Xấu Hổ Sao?
2024-11-02 10:05:59
Ngày hôm sau, khi Mộ Dung Triệt đến thăm Thanh Ly, giữa Thiên điện đã náo loạn một trận.
Toàn thân Thanh Ly có rúm, rúc sâu vào giường, bị một đám cung nữ bất lực vây quanh.
"Xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Triệt không vui nói.
"Hồi bẩm Vương gia, nương nương không chịu bôi thuốc." Tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ trả lời.
Việc bôi thuốc cho Thanh Ly mấy ngày nay đều do tiểu cung nữ này phụ trách, trước đó Thanh Ly vẫn luôn hôn mê, nên thoa thuốc cho nàng cũng rất thuận lợi, hôm nay Thanh Ly tỉnh lại, nghe tới việc phải cởi quần lót ra, dùng cây gậy ngọc kỳ quái kia bôi thuốc, nhất định không đồng ý.
"Để thuốc lại, những người khác đi xuống đi."
"Vâng."
Cung nhân lần lượt rút lui, trong chốc lát, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai người.
"Không chịu bôi thuốc, xấu hổ sao?" Hiếm khi Mộ Dung Triệt có được tâm trạng tốt như vậy, hắn cười nhẹ hỏi.
Thanh Ly vẫn co ro thành một nhúm, càng cảnh giác lùi vào sâu trong góc giường.
Bởi vì nàng nhìn thấy Mộ Dung Triệt mở hộp đựng thuốc mỡ, nhúng một ít thuốc mỡ màu xanh nhạt lên thanh ngọc kỳ lạ kia.
Mộ Dung Triệt liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Lại đây."
Thanh Ly vẫn co ro bất động như cũ.
"Lại đây, đừng để cho ta phải nói lần thứ ba!" Mộ Dung Triệt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói đã mang theo sự uy hiếp.
Toàn thân Thanh Ly khẽ run lên.
Thái tử ca ca còn trong tay hắn, nàng không thể chống cự hắn, nhưng chẳng lẽ nàng phải khuất phục và chịu đựng mọi sự sỉ nhục ngược đãi mà hắn đã mang đến cho nàng sao?
Mộ Dung Triệt dường như đã hết kiên nhẫn, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía nàng.
Dưới ánh mắt sắc bén như vậy, Thanh Ly di chuyển từng chút một về phía hắn, không biết vì sao lại sợ hãi, thân thể nhịn không được khẽ run.
Mộ Dung Triệt nhìn thấy mắt nàng rưng rưng, vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng không khỏi có chút mềm lòng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái việc nàng liên tục chống cự hắn, vì thế lạnh lùng nói: “Tự cởi quần lót, ngoan ngoãn nằm xuống."
Đôi tay Thanh Ly run rẩy, chậm rãi cởi chiếc quần hồng của mình, nằm trên giường như một con rối.
Một đôi mắt hạnh to tròn ngấn nước, trông vô cùng đáng thương.
Mộ Dung Triệt dù có cứng rắn đến đâu, lúc này cũng không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, bộ dáng khốn khổ bất lực của nàng thật sự rất đáng yêu.
Hắn khẽ thầm rủa một tiếng, dụ dỗ nàng một cách cứng ngắc: "Đừng sợ, sẽ không làm đau ngươi."
Nước mắt của Thanh Ly lại càng nhiều.
Mộ Dung Triệt dang rộng đôi chân trắng như tuyết của nàng, cẩn thận mở hai cánh hoa che lối vào ra, dùng động tác rất nhẹ nhàng chậm rãi đẩy ngọc thạch tẩm thuốc mỡ vào.
Toàn thân Thanh Ly có rúm, rúc sâu vào giường, bị một đám cung nữ bất lực vây quanh.
"Xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Triệt không vui nói.
"Hồi bẩm Vương gia, nương nương không chịu bôi thuốc." Tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ trả lời.
Việc bôi thuốc cho Thanh Ly mấy ngày nay đều do tiểu cung nữ này phụ trách, trước đó Thanh Ly vẫn luôn hôn mê, nên thoa thuốc cho nàng cũng rất thuận lợi, hôm nay Thanh Ly tỉnh lại, nghe tới việc phải cởi quần lót ra, dùng cây gậy ngọc kỳ quái kia bôi thuốc, nhất định không đồng ý.
"Để thuốc lại, những người khác đi xuống đi."
"Vâng."
Cung nhân lần lượt rút lui, trong chốc lát, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại hai người.
"Không chịu bôi thuốc, xấu hổ sao?" Hiếm khi Mộ Dung Triệt có được tâm trạng tốt như vậy, hắn cười nhẹ hỏi.
Thanh Ly vẫn co ro thành một nhúm, càng cảnh giác lùi vào sâu trong góc giường.
Bởi vì nàng nhìn thấy Mộ Dung Triệt mở hộp đựng thuốc mỡ, nhúng một ít thuốc mỡ màu xanh nhạt lên thanh ngọc kỳ lạ kia.
Mộ Dung Triệt liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Lại đây."
Thanh Ly vẫn co ro bất động như cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lại đây, đừng để cho ta phải nói lần thứ ba!" Mộ Dung Triệt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói đã mang theo sự uy hiếp.
Toàn thân Thanh Ly khẽ run lên.
Thái tử ca ca còn trong tay hắn, nàng không thể chống cự hắn, nhưng chẳng lẽ nàng phải khuất phục và chịu đựng mọi sự sỉ nhục ngược đãi mà hắn đã mang đến cho nàng sao?
Mộ Dung Triệt dường như đã hết kiên nhẫn, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía nàng.
Dưới ánh mắt sắc bén như vậy, Thanh Ly di chuyển từng chút một về phía hắn, không biết vì sao lại sợ hãi, thân thể nhịn không được khẽ run.
Mộ Dung Triệt nhìn thấy mắt nàng rưng rưng, vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng không khỏi có chút mềm lòng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái việc nàng liên tục chống cự hắn, vì thế lạnh lùng nói: “Tự cởi quần lót, ngoan ngoãn nằm xuống."
Đôi tay Thanh Ly run rẩy, chậm rãi cởi chiếc quần hồng của mình, nằm trên giường như một con rối.
Một đôi mắt hạnh to tròn ngấn nước, trông vô cùng đáng thương.
Mộ Dung Triệt dù có cứng rắn đến đâu, lúc này cũng không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, bộ dáng khốn khổ bất lực của nàng thật sự rất đáng yêu.
Hắn khẽ thầm rủa một tiếng, dụ dỗ nàng một cách cứng ngắc: "Đừng sợ, sẽ không làm đau ngươi."
Nước mắt của Thanh Ly lại càng nhiều.
Mộ Dung Triệt dang rộng đôi chân trắng như tuyết của nàng, cẩn thận mở hai cánh hoa che lối vào ra, dùng động tác rất nhẹ nhàng chậm rãi đẩy ngọc thạch tẩm thuốc mỡ vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro