Ngất Xỉu (H)
2024-11-02 10:05:59
Lúc này Thanh Ly, đã sớm bị hắn làm cho ý loạn thần mê, đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nàng mơ tới khi còn bé, nàng cùng Thái tử ca ca chơi trốn tìm ở ngự hoa viên. Nàng đang trốn sau một hòn non bộ thì bỗng nhiên xuất hiện một con rắn đen to, nó rít lên rồi vươn chiếc lưỡi đỏ thẫm lao về phía nàng. Nàng sợ hãi đến mức cầm cục đá ném vào nó, cuối cùng vẫn bị nó cắn cho một cái, đau đớn òa khóc.
Đột nhiên, giấc mơ thay đổi, nàng mơ tới thời điểm sau khi nàng lớn lên, tắm rửa ở Thanh Hoa Trì. Nhóm cung nữ đều bị nàng đuổi ra ngoài, trong lúc nằm xuống bên hồ nghỉ ngơi, con rắn đen to lớn đó lại bơi về phía nàng. Nàng sợ hãi bỏ chạy nhưng con rắn đen rất linh hoạt còn có thể bơi rất nhanh trong nước. Hơn nữa, lần này nó không hề cắn nàng mà thực sự xuyên vào cơ thể nàng.
"Rắn lớn đang bơi trong cơ thể ta!"
Thanh Ly tỉnh dậy khỏi giấc mơ, kêu lên sợ hãi.
Mộ Dung Triệt sửng sốt một chút, sau đó cười lớn, ghé vào tai nàng nói mơ hồ: "Thứ chui vào cơ thể ngươi không phải là rắn, mà là rồng."
Nói xong, hắn duỗi thẳng eo, hoàn toàn đâm vào trong.
Lần này, con rắn lớn tà ác thật sự đã chui vào cơ thể nàng.
"A —— "
Thanh Ly hét lên, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng, cơ thể như bị xé làm đôi.
Mộ Dung Triệt âu yếm hôn những giọt nước trên khóe mắt nàng, dùng giọng nói nhẹ nhàng hiếm có an ủi nàng: "Đừng khóc, chỉ đau một lúc thôi, chờ lát nữa, ta sẽ khiến ngươi thoải mái..."
Nói bậy, nói bậy, nói bậy!
Mộ Dung Triệt nói không sai, thông thường nữ tử trưởng thành lúc phá thân, mặc dù lúc đầu sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng dần dần cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Nhưng Thanh Ly tuổi còn nhỏ, thân thể còn non nớt, căn bản không cách nào tiếp nhận hắn.
Mới đầu, Mộ Dung Triệt còn để tâm đến cảm nhận của nàng, cố gắng dịu dàng nhất có thể, nhưng Thanh Ly vẫn vô cùng đau đớn.
Nhưng tính cách nàng quật cường, nhẫn nại hơn người, cho dù đau đớn đến chết, nàng cũng sẽ không cầu xin tha thứ.
Cho nên, dù Mộ Dung Triệt có giày vò nàng như thế nào, nàng cũng chỉ gắt gao cắn môi, tuyệt đối không mở miệng cầu xin tha thứ.
Nàng chợt nhớ đến một tấm bình phong mà mẫu hậu đã dựng ở Cung Vị Ương, thêu những bông hoa cúc lớn, bên cạnh có viết một dòng chữ thông thường tinh xảo:
Thà ôm hương chết trên cành, còn hơn bị gió bắc thổi bay...
Bây giờ, nàng đã hoàn toàn tuột khỏi cành cây rớt xuống vũng bùn...
Nếu như có thể chết được thì tốt, chí ít không cần phải tiếp nhận kiểu lăng nhục này, chí ít có thể trong sạch rời đi. Tuy nhiên, mọi thứ đã quá muộn... Lợi dụng tâm trí còn một chút tỉnh táo, Thanh Ly siết chặt nắm đấm.
Cho dù chết, nàng cũng muốn lôi kéo ác ma này cùng xuống Địa ngục!
Dần dần, Mộ Dung Triệt không thể khống chế dục vọng của mình, bắt đầu điên cuồng thúc tới, Thanh Ly cảm thấy hai mắt tối sầm, giống như một chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh giữa sóng to gió lớn, bị va chạm lên xuống gập ghềnh, cơ thể đau nhức rã rời.
Cuối cùng, khi Mộ Dung Triệt đâm mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, triệt để phóng thích bản thân, nàng đã sớm đau đến ngất đi.
Mộ Dung Triệt không biết chuyện gì xảy ra, chỉ tưởng rằng nàng mệt mỏi ngủ quên, nên nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ôm nàng vào trong giường...Hắn bước xuống, mặc y phục, đi ra khỏi nội thất.
Nàng mơ tới khi còn bé, nàng cùng Thái tử ca ca chơi trốn tìm ở ngự hoa viên. Nàng đang trốn sau một hòn non bộ thì bỗng nhiên xuất hiện một con rắn đen to, nó rít lên rồi vươn chiếc lưỡi đỏ thẫm lao về phía nàng. Nàng sợ hãi đến mức cầm cục đá ném vào nó, cuối cùng vẫn bị nó cắn cho một cái, đau đớn òa khóc.
Đột nhiên, giấc mơ thay đổi, nàng mơ tới thời điểm sau khi nàng lớn lên, tắm rửa ở Thanh Hoa Trì. Nhóm cung nữ đều bị nàng đuổi ra ngoài, trong lúc nằm xuống bên hồ nghỉ ngơi, con rắn đen to lớn đó lại bơi về phía nàng. Nàng sợ hãi bỏ chạy nhưng con rắn đen rất linh hoạt còn có thể bơi rất nhanh trong nước. Hơn nữa, lần này nó không hề cắn nàng mà thực sự xuyên vào cơ thể nàng.
"Rắn lớn đang bơi trong cơ thể ta!"
Thanh Ly tỉnh dậy khỏi giấc mơ, kêu lên sợ hãi.
Mộ Dung Triệt sửng sốt một chút, sau đó cười lớn, ghé vào tai nàng nói mơ hồ: "Thứ chui vào cơ thể ngươi không phải là rắn, mà là rồng."
Nói xong, hắn duỗi thẳng eo, hoàn toàn đâm vào trong.
Lần này, con rắn lớn tà ác thật sự đã chui vào cơ thể nàng.
"A —— "
Thanh Ly hét lên, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng, cơ thể như bị xé làm đôi.
Mộ Dung Triệt âu yếm hôn những giọt nước trên khóe mắt nàng, dùng giọng nói nhẹ nhàng hiếm có an ủi nàng: "Đừng khóc, chỉ đau một lúc thôi, chờ lát nữa, ta sẽ khiến ngươi thoải mái..."
Nói bậy, nói bậy, nói bậy!
Mộ Dung Triệt nói không sai, thông thường nữ tử trưởng thành lúc phá thân, mặc dù lúc đầu sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng dần dần cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Thanh Ly tuổi còn nhỏ, thân thể còn non nớt, căn bản không cách nào tiếp nhận hắn.
Mới đầu, Mộ Dung Triệt còn để tâm đến cảm nhận của nàng, cố gắng dịu dàng nhất có thể, nhưng Thanh Ly vẫn vô cùng đau đớn.
Nhưng tính cách nàng quật cường, nhẫn nại hơn người, cho dù đau đớn đến chết, nàng cũng sẽ không cầu xin tha thứ.
Cho nên, dù Mộ Dung Triệt có giày vò nàng như thế nào, nàng cũng chỉ gắt gao cắn môi, tuyệt đối không mở miệng cầu xin tha thứ.
Nàng chợt nhớ đến một tấm bình phong mà mẫu hậu đã dựng ở Cung Vị Ương, thêu những bông hoa cúc lớn, bên cạnh có viết một dòng chữ thông thường tinh xảo:
Thà ôm hương chết trên cành, còn hơn bị gió bắc thổi bay...
Bây giờ, nàng đã hoàn toàn tuột khỏi cành cây rớt xuống vũng bùn...
Nếu như có thể chết được thì tốt, chí ít không cần phải tiếp nhận kiểu lăng nhục này, chí ít có thể trong sạch rời đi. Tuy nhiên, mọi thứ đã quá muộn... Lợi dụng tâm trí còn một chút tỉnh táo, Thanh Ly siết chặt nắm đấm.
Cho dù chết, nàng cũng muốn lôi kéo ác ma này cùng xuống Địa ngục!
Dần dần, Mộ Dung Triệt không thể khống chế dục vọng của mình, bắt đầu điên cuồng thúc tới, Thanh Ly cảm thấy hai mắt tối sầm, giống như một chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh giữa sóng to gió lớn, bị va chạm lên xuống gập ghềnh, cơ thể đau nhức rã rời.
Cuối cùng, khi Mộ Dung Triệt đâm mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, triệt để phóng thích bản thân, nàng đã sớm đau đến ngất đi.
Mộ Dung Triệt không biết chuyện gì xảy ra, chỉ tưởng rằng nàng mệt mỏi ngủ quên, nên nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ôm nàng vào trong giường...Hắn bước xuống, mặc y phục, đi ra khỏi nội thất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro