Dòng Dõi Là Chu...
2024-11-02 10:05:59
Hương trong lò mạ vàng đang cháy, ngọn lửa đỏ sậm chập chờn trong đêm tối.
Sâu trong tấm rèm rồng dệt dày đặc, hai bóng người đan xen vào nhau thật chặt, tiếng thở dốc hòa lẫn tiếng rên rỉ, tràn ngập không khí hoan ái. Như không chịu nổi động tác thô bạo của người đàn ông trên giường, tấm màn giường màu vàng tươi không ngừng đung đưa, nhảy múa.
Cuối cùng, sau một tiếng gầm bị kìm nén, hết thảy đều trở nên tĩnh lặng.
Mộ Dung Triệt lăn ra khỏi người nữ nhân, nằm thẳng trên giường thở hổn hển. Cơ thể nữ nhân này đã hoàn toàn trưởng thành, hắn không cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa, dục vọng kiềm chế thật lâu rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn phóng thích.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, lòng hắn lại trống rỗng, lạc lõng.
Sau đêm đầu tiên, Thái Kim Chi toàn thân đau nhức nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, hơi ngẩng đầu tựa vào cánh tay rắn chắc của Mộ Dung Triệt, ngượng ngùng ngọt ngào.
"Hoàng thượng, thân thể thần thiếp đau quá, không muốn cử động, đêm nay để thiếp ở cùng hoàng thượng được không?" Thái Kim Chi dính sát người hắn, làm nũng nói.
Dựa theo cung quy, phi tần không được ngủ lại ở Đại Minh cung, sau khi thị tẩm sẽ được thái giám đưa về tẩm cung của mình.
Nhưng Thái Kim Chi lần đầu thị tẩm, phu quân lại là người nàng ta thương, đương nhiên sẽ muốn ở bên cạnh hắn mỗi giây mỗi phút.
Mộ Dung Triệt cau mày cáu kỉnh, hắn ghét nhất nữ nhân mệt mỏi này.
Huống chi, vừa rồi mới vừa trải qua một cuộc hoan ái, mồ hôi hai người đều nhễ nhại, sền sệt dính lại một chỗ rất không thoải mái.
"Đây là quy củ." Mộ Dung Triệt lạnh lùng nói.
Nói xong, liền gọi thái giám đến, đưa Thái Kim Chi ra ngoài.
Mộ Dung Triệt đứng dậy đi tắm, thản nhiên mặc áo bào trở về cung ra lệnh: "Bữa ăn của Thái phi phải theo lệ cũ pha thuốc tránh thai.”
Tịch Nguyệt hơi sững sờ, lập tức cung kính đồng ý.
Trước kia lúc Mộ Dung Triệt còn ở đất phong, mặc dù cơ thiếp khá nhiều, cũng được hắn sủng hạnh, nhưng mỗi lần thị tẩm xong, hắn đều sẽ ban thưởng thuốc tránh thai, bởi vậy chưa hề có nữ tử sinh hạ dòng dõi cho hắn.
Tịch Nguyệt thầm thắc mắc những cơ thiếp đó phải uống canh tránh thai vốn bởi vì xuất thân thấp hèn, không đủ tư cách sinh con cho hắn. Nhưng Hoàng quý phi là đích nữ của Thái thừa tướng, vậy tại sao vẫn cần biện pháp tránh thai?
Tịch Nguyệt khuyên nhủ: "Tuổi của hoàng thượng cũng không nhỏ, cũng nên có dòng dõi rồi."
Các vương công quý tộc khác, đến độ tuổi của Mộ Dung Triệt, hài tử đã chạy khắp nhà rồi.
Ánh mắt Mộ Dung Triệt lóe lên, hắn thản nhiên nói: "Cũng đến lúc nên có người thừa kế, nhưng không thể do nữ nhi Thái gia sinh."
Phụ nhân của Thái Kim Chi đảm nhiệm chức thừa tướng trong triều, huynh trưởng là Trấn Quốc đại tướng quân, Thái gia này, quá mức lừng lẫy. Ngoại thích chuyên quyền, chỉ sẽ làm hoàng quyền sa sút.
“Nhân tiện, nàng thế nào rồi?”
Không cần nhiều lời, Tịch Nguyệt vừa nghe đã hiểu hắn đang muốn hỏi tình trạng của Thanh Ly, liền nói: "Nương nương đã mất bình tĩnh hai ngày trước, sau khi được Ngọc Xu khuyên thì ổn hơn rồi. Hôm qua nương nương còn đích thân gói sủi cảo, phái người tới mời hoàng thượng. Nhưng khi đó hoàng thượng đang ở Chính Hòa điện triệu tập đám đại thần nghị sự, nên không dám quấy rầy."
"Sủi cảo?"
Mộ Dung Triệt cười cười, không tưởng tượng ra người tí hon kia có thể gói sủi cảo.
Hắn cười ôn hòa, nói: "Phái người đi thông báo một tiếng, ngày mai trẫm đến dùng bữa trong cung của nàng, bảo nàng gói thêm ít sủi cảo."
Sâu trong tấm rèm rồng dệt dày đặc, hai bóng người đan xen vào nhau thật chặt, tiếng thở dốc hòa lẫn tiếng rên rỉ, tràn ngập không khí hoan ái. Như không chịu nổi động tác thô bạo của người đàn ông trên giường, tấm màn giường màu vàng tươi không ngừng đung đưa, nhảy múa.
Cuối cùng, sau một tiếng gầm bị kìm nén, hết thảy đều trở nên tĩnh lặng.
Mộ Dung Triệt lăn ra khỏi người nữ nhân, nằm thẳng trên giường thở hổn hển. Cơ thể nữ nhân này đã hoàn toàn trưởng thành, hắn không cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa, dục vọng kiềm chế thật lâu rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn phóng thích.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, lòng hắn lại trống rỗng, lạc lõng.
Sau đêm đầu tiên, Thái Kim Chi toàn thân đau nhức nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, hơi ngẩng đầu tựa vào cánh tay rắn chắc của Mộ Dung Triệt, ngượng ngùng ngọt ngào.
"Hoàng thượng, thân thể thần thiếp đau quá, không muốn cử động, đêm nay để thiếp ở cùng hoàng thượng được không?" Thái Kim Chi dính sát người hắn, làm nũng nói.
Dựa theo cung quy, phi tần không được ngủ lại ở Đại Minh cung, sau khi thị tẩm sẽ được thái giám đưa về tẩm cung của mình.
Nhưng Thái Kim Chi lần đầu thị tẩm, phu quân lại là người nàng ta thương, đương nhiên sẽ muốn ở bên cạnh hắn mỗi giây mỗi phút.
Mộ Dung Triệt cau mày cáu kỉnh, hắn ghét nhất nữ nhân mệt mỏi này.
Huống chi, vừa rồi mới vừa trải qua một cuộc hoan ái, mồ hôi hai người đều nhễ nhại, sền sệt dính lại một chỗ rất không thoải mái.
"Đây là quy củ." Mộ Dung Triệt lạnh lùng nói.
Nói xong, liền gọi thái giám đến, đưa Thái Kim Chi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Dung Triệt đứng dậy đi tắm, thản nhiên mặc áo bào trở về cung ra lệnh: "Bữa ăn của Thái phi phải theo lệ cũ pha thuốc tránh thai.”
Tịch Nguyệt hơi sững sờ, lập tức cung kính đồng ý.
Trước kia lúc Mộ Dung Triệt còn ở đất phong, mặc dù cơ thiếp khá nhiều, cũng được hắn sủng hạnh, nhưng mỗi lần thị tẩm xong, hắn đều sẽ ban thưởng thuốc tránh thai, bởi vậy chưa hề có nữ tử sinh hạ dòng dõi cho hắn.
Tịch Nguyệt thầm thắc mắc những cơ thiếp đó phải uống canh tránh thai vốn bởi vì xuất thân thấp hèn, không đủ tư cách sinh con cho hắn. Nhưng Hoàng quý phi là đích nữ của Thái thừa tướng, vậy tại sao vẫn cần biện pháp tránh thai?
Tịch Nguyệt khuyên nhủ: "Tuổi của hoàng thượng cũng không nhỏ, cũng nên có dòng dõi rồi."
Các vương công quý tộc khác, đến độ tuổi của Mộ Dung Triệt, hài tử đã chạy khắp nhà rồi.
Ánh mắt Mộ Dung Triệt lóe lên, hắn thản nhiên nói: "Cũng đến lúc nên có người thừa kế, nhưng không thể do nữ nhi Thái gia sinh."
Phụ nhân của Thái Kim Chi đảm nhiệm chức thừa tướng trong triều, huynh trưởng là Trấn Quốc đại tướng quân, Thái gia này, quá mức lừng lẫy. Ngoại thích chuyên quyền, chỉ sẽ làm hoàng quyền sa sút.
“Nhân tiện, nàng thế nào rồi?”
Không cần nhiều lời, Tịch Nguyệt vừa nghe đã hiểu hắn đang muốn hỏi tình trạng của Thanh Ly, liền nói: "Nương nương đã mất bình tĩnh hai ngày trước, sau khi được Ngọc Xu khuyên thì ổn hơn rồi. Hôm qua nương nương còn đích thân gói sủi cảo, phái người tới mời hoàng thượng. Nhưng khi đó hoàng thượng đang ở Chính Hòa điện triệu tập đám đại thần nghị sự, nên không dám quấy rầy."
"Sủi cảo?"
Mộ Dung Triệt cười cười, không tưởng tượng ra người tí hon kia có thể gói sủi cảo.
Hắn cười ôn hòa, nói: "Phái người đi thông báo một tiếng, ngày mai trẫm đến dùng bữa trong cung của nàng, bảo nàng gói thêm ít sủi cảo."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro