Ngươi Muốn Giết...
2024-11-02 10:05:59
Đại điển đăng cơ diễn ra đúng như dự kiến.
Khắp nơi trong hoàng cung đều được giăng đèn kết hoa, ung điện được giữ gìn sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa tươm tất, đồ dùng đều mới toanh, cung nữ và thái giám mặc quần áo mới, khắp nơi nói cười huyên náo, toàn hoàng cung đều đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ.
Thanh Ly ngồi trong cung điện như một con rối.
Tiếng cười trong trẻo và nồng nhiệt đó lọt vào tai nàng, như những thanh kiếm sắc bén, không ngừng kích thích những dây thần kinh mỏng manh của nàng.
"A a a —— "
Với một tiếng hét gần như sụp đổ, Thanh Ly nhảy khỏi ghế và bắt đầu đập phá mọi thứ từ tách trà đến chậu hoa, mọi thứ trong tầm mắt đều bị nàng đập vỡ.
Nàng đang trút giận như điên.
Các cung nữ đều bị dọa sợ, tiếng thét chói tai vang vọng ra ngoài cung, nhìn nữ tử trong điện đang điên cuồng rồi xì xào bàn tán.
Thanh Ly cứ thế trút giận cho đến khi kiệt sức, không thể đập thêm được gì nữa thì nàng ngồi xổm xuống đất và khóc lớn..
Không ai có thể hiểu được sự tuyệt vọng của nàng.
Nước mất nhà tan, nàng từ một đích công chúa cao quý biến thành đồ chơi dưới thân của kẻ thù, điều duy nhất giúp nàng sống sót chính là nỗi hận thù đang thiêu đốt trong lòng.
Nhưng một ngày nọ, nàng chợt nhận ra rằng sự trả thù của mình chỉ là một trò đùa. Dù cố gắng hết sức nhưng nàng cũng không thể làm tổn thương được kẻ thù của mình.
Sống như vậy có còn ý nghĩa gì, chi bằng chết quách cho xong!
Không cam tâm, nàng đã hy sinh tất cả, kể cả trinh tiết quý giá nhất của mình, nhưng chỉ nhận được kết cục này thì làm sao có thể cam tâm?
"Ta nên làm gì đây, hu hu hu..."
Sự tuyệt vọng trong lòng và sự tra tấn tinh thần hết lần này đến lần khác khiến nàng đứng trên bờ vực suy sụp.
"Ngươi có muốn giết hắn không?"
Một giọng nữ quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía sau, mềm mại dịu êm, nhưng lại như cám dỗ dẫn đến địa ngục hắc ám.
Thanh Ly chấn động, kinh ngạc quay đầu lại.
Ngọc Xu cầm một bông hoa hải đường trong tay, lặng lẽ đứng sau lưng nàng, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Ngươi có muốn giết hắn không?" Nàng lặp lại lần nữa.
Thanh Ly nhìn Ngọc Xu, quên mất phải nói gì.
Nàng không biết phải diễn tả cảm giác lúc này như thế nào, Ngọc Xu trước mặt thoạt nhìn vẫn giống như trước, nhưng lại có vẻ khác. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt, nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng sâu trong đôi mắt lại có một tia băng giá lạnh lẽo.
Trán tim Thanh Ly run lên, theo bản năng nàng cảm thấy nguy hiểm.
Ngọc Xu thấy nàng không trả lời, cũng không để ý, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta có thể giúp ngươi giết hắn, chỉ cần ngươi chịu hợp tác với ta."
Rượu mạnh thơm nhất, hoa có độc đẹp nhất.
Có những thứ biết rõ sẽ dấn ngươi đến địa ngục tối tăm nhưng ngươi vẫn không thể kiểm soát được những ham muốn bên trong mình.
Sự hận thù sâu thẳm trong xương tủy giống như một khối u đang lớn dần trong trái tim nàng, dày vò nàng từng giây từng phút.
Nàng muốn giết hắn!
Thanh Ly không khỏi run rẩy, nhưng nàng biết trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, muốn có được thứ gì thì phải trả giá tương ứng.
Nàng đè nén xuống nội tâm kích động, hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Ngọc Xu cười không nói gì, đặt đóa hoa hải đường vào lòng bàn tay nàng, khẽ mỉm cười, xoay người rời khỏi cung điện.
Như sương mù.
P/S: Chuẩn bị có biến rồi :))
Khắp nơi trong hoàng cung đều được giăng đèn kết hoa, ung điện được giữ gìn sạch sẽ, cửa sổ sáng sủa tươm tất, đồ dùng đều mới toanh, cung nữ và thái giám mặc quần áo mới, khắp nơi nói cười huyên náo, toàn hoàng cung đều đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ.
Thanh Ly ngồi trong cung điện như một con rối.
Tiếng cười trong trẻo và nồng nhiệt đó lọt vào tai nàng, như những thanh kiếm sắc bén, không ngừng kích thích những dây thần kinh mỏng manh của nàng.
"A a a —— "
Với một tiếng hét gần như sụp đổ, Thanh Ly nhảy khỏi ghế và bắt đầu đập phá mọi thứ từ tách trà đến chậu hoa, mọi thứ trong tầm mắt đều bị nàng đập vỡ.
Nàng đang trút giận như điên.
Các cung nữ đều bị dọa sợ, tiếng thét chói tai vang vọng ra ngoài cung, nhìn nữ tử trong điện đang điên cuồng rồi xì xào bàn tán.
Thanh Ly cứ thế trút giận cho đến khi kiệt sức, không thể đập thêm được gì nữa thì nàng ngồi xổm xuống đất và khóc lớn..
Không ai có thể hiểu được sự tuyệt vọng của nàng.
Nước mất nhà tan, nàng từ một đích công chúa cao quý biến thành đồ chơi dưới thân của kẻ thù, điều duy nhất giúp nàng sống sót chính là nỗi hận thù đang thiêu đốt trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng một ngày nọ, nàng chợt nhận ra rằng sự trả thù của mình chỉ là một trò đùa. Dù cố gắng hết sức nhưng nàng cũng không thể làm tổn thương được kẻ thù của mình.
Sống như vậy có còn ý nghĩa gì, chi bằng chết quách cho xong!
Không cam tâm, nàng đã hy sinh tất cả, kể cả trinh tiết quý giá nhất của mình, nhưng chỉ nhận được kết cục này thì làm sao có thể cam tâm?
"Ta nên làm gì đây, hu hu hu..."
Sự tuyệt vọng trong lòng và sự tra tấn tinh thần hết lần này đến lần khác khiến nàng đứng trên bờ vực suy sụp.
"Ngươi có muốn giết hắn không?"
Một giọng nữ quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía sau, mềm mại dịu êm, nhưng lại như cám dỗ dẫn đến địa ngục hắc ám.
Thanh Ly chấn động, kinh ngạc quay đầu lại.
Ngọc Xu cầm một bông hoa hải đường trong tay, lặng lẽ đứng sau lưng nàng, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Ngươi có muốn giết hắn không?" Nàng lặp lại lần nữa.
Thanh Ly nhìn Ngọc Xu, quên mất phải nói gì.
Nàng không biết phải diễn tả cảm giác lúc này như thế nào, Ngọc Xu trước mặt thoạt nhìn vẫn giống như trước, nhưng lại có vẻ khác. Đôi mắt màu hổ phách trong suốt, nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng sâu trong đôi mắt lại có một tia băng giá lạnh lẽo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trán tim Thanh Ly run lên, theo bản năng nàng cảm thấy nguy hiểm.
Ngọc Xu thấy nàng không trả lời, cũng không để ý, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta có thể giúp ngươi giết hắn, chỉ cần ngươi chịu hợp tác với ta."
Rượu mạnh thơm nhất, hoa có độc đẹp nhất.
Có những thứ biết rõ sẽ dấn ngươi đến địa ngục tối tăm nhưng ngươi vẫn không thể kiểm soát được những ham muốn bên trong mình.
Sự hận thù sâu thẳm trong xương tủy giống như một khối u đang lớn dần trong trái tim nàng, dày vò nàng từng giây từng phút.
Nàng muốn giết hắn!
Thanh Ly không khỏi run rẩy, nhưng nàng biết trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, muốn có được thứ gì thì phải trả giá tương ứng.
Nàng đè nén xuống nội tâm kích động, hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Ngọc Xu cười không nói gì, đặt đóa hoa hải đường vào lòng bàn tay nàng, khẽ mỉm cười, xoay người rời khỏi cung điện.
Như sương mù.
P/S: Chuẩn bị có biến rồi :))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro