Kẻ Thù
2024-11-02 10:05:59
Nhiệt độ của bể tắm tăng lên trong sức nóng của nụ hôn mãnh liệt.
Mộ Dung Triệt ôm Thanh Ly trong tay, đưa nàng đến bờ bể tắm, đè nàng xuống mép bể, hung hăng chiếm giữ nàng.
Thanh Ly ngoan ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm, chỉ thỉnh thoảng phát ra âm thanh khó hiểu như mèo con khi bị kích thích.
Biểu hiện của nàng rõ ràng đã kích thích dục vọng của hắn.
"Xoẹt ..." một tiếng, tẩm y mỏng manh hóa thành hư không trong tay hắn.
Một tay hắn âu yếm vuốt ve làn da mềm mại của nàng, trong khi tay kia háo hức cởi y phục của mình, lột trần mình càng nhanh càng tốt.
Khi làn da trần của hai người áp vào nhau mà không có bất kỳ rào cản nào, hắn không khỏi thở dài mãn nguyện.
Toàn bộ quá trình, Thanh Ly đều nhắm chặt hai mắt.
Lúc này nghe được tiếng thở dài của hắn, nàng không khỏi tò mò mở mắt ra, nhưng thứ nàng nhìn thấy chính là bộ ngực màu đồng của nam nhân kia.
Lồng ngực rắn chắc rộng lớn có rãnh rõ ràng, cơ bắp cuộn cuộn trôi chảy, mang theo sự bá đạo cường thế của nam nhân. Bỏ qua những cái khác, thì thật sự ngực hắn nhìn rất đẹp, hoàn toàn không giống đám thư sinh gầy trơ xương như que củi kia.
Chỉ có điều, trên bộ ngực đẹp như vậy lại có một vết sẹo dài.
Nó kéo dài từ ngực trái đến thắt lưng.
Nhìn màu vết sẹo có vẻ như một vết thương cũ, đã vài năm tuổi.
Tuy nhiên, sau bao nhiêu năm, vết sẹo vẫn còn rất sâu, chứng tỏ lúc bị thương hẳn phải đau đớn biết bao!
Thanh Ly kìm lòng không đặng đưa tay chạm vào vết sẹo trên ngực hắn.
Mộ Dung Triệt không khỏi rùng mình khi đầu ngón tay non mềm chạm vào vết sẹo.
"Không còn đau nữa." Hắn cúi đầu hôn lên vành tai nàng.
Thanh Ly nhẹ giọng hỏi: "Làm sao bị thương?"
Mộ Dung Triệt hơi cụp mắt, một lúc lâu sau mới cười nhạt nói: "Kẻ thù."
Kẻ thù.
Thanh Ly cũng cười nhạt.
Hình như đây cũng là quan hệ giữa hắn và nàng.
Tại sao phải chém chém giết giết như vậy chứ? Cái kiểu ngươi giết ta ta lại giết ngươi, có ý nghĩa gì đây? Giữa người và người, chẳng lẽ không thể chung sống hòa bình sao?
Thanh Ly nghĩ mãi không thông.
Nàng chỉ biết, nam nhân trước mắt này, diệt quốc gia của nàng, giết cha mẹ của nàng, còn làm bẩn sự trong trắng của nàng.
Không đội trời chung.
""Hừ..." Mộ Dung Triệt phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Thanh Ly định thần lại, lúc này mới phát hiện đôi tay mình trong lúc bất tri bất giác đã nắm chặt bờ vai hắn, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.
Nàng hoảng sợ rút tay lại.
Mộ Dung Triệt nhướng mày, trêu chọc nói: "Móng vuốt của ngươi hơi dài, ngày mai ta sẽ cho người cắt tỉa một chút. Nếu không, đến lúc hưng phấn, ngươi lại dùng móng vuốt cào lưng ta chảy máu!
Cào chảy máu?
Tại sao nàng phải cào hắn? Thanh Ly nghi ngờ nhìn hắn.
"Chờ lát nữa ngươi sẽ biết."
Hắn mỉm cười mơ hồ bên tai nàng, nói xong dùng đầu gối đẩy hai chân nàng ra.
Mộ Dung Triệt ôm Thanh Ly trong tay, đưa nàng đến bờ bể tắm, đè nàng xuống mép bể, hung hăng chiếm giữ nàng.
Thanh Ly ngoan ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm, chỉ thỉnh thoảng phát ra âm thanh khó hiểu như mèo con khi bị kích thích.
Biểu hiện của nàng rõ ràng đã kích thích dục vọng của hắn.
"Xoẹt ..." một tiếng, tẩm y mỏng manh hóa thành hư không trong tay hắn.
Một tay hắn âu yếm vuốt ve làn da mềm mại của nàng, trong khi tay kia háo hức cởi y phục của mình, lột trần mình càng nhanh càng tốt.
Khi làn da trần của hai người áp vào nhau mà không có bất kỳ rào cản nào, hắn không khỏi thở dài mãn nguyện.
Toàn bộ quá trình, Thanh Ly đều nhắm chặt hai mắt.
Lúc này nghe được tiếng thở dài của hắn, nàng không khỏi tò mò mở mắt ra, nhưng thứ nàng nhìn thấy chính là bộ ngực màu đồng của nam nhân kia.
Lồng ngực rắn chắc rộng lớn có rãnh rõ ràng, cơ bắp cuộn cuộn trôi chảy, mang theo sự bá đạo cường thế của nam nhân. Bỏ qua những cái khác, thì thật sự ngực hắn nhìn rất đẹp, hoàn toàn không giống đám thư sinh gầy trơ xương như que củi kia.
Chỉ có điều, trên bộ ngực đẹp như vậy lại có một vết sẹo dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó kéo dài từ ngực trái đến thắt lưng.
Nhìn màu vết sẹo có vẻ như một vết thương cũ, đã vài năm tuổi.
Tuy nhiên, sau bao nhiêu năm, vết sẹo vẫn còn rất sâu, chứng tỏ lúc bị thương hẳn phải đau đớn biết bao!
Thanh Ly kìm lòng không đặng đưa tay chạm vào vết sẹo trên ngực hắn.
Mộ Dung Triệt không khỏi rùng mình khi đầu ngón tay non mềm chạm vào vết sẹo.
"Không còn đau nữa." Hắn cúi đầu hôn lên vành tai nàng.
Thanh Ly nhẹ giọng hỏi: "Làm sao bị thương?"
Mộ Dung Triệt hơi cụp mắt, một lúc lâu sau mới cười nhạt nói: "Kẻ thù."
Kẻ thù.
Thanh Ly cũng cười nhạt.
Hình như đây cũng là quan hệ giữa hắn và nàng.
Tại sao phải chém chém giết giết như vậy chứ? Cái kiểu ngươi giết ta ta lại giết ngươi, có ý nghĩa gì đây? Giữa người và người, chẳng lẽ không thể chung sống hòa bình sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Ly nghĩ mãi không thông.
Nàng chỉ biết, nam nhân trước mắt này, diệt quốc gia của nàng, giết cha mẹ của nàng, còn làm bẩn sự trong trắng của nàng.
Không đội trời chung.
""Hừ..." Mộ Dung Triệt phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Thanh Ly định thần lại, lúc này mới phát hiện đôi tay mình trong lúc bất tri bất giác đã nắm chặt bờ vai hắn, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.
Nàng hoảng sợ rút tay lại.
Mộ Dung Triệt nhướng mày, trêu chọc nói: "Móng vuốt của ngươi hơi dài, ngày mai ta sẽ cho người cắt tỉa một chút. Nếu không, đến lúc hưng phấn, ngươi lại dùng móng vuốt cào lưng ta chảy máu!
Cào chảy máu?
Tại sao nàng phải cào hắn? Thanh Ly nghi ngờ nhìn hắn.
"Chờ lát nữa ngươi sẽ biết."
Hắn mỉm cười mơ hồ bên tai nàng, nói xong dùng đầu gối đẩy hai chân nàng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro