Bảo Thủ (Hơi H)
2024-11-02 10:05:59
Mộ Dung Triệt tìm được lối vào, chậm rãi tiến đến.
Vẫn chặt đến mức muốn mạng của hắn, nhưng nhờ có sự bôi trơn của nước trong bể tắm nên việc đi vào không còn khó khăn như lần đầu.
Loại cảm giác chặt chẽ ôm khít này, thoải mái đến mức hắn muốn thở dài.
"Đau không?" Hắn nhẹ nhàng hỏi bên tai nàng.
Thanh Ly không trả lời hắn.
Mộ Dung Triệt có chút bối rối, hơi chống lên, nhìn vẻ mặt của nàng.
Mặt Thanh Ly đã đau đến mức trắng bệch, trán nàng lấm tấm mồ hôi, nhưng nàng lại gắt gao cắn môi không rên một tiếng.
Mộ Dung Triệt nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể nàng.
“Đau như vậy, ngươi cũng không kêu một tiếng sao?” Mộ Dung Triệt hung hăng nhéo cằm, tức giận hỏi.
Thanh Ly chỉ cụp mắt xuống và không nói gì.
"Câm?"
Nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của nàng, Mộ Dung Triệt càng tức giận hơn.
Nha đầu này thật sự rất bướng bỉnh, dù đau đớn đến thế nhưng nàng vẫn không nói một lời. Chắc đêm đầu tiên nàng cũng như vậy, dù thế nào cũng phải chịu đựng cơn đau nên sau đó mới bị thương thành như vậy.
Cuối cùng, lông mi Thanh Ly run rẩy, nàng thấp giọng nói: "Ngươi nói không thể phản kháng ngươi."
Không ngờ nha đầu này lại bảo thủ tới như vậy!
Mộ Dung Triệt tức giận đến không biết nên nói cái gì, trừng mắt nhìn nàng.
Trong sự im lặng này, bầu không khí dần dần ngưng tụ, cuối cùng biến thành bối rối.
Mộ Dung Triệt nhìn Thanh Ly, lại nhìn tiểu huynh đệ phía dưới đang tuyệt vọng muốn phát tiết, nhất thời không biết phải làm sao.
Kỳ thật, chuyện thị tẩm trong bể tắm tối nay, hắn đã sớm có dự định rồi.
Thuốc của Triệu ma ma để lại chẳng qua chỉ là thôi tình dược hòa cùng chất bôi trơn. Đối với việc để nữ nhân dùng thôi tình dược này, Mộ Dung Triệt thật sự khinh thường đến cực điểm.
Hắn cho rằng có lẽ chỗ giao hợp giữa hai người chưa được bôi trơn nên cố tình chọn bể tắm này, hy vọng có thể xoa dịu tình hình.
Không ngờ vẫn chưa được.
Mộ Dung Triệt có chút tức giận, giọng điệu trở nên không mấy thân thiện: "Lên bờ, mặc y phục!"
Thanh Ly cắn cắn môi, nói: "Nơi này không có y phục." Tẩm y trong suốt vừa rồi cũng bị hắn xé nát.
Mộ Dung Triệt nhìn quanh, thấy trong phòng tắm quả thực không có đồ gì để mặc, ngay cả y phục của hắn cũng ướt đẫm, nổi trên mặt nước.
Hắn cất giọng gọi cung nữ tiến đến, phân phó vài câu.
Quần áo sạch sẽ lập tức được đưa vào.
Mộ Dung Triệt ôm Thanh Ly lên bờ, lập tức có cung nữ tiến tới lau khô người cho hắn, lại bị đẩy ra.
Hắn sống trong quân doanh nhiều năm, mặc dù cũng có doanh binh chăm sóc sinh hoạt thường ngày, nhưng không nuông chiều đến mức mặc y phục cũng cần người hầu hạ.
Hắn nhanh chóng mặc y phục của mình vào, động tác gọn gàng, ngăn nắp.
Thanh Ly trần truồng đứng bên cạnh anh, càng cảm thấy bối rối hơn khi đối mặt với hắn trong bộ y quan chỉnh tề.
"Y phục của ta đâu?"
Mộ Dung Triệt nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Ngươi không có y phục."
Nói xong, hắn ôm lấy một cái chăn lớn, quấn nàng lại, bế ngang, bước nhanh đi ra ngoài.
Vẫn chặt đến mức muốn mạng của hắn, nhưng nhờ có sự bôi trơn của nước trong bể tắm nên việc đi vào không còn khó khăn như lần đầu.
Loại cảm giác chặt chẽ ôm khít này, thoải mái đến mức hắn muốn thở dài.
"Đau không?" Hắn nhẹ nhàng hỏi bên tai nàng.
Thanh Ly không trả lời hắn.
Mộ Dung Triệt có chút bối rối, hơi chống lên, nhìn vẻ mặt của nàng.
Mặt Thanh Ly đã đau đến mức trắng bệch, trán nàng lấm tấm mồ hôi, nhưng nàng lại gắt gao cắn môi không rên một tiếng.
Mộ Dung Triệt nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể nàng.
“Đau như vậy, ngươi cũng không kêu một tiếng sao?” Mộ Dung Triệt hung hăng nhéo cằm, tức giận hỏi.
Thanh Ly chỉ cụp mắt xuống và không nói gì.
"Câm?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của nàng, Mộ Dung Triệt càng tức giận hơn.
Nha đầu này thật sự rất bướng bỉnh, dù đau đớn đến thế nhưng nàng vẫn không nói một lời. Chắc đêm đầu tiên nàng cũng như vậy, dù thế nào cũng phải chịu đựng cơn đau nên sau đó mới bị thương thành như vậy.
Cuối cùng, lông mi Thanh Ly run rẩy, nàng thấp giọng nói: "Ngươi nói không thể phản kháng ngươi."
Không ngờ nha đầu này lại bảo thủ tới như vậy!
Mộ Dung Triệt tức giận đến không biết nên nói cái gì, trừng mắt nhìn nàng.
Trong sự im lặng này, bầu không khí dần dần ngưng tụ, cuối cùng biến thành bối rối.
Mộ Dung Triệt nhìn Thanh Ly, lại nhìn tiểu huynh đệ phía dưới đang tuyệt vọng muốn phát tiết, nhất thời không biết phải làm sao.
Kỳ thật, chuyện thị tẩm trong bể tắm tối nay, hắn đã sớm có dự định rồi.
Thuốc của Triệu ma ma để lại chẳng qua chỉ là thôi tình dược hòa cùng chất bôi trơn. Đối với việc để nữ nhân dùng thôi tình dược này, Mộ Dung Triệt thật sự khinh thường đến cực điểm.
Hắn cho rằng có lẽ chỗ giao hợp giữa hai người chưa được bôi trơn nên cố tình chọn bể tắm này, hy vọng có thể xoa dịu tình hình.
Không ngờ vẫn chưa được.
Mộ Dung Triệt có chút tức giận, giọng điệu trở nên không mấy thân thiện: "Lên bờ, mặc y phục!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Ly cắn cắn môi, nói: "Nơi này không có y phục." Tẩm y trong suốt vừa rồi cũng bị hắn xé nát.
Mộ Dung Triệt nhìn quanh, thấy trong phòng tắm quả thực không có đồ gì để mặc, ngay cả y phục của hắn cũng ướt đẫm, nổi trên mặt nước.
Hắn cất giọng gọi cung nữ tiến đến, phân phó vài câu.
Quần áo sạch sẽ lập tức được đưa vào.
Mộ Dung Triệt ôm Thanh Ly lên bờ, lập tức có cung nữ tiến tới lau khô người cho hắn, lại bị đẩy ra.
Hắn sống trong quân doanh nhiều năm, mặc dù cũng có doanh binh chăm sóc sinh hoạt thường ngày, nhưng không nuông chiều đến mức mặc y phục cũng cần người hầu hạ.
Hắn nhanh chóng mặc y phục của mình vào, động tác gọn gàng, ngăn nắp.
Thanh Ly trần truồng đứng bên cạnh anh, càng cảm thấy bối rối hơn khi đối mặt với hắn trong bộ y quan chỉnh tề.
"Y phục của ta đâu?"
Mộ Dung Triệt nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Ngươi không có y phục."
Nói xong, hắn ôm lấy một cái chăn lớn, quấn nàng lại, bế ngang, bước nhanh đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro