Tân Phi
2024-11-02 10:05:59
Kiến Nghiệp năm thứ nhất, tân đế nạp Thái thị thượng kinh, phong làm Hoàng quý phi, ban thưởng cung Tê Phượng.
Tịch Nguyệt dẫn một nhóm cung nhân đứng trước cung Tê Phượng, nhìn nghi trượng xa xa của Hoàng quý phi đi tới, loan kiệu đặt ở giữa, bên trên thêu rồng phượng, dơi, kỳ lân xanh, sơn thủy giao ly.
Loan kiệu chậm rãi dừng lại ở cửa cung, cung nữ đi cùng kiệu vội vàng bước tới kéo rèm
Một mỹ nhân mặc triều phục Hoàng quý phi bước ra, khuôn mặt sắc sảo, lông mày lá liễu, mắt phượng xếch sang một bên, trang điểm lộng lẫy và tinh xảo.
Nàng liếc nhìn ba chữ "Cung Tê Phượng" phía trên, khi ngẩng đầu, tấm màn hạt treo trên mũ miện của Hoàng quý phi cũng đung đưa.
Tịch Nguyệt vội vàng đưa cung nhân tiến lên hành lễ.
"Nô tỳ thỉnh an Hoàng quý phi, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!"
Thái Kim Chi kiêu ngạo hất cằm, sau khi thấy Tịch Nguyệt cử hành đại lễ xong, mới chậm rãi ung dung đưa tay ra giả vờ giúp đỡ.
"Cô cô mau mau miễn lễ! Trước khi tiến cung gia phụ từng dặn dò Kim Chi, Tịch Nguyệt cô cô chăm sóc hoàng thượng nhiều năm, ngay cả hoàng thượng cũng xem cô cô như trưởng bối, Kim Chi sao dám nhận đại lễ này chứ?"
Tịch Nguyệt vội khiêm tốn nói: "Tịch Nguyệt không dám nhận."
Thái Kim Chi cười cười, nói: "Cô cô không cần khiêm tốn, sau này Kim Chi ở hậu cung, còn phải nhờ cô cô chăm sóc nhiều hơn."
Tịch Nguyệt lại khiêm nhường vài câu, sau đó cùng mọi người tập trung xung quanh Thái Kim Chi tiến vào cung Tê Phượng.
Hậu cung của tân đế trống rỗng, sau khi lên ngôi chỉ có một Hoàng quý phi mới được sắc phong. Vì vậy, đến buổi trưa tất cả các cung nhân đến chúc mừng đều đã về hết.
Tỳ nữ thiếp thân Hoàng Nhị của Thái Kim Chi chạy hết một vòng trong cung, vui mừng nói: "Cung Tê Phượng thật xinh đẹp, nô tỳ dạo qua một vòng hoàng cung, phát hiện trừ Đại Minh cung, chỉ có cung Tê Phượng chúng ta hoa lệ nhất thôi! Hơn nữa nơi này cách Đại Minh cung rất gần, muốn gặp hoàng thượng cũng thuận tiện!"
Sắc mặt Thái Kim Chi lại không tốt lắm.
Nàng ta nhìn mũ miện Hoàng quý phi trên đỉnh đầu mình thông qua chiếc gương đồng phía đối diện, đế tráng men vàng, phía trên có hình một con phượng hoàng vàng lơ lửng, những viên hồng ngọc khảm vào mắt, những lát mỏng màu ngọc lục bảo khảm vào đuôi phượng hoàng vàng ngậm một chuỗi rèm hạt đung đưa trong miệng, xinh đẹp hoa lệ biết sao.
Nhưng xinh đẹp hoa lệ thì có ích lợi gì? Dù sao cũng không phải mũ phượng hoàng hậu. Tựa như cung Tê Phượng này vậy, tên gọi dù có êm tai thế nào, cũng không phải Vị Ương cung của hoàng hậu.
Hoàng Nhị từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Thái Kim Chi, đương nhiên biết rõ tâm tư của nàng ta, vì thế khuyên nhủ: "Tiểu thư, không phải tướng gia đã nói rồi sao? Hoàng thượng đã hứa với tướng gia, chỉ cần tiểu thư sinh hạ hoàng tử, sẽ lập tức phong hậu. Tiểu thư xinh đẹp như vậy, lo gì không chiếm được sự sủng ái của hoàng thượng? Sinh hạ hoàng tử, leo lên hậu vị chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Nghe được lời này Thái Kim Chi cảm thấy khá thoải mái, trên cũng lộ ra nụ cười.
"Tiểu cô nương ngươi, sao lắm miệng thế!" Thái Kim Chi sẵng giọng, lại hỏi: "Đúng rồi, sao nhũ mẫu còn chưa quay lại?"
Vừa dứt lời, ngoài điện một phụ nữ trung niên mập mạp bước vào đại sảnh, đừng nhìn dáng người mập mạp mà đánh giá, thực ra động tác của bà ta rất gọn gàng.
"Nhũ mẫu!" Thái Kim Chi kêu lên.
Người kia chính là Thái Kim Chi nhũ mẫu Dung Nương, vì người khá mập mạp, đi lại vội vã nên người đầy mồ hôi.
Hoàng Nhị vội bưng trà cho Dung Nương, Dung Nương cầm trà thổi rồi uống liền mấy hấp, mới thở gấp nói: "Mệt chết ta rồi!"
"Nhũ mẫu, thăm dò được chưa?" Thái Kim Chi không kịp chờ đợi hỏi.
"Đã thăm dò được rồi." Dung Nương thở dốc một hơi, hạ giọng nói: "Lúc hoàng thượng ở đất phong Kỳ Châu, từng có không ít cơ thiếp, có kẻ là nha hoàn trong phủ, cũng có kẻ do quan viên cấp dưới tặng, cũng có gánh hát trong viện thanh quan..."
Tịch Nguyệt dẫn một nhóm cung nhân đứng trước cung Tê Phượng, nhìn nghi trượng xa xa của Hoàng quý phi đi tới, loan kiệu đặt ở giữa, bên trên thêu rồng phượng, dơi, kỳ lân xanh, sơn thủy giao ly.
Loan kiệu chậm rãi dừng lại ở cửa cung, cung nữ đi cùng kiệu vội vàng bước tới kéo rèm
Một mỹ nhân mặc triều phục Hoàng quý phi bước ra, khuôn mặt sắc sảo, lông mày lá liễu, mắt phượng xếch sang một bên, trang điểm lộng lẫy và tinh xảo.
Nàng liếc nhìn ba chữ "Cung Tê Phượng" phía trên, khi ngẩng đầu, tấm màn hạt treo trên mũ miện của Hoàng quý phi cũng đung đưa.
Tịch Nguyệt vội vàng đưa cung nhân tiến lên hành lễ.
"Nô tỳ thỉnh an Hoàng quý phi, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!"
Thái Kim Chi kiêu ngạo hất cằm, sau khi thấy Tịch Nguyệt cử hành đại lễ xong, mới chậm rãi ung dung đưa tay ra giả vờ giúp đỡ.
"Cô cô mau mau miễn lễ! Trước khi tiến cung gia phụ từng dặn dò Kim Chi, Tịch Nguyệt cô cô chăm sóc hoàng thượng nhiều năm, ngay cả hoàng thượng cũng xem cô cô như trưởng bối, Kim Chi sao dám nhận đại lễ này chứ?"
Tịch Nguyệt vội khiêm tốn nói: "Tịch Nguyệt không dám nhận."
Thái Kim Chi cười cười, nói: "Cô cô không cần khiêm tốn, sau này Kim Chi ở hậu cung, còn phải nhờ cô cô chăm sóc nhiều hơn."
Tịch Nguyệt lại khiêm nhường vài câu, sau đó cùng mọi người tập trung xung quanh Thái Kim Chi tiến vào cung Tê Phượng.
Hậu cung của tân đế trống rỗng, sau khi lên ngôi chỉ có một Hoàng quý phi mới được sắc phong. Vì vậy, đến buổi trưa tất cả các cung nhân đến chúc mừng đều đã về hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tỳ nữ thiếp thân Hoàng Nhị của Thái Kim Chi chạy hết một vòng trong cung, vui mừng nói: "Cung Tê Phượng thật xinh đẹp, nô tỳ dạo qua một vòng hoàng cung, phát hiện trừ Đại Minh cung, chỉ có cung Tê Phượng chúng ta hoa lệ nhất thôi! Hơn nữa nơi này cách Đại Minh cung rất gần, muốn gặp hoàng thượng cũng thuận tiện!"
Sắc mặt Thái Kim Chi lại không tốt lắm.
Nàng ta nhìn mũ miện Hoàng quý phi trên đỉnh đầu mình thông qua chiếc gương đồng phía đối diện, đế tráng men vàng, phía trên có hình một con phượng hoàng vàng lơ lửng, những viên hồng ngọc khảm vào mắt, những lát mỏng màu ngọc lục bảo khảm vào đuôi phượng hoàng vàng ngậm một chuỗi rèm hạt đung đưa trong miệng, xinh đẹp hoa lệ biết sao.
Nhưng xinh đẹp hoa lệ thì có ích lợi gì? Dù sao cũng không phải mũ phượng hoàng hậu. Tựa như cung Tê Phượng này vậy, tên gọi dù có êm tai thế nào, cũng không phải Vị Ương cung của hoàng hậu.
Hoàng Nhị từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh Thái Kim Chi, đương nhiên biết rõ tâm tư của nàng ta, vì thế khuyên nhủ: "Tiểu thư, không phải tướng gia đã nói rồi sao? Hoàng thượng đã hứa với tướng gia, chỉ cần tiểu thư sinh hạ hoàng tử, sẽ lập tức phong hậu. Tiểu thư xinh đẹp như vậy, lo gì không chiếm được sự sủng ái của hoàng thượng? Sinh hạ hoàng tử, leo lên hậu vị chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Nghe được lời này Thái Kim Chi cảm thấy khá thoải mái, trên cũng lộ ra nụ cười.
"Tiểu cô nương ngươi, sao lắm miệng thế!" Thái Kim Chi sẵng giọng, lại hỏi: "Đúng rồi, sao nhũ mẫu còn chưa quay lại?"
Vừa dứt lời, ngoài điện một phụ nữ trung niên mập mạp bước vào đại sảnh, đừng nhìn dáng người mập mạp mà đánh giá, thực ra động tác của bà ta rất gọn gàng.
"Nhũ mẫu!" Thái Kim Chi kêu lên.
Người kia chính là Thái Kim Chi nhũ mẫu Dung Nương, vì người khá mập mạp, đi lại vội vã nên người đầy mồ hôi.
Hoàng Nhị vội bưng trà cho Dung Nương, Dung Nương cầm trà thổi rồi uống liền mấy hấp, mới thở gấp nói: "Mệt chết ta rồi!"
"Nhũ mẫu, thăm dò được chưa?" Thái Kim Chi không kịp chờ đợi hỏi.
"Đã thăm dò được rồi." Dung Nương thở dốc một hơi, hạ giọng nói: "Lúc hoàng thượng ở đất phong Kỳ Châu, từng có không ít cơ thiếp, có kẻ là nha hoàn trong phủ, cũng có kẻ do quan viên cấp dưới tặng, cũng có gánh hát trong viện thanh quan..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro