Van Cầu Ngươi,...
2024-11-02 10:05:59
"Cảm giác như thế nào?" Mộ Dung Triệt cười nhẹ hỏi.
Thanh Ly bất động nằm trên giường.
Kỳ thực, thanh ngọc trước đó đã được ngâm trong nước ấm, nhiệt độ thích hợp, kích thước cũng không quá thô, vì vậy thân hình nhỏ nhắn của Thanh Ly vẫn có thể chịu đựng được.
Bên trên ngọc thế đã được thấm cao dược, cảm giác lành lạnh, giảm bớt sự đau đớn, cảm giác thật thoải mái.
Chỉ có điều, bỗng nhiên có một cây dị vật cắm vào trong thân thể, sao có thể không sợ?
Thanh Ly khóc ròng nói: "Ngươi bỏ thứ đó ra đi, ta không thích.”
"Ồ? Vậy ngươi thích gì?" Mộ Dung Triệt bỗng nhiên tiến đến trước mặt nàng, nhướng mày, cười xấu xa nói: "Ngươi không thích nó, chẳng lẽ thích ta tiến vào sao?"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Thanh Ly liền trở nên kinh hãi.
Giờ phút này không có người thứ ba ở đây, Mộ Dung Triệt không sợ mất mặt, thấy vẻ mặt như vậy của nàng, tâm trang của hắn ngược lại rất tốt. Hắn nhớ tới đêm đầu tiên đó của nàng, lúc nàng hét lên "Có con rắn lớn chui vào trong cơ thể ta", hắn nhịn không được cười ha hả.
"Lần trước ngươi nói rắn lớn chui vào cơ thể ngươi, lần này ngươi có phải nên nói, con rắn nhỏ đang ở trong ngươi không?" Mộ Dung Triệt không đứng đắn trêu đùa.
Thanh Ly hơi giãy giụa, lập tức cảm thấy bụng dưới tê dại lạ lùng, không khỏi khẽ kêu lên một tiếng, hai má nhuộm một vẻ quyến rũ.
Mộ Dung Triệt thấy thế liền kinh ngạc, hầu kết không tự chủ trên dưới nhấp nhô.
Hắn nắm chặt ngọc thế còn trong cơ thể nàng, nhịn không được khẽ động đậy một chút.
Thanh Ly "ưm" một tiếng, cảm giác tê dại ở bụng dưới ngày càng rõ ràng. Vừa có chút kỳ lạ, tưởng chừng như khó chịu nhưng lại cảm thấy thoải mái đến khó tả.
Nàng có chút sợ hãi, giơ chân định đá Mộ Dung Triệt nhưng lại bị hắn giữ chặt cổ chân.
"Không được nhúc nhích." Giọng hắn khàn khàn như bị chà nhám, nhưng lại êm dịu dễ chịu đến khó tả.
Ngọc thế bị mật ngọt trong nàng chảy ra, trở nên xanh biếc trong suốt, đối lập với nụ hoa phấn nộn kia, thực sự đẹp đẽ kinh người.
"Không muốn... Van cầu ngươi, không cần..."
Thanh Ly bất lực nằm trên giường, hắn không cho phép nàng động, nàng thật sự không dám động. Nhưng loại cảm giác kỳ quái này trong cơ thể khiến nàng không biết phải làm sao, dường như ngay cả tay chân cũng không có nơi nào để đặt, nàng chỉ có thể dùng tay nắm chặt chăn bông dưới người, bất lực khóc cầu xin hắn bỏ qua cho nàng.
Đột nhiên, một ánh sáng trắng lóe lên trong đầu.
Như thể lũ đang chảy xiết, sông ngòi ngàn dặm, Thanh Ly chỉ cảm thấy cơ thể mình đang bồng bềnh, cảm thấy niềm hạnh phúc mà nàng chưa từng trải qua, như thể nàng đã lên thiên đường.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cao trào.
Thanh Ly bất động nằm trên giường.
Kỳ thực, thanh ngọc trước đó đã được ngâm trong nước ấm, nhiệt độ thích hợp, kích thước cũng không quá thô, vì vậy thân hình nhỏ nhắn của Thanh Ly vẫn có thể chịu đựng được.
Bên trên ngọc thế đã được thấm cao dược, cảm giác lành lạnh, giảm bớt sự đau đớn, cảm giác thật thoải mái.
Chỉ có điều, bỗng nhiên có một cây dị vật cắm vào trong thân thể, sao có thể không sợ?
Thanh Ly khóc ròng nói: "Ngươi bỏ thứ đó ra đi, ta không thích.”
"Ồ? Vậy ngươi thích gì?" Mộ Dung Triệt bỗng nhiên tiến đến trước mặt nàng, nhướng mày, cười xấu xa nói: "Ngươi không thích nó, chẳng lẽ thích ta tiến vào sao?"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Thanh Ly liền trở nên kinh hãi.
Giờ phút này không có người thứ ba ở đây, Mộ Dung Triệt không sợ mất mặt, thấy vẻ mặt như vậy của nàng, tâm trang của hắn ngược lại rất tốt. Hắn nhớ tới đêm đầu tiên đó của nàng, lúc nàng hét lên "Có con rắn lớn chui vào trong cơ thể ta", hắn nhịn không được cười ha hả.
"Lần trước ngươi nói rắn lớn chui vào cơ thể ngươi, lần này ngươi có phải nên nói, con rắn nhỏ đang ở trong ngươi không?" Mộ Dung Triệt không đứng đắn trêu đùa.
Thanh Ly hơi giãy giụa, lập tức cảm thấy bụng dưới tê dại lạ lùng, không khỏi khẽ kêu lên một tiếng, hai má nhuộm một vẻ quyến rũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Dung Triệt thấy thế liền kinh ngạc, hầu kết không tự chủ trên dưới nhấp nhô.
Hắn nắm chặt ngọc thế còn trong cơ thể nàng, nhịn không được khẽ động đậy một chút.
Thanh Ly "ưm" một tiếng, cảm giác tê dại ở bụng dưới ngày càng rõ ràng. Vừa có chút kỳ lạ, tưởng chừng như khó chịu nhưng lại cảm thấy thoải mái đến khó tả.
Nàng có chút sợ hãi, giơ chân định đá Mộ Dung Triệt nhưng lại bị hắn giữ chặt cổ chân.
"Không được nhúc nhích." Giọng hắn khàn khàn như bị chà nhám, nhưng lại êm dịu dễ chịu đến khó tả.
Ngọc thế bị mật ngọt trong nàng chảy ra, trở nên xanh biếc trong suốt, đối lập với nụ hoa phấn nộn kia, thực sự đẹp đẽ kinh người.
"Không muốn... Van cầu ngươi, không cần..."
Thanh Ly bất lực nằm trên giường, hắn không cho phép nàng động, nàng thật sự không dám động. Nhưng loại cảm giác kỳ quái này trong cơ thể khiến nàng không biết phải làm sao, dường như ngay cả tay chân cũng không có nơi nào để đặt, nàng chỉ có thể dùng tay nắm chặt chăn bông dưới người, bất lực khóc cầu xin hắn bỏ qua cho nàng.
Đột nhiên, một ánh sáng trắng lóe lên trong đầu.
Như thể lũ đang chảy xiết, sông ngòi ngàn dặm, Thanh Ly chỉ cảm thấy cơ thể mình đang bồng bềnh, cảm thấy niềm hạnh phúc mà nàng chưa từng trải qua, như thể nàng đã lên thiên đường.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cao trào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro