Quằn Quại
2024-11-02 10:05:59
Thanh Ly nhìn bóng lưng Liên Thành rời đi, trong lòng có chút mất mát, nhưng nàng biết rõ, bây giờ không phải thời điểm nhận nhau.
"Nghĩ gì thế?"
Mộ Dung Triệt đi đến bên giường, nâng cằm của nàng lên.
Thanh Ly hạ mi xuống che giấu sự u ám trong mắt: "Không có gì."
Lúc này, Tịch Nguyệt đã đưa thuốc Triệu ma ma tới, sau khi đưa cho Mộ Dung Triệt một chiếc bình sứ nhỏ, liền buông rèm xuống, dẫn cung nữ lui ra ngoài.
Thanh Ly nhìn bình sứ nhỏ kia, cùng với ánh mắt trần trụi của hắn, mặt nàng bỗng đỏ bừng.
"Đừng sợ..."
Mộ Dung Triệt đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dùng ngón tay cái vuốt ve đôi má hồng hào của nàng, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi quyến rũ của nàng.
Cơ thể nhỏ nhắn được bao phủ bởi thân hình cao lớn của hắn.
Nụ hôn trượt xuống cổ, đến ngực, đến bụng dưới mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nán lại một lúc, cuối cùng trở lại đôi môi mềm mại của nàng.
Mộ Dung Triệt thỏa mãn thở dài một tiếng, cảm thấy hạ thân đã căng trướng đến mức không chịu được, liền thở hổn hển rót vào tai nàng: "Giúp ta cởi y phục."
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ, như thiêu đốt hai vành tai nàng.
Đôi tay run rẩy của Thanh Ly vươn tới đai lưng đang buộc trên eo hắn...
"Vương gia."
Thanh âm nơm nớp lo sợ của Tịch Nguyệt phá vỡ bầu không khí kiều diễm của căn phòng.
Thân thể Mộ Dung Triệt cứng đờ.
Mẹ nó còn chưa đủ hay sao? Đêm nay hắn cứng rồi lại mềm mấy lần, nếu tiếp tục bị tra tấn như vậy, hắn sẽ bị phế bỏ mất!
"Cút!" Hắn táo bạo quát.
Trán Tịch Nguyệt lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì bẩm báo: "Vương gia, Gia Cát tiên sinh cùng Thái Tướng quân tiến cung yết kiến, hiện đang ở Chính Hòa điện chờ."
Mộ Dung Triệt nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc sau, hắn hít một hơi thật sâu, đứng dậy và ra khỏi giường.
"Ngoan ngoãn chờ ta trở lại."
Hắn cúi đầu hôn Thanh Ly, chỉnh lại y quan một chút, sau đó vén rèm rời khỏi tẩm cung.
Bây giờ đang là giữa mùa đông, gió lạnh gào thét.
Mộ Dung Triệt hít sâu một hơi khí lạnh, hy vọng có thể dập tắt lửa giận trong lòng. Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến cơ thể nhỏ bé ngây ngất đang chờ đợi trên giường, một đám lửa lại đột nhiên bùng lên trong ngực hắn.
Phía dưới càng căng trướng hơn, dương vật vẫn cương cứng ở đó, cũng may y phục mùa đông dày đặc, che đi sự xấu hổ này.
Mộ Dung Triệt nhanh chóng đi vào Chính Hoà Điện, Gia Cát Huyền và Thái Minh đang đứng đợi.
Thái Minh nhìn thấy tư thế đi lại kỳ lạ của Mộ Dung Triệt, lập tức lo lắng hỏi: “Trong cung có sát thủ,, Vương gia bị thương ở chân sao?"
"Phụt..."
Gia Cát Huyền cười không mấy thiện cảm, giơ chiếc quạt lông vũ lên che đi khuôn mặt tươi cười của mình, hai con mắt nhỏ hèn mọn ngắm vào hạ thân của Mộ Dung Triệt.
Thái Minh ơi Thái Minh, một người trẻ như ngươi, sao lại thành thật như vậy?
Khóe miệng Mộ Dung Triệt giật giật, sắc mặt đen tối ngồi trên ngai vàng uống mấy cốc nước lạnh mới nguôi giận.
"Nghĩ gì thế?"
Mộ Dung Triệt đi đến bên giường, nâng cằm của nàng lên.
Thanh Ly hạ mi xuống che giấu sự u ám trong mắt: "Không có gì."
Lúc này, Tịch Nguyệt đã đưa thuốc Triệu ma ma tới, sau khi đưa cho Mộ Dung Triệt một chiếc bình sứ nhỏ, liền buông rèm xuống, dẫn cung nữ lui ra ngoài.
Thanh Ly nhìn bình sứ nhỏ kia, cùng với ánh mắt trần trụi của hắn, mặt nàng bỗng đỏ bừng.
"Đừng sợ..."
Mộ Dung Triệt đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dùng ngón tay cái vuốt ve đôi má hồng hào của nàng, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi quyến rũ của nàng.
Cơ thể nhỏ nhắn được bao phủ bởi thân hình cao lớn của hắn.
Nụ hôn trượt xuống cổ, đến ngực, đến bụng dưới mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nán lại một lúc, cuối cùng trở lại đôi môi mềm mại của nàng.
Mộ Dung Triệt thỏa mãn thở dài một tiếng, cảm thấy hạ thân đã căng trướng đến mức không chịu được, liền thở hổn hển rót vào tai nàng: "Giúp ta cởi y phục."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ, như thiêu đốt hai vành tai nàng.
Đôi tay run rẩy của Thanh Ly vươn tới đai lưng đang buộc trên eo hắn...
"Vương gia."
Thanh âm nơm nớp lo sợ của Tịch Nguyệt phá vỡ bầu không khí kiều diễm của căn phòng.
Thân thể Mộ Dung Triệt cứng đờ.
Mẹ nó còn chưa đủ hay sao? Đêm nay hắn cứng rồi lại mềm mấy lần, nếu tiếp tục bị tra tấn như vậy, hắn sẽ bị phế bỏ mất!
"Cút!" Hắn táo bạo quát.
Trán Tịch Nguyệt lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì bẩm báo: "Vương gia, Gia Cát tiên sinh cùng Thái Tướng quân tiến cung yết kiến, hiện đang ở Chính Hòa điện chờ."
Mộ Dung Triệt nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc sau, hắn hít một hơi thật sâu, đứng dậy và ra khỏi giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngoan ngoãn chờ ta trở lại."
Hắn cúi đầu hôn Thanh Ly, chỉnh lại y quan một chút, sau đó vén rèm rời khỏi tẩm cung.
Bây giờ đang là giữa mùa đông, gió lạnh gào thét.
Mộ Dung Triệt hít sâu một hơi khí lạnh, hy vọng có thể dập tắt lửa giận trong lòng. Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến cơ thể nhỏ bé ngây ngất đang chờ đợi trên giường, một đám lửa lại đột nhiên bùng lên trong ngực hắn.
Phía dưới càng căng trướng hơn, dương vật vẫn cương cứng ở đó, cũng may y phục mùa đông dày đặc, che đi sự xấu hổ này.
Mộ Dung Triệt nhanh chóng đi vào Chính Hoà Điện, Gia Cát Huyền và Thái Minh đang đứng đợi.
Thái Minh nhìn thấy tư thế đi lại kỳ lạ của Mộ Dung Triệt, lập tức lo lắng hỏi: “Trong cung có sát thủ,, Vương gia bị thương ở chân sao?"
"Phụt..."
Gia Cát Huyền cười không mấy thiện cảm, giơ chiếc quạt lông vũ lên che đi khuôn mặt tươi cười của mình, hai con mắt nhỏ hèn mọn ngắm vào hạ thân của Mộ Dung Triệt.
Thái Minh ơi Thái Minh, một người trẻ như ngươi, sao lại thành thật như vậy?
Khóe miệng Mộ Dung Triệt giật giật, sắc mặt đen tối ngồi trên ngai vàng uống mấy cốc nước lạnh mới nguôi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro