Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Chương 27

2024-11-27 23:52:35

Âu Dương Thiên xuống nhà trước chờ Đông Quân thay đồ, ngó thấy đĩa trứng đã bốc hơi không dấu vết, Âu Dương Thiên biết ngay ai đã làm, anh lấy điện thoại định gọi Hạo Kiệt thì thấy tin nhắn của cậu ấy

" Âu thiếu gia, trứng này chín 80% rồi tính ra là chưa đạt tiêu chuẩn đâu đấy, cần phải học thêm. Không làm phiền đôi vợ chồng trẻ nữa, tôi về nhà chuẩn bị đi tìm thần tiên tỷ tỷ để hẹn hò đây. Cây cơ IMC đừng có quên đấy."

"Đừng có mơ, cậu đã ăn miếng trứng chứa đựng tất cả công sức, tình cảm và sự chân thành của tôi dành cho

Quân Quân, những thứ đó là vô giá, tôi sẽ trừ nợ vào cây cơ đó. Thế nhé !"

Âu Dương Thiên bực mình đi làm lại đĩa trứng khác. Đông Quân từ trên cầu thang ngó xuống, cô bước xuống rón rén tiến lại không để anh phát hiện, luồn hai tay từ phía sau ôm lấy eo anh, ngó ra phía trước

Bạn trai của em đang làm gì đó ?Làm trứng ốp la cho bạn gái của anh.Âu Dương Thiên cúi xuống hôn Đông Quân một cái

- Em ra bàn ngồi đi, đứng đây dầu bắn vào người đấy.

Đông Quân đứng sang bên cạnh, dang hai tay ra khoe chiếc áo to đùng của Âu Dương Thiên mà cô đang mặc

- Không sao đâu, áo của anh to khổng lồ như này, nó sẽ như một chiếc áo giáp bảo vệ em... Hắt.t.t Xì.ì.)

Âu Dương Thiên vội lấy khăn giấy đưa cho cô

- Hay là ăn sáng xong anh đưa em đến bệnh viện một chuyến.

Anh kéo cô ngồi xuống ghế bên cạnh, đặt bữa sáng đến trước mặt

Không cần đâu, đâu có nghiêm trọng đến vậy. Người cần đi bệnh viện là anh mới đúng, anh đã sốt rất cao vào tối qua đấy.Anh không sao, bây giờ anh thấy khoẻ lắm, khoẻ hơn những ngày bình thường rất nhiều, bởi vì có liều thuốc tinh thần chữa được bách bệnh đang ở trước mặt anh.Âu Dương Thiên lại muốn hôn thêm cái nữa, Đông Quân liền đẩy ra, tiếp tục hắt xì

Không được, anh phải tránh xa em ra, nếu không anh sẽ lại bị lây mất.Vậy thì em phải ăn nhanh lên rồi uống thuốc cho mau khỏi, anh không tránh xa được đâu, dù chỉ là một giây.Đông Quân bật cười, vui vẻ ngồi ăn bữa sáng tình yêu do chính bạn trai cô làm, thấy Âu Dương Thiên vừa bấm điện thoại vừa cười tủm tỉm, cô tò mò ngó vào

Anh có chuyện gì mà vui vậy ?Anh đang lựa xem ảnh nào đẹp để đăng lên weibo, bạn gái anh xinh như này anh phải khoe ngay mới được.Đông Quân nghẹn đứng cổ khi nghe thấy vậy, cô nuốt vội miếng bánh mì, giữ tay Âu Dương Thiên lại

Không được, anh không được công khai mối quan hệ của chúng ta.Sao lại không được ? Anh muốn cả thế giới này biết em là bạn gái của anh.Anh là một ngôi sao nổi tiếng, nếu bây giờ công khai sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh rất nhiều, chưa kể sẽ có những luồng ý kiến trái chiều từ fan hâm mộ của anh. Bộ phim anh đang quay đang nhận được sự ủng hộ đông đảo của mọi người, họ còn muốn ghép đôi anh và nữ diễn viên chính. Bây giờ nếu để họ biết anh có bạn gái chỉ là một người bình thường lại còn đang thất nghiệp thì thật sự không ổn chút nào.Âu Dương Thiên có chút không vui

- Anh đâu có quan tâm đến mọi người xung quanh nói gì, anh chỉ muốn em không bị thiệt thòi khi ở bên cạnh anh. Nếu anh công khai có bạn gái cũng sẽ không bị gán ghép với những diễn viên nữ nữa. Anh không muốn em buồn.

Đông Quân nắm lấy tay Âu Dương Thiên trấn an tinh thần

- Em không sao, em chưa từng cảm thấy thiệt thòi khi ở bên cạnh anh, ngay cả lúc chúng ta chưa phải là người yêu anh cũng đã đối xử với em vô cùng đặc biệt rồi. Dương Thiên, em chỉ muốn chúng ta yêu nhau một cách bình yên, không ồn ào, không gây sự chú ý của bất kì ai cả. Trước mặt có sự nghiệp, sau lưng anh có em, như vậy là em mãn nguyện lắm rồi.

Âu Dương Thiên tuy vẫn muốn công khai mối quan hệ của hai người nhưng Đông Quân không đồng ý nên anh cũng đành phải nghe theo

- Thôi được rồi, tất cả đều nghe theo em hết, không công khai nhưng chắc chắn cũng không giấu diếm, nếu không may bị phát hiện, anh cũng sẽ không phủ nhận đâu đấy. Em không cần phải hiểu chuyện khi ở bên cạnh anh, anh yêu em, yêu cả tính cách của em, em có muốn làm loạn cỡ nào anh đều đồng ý hết, miễn sao em cảm thấy vui vẻ là được.

Đông Quân đút cho anh một miếng bánh kẹp trứng, cười tinh ngịch

- Được được, em sẽ làm loạn cho anh phát điên thì thôi.

Ăn sáng xong Âu Dương Thiên lấy thuốc đưa cho cô còn mình tranh phần rửa bát. Anh định sẽ đưa cô đi trung tâm thương mại mua sắm quần áo và đồ dùng cá nhân vì đồ của cô đã để lại hết ở Đại Kháng. Khi hai người ra xe chuẩn bị đi, Âu Dương Thiên lại nhận được điện thoại, là chị Giang quản lí gọi

"Dương Thiên, em cảm thấy ổn hơn chưa ? Đoàn làm phim lại có chút lịch thay đổi, bắt buộc phải quay vào hôm nay vì địa điểm quay ngày mai sẽ di chuyển đến chỗ khác xa hơn."

Âu Dương Thiên quay sang nhìn Đông Quân do dự, chị quản lí không thấy anh trả lời lại gọi

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Dương Thiên, em có ở đó không ?"

- Em đây, vậy tầm bao lâu nữa phải có mặt ạ ?

"Ba mươi phút nữa phải đến để makeup và chuẩn bị phục trang. Set quay ngày hôm nay có thể kéo dài đến khuya đấy. Em tranh thủ chuẩn bị đi, chị và tài xế sẽ qua đón em."

Được ạ.Quân Quân, anh phải đến phim trường, có lịch làm việc đột xuất. Không đưa em đi mua sắm được rồi.Lịch đột xuất sao ? May quá chúng ta chưa đi. Anh mau lên nhà chuẩn bị đi nếu không sẽ muộn mất.Cô kéo anh ra khỏi xe, cùng đi lên nhà.

- Trước tiên anh phải tắm rửa, cạo râu đi đã, quần áo anh để trong tủ này phải không ? Để em lấy ra trước nhé.

Nhanh lên nào, không kịp bây giờ.

Đông Quân tất bật chuẩn bị đồ, Âu Dương Thiên sau khi tắm xong, anh ngồi yên cho cô sấy tóc

- Quân Quân, nhìn em ra dáng một người vợ đảm đang lắm rồi đấy.

Đông Quân mỉm cười nhìn vào gương

Đông Quân thấy anh chuẩn bị thay đồ liền định đi ra ngoài

- Em ra ngoài đợi anh trước nhé, ở đây...không tiện lắm.

Âu Dương Thiên giữ tay cô lại

- Có gì mà không tiện chứ, nếu em ngại cứ quay mặt lại là được, không cần phải ra ngoài.

Đông Quân lấy hai tay che mắt, quay lưng lại với anh , tiếng quần áo sột soạt làm cô hồi hộp lắng nghe

Anh...xong chưa ? Em mở mắt ra nhé ?Quân Quân, quay lại đây.Đông Quân nghe thấy Âu Dương Thiên gọi, cô nghĩ anh đã mặc quần áo xong nên liền quay người lại, đập thẳng vào mắt là thân hình săn chắc quyến rũ, những cơ bụng lấp ló sau chiếc áo sơ mi đen chưa cài một cái cúc nào.

Cô có chút ngại ngùng, quay sang chô khác

Sao...sao anh không cài cúc vào ? Ăn mặc kiểu gì kì vậy ?Anh muốn em cài cúc áo cho anh.

Âu Dương Thiên kéo cô lại sát người mình, Đông Quân mất đà còn chống hai tay lên người anh. Đúng là chạm bằng tay vẫn khác hơn so với bằng chân, Đông Quân mê mẩn sờ vào xương quai xanh của anh, mùi thơm từ sữa tắm nước hoa khiến cơ thể Âu Dương Thiên có sức hút mãnh liệt.

Đông Quân lần lượt cài từng cúc một cho đến cái cuối cùng

- Được rồi, anh thử soi gương lại xem đã được...

Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Thiên, chưa kịp nói hết câu cô đã bị anh hôn ngấu nghiến, cô đẩy anh

ra

Em đã nói là phải tránh xa em kẻo bị lây cảm mà.Anh đang nạp năng lượng để chuẩn bị đi làm đấy chứ.Âu Dương Thiên ghé sát Đông Quân nói rồi lại vội vàng ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô. Âu Dương Thiên lần nào cũng tham lam không muốn dừng một giây, làm Đông Quân không kịp thở. Sợ anh bị muộn giờ cô lại đẩy

anh ra lan nนa

Thôi nào, em thấy đủ năng lượng rồi đấy, anh mau đi đi, đừng để mọi người phải đợi.Em tiễn anh đến đây thôi nhé, em sợ ra cổng nhỡ có người nhìn thấy. Trời lạnh lắm, anh khoác thêm áo vào.Âu Dương Thiên cầm lấy áo khoác, ôm trầm lấy Đông Quân nũng nịu

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chẳng muốn đi làm một chút nào cả, chỉ muốn ở nhà với em thôi.

Đông Quân bật cười vòng tay ôm chặt lấy anh, vỗ vỗ an ủi

Thôi nào, một người thất nghiệp là đủ lắm rồi, chẳng phải anh nói đi kiếm tiền để về cho em tiêu sao? Không đi thì lấy đâu ra tiền ?Anh đi diễn là vì niềm đam mê thôi chứ tài sản của anh hiện tại đủ để nuôi em cả đời, nuôi được cả đàn con của chúng ta đến lúc chúng già luôn.Xem ra số em cũng đỏ quá nhỉ? Vô tình lại nhặt được một phú nhị đại thế này. Nhưng mà phú nhị đại vẫn phải đi làm thôi, nhanh lên nào.Đông Quân rời khỏi vòng tay Âu Dương Thiên, hướng mắt ra phía cửa dục anh mau đi kẻo trễ giờ. Điện thoại Âu Dương Thiên rung lên, là quản lí Giang gọi. Phải cố nán lại thơm má bạn gái thêm một cái rồi mới chịu đi

- Em nghe đây, chờ em chút em đang ra cổng rồi.

Âu Dương Thiên vừa nghe điện thoại, quay lại vẫy tay chào Đông Quân.

….

Con dâu, con gọi cho tiểu Thiên xem thằng bé dạo này thế nào ? Hơn tuần này chẳng thấy nó về nhà.Dạ, dạo này Thiên Thiên đang có dự án phim mới nên chắc thằng bé hơi bận. Để con gọi xem sao.Cố phu nhân cầm điện thoại gọi điện cho Âu Dương Thiên

" Con nghe đây mẹ."

- Thiên Thiên à con, hôm nay con có bận gì không ?

" Con đang ở phim trường, có chuyện gì vậy ạ ?"

- A... cũng không có gì, chỉ là bà nội không thấy con về nhà chơi nên bà sốt ruột bảo mẹ gọi cho con hỏi xem dạo này con có khoẻ không.

"Con khoẻ lắm, mẹ với bà không phải lo cho con đâu, chắc cũng phải lâu lâu nữa con mới về thăm bà được. Bà có ở đó không mẹ? Mẹ đưa máy cho bà giúp con được không ?"

Cố phu nhân đưa điện thoại cho mẹ chồng

Mẹ ơi, Thiên Thiên nói muốn gặp mẹ.Tiểu Thiên, bà nội đây con."Bà nội, bà khoẻ không ạ ?"

- Bà khoẻ, sao dạo này không thấy về thăm bà ? Công việc bận rộn lắm hả con ?

" Dạ con đang có dự án phim mới với lịch trình làm việc cũng nhiều nên con chưa về thăm bà được. Bà đừng buồn con nhé. Con có tin vui muốn báo cho bà đây."

Bà nội vui mừng, quay sang nhìn con dâu cười, Cố phu nhân vẫn không biết chuyện gì

- Có phải chuyện đó không ?

"Dạ, bà cứ yên tâm ăn uống nghỉ ngơi nha, một tuần nữa con dẫn cháu dâu về ra mắt bà nhé."

- Được, được, thằng nhóc này giỏi lắm. Nhớ là phải dẫn về cho bà đấy nhé.

"Dạ, thôi con phải làm việc rồi, con tắt máy nha bà."

Cố phu nhân nhận lại điện thoại, bà có vẻ tò mò về cuộc điện thoại vừa rồi

Mẹ à, thăng bé nói gì với mẹ mà mẹ có vẻ mừng thế ạ ?Thằng bé nói chuẩn bị dẫn bạn gái về ra mắt gia đình mình.

Bạn.bạn gái ạ ? Thiên Thiên có bạn gái rồi ạ ?Cố phu nhân hết sức kinh ngạc

- Bà nói gì cơ ? Âu Dương Thiên có bạn gái rồi sao ?

Mạn Nhi không biết đã đứng phía sau hai người từ lúc nào, đùng đùng chạy đến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Số ký tự: 0