Hèn Hạ Vô Sỉ
2024-11-02 10:05:59
"... Là cái gì?"
"…Là cái gì?"
Mộ Dung Triệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ghé sát vào tai nàng, mơ hồ nói: "Ngươi còn nhớ con rắn lớn trong cơ thể ngươi đêm đó không? Thứ ngươi vừa mới cầm, chính là con rắn lớn đó.”
Thanh Ly hét lên, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Bảo bối, ngươi thích nó không? Nó rất thích ngươi đó..."
"Vô sỉ!"
Thanh Ly không khỏi cảm thấy đau lòng, muốn cứu Thái tử ca ca, chẳng lẽ phải tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng sự lăng nhục của hắn sao? Thế nhưng,loại đùa bỡn nhục nhã này, còn phải tiếp tục bao lâu?
"Ngươi định lúc nào thả Thái tử?" Thanh Ly lạnh lùng hỏi.
Mộ Dung Triệt cười lạnh, nói: "Thế nào, còn học được cách bàn điều kiện với ta sao? Nói cho ngươi biết, ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta! Đối với ta mà nói, giết Mộ Dung Lân, còn dễ hơn ghiền chết một con kiến!"
"Thế nhưng ngươi rõ ràng nói, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời, ngươi sẽ tha cho hắn!"
Mộ Dung Triệt châm chọc nói: "Ta nói gì thì ngươi tin thế sao?"
"Hèn hạ!" Thanh Ly tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Mộ Dung Triệt khẽ cười nói: "Ngươi cứ việc mắng, nếu như ngươi ngại Mộ Dung Lân chết chưa đủ sớm thì cứ nói. Cửu nhi, từ hôm nay trở đi, nếu ngươi dám trái lời ta một lần, ta sẽ phái người chặt đứt một ngón tay Mộ Dung Lân, không tin, ngươi có thể thử xem."
Thanh Ly hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không còn cách nào khác, sợ rằng sự bốc đồng của mình sẽ mang đến tai họa cho Thái tử ca ca.
Bầu không khí đột nhiên trở nên âm trầm ngột ngạt.
Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Triệt đột nhiên hỏi: “Thân thể ngươi còn đau không?”
Thanh Ly sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi hắn cầm ngọc thế làm chuyện như vậy với mình, lập tức xấu hổ không kềm chế được.
Trên thực tế, Mộ Dung Triệt cũng rất khó chịu về chuyện này, hắn không biết việc mình vừa làm có làm tổn thương nàng hay không.
Thanh Ly cắn môi không nói gì.
Mộ Dung Triệt trầm mặc một lát, sau đó gọi cung nữ: "Đi tuyên Triệu ma ma tới đây."
Triệu ma ma nhanh chóng đeo hộp thuốc trên lưng đi tới.
"Xem cho nương nương xem vết thương thế nào rồi." Mộ Dung Triệt mặt không biểu tình nói.
Thanh Ly ban đầu còn miễn cưỡng, nhưng dưới sự ép buộc của Mộ Dung Triệt, nàng chỉ còn cách xấu hổ để Triệu ma ma liếc nhìn nơi riêng tư của mình.
Triệu ma ma kiểm tra thì thấy chỗ kia có chút sung huyết, chắc hẳn vừa mới động tình, trong lòng thầm than, Vương gia thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, nương nương bị như vậy, lại còn muốn thị tẩm. Nhưng cũng may lần này không có tổn thương gì, cho nên bà ấy không nói gì nữa.
"Thân thể nương nương đã không có gì đáng ngại, dùng thuốc hai ngày nữa là có thể khỏi rồi."
Dung Triệt có vẻ khá hài lòng: "Hai ngày nữa thì có thể thị tẩm sao?"
"Vâng." Triệu ma ma đáp, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, người này sao lại háo sắc như vậy?
Sau khi Triệu ma ma rời đi, Mộ Dung Triệt cũng phải ra ngoài làm việc, trước khi rời đi, tâm tình vui vẻ nói: "Nghỉ ngơi cho thật tốt hai ngày nữa khỏe lại, thì đến thị tẩm đi."
"…Là cái gì?"
Mộ Dung Triệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ghé sát vào tai nàng, mơ hồ nói: "Ngươi còn nhớ con rắn lớn trong cơ thể ngươi đêm đó không? Thứ ngươi vừa mới cầm, chính là con rắn lớn đó.”
Thanh Ly hét lên, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Bảo bối, ngươi thích nó không? Nó rất thích ngươi đó..."
"Vô sỉ!"
Thanh Ly không khỏi cảm thấy đau lòng, muốn cứu Thái tử ca ca, chẳng lẽ phải tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng sự lăng nhục của hắn sao? Thế nhưng,loại đùa bỡn nhục nhã này, còn phải tiếp tục bao lâu?
"Ngươi định lúc nào thả Thái tử?" Thanh Ly lạnh lùng hỏi.
Mộ Dung Triệt cười lạnh, nói: "Thế nào, còn học được cách bàn điều kiện với ta sao? Nói cho ngươi biết, ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta! Đối với ta mà nói, giết Mộ Dung Lân, còn dễ hơn ghiền chết một con kiến!"
"Thế nhưng ngươi rõ ràng nói, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời, ngươi sẽ tha cho hắn!"
Mộ Dung Triệt châm chọc nói: "Ta nói gì thì ngươi tin thế sao?"
"Hèn hạ!" Thanh Ly tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Mộ Dung Triệt khẽ cười nói: "Ngươi cứ việc mắng, nếu như ngươi ngại Mộ Dung Lân chết chưa đủ sớm thì cứ nói. Cửu nhi, từ hôm nay trở đi, nếu ngươi dám trái lời ta một lần, ta sẽ phái người chặt đứt một ngón tay Mộ Dung Lân, không tin, ngươi có thể thử xem."
Thanh Ly hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không còn cách nào khác, sợ rằng sự bốc đồng của mình sẽ mang đến tai họa cho Thái tử ca ca.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bầu không khí đột nhiên trở nên âm trầm ngột ngạt.
Không biết qua bao lâu, Mộ Dung Triệt đột nhiên hỏi: “Thân thể ngươi còn đau không?”
Thanh Ly sững sờ, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi hắn cầm ngọc thế làm chuyện như vậy với mình, lập tức xấu hổ không kềm chế được.
Trên thực tế, Mộ Dung Triệt cũng rất khó chịu về chuyện này, hắn không biết việc mình vừa làm có làm tổn thương nàng hay không.
Thanh Ly cắn môi không nói gì.
Mộ Dung Triệt trầm mặc một lát, sau đó gọi cung nữ: "Đi tuyên Triệu ma ma tới đây."
Triệu ma ma nhanh chóng đeo hộp thuốc trên lưng đi tới.
"Xem cho nương nương xem vết thương thế nào rồi." Mộ Dung Triệt mặt không biểu tình nói.
Thanh Ly ban đầu còn miễn cưỡng, nhưng dưới sự ép buộc của Mộ Dung Triệt, nàng chỉ còn cách xấu hổ để Triệu ma ma liếc nhìn nơi riêng tư của mình.
Triệu ma ma kiểm tra thì thấy chỗ kia có chút sung huyết, chắc hẳn vừa mới động tình, trong lòng thầm than, Vương gia thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, nương nương bị như vậy, lại còn muốn thị tẩm. Nhưng cũng may lần này không có tổn thương gì, cho nên bà ấy không nói gì nữa.
"Thân thể nương nương đã không có gì đáng ngại, dùng thuốc hai ngày nữa là có thể khỏi rồi."
Dung Triệt có vẻ khá hài lòng: "Hai ngày nữa thì có thể thị tẩm sao?"
"Vâng." Triệu ma ma đáp, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, người này sao lại háo sắc như vậy?
Sau khi Triệu ma ma rời đi, Mộ Dung Triệt cũng phải ra ngoài làm việc, trước khi rời đi, tâm tình vui vẻ nói: "Nghỉ ngơi cho thật tốt hai ngày nữa khỏe lại, thì đến thị tẩm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro