Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Chương 22

2024-11-27 23:52:35

Mặt trời lười biếng mới ngó nửa mặt ra khỏi chiếc chăn mây ấm áp, ánh nắng còn chưa kịp đánh thức chậu hoa hồng trước cửa nhà, tiếng cạch cạch mở cửa cùng tiếng bánh xe kéo của vali, Đông Quân nhìn lại ngôi nhà đã gắn bó suốt năm năm, từ những ngày đầu chân ướt chân ráo lên Hàng Đô nhập học. Có chút không nỡ rời xa nơi này,

Đông Quân kéo chiếc vali to cồng kềnh xuống dưới sân khu tập thể, vì còn sớm mọi người chưa thức dậy nên cô cũng không muốn làm phiền, chỉ im lặng rời đi. Tiền nhà đã được thanh toán kèm lời cảm ơn đến chủ nhà.

Bóng dáng nhỏ bé cứ thế kéo chiếc vali trên đường, chuyến xe buýt đầu tiên đưa cô đến ga tàu điện ngầm. Ngồi bên cửa sổ, Đông Quân nuối tiếc nhìn lại thành phố này lần cuối, thi thoảng bắt gặp một vài tấm poster của Âu Dương Thiên, cô nhìn vào màn hình điện thoại, một vài giọt nước nhỏ xuống. Cố gắng mím môi thật chặt đề không phát ra tiếng, Đông Quân gạt nhanh những giọt nước mắt, hít một hơi thật sâu

"Quân Quân, mày đã quyết định đúng, như vậy sẽ tốt cho cả hai. Âu Dương Thiên, xin lỗi rất nhiều."

Âu Dương Thiên giật mình tỉnh dậy, nhìn lên đồng hồ treo tường đã 8 giờ 30, cậu nhanh chóng chạy vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Vừa tắm rửa vừa hát hò, quấn chiếc khăn tắm nguyên nửa dưới, để lộ cơ thể săn chắc quyến rũ, vừa sấy tóc vừa ngắm nghía trong gương chán chê, Âu Dương Thiên với điện thoại trên giường định gửi tin nhắn cho Đông Quân, nụ cừoi trên môi vụt tắt ngay lập tức, khuôn mặt tươi tắn bồng nhiên tái nhợt, cậu vội vã mặc quần áo, tiếng xe hơi thể thao gầm rú trong hầm xe, lao vụt ra đường.

Tiếng chuông điện thoại đổ liên tục nhưng không nhấc máy, Âu Dương Thiên phóng xe thật nhanh đến khu tập thể Thụ Đức, chạy thẳng một mạch căn hộ 103 đập cửa dữ dội

- Quân Quân, mở cửa đi, em biết chị đang ở trong đó mà, có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không ? Quân Quân, mau mở cửa cho em đi, nghe thấy em nói không ? Chị đừng làm như thế mà, cầu xin chị đấy, mở cửa ra đi.

Hàng xóm bên cạnh nghe thấy tiếng ồn lớn liền mở cửa đi ra

- Cậu tìm Đông Quân sao ?

Âu Dương Thiên mắt đã đỏ lên vì khóc, cậu sụt sịt chạy lại cạnh người hàng xóm

Bác gái, bác có thấy chị ấy đâu không ạ ? Chị ấy còn ở đây phải không bác ?Con bé đã dọn đi từ sáng sớm nay rồi.Âu Dương Thiên như sét đánh ngang tai trước những lời người phụ nữ trung niên vừa nói

- Không, không thể nào, chị ấy đi đâu được chứ? Bác gái, bác có biết chị ấy đi đâu không ạ ? Bác làm ơn cho con biết với.

Ngudi phu ni lac daน

- Tôi cũng không biết, con bé không nói gì cả. Mới hôm qua thấy nó vẫn còn rất vui vẻ, tối qua lúc về đi qua nhà tôi còn tươi cười chào hỏi vợ chồng tôi.

Âu Dương Thiên hụt hẫng, cậu bấm điện thoại gọi liên tục. Cuộc gọi đầu còn có tiếng chuông, những cuộc tiếp theo thì hoàn toàn bị thuê bao.

- Nghe máy đi Quân Quân, đừng đối xử với em như thế chứ? Khó khăn lắm mới tìm được chị mà.

Cậu lững thững đi ra xe, trong lòng rối như tơ vò, không thể nghĩ thông được điều gì, chiếc xe cứ thế đi vòng hết con phố này đến con phố khác, cậu hi vọng sẽ nhìn thấy bóng dáng của Quân Quân ở đâu đó quanh đây. Một người một xe lượn lờ đến tối muộn vẫn không thấy cô ấy đâu. Âu Dương Thiên buồn bã về nhà, một lúc sau Hạo Kiệt đến, vừa vào đến cửa đã trách móc

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Này, làm gì mà cả ngày nay không nghe máy của tôi vậy? Biết là lần đầu được yêu đương nhưng cũng đừng vì tình mà bỏ bạn chứ? Giam cầm con nhà người ta đến giờ này mới tha hay sao ? Điện đâu sao không mở lên ? Hay đang làm gì mờ ám hả ?

Âu Dương Thiên không trả lời, Hạo Kiệt thấy phòng tối om liền bật điện thì phát hiện Âu Dương Thiên đang ngồi ngay dưới chân ghế sofa phòng khách

- Ổi mẹ ơi, hết hồn. Làm người không muốn muốn làm ma à? Sao lại ngồi đừ ra đấy ?

Hạo Kiệt tiến đến gần thấy vỏ bia nằm rải rác xung quanh, đếm nhẩm trong miệng, Hạo Kiệt đá Âu Dương Thiên một cái vào chân

- Gì đây ? Muốn ngày mai không đi quay hay sao mà giờ này còn ngồi đây uống nhiều thế này, đừng để tôi mách

"vợ tương lai" của cậu. Mà có chuyện gì vui à ? Tỏ tình thành công rồi nên uống bia chúc mừng hả? Tệ thật, vậy mà không thấy ới bạn một tiếng.

Thấy Âu Dương Thiên vẫn ngồi im bất động, Hạo Kiệt bực mình

Ở hay, mồm miệng cất đi đâu rồi ? Sao hỏi quá trời mà không trả lời một câu là sao ?Cậu nói nhiều thật đấy, đau hết cả đầu.Âu Dương Thiên cằn nhằn, dốc nốt lon bia trong tay vào miệng. Hạo Kiệt giằng lấy để xuống đất, ngồi xuống trước mặt Âu Dương Thiên

- Nói mà có thèm trả lời đâu, rốt cuộc sảy ra chuyện gì ? Sao lại ra nông nỗi này ? Hôm qua còn vui vẻ lắm mà ?

Đông Quân đâu ? Hôm nay có gặp cô ấy không ?

Âu Dương Thiên mở điện thoại, đưa cho Hạo Kiệt xem

- Nói thì nói luôn đi lại còn, đưa gì đây ?

Hạo Kiệt nhăn mặt đọc tin nhắn trong điện thoại

"Âu Dương Thiên, xin lỗi vì đã thất hứa với cậu. Hai chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau, tôi không đủ tự tin để ở bên cạnh một người hoàn hảo như cậu. Sau hôm nay tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa, hãy sống một cuộc sống thật tốt, đừng vì chuyện trong quá khứ mà áy náy với tôi nữa, trong hoàn cảnh đó dù là cậu hay là ai tôi đều sẽ làm như vậy, đó là việc nên làm. Nếu cậu vẫn muốn trả ơn tôi thì cậu đã trả được rồi đấy, thời gian qua cậu đã làm rất nhiều điều cho tôi, như vậy là quá đủ rồi. Nhờ có cậu mà tôi cảm thấy cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cho nên mong cậu hãy quên những chuyện trong quá khứ đi, quên cả tôi nữa, hãy hướng tới tương lai, chắc chắn ông trời sẽ cho cả hai chúng ta được sống một cuộc đời hạnh phúc. Tôi mãi mãi sẽ là fan trung thành của cậu. Cảm ơn cậu vì tất cả, nhưng đã đến lúc tôi phải đi khỏi nơi đây rồi, tạm biệt và không hẹn gặp lại. "

- Tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như thế chứ?

Hạo Kiệt lần đầu nhìn thấy Âu Dương Thiên khóc nên cũng lúng túng không biết phải làm gì

Không có cô ấy ở đây, mọi thứ đều là vô nghĩa, sự nghiệp, tiền bạc, danh tiếng đâu có đổi được hạnh phúc cho tôi ? Tôi đã tìm cô ấy rất lâu, rất lâu, khó khắn như nào cậu biết mà phải không ?Rồi, rồi, biết.Hạo Kiệt vỗ vai ông bạn an ủi

- Cậu có biết cô ấy đi đâu không ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Âu Dương Thiên lắc đầu, với lon bia đang uống dở

Nếu biết tôi đã không ngồi đây.Thôi đủ rồi đừng uống nữa, trước giờ cậu đâu có uống được nhiều, chuẩn bị lại nôn thốc nôn tháo cho mà xemVừa nói khỏi mồm, Âu Dương Thiên khóc đến mức ho khụ khụ rồi cứ thế tuôn ra, lên cả người Hạo Kiệt

Ôi giời đất quỷ thần ơi, lí do tôi làm bạn với tên này là gì vậy chứ? Eo, kinh chết đi mất, bẩn hết quần áo tôi rồi.Tôi nhớ Quân Quân, Hạo Kiệt, mau đi tìm Quân Quân về cho tôi, huhu....Đấy, biết ngay mà, xỉn cái là lên cơn dở chứng liền.Hạo Kiệt kéo Âu Dương Thiên ngồi ra một góc, còn mình thì bắt tay vào dọn dẹp bãi chiến trường, nhét hai miếng giấy vào mũi vừa dọn vừa làu bàu

Đường đường là thiếu gia của tập đoàn đá quý, lại phải đến đây dọn cái thứ ghê tởm này cho một con sâu rượu, tôi nói cậu biết, chiếc cơ IMC của tôi không được quên đâu đấy.Quân Quân...Âu Dương Thiên lại định bò vào chỗ cũ, Hạo Kiệt lấy chân cản lại, hai tay cố gắng dọn thật nhanh

- Hai người yêu nhau rồi tôi được cái gì cơ chứ? Khổ hết đường nói. Ngồi im đó cho tôi.

Tắm rửa sạch sẽ, Hạo Kiệt vác Âu Dương Thiên đã ngủ say lên giường, còn mình ngồi bên cạnh canh chừng.

Ga cuối của chuyến tàu điện đã đến nơi, mất thêm hai giờ đi xe, Đông Quân cũng về đến quê nhà. Cô nhanh chóng tìm thuê được một căn phòng nhỏ trong hẻm. Dọn dẹp sắp xếp lại đồ đạc một chút, Đông Quân mở nguồn điện thoại lên, gần một trăm cuộc gọi nhỡ từ Âu Dương Thiên, tin nhắn trên wechat thông báo liên tục, Đông Quân do dự muốn ấn vào tin nhắn nhưng lại không đủ can đảm đối diện. Cô sợ đọc rồi sẽ lại động lòng, đã quyết định thì phải kiên quyết tới cùng. Cô ấn xoá hai ứng dụng mạng xã hội, mở cửa bước ra ngoài. Lâu lắm rồi mới quay trở lại nơi này, Đông Quân khoác theo túi xách ra ngoài đi dạo.

Những ngày sau đó Âu Dương Thiên không thể tập trung được vào bất cứ công việc gì. Thấy tình hình không ổn, quản lí Giang quyết định xếp lịch trình lùi lại vài ngày để cậu có thể ổn định lại tinh thần. Âu Dương Thiên lúc nào cũng cầm khư khư điện thoại bấm gọi điện rồi lại điên cuồng gửi tin nhắn, Hạo Kiệt sợ cậu làm điều gì dại dột nên phải qua ở cùng vài hôm. Nửa đêm đang ngủ, Hạo Kiệt giật bắn mình vì hét cùng tiếng đổ vỡ phát ra dưới phòng khách. Cậu vội vàng bật dậy chạy xuống nhà

- Có chuyện gì vậy Dương Thiên ?

Âu Dương Thiên với bàn tay loang lổ máu vì đấm vào tấm mặt bàn bằng kính.

- Cậu điên thật rồi !

Hạo Kiệt quát lên, chạy đi tìm hộp sơ cứu để xử lí vết thương. Vừa lau máu vừa mắng

Chẳng có tên điên nào lại luôn tự làm đau bản thân như vậy cả, cậu như này Đông Quân biết được sẽ cảm thấy thế nào đây? Không liên lạc được với cô ấy, chúng ta có thể tìm cách khác, nếu cứ tiếp tục như này, e rằng khi tìm thấy cô ấy rồi, cậu chỉ còn là cái xác khô thôi. Nhìn mình trong gương đi, mới có vài ngày thôi mà có giống như một ông già không ?Tôi phải làm sao thì cô ấy mới quay lại ?Nước mắt chảy xuống đầu mũi, rơi từng giọt xuống tấm kính vỡ còn dính máu, Âu Dương Thiên bất lực đến tột cùng.

- Sao chúng ta không đến Đại Kháng một chuyến ?

Lời đề nghị của Hạo Kiệt giúp Âu Dương Thiên như vớ được ngôi sao hi vọng, cậu vội vàng đứng dậy, lao ra ngoài

Cậu đi đâu đấy ?Tại sao phải chờ đến ngày mai mà không phải là ngay bây giờ ?Hạo Kiệt không kịp giữ chân cậu ấy lại, chỉ đành vơ vội chiếc áo khoác trên ghế đuổi theo

- Tôi tổn thọ quá đi mất thôi. Chờ tôi với, cậu uống rượu rồi sao lái xe được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Số ký tự: 0