Hậu Viện Của Mộ...
2024-11-02 10:05:59
"Nhiều như vậy?" Sắc mặt Thái Kim Chi khác khó chịu, ngón tay siết chặt chiếc khăn tay.
Dung Nương cười nói: "Tiểu thư nghe lão nô nói xong dã. Cơ thiếp trong vương phủ quá nhiều, hoàng thượng lại không thế nào nhúng tay quản lý hậu viện, kết quả những cơ thiếp kia tranh giành sủng ái, khiến vương phủ náo loạn đến mức gà bay cho sủa! Vương gia tức giận, liền bán tất cả những cơ thiếp kia đi, chỉ chừa lại một người."
Trong lòng Thái Kim Chi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bắt đầu trở nên lo lắng.
Đuổi hết đám cơ thiếp trong phủ đi, chỉ giữ lại một người. Chẳng lẽ người đó rất được lòng Vương gia sao?
Thái Kim Chi lo lắng xoắn chặt khăn, hỏi: "Giữ lại người nào?"
"Giữ lại một nha đầu thông phòng, tên Huệ Nhi, nghe nói hầu hạ bên cạnh hoàng thượng từ nhỏ, hoàng thượng niệm tình cũ, mới giữ nàng lại. Nghe nói nha hoàn thông phòng kia còn lớn hơn hoàng thượng hai tuổi, đã ba mươi rồi!" Dung Nương đắc ý nói.
Khi một nữ nhân bước sang tuổi ba mươi, vẻ ngoài mờ nhạt theo tuổi tác. Làm sao có thể so sánh được với sự trẻ trung xinh đẹp của tiêu thư chứ?
Thái Kim Chi vẫn không yên lòng, hỏi: "Hoàng thượng cho nàng phong hào gì?"
Nói đến đây, sắc mặt Dung Nương cũng khó chịu, cả giận nói: "Hoàng thượng cũng quá niệm tình cũ, chẳng qua chỉ một nha hoàn thông phòng thôi, lại ban cho nàng ta phi vị, phong làm Huệ phi. Công công tuyên chỉ đã mang theo thánh chỉ đến Kỳ châu đón người rồi."
"Cái gì, Huệ phi! ?"
Thái Kim Chi đập bàn rất mạnh, giận dữ nói: "Một tiện tỳ thôi, vậy mà... Hừ, đợi nàng ta tiến cung, xem ta trừng trị nàng ta thế nào!"
Dung Nương đau khổ nắm lấy tay Thái Kim Chi: "Tiểu thư đừng tự làm đau tay."
Thái Kim Chi ủ rũ ngồi một lúc lâu mới hỏi: "Còn có những thứ khác sao?"
"Không có..." Lúc này, Dung Nương chợt nhớ tới điều gì, nói: "Nghe nói hoàng thượng nuôi dưỡng một tiểu cô nương ở Đại Minh Cung, nhưng không cần lo lắng. Tiểu cô nương này, chỉ mới mười bốn tuổi thôi."
Thái Kim Chi xem thường: "Mười bốn tuổi thì làm sao?"
Dung Nương cười trộm trong chốc lát, mới nói: "Tiểu thư không biết, nữ tử kia vốn là dư nghiệt của tiền triều, hoàng thượng sủng hạnh nàng ta một lần, suýt chút nữa chết trên giường luôn, sau này mới biết được, nữ tử kia còn chưa tới kinh nguyệt..."
"Lại có chuyện này?" Thái Kim Chi kinh hãi nói.
Đúng vậy! Chuyện này người trong cung đều biết hết mặc dù phía trên có ra lệnh, không cho phép nói huyên thuyên, nhưng sao dừng được chứ? Bởi vì việc này khiến hoàng thượng mất mặt mũi, nến giờ hoàng thượng rất không muốn gặp nàng ta, tiểu thư không cần lo lắng! Hơn nữa..." Nói đến đây, Dung Nương bỗng nhiên dừng lại câu chuyện.
Thái Kim Chi hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
Dung Nương do dự một hồi, nghĩ thầm, dù sao tiểu thư đã tiến cung, những chuyện này có nói một chút cũng không sao, liền tiếp tục: "Hơn nữa nha đầu kia mới mười bốn tuổi, cơ thể còn chưa phát triển lắm, hoàng thượng làm chuyện đó với nàng ta, chắc chắn không dễ chịu như với tiểu thư!"
"Chuyện gì?" Thái Kim Chi nghi hoặc hỏi.
Dung Nương tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói hai câu.
Thái Kim Chi "A " một tiếng sợ hãi, mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận nói: "Sao nhũ mẫu lại nói bậy bạ như vậy?"
Dung Nương cười nói: "Tiểu thư nghe lão nô nói xong dã. Cơ thiếp trong vương phủ quá nhiều, hoàng thượng lại không thế nào nhúng tay quản lý hậu viện, kết quả những cơ thiếp kia tranh giành sủng ái, khiến vương phủ náo loạn đến mức gà bay cho sủa! Vương gia tức giận, liền bán tất cả những cơ thiếp kia đi, chỉ chừa lại một người."
Trong lòng Thái Kim Chi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bắt đầu trở nên lo lắng.
Đuổi hết đám cơ thiếp trong phủ đi, chỉ giữ lại một người. Chẳng lẽ người đó rất được lòng Vương gia sao?
Thái Kim Chi lo lắng xoắn chặt khăn, hỏi: "Giữ lại người nào?"
"Giữ lại một nha đầu thông phòng, tên Huệ Nhi, nghe nói hầu hạ bên cạnh hoàng thượng từ nhỏ, hoàng thượng niệm tình cũ, mới giữ nàng lại. Nghe nói nha hoàn thông phòng kia còn lớn hơn hoàng thượng hai tuổi, đã ba mươi rồi!" Dung Nương đắc ý nói.
Khi một nữ nhân bước sang tuổi ba mươi, vẻ ngoài mờ nhạt theo tuổi tác. Làm sao có thể so sánh được với sự trẻ trung xinh đẹp của tiêu thư chứ?
Thái Kim Chi vẫn không yên lòng, hỏi: "Hoàng thượng cho nàng phong hào gì?"
Nói đến đây, sắc mặt Dung Nương cũng khó chịu, cả giận nói: "Hoàng thượng cũng quá niệm tình cũ, chẳng qua chỉ một nha hoàn thông phòng thôi, lại ban cho nàng ta phi vị, phong làm Huệ phi. Công công tuyên chỉ đã mang theo thánh chỉ đến Kỳ châu đón người rồi."
"Cái gì, Huệ phi! ?"
Thái Kim Chi đập bàn rất mạnh, giận dữ nói: "Một tiện tỳ thôi, vậy mà... Hừ, đợi nàng ta tiến cung, xem ta trừng trị nàng ta thế nào!"
Dung Nương đau khổ nắm lấy tay Thái Kim Chi: "Tiểu thư đừng tự làm đau tay."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Kim Chi ủ rũ ngồi một lúc lâu mới hỏi: "Còn có những thứ khác sao?"
"Không có..." Lúc này, Dung Nương chợt nhớ tới điều gì, nói: "Nghe nói hoàng thượng nuôi dưỡng một tiểu cô nương ở Đại Minh Cung, nhưng không cần lo lắng. Tiểu cô nương này, chỉ mới mười bốn tuổi thôi."
Thái Kim Chi xem thường: "Mười bốn tuổi thì làm sao?"
Dung Nương cười trộm trong chốc lát, mới nói: "Tiểu thư không biết, nữ tử kia vốn là dư nghiệt của tiền triều, hoàng thượng sủng hạnh nàng ta một lần, suýt chút nữa chết trên giường luôn, sau này mới biết được, nữ tử kia còn chưa tới kinh nguyệt..."
"Lại có chuyện này?" Thái Kim Chi kinh hãi nói.
Đúng vậy! Chuyện này người trong cung đều biết hết mặc dù phía trên có ra lệnh, không cho phép nói huyên thuyên, nhưng sao dừng được chứ? Bởi vì việc này khiến hoàng thượng mất mặt mũi, nến giờ hoàng thượng rất không muốn gặp nàng ta, tiểu thư không cần lo lắng! Hơn nữa..." Nói đến đây, Dung Nương bỗng nhiên dừng lại câu chuyện.
Thái Kim Chi hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
Dung Nương do dự một hồi, nghĩ thầm, dù sao tiểu thư đã tiến cung, những chuyện này có nói một chút cũng không sao, liền tiếp tục: "Hơn nữa nha đầu kia mới mười bốn tuổi, cơ thể còn chưa phát triển lắm, hoàng thượng làm chuyện đó với nàng ta, chắc chắn không dễ chịu như với tiểu thư!"
"Chuyện gì?" Thái Kim Chi nghi hoặc hỏi.
Dung Nương tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói hai câu.
Thái Kim Chi "A " một tiếng sợ hãi, mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận nói: "Sao nhũ mẫu lại nói bậy bạ như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro