê ăn sủi cảo, từng miếng một, nhúng giấm và ăn rất nhanh. Có điều dù nàng ăn rất nhanh nhưng động tác của nàng vẫn thanh thoát, quý phái.
Loại cao quý và sang trọng đã ăn sâu vào xương tủy này không thể hình thành trong một sớm một chiều. Nó phải được trau dồi dần dần từ khi còn nhỏ trong một môi trường cụ thể.
"Nhìn ta làm gì, ta đẹp thế à?"
Ngọc Xu ngẩng đầu mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách trong suốt nhưng lại tỏa ra ánh sáng nguy hiểm.
Lúc này, Tịch Nguyệt mang theo cung nữ chậm rãi bước vào cung điện.
"Sủi cảo nương nương gói thật khéo!" Tịch Nguyệt cười áy náy: "Vừa rồi lúc hoàng thượng hồi cung, bị người của Hoàng quý phi mời đi, nghe nói sức khỏe Hoàng quý phi không tốt, cho nên, khả năng hôm nay hoàng thượng không tới được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro