Bé Thỏ Trắng Và...
2024-11-02 10:05:59
Mộ Dung Triệt hai mắt nàng mơ màng, khóe mắt đong đầy mê hoặc, cảm thấy phần dưới cơ thể mình lại căng trướng nặng nề hơn.
Không ngờ khuôn mặt thường ngày trông thuần khiết không tì vết như vậy, lúc động tình lại quyến rũ đến mức ấy, quả thực là một báu vật vô giá.
Hắn rút ngọc thế ném sang một bên, nằm trên người nàng, nhịn không được nâng mặt của nàng rồi hôn xuống.
Đôi môi ngọt ngào như cánh hoa, hàm răng xinh xắn như hạt gạo, chiếc lưỡi mịn màng như đinh hương, làm hắn yêu thích không buông, rất nhanh liền đắm chìm trong nụ hôn say lòng người này.
Thanh Ly vẫn đang đắm chìm trong biển tình, khi lấy lại tỉnh táo, nàng thấy Mộ Dung Triệt đang nhìn nàng với ánh mắt thèm khát muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Khuôn mặt của Thanh Ly đột nhiên đỏ lên.
Nàng nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình, ậm ừ không biết xấu hổ, rên rỉ không kiềm chế được, hét lên vì sung sướng... Bộ dáng vừa rồi của nàng chắc hẳn rất dâm đãng phải không? Nếu không thì tại sao Mộ Dung Triệt lại nhìn nàng như vậy?
Thanh Ly cảm thấy xấu hổ không chốn dung thân, chỉ muốn tìm một nơi để trốn đi.
Nàng đưa tay muốn đẩy Mộ Dung Triệt, lại bị hắn kéo vào lòng, môi hắn hôn lên cổ và ngực nang, đôi bàn tay to lớn không nhịn được mà bắt đầu không an phận xoa nắn cơ thể nàng.
Lại là cảm giác tê dại này...
Thanh Ly sợ hãi, không khỏi giãy giụa: "Thả ta ra, đừng..."
"Đừng sợ, trên ngươi còn đang bị thương, ta sẽ không động tới ngươi..." Mộ Dung Triệt ôm chặt thân thể của nàng, tựa cằm vào nàng vai, thở hổn hển.
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ khiến nàng rùng mình.
Mộ Dung Triệt kịch liệt thở hổn hển, am thầm kêu khổ, vốn tưởng rằng hôn nàng, chạm vào nàng sẽ làm dịu đi ngọn lửa, không ngờ lại càng khiến ngọn lửa càng thêm mãnh liệt.
Kỳ thật bây giờ hắn có thể tìm một cung nữ sạch sẽ để giải tỏa, nhưng không biết vì lý do gì, hắn lại không nỡ rời xa thân thể nhỏ bé quyến rũ của nàng.
Hạ thân căng trướng như muốn nổ tung.
Mộ Dung Triệt vừa ôm nàng, vừa đặt tay lên eo, mò mẫm cởi thắt lưng, thả ra phân thân bốc lửa.
Hắn kéo tay nàng, đặt xuống phần dưới hắn, nói: "Ngoan, sờ nó."
Thanh Ly không hiểu mà làm theo lời hắn, cảm thấy nàng chạm vào một vật gì đó nóng hổi, cứng như sắt.
"Ngoan, nắm chặt nó."
Thanh Ly cũng làm theo.
Khi vật kia của hắn được nàng ôm trong đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, Mộ Dung Triệt há hốc miệng, cảm giác như máu toàn thân sắp nổ tung, phía dưới liên tục gào thét: "muốn muốn muốn!"
"Đây là cái gì?" Thanh Ly chớp chớp đôi mắt ngây thơ, tò mò nhìn hắn.
Thứ này thực sự kỳ lạ. Nó có kích thước bằng cánh tay của một đứa trẻ, nhưng nàng lại không thể cầm nó bằng một tay, lại còn vừa cứng vừa nóng, nó là cái quái gì vậy nhỉ?
Mộ Dung Triệt nhìn đôi mắt thuần khiết của nàng, đột nhiên cảm thấy bản thân tội ác tày trời.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, thật sự không nhịn được.
Vì vậy, bé thỏ trắng ngây thơ dưới sự cám dỗ của lão sói xám xấu xa độc ác đã bắt đầu giải tỏa những dục vọng của hắn một cách máy móc.
Cuối cùng, thân thể Mộ Dung Triệt run rẩy, triệt để phóng thích ra ngoài.
Không ngờ khuôn mặt thường ngày trông thuần khiết không tì vết như vậy, lúc động tình lại quyến rũ đến mức ấy, quả thực là một báu vật vô giá.
Hắn rút ngọc thế ném sang một bên, nằm trên người nàng, nhịn không được nâng mặt của nàng rồi hôn xuống.
Đôi môi ngọt ngào như cánh hoa, hàm răng xinh xắn như hạt gạo, chiếc lưỡi mịn màng như đinh hương, làm hắn yêu thích không buông, rất nhanh liền đắm chìm trong nụ hôn say lòng người này.
Thanh Ly vẫn đang đắm chìm trong biển tình, khi lấy lại tỉnh táo, nàng thấy Mộ Dung Triệt đang nhìn nàng với ánh mắt thèm khát muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Khuôn mặt của Thanh Ly đột nhiên đỏ lên.
Nàng nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình, ậm ừ không biết xấu hổ, rên rỉ không kiềm chế được, hét lên vì sung sướng... Bộ dáng vừa rồi của nàng chắc hẳn rất dâm đãng phải không? Nếu không thì tại sao Mộ Dung Triệt lại nhìn nàng như vậy?
Thanh Ly cảm thấy xấu hổ không chốn dung thân, chỉ muốn tìm một nơi để trốn đi.
Nàng đưa tay muốn đẩy Mộ Dung Triệt, lại bị hắn kéo vào lòng, môi hắn hôn lên cổ và ngực nang, đôi bàn tay to lớn không nhịn được mà bắt đầu không an phận xoa nắn cơ thể nàng.
Lại là cảm giác tê dại này...
Thanh Ly sợ hãi, không khỏi giãy giụa: "Thả ta ra, đừng..."
"Đừng sợ, trên ngươi còn đang bị thương, ta sẽ không động tới ngươi..." Mộ Dung Triệt ôm chặt thân thể của nàng, tựa cằm vào nàng vai, thở hổn hển.
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ khiến nàng rùng mình.
Mộ Dung Triệt kịch liệt thở hổn hển, am thầm kêu khổ, vốn tưởng rằng hôn nàng, chạm vào nàng sẽ làm dịu đi ngọn lửa, không ngờ lại càng khiến ngọn lửa càng thêm mãnh liệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ thật bây giờ hắn có thể tìm một cung nữ sạch sẽ để giải tỏa, nhưng không biết vì lý do gì, hắn lại không nỡ rời xa thân thể nhỏ bé quyến rũ của nàng.
Hạ thân căng trướng như muốn nổ tung.
Mộ Dung Triệt vừa ôm nàng, vừa đặt tay lên eo, mò mẫm cởi thắt lưng, thả ra phân thân bốc lửa.
Hắn kéo tay nàng, đặt xuống phần dưới hắn, nói: "Ngoan, sờ nó."
Thanh Ly không hiểu mà làm theo lời hắn, cảm thấy nàng chạm vào một vật gì đó nóng hổi, cứng như sắt.
"Ngoan, nắm chặt nó."
Thanh Ly cũng làm theo.
Khi vật kia của hắn được nàng ôm trong đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, Mộ Dung Triệt há hốc miệng, cảm giác như máu toàn thân sắp nổ tung, phía dưới liên tục gào thét: "muốn muốn muốn!"
"Đây là cái gì?" Thanh Ly chớp chớp đôi mắt ngây thơ, tò mò nhìn hắn.
Thứ này thực sự kỳ lạ. Nó có kích thước bằng cánh tay của một đứa trẻ, nhưng nàng lại không thể cầm nó bằng một tay, lại còn vừa cứng vừa nóng, nó là cái quái gì vậy nhỉ?
Mộ Dung Triệt nhìn đôi mắt thuần khiết của nàng, đột nhiên cảm thấy bản thân tội ác tày trời.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, thật sự không nhịn được.
Vì vậy, bé thỏ trắng ngây thơ dưới sự cám dỗ của lão sói xám xấu xa độc ác đã bắt đầu giải tỏa những dục vọng của hắn một cách máy móc.
Cuối cùng, thân thể Mộ Dung Triệt run rẩy, triệt để phóng thích ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro