Nhục Nhã
2024-11-02 10:05:59
"Thật sao?"
Mộ Dung Triệt cười lạnh, cởi chiếc quần duy nhất còn sót lại trên thân dưới nàng.
"A..."
Cảm nhận phía dưới bỗng nhiên trống rỗng, Thanh Ly kinh hãi thét lên, tuyệt vọng khép hai chân lại, cố gắng giấu đi khu vườn bí mật chưa từng có người nhìn thấy giữa hai chân.
"Thế nào?" Mộ Dung Triệt thưởng thức dáng vẻ vừa giận vừa sợ hãi của nàng, cười tà ác.
"Đồ khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!"
Thanh Ly sợ hãi muốn bật khóc, nhưng nội tâm kiêu ngạo cùng lòng tự trọng không cho phép nàng cầu xin kẻ địch thương xót.
Nam nhân này sao có thể sỉ nhục nàng như vậy?
Mộ Dung Triệt nhìn dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của nàng, nhịn không được cất tiếng cười to, lại không chịu bỏ qua cho nàng.
Lòng bàn tay to lớn của hắn vuốt ve đôi chân thon dài, thẳng tắp và mịn màng của nàng, hắn khen ngợi: “Đôi chân của ngươi thật sự rất đẹp…” Giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Ta tin khung cảnh giữa hai chân sẽ càng đẹp hơn. ..."
Tim Thanh Ly đột ngột nhảy dựng.
Quả nhiên, ngay sau đó hai chân nàng bị cưỡng ép mở ra và đặt lên vai hắn. Đôi mắt hắn đảo quanh khu vườn bí mật giữa hai chân nàng, như thể một vị thú vương đang tuần tra lãnh thổ của mình.
"Thật xinh đẹp, giống như hoa..."
Giọng nói của hắn trở nên trầm khàn, hầu kết cuộn lên xuống, đôi mắt đen như mực bởi vị dục vọng mà càng thêm rực cháy.
Thanh Ly trợn mắt kinh hãi, hai chân không khỏi run lên, cuối cùng nàng bất lực kêu thành tiếng, cầu xin sự thương xót: "Không, đừng làm vậy... Làm ơn đừng làm vậy, làm ơn hãy để ta đi, làm ơn …”
Nàng thà chết chứ không thể chịu nhục nhã như vậy.
“Đã muộn rồi…” Mộ Dung Triệt thở dài, cúi xuống thân hình nhỏ nhắn của nàng, hôn lên đôi môi đang khóc của nàng.
Môi của nàng mềm mại thơm ngát, mang theo vị ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ, khiến hắn muốn ngừng mà không được.
"Ưm.. ư..."
Hắn ngậm cánh môi non mềm của nàng mút từng chút, cuồng nhiệt mà thô bạo, nàng tránh, hắn đuổi, không để nàng trốn thoát. Lợi dụng lúc nàng đang van xin, hắn mạnh bạo đưa lưỡi mình vào miệng nàng, ngang tàng khuấy động, hút hết mật hoa trong miệng nàng.
Thanh Ly há miệng, hung hăng cắn hắn. Nhưng hắn dường như có thể đoán được động cơ của nàng, ranh mãnh tránh thoát.
Hừ, tiểu nha đầu điên rồi, muốn cắn đứt đầu lưỡi của hắn sao?
Hắn không còn tập trung vào môi nàng nữa mà chuyển vị trí đến tai và cổ nàng. Hắn ngậm lấy vành tai mềm mại ra sức liếm mút, đám râu mới mọc ở cằm hắn cọ nhẹ vào chiếc cổ mềm mại.
Cùng lúc đó, đôi tay hắn tiếp tục dạo chơi khắp cơ thể nhỏ nhắn của nàng.
Bởi vì động tác của hắn, cơ thể Thanh Ly vô thức mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào, mỗi nơi hai tay hắn đi qua, đều dấy lên ngọn lửa trên cơ thể nàng, nhất là vành tai và cổ, càng tê dại khó nhịn.
"Ưm... A..."
Dù cố gắng chống cự hết sức nhưng tiếng rên rỉ không thể chịu được vẫn thoát ra khỏi cổ họng.
Mộ Dung Triệt cười lạnh, cởi chiếc quần duy nhất còn sót lại trên thân dưới nàng.
"A..."
Cảm nhận phía dưới bỗng nhiên trống rỗng, Thanh Ly kinh hãi thét lên, tuyệt vọng khép hai chân lại, cố gắng giấu đi khu vườn bí mật chưa từng có người nhìn thấy giữa hai chân.
"Thế nào?" Mộ Dung Triệt thưởng thức dáng vẻ vừa giận vừa sợ hãi của nàng, cười tà ác.
"Đồ khốn kiếp, ta muốn giết ngươi!"
Thanh Ly sợ hãi muốn bật khóc, nhưng nội tâm kiêu ngạo cùng lòng tự trọng không cho phép nàng cầu xin kẻ địch thương xót.
Nam nhân này sao có thể sỉ nhục nàng như vậy?
Mộ Dung Triệt nhìn dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của nàng, nhịn không được cất tiếng cười to, lại không chịu bỏ qua cho nàng.
Lòng bàn tay to lớn của hắn vuốt ve đôi chân thon dài, thẳng tắp và mịn màng của nàng, hắn khen ngợi: “Đôi chân của ngươi thật sự rất đẹp…” Giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Ta tin khung cảnh giữa hai chân sẽ càng đẹp hơn. ..."
Tim Thanh Ly đột ngột nhảy dựng.
Quả nhiên, ngay sau đó hai chân nàng bị cưỡng ép mở ra và đặt lên vai hắn. Đôi mắt hắn đảo quanh khu vườn bí mật giữa hai chân nàng, như thể một vị thú vương đang tuần tra lãnh thổ của mình.
"Thật xinh đẹp, giống như hoa..."
Giọng nói của hắn trở nên trầm khàn, hầu kết cuộn lên xuống, đôi mắt đen như mực bởi vị dục vọng mà càng thêm rực cháy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Ly trợn mắt kinh hãi, hai chân không khỏi run lên, cuối cùng nàng bất lực kêu thành tiếng, cầu xin sự thương xót: "Không, đừng làm vậy... Làm ơn đừng làm vậy, làm ơn hãy để ta đi, làm ơn …”
Nàng thà chết chứ không thể chịu nhục nhã như vậy.
“Đã muộn rồi…” Mộ Dung Triệt thở dài, cúi xuống thân hình nhỏ nhắn của nàng, hôn lên đôi môi đang khóc của nàng.
Môi của nàng mềm mại thơm ngát, mang theo vị ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ, khiến hắn muốn ngừng mà không được.
"Ưm.. ư..."
Hắn ngậm cánh môi non mềm của nàng mút từng chút, cuồng nhiệt mà thô bạo, nàng tránh, hắn đuổi, không để nàng trốn thoát. Lợi dụng lúc nàng đang van xin, hắn mạnh bạo đưa lưỡi mình vào miệng nàng, ngang tàng khuấy động, hút hết mật hoa trong miệng nàng.
Thanh Ly há miệng, hung hăng cắn hắn. Nhưng hắn dường như có thể đoán được động cơ của nàng, ranh mãnh tránh thoát.
Hừ, tiểu nha đầu điên rồi, muốn cắn đứt đầu lưỡi của hắn sao?
Hắn không còn tập trung vào môi nàng nữa mà chuyển vị trí đến tai và cổ nàng. Hắn ngậm lấy vành tai mềm mại ra sức liếm mút, đám râu mới mọc ở cằm hắn cọ nhẹ vào chiếc cổ mềm mại.
Cùng lúc đó, đôi tay hắn tiếp tục dạo chơi khắp cơ thể nhỏ nhắn của nàng.
Bởi vì động tác của hắn, cơ thể Thanh Ly vô thức mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào, mỗi nơi hai tay hắn đi qua, đều dấy lên ngọn lửa trên cơ thể nàng, nhất là vành tai và cổ, càng tê dại khó nhịn.
"Ưm... A..."
Dù cố gắng chống cự hết sức nhưng tiếng rên rỉ không thể chịu được vẫn thoát ra khỏi cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro