Chương 28
2024-11-27 23:52:35
- Cô Cố, chuyện này là sao chứ ? Rõ ràng cô nói anh ấy chưa có bạn gái cơ mà.
Mạn Nhi sấn sổ đến trước mặt Cố phu nhân, ngại trước mặt mẹ chồng, Cố phu nhân cười gượng, kéo tay chỗ đi chỗ khác
- Mẹ, mẹ vào phòng nghỉ ngơi trước đi ạ. Con nói chuyện với Mạn Nhi một lát.
Bà nội vẻ mặt không thích Mạn Nhi, mang tiếng là tiểu thư của Tố gia nhưng tính cách không khác gì một bà cô bán tôm bán cá ngoài chợ. Bà gật đầu ra hiệu cho giúp việc đẩy mình về phòng.
- Sao cháu lại đến đây ? Mẹ cháu đâu ? Có chuyện gì cháu cũng phải chào hỏi bà một tiếng đã chứ, cháu cư xử như này bà sẽ không thích đâu đấy.
Cố phu nhân kéo Mạn Nhi ra ngoài phòng khách, vẻ mặt trách móc
- Cháu xin lỗi, tại vừa rồi cháu không được bình tĩnh khi nghe cô và bà nói chuyện. Nhưng chuyện đó là thật ạ ?
Nếu vậy sao cô còn dấu mẹ cháu và cháu, rồi muốn anh ấy lấy cháu chứ ?
- Không phải, cô cũng như cháu, vừa mới biết tức thì. Thiên Thiên không nói gì với cô cả. Bảo sao lần trước về, hai bà cháu cứ thì thầm to nhỏ bí mật trong phòng, cô hỏi nhưng bà không nói.
Vậy cô cũng không biết cô gái đó là ai ?ปทา.Mạn Nhi tức giận, dẫm đôi giày cao gót xuống sàn nhà
Tức chết đi được, bảo sao anh ấy không thèm quan tâm đến mình. Cô yên tâm, cháu sẽ tìm ra được cô gái đó là ai. Chắc chắn là ả mà anh ấy bế lên xe trong tấm ảnh cách đây không lâu.Cháu nói ai bế ai cơ ?Mạn Nhi mở điện thoại, dơ bức ảnh Âu Dương Thiên đang bế một cô gái lên xe ô tô của mình, áo khoác của anh còn đang trùm trên đầu cô ấy. Cố phu nhân tròn mắt, há miệng ngạc nhiên
Ôi trời đất, có cả chuyện này nữa sao ? Sao mình không hay gì nhỉ ?Thôi cháu về nhà đã, cô cho cháu gửi lời xin lỗi đến bà, tiện thể cháu mang qua ít nhân sâm sang biếu bà, cháu vừa đi du lịch ở Hàn Quốc về.À...ừ..cảm ơn cháu.Cháu phải về điều tra xem bạn gái của anh Âu Dương Thiên là ai mới được, thế cô nhé, có tin tức gì cháu sẽ báo cho cô liền. Cháu chào cô.Mạn Nhi mặt lạnh như băng hùng hổ rời khỏi biệt thự. Cố phu nhân ngồi xuống ghế thở dài bất lực
- Hazzz, sao con bé này chẳng thừa hưởng được một chút tính nết của mẹ nó vậy? Với tính cách như này, đến mình cũng chẳng muốn chọn làm con dâu nói gì Thiên Thiên.
- Âu Dương Thiên, tay cậu bị sao thế ?
Hoài Nguyệt thấy Âu Dương Thiên cầm kịch bản bước vào, vội vàng tiến lại gần, cố tình cầm tay của anh để trợ lí của mình có thể chụp lại.
- Không sao, không may bị kính đâm vào thôi. Tôi muốn thảo luận với đạo diễn một chút về kịch bản nhưng không thấy anh ấy đâu, cậu có thấy anh ấy không ?
Âu Dương Thiên rụt tay lại né tránh, Hoài Nguyệt vẫn cố tỏ vẻ thân mật, đứng sát bên cạnh
- Hình như anh ấy đang kiểm tra hậu trường đằng kia, tôi cũng mới đọc qua kịch bản, hình như đã có sự thay đổi một chút thì phải.
Âu Dương Thiên gật đầu, quay ra đi tìm đạo diễn, Hoài Nguyệt liền đi theo, khoác lấy tay anh
- Tôi đi cùng cậu nhé, tôi cũng muốn hỏi xem tại sao anh ấy lại đổi kịch bản.
Vậy cậu đi trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.Âu Dương Thiên gỡ tay Hoài Nguyệt ra, bước thật nhanh để cô không kịp đuổi theo. Hàng loạt bức ảnh hậu trường bị leak ra có những cảnh thân mật đều là do Hoài Nguyệt chủ động tiếp cận gần anh, cố tình muốn tạo hint cho fan hai người hiểu lầm. Âu Dương Thiên nhiều lần né tránh nhưng Hoài Nguyệt vẫn bám dai như đỉa, vấn đề bộ phim chưa được công chiếu, những thước phim hậu trường sẽ như một mồi nhử khiến khán giả tò mò về hai nhân vật chính của bộ phim. Nếu anh tỏ thái độ không ưa bạn diễn, anh sẽ bị cư dân mạng bàn tán, bộ phim mất bao nhiêu công sức của cả ekip và diễn viên cũng đều đổ sông đổ bể. Âu Dương Thiên đồng ý tham gia dự án phim này sẽ đồng nghĩa với việc anh phải có trách nhiệm hoàn thành thật tốt vai diễn của mình và hỗ trợ bạn diên.
"Vợ à, em đang làm gì thế?"
Âu Dương Thiên đứng nép sau gốc cây gần góc quay gửi tin nhắn cho Đông Quân
"Đừng tuỳ tiện gọi như vậy chứ, chúng ta còn chưa kết hôn mà."
" Kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn, anh gọi dần cho em quen là vừa haha."
"Anh lẻo mép thật đấy, em đang dọn dẹp bãi chiến trường anh làm ra đây."
Đông Quân gửi ảnh đống kín vỡ vụn dưới sàn nhà đang được quét gọn lại
"Em đừng động vào, kính sắc lắm đấy, nhỡ đứt tay thì sao? Để anh gọi người đến dọn dẹp."
"Âu Dương Thiên, em đã 26 tuổi rồi, không phải con nít đâu mà anh lo. Dọn một lát là sạch ngay thôi, anh không cần gọi giúp việc đâu, họ chỉ quét một chút mà lấy công tận 100 tệ, trong khi em cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."
" Bạn gái anh đúng chuẩn người phụ nữ của gia đình rồi. Nhưng lần sau em không được làm mấy việc này, nếu không muốn thuê người thì để anh làm, nhớ chưa ? "
" Vâng vâng, nhớ ạ. Anh có mệt không ? "
" Không mệt, nhưng nhớ Quân Quân của anh, hôm nay anh về muộn, em ngủ trước đi đừng đợi anh."
" Vâng, ở nhà chán quá, em ra ngoài một lát nhé, tiện thể mua chút đồ."
"Để anh gọi tài xế."
"Không cần đâu, em muốn đi bộ, em thấy quanh gần đây khá nhiều trung tâm thương mại, không cần đi xe đâu."
" Thôi được rồi, chú ý an toàn nhé, giữ ấm cơ thể đấy, đừng để bị lạnh."
Đông Quân gửi lại một nhãn dán trái tim sau đó tắt điện thoại dọn dẹp.
Tiếng thông báo tin nhắn, Đông Quân bất ngờ khi thấy Âu Dương Thiên gửi hồng bao cho mình. Tổng cộng có ba chiếc, mỗi chiếc hơn một trăm nghìn nhân dân tệ kèm dòng tin nhắn
"Đến giờ quay rồi, hơi vội nên anh chuyển trước một ít này, khi nào hết set quay anh sẽ chuyển thêm cho em nhé, bạn gái của anh đi chơi vui vẻ, yêu em !"
" Đây là một ít của anh ấy hả? Thôi thôi anh không được chuyển nữa đâu đấy, như này em đủ mua cả một cửa tiệm quần áo rồi."
Cô cất điện thoại vào túi, đóng cửa nhà cẩn thận rồi mới ra đường. Đông Quân vào siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân, nhìn ra bên ngoài thấy ở công viên phía trước đang có hoạt động gì đó rất náo nhiệt, cô tò mò chạy ra ngoài xem thử.
Một nhóm tình nguyện viên đang chuẩn bị tổ chức trò chơi cho những đứa trẻ không may mắc bệnh hiểm nghèo ở bệnh viện K thành phố. Đông Quân đứng nhìn bọn trẻ, khoảng mười đứa chỉ tầm năm sáu tuổi đổ lại, đầu đứa nào cũng trọc lóc do hóá chất trị xạ nhưng chúng đều rất đáng yêu, ánh mắt hồn nhiên đến đau lòng, vui vẻ cười đùa mặc kệ số phận.
- Những đứa nhóc đó không chỉ đơn giản là bệnh nhân ung thư đâu.
Một bà cụ ngồi xe lăn ngay cạnh chỗ Đông Quân đứng lên tiếng, cô quay sang nhìn bà
Dạ ?Chúng rất đáng thương, bị cha mẹ bỏ rơi, sống trong cô nhi viện, đứa thì nhặt được dưới cống rác thải còn đỏ hỏn chưa cắt dây rốn, đứa thì bố mẹ nó biết nó mắc bệnh hiểm nghèo, không thể cứu chữa liền đem bỏ lại ở cổng bệnh viện. Ở đây chỉ có vài đứa là tự phát bệnh, còn lại đều do chúng bị bỏ nằm những nơi môi trường bị ô nhiễm nặng nên mới bị nhiễm.Đông Quân nhìn theo tay bà cụ chỉ, một cậu bé chừng hai tuổi đang nô đùa với các anh chị vỗ tay cười tít mắt.
Thằng bé đó bị mẹ bỏ rơi ở cổng bệnh viện mới đây thôi, trong thư mẹ nó viết rằng biết con bị ung thư phổi, cũng rất thương con, nhưng do hoàn cảnh khó khăn, lỡ đi tiếp bước nữa nhưng chồng mới không thương con mình, không cho tiền đi chữa trị nên đành phải để thằng bé lại bệnh viện, mong rằng có ai rủ lòng thương nhận nuôi và chạy chữa, thuốc men cho nó.Không có người mẹ nào thương con mà lại làm như vậy hết. Đứa con chính là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời của một người mẹ. Mang thai ốm nghén suốt chín tháng mười ngày mới được gặp con, đứa trẻ ấy cũng phải khó khăn thế nào mới được thế giới này chào đón. Nếu không còn khả năng cứu con thì mẹ sẽ đi theo con, hai mẹ con sẽ lại hạnh phúc ở thế giới bên kia. Cô ta không thương con mình mà đang thương chính bản thân mình thì đúng hơn.Đông Quân dứt lời nước mắt đã lăn dài rơi thấm vào cổ áo. Bà cụ ngạc nhiên nhìn cô, Đông Quân vội vàng lau khô mặt, nhìn bà mỉm cười
- Chắc bọn trẻ hay ra đây chơi lắm phải không ạ ?
Ừ, thứ tư tuần nào sinh viên các trường đại học cũng xung phong làm tình nguyện viên đến đây tổ chức cho bọn trẻ. Bà thích trẻ con nên đúng ngày này bà hay ra đây để chơi với bọn chúng.Quân Quân ngồi xuống cạnh xe lăn
Nhà bà ở gần đây không ạ ?Cũng không gần lắm, nhưng chỗ bọn trẻ ở thì gần nhà bà.Bà có thể cho con xin tên cô nhi viện đó được không ạ ? Con muốn đến đó thăm bọn trẻ thường xuyên.Được, được, nếu con muốn lát nữa có thể đi cùng bà.Thật ạ ? Con cảm ơn bà nhiều ạ.Bà cụ nhìn cô bé trước mặt cười lên thật đáng yêu
Nhìn con vừa hiền lành lại xinh xắn, tiếc là cháu trai bà có bạn gái rồi.Con cũng có bạn trai rồi bà ạ. Anh ấy thương con lắm, vừa đẹp trai, tài giỏi lại ấm áp. Chắc kiếp trước con phải làm phước nhiều lắm thì kiếp này mới gặp anh ấy đấy ạ.Bà cụ mỉm cười gật đầu khi thấy Đông Quân nói về bạn trai của mình một cách đầy tự hào, giống hệt như lúc cháu trai của bà nói về cô gái mà anh ấy thích. Chỉ qua ánh mắt và lời nói bà cũng biết cả hai đều yêu đối phương của mình như nào. Đúng là tình yêu khi gặp đúng người đều sẽ được thể hiện ra như vậy.
- Bế...bế...
Cả bà cụ và Đông Quân đều ngạc nhiên khi thấy cậu bé hai tuổi đang dang hai tay chạy lại muốn Đông Quân bế.
Đông Quân vui vẻ bế đứa trẻ lên, nựng má thằng bé
Muốn cô bế hả ? Không sợ cô là người lạ sao ?Không sợ, không sợ, cô xinh đẹp.Đông Quân bật cười, thơm thằng bé một cái
- Mới tí tuổi mà đã gớm vậy rồi sao ?
Thằng bé muốn Đông Quân cùng chơi với nó, cô đồng ý ngay, đầu tiên chỉ là cậu bé 2 tuổi đó, lúc sau tất cả trẻ con đều vây quanh cô, đứa nào cũng rất thích được Đông Quân bế, tiếng cười đùa vang không ngớt
- Cô gái này mới gặp lần đầu nhưng thật sự rất có thiện cảm, xinh xắn, đáng yêu lại vô cùng quý trẻ con, bà có nghĩ giống tôi không bà chủ?
Người giúp việc đứng phía sau chiếc xe lăn cúi thấp người hỏi bà cụ ngồi trên xe
- Phải, phải, cô gái đó rất dễ mến. Có thể giả bộ lương thiện nhưng trẻ con chúng có giác quan rất nhạy bén, nếu là người xấu chúng sẽ không bao giờ muốn đến gần như vậy, nhìn mà xem bọn trẻ quý con bé chưa kìa. Mong là bạn gái của tiểu Thiên cũng sẽ là một người có tấm lòng nhân hậu như vậy.
Bà cụ mỉm cười hiền hậu nhìn Đông Quân đang chơi đùa cùng lũ trẻ.
Dáng vẻ tươi tắn đầy sức sống của cô thu hút sự chú ý của những anh chàng sinh viên tình nguyện, họ thi nhau lấy điện thoại chụp lại từng khoảnh khắc của cô bên đám trẻ con, không khỏi suýt xoa
Bạn nữ này xinh thật đấy, không biết đã có bạn trai chưa nhỉ ?Nhìn chắc cũng chỉ chạc tuối bọn mình thôi, hay cậu chạy lại xin wechat của bạn ấy đi.Thôi thôi bây giờ mà làm thế thì không hay, để lát nữa bọn trẻ lên xe ra về đã. Công nhận bạn ấy xinh mà năng động thật đấy, trẻ con còn thích nói gì bọn mình .
Mạn Nhi sấn sổ đến trước mặt Cố phu nhân, ngại trước mặt mẹ chồng, Cố phu nhân cười gượng, kéo tay chỗ đi chỗ khác
- Mẹ, mẹ vào phòng nghỉ ngơi trước đi ạ. Con nói chuyện với Mạn Nhi một lát.
Bà nội vẻ mặt không thích Mạn Nhi, mang tiếng là tiểu thư của Tố gia nhưng tính cách không khác gì một bà cô bán tôm bán cá ngoài chợ. Bà gật đầu ra hiệu cho giúp việc đẩy mình về phòng.
- Sao cháu lại đến đây ? Mẹ cháu đâu ? Có chuyện gì cháu cũng phải chào hỏi bà một tiếng đã chứ, cháu cư xử như này bà sẽ không thích đâu đấy.
Cố phu nhân kéo Mạn Nhi ra ngoài phòng khách, vẻ mặt trách móc
- Cháu xin lỗi, tại vừa rồi cháu không được bình tĩnh khi nghe cô và bà nói chuyện. Nhưng chuyện đó là thật ạ ?
Nếu vậy sao cô còn dấu mẹ cháu và cháu, rồi muốn anh ấy lấy cháu chứ ?
- Không phải, cô cũng như cháu, vừa mới biết tức thì. Thiên Thiên không nói gì với cô cả. Bảo sao lần trước về, hai bà cháu cứ thì thầm to nhỏ bí mật trong phòng, cô hỏi nhưng bà không nói.
Vậy cô cũng không biết cô gái đó là ai ?ปทา.Mạn Nhi tức giận, dẫm đôi giày cao gót xuống sàn nhà
Tức chết đi được, bảo sao anh ấy không thèm quan tâm đến mình. Cô yên tâm, cháu sẽ tìm ra được cô gái đó là ai. Chắc chắn là ả mà anh ấy bế lên xe trong tấm ảnh cách đây không lâu.Cháu nói ai bế ai cơ ?Mạn Nhi mở điện thoại, dơ bức ảnh Âu Dương Thiên đang bế một cô gái lên xe ô tô của mình, áo khoác của anh còn đang trùm trên đầu cô ấy. Cố phu nhân tròn mắt, há miệng ngạc nhiên
Ôi trời đất, có cả chuyện này nữa sao ? Sao mình không hay gì nhỉ ?Thôi cháu về nhà đã, cô cho cháu gửi lời xin lỗi đến bà, tiện thể cháu mang qua ít nhân sâm sang biếu bà, cháu vừa đi du lịch ở Hàn Quốc về.À...ừ..cảm ơn cháu.Cháu phải về điều tra xem bạn gái của anh Âu Dương Thiên là ai mới được, thế cô nhé, có tin tức gì cháu sẽ báo cho cô liền. Cháu chào cô.Mạn Nhi mặt lạnh như băng hùng hổ rời khỏi biệt thự. Cố phu nhân ngồi xuống ghế thở dài bất lực
- Hazzz, sao con bé này chẳng thừa hưởng được một chút tính nết của mẹ nó vậy? Với tính cách như này, đến mình cũng chẳng muốn chọn làm con dâu nói gì Thiên Thiên.
- Âu Dương Thiên, tay cậu bị sao thế ?
Hoài Nguyệt thấy Âu Dương Thiên cầm kịch bản bước vào, vội vàng tiến lại gần, cố tình cầm tay của anh để trợ lí của mình có thể chụp lại.
- Không sao, không may bị kính đâm vào thôi. Tôi muốn thảo luận với đạo diễn một chút về kịch bản nhưng không thấy anh ấy đâu, cậu có thấy anh ấy không ?
Âu Dương Thiên rụt tay lại né tránh, Hoài Nguyệt vẫn cố tỏ vẻ thân mật, đứng sát bên cạnh
- Hình như anh ấy đang kiểm tra hậu trường đằng kia, tôi cũng mới đọc qua kịch bản, hình như đã có sự thay đổi một chút thì phải.
Âu Dương Thiên gật đầu, quay ra đi tìm đạo diễn, Hoài Nguyệt liền đi theo, khoác lấy tay anh
- Tôi đi cùng cậu nhé, tôi cũng muốn hỏi xem tại sao anh ấy lại đổi kịch bản.
Vậy cậu đi trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.Âu Dương Thiên gỡ tay Hoài Nguyệt ra, bước thật nhanh để cô không kịp đuổi theo. Hàng loạt bức ảnh hậu trường bị leak ra có những cảnh thân mật đều là do Hoài Nguyệt chủ động tiếp cận gần anh, cố tình muốn tạo hint cho fan hai người hiểu lầm. Âu Dương Thiên nhiều lần né tránh nhưng Hoài Nguyệt vẫn bám dai như đỉa, vấn đề bộ phim chưa được công chiếu, những thước phim hậu trường sẽ như một mồi nhử khiến khán giả tò mò về hai nhân vật chính của bộ phim. Nếu anh tỏ thái độ không ưa bạn diễn, anh sẽ bị cư dân mạng bàn tán, bộ phim mất bao nhiêu công sức của cả ekip và diễn viên cũng đều đổ sông đổ bể. Âu Dương Thiên đồng ý tham gia dự án phim này sẽ đồng nghĩa với việc anh phải có trách nhiệm hoàn thành thật tốt vai diễn của mình và hỗ trợ bạn diên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vợ à, em đang làm gì thế?"
Âu Dương Thiên đứng nép sau gốc cây gần góc quay gửi tin nhắn cho Đông Quân
"Đừng tuỳ tiện gọi như vậy chứ, chúng ta còn chưa kết hôn mà."
" Kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn, anh gọi dần cho em quen là vừa haha."
"Anh lẻo mép thật đấy, em đang dọn dẹp bãi chiến trường anh làm ra đây."
Đông Quân gửi ảnh đống kín vỡ vụn dưới sàn nhà đang được quét gọn lại
"Em đừng động vào, kính sắc lắm đấy, nhỡ đứt tay thì sao? Để anh gọi người đến dọn dẹp."
"Âu Dương Thiên, em đã 26 tuổi rồi, không phải con nít đâu mà anh lo. Dọn một lát là sạch ngay thôi, anh không cần gọi giúp việc đâu, họ chỉ quét một chút mà lấy công tận 100 tệ, trong khi em cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."
" Bạn gái anh đúng chuẩn người phụ nữ của gia đình rồi. Nhưng lần sau em không được làm mấy việc này, nếu không muốn thuê người thì để anh làm, nhớ chưa ? "
" Vâng vâng, nhớ ạ. Anh có mệt không ? "
" Không mệt, nhưng nhớ Quân Quân của anh, hôm nay anh về muộn, em ngủ trước đi đừng đợi anh."
" Vâng, ở nhà chán quá, em ra ngoài một lát nhé, tiện thể mua chút đồ."
"Để anh gọi tài xế."
"Không cần đâu, em muốn đi bộ, em thấy quanh gần đây khá nhiều trung tâm thương mại, không cần đi xe đâu."
" Thôi được rồi, chú ý an toàn nhé, giữ ấm cơ thể đấy, đừng để bị lạnh."
Đông Quân gửi lại một nhãn dán trái tim sau đó tắt điện thoại dọn dẹp.
Tiếng thông báo tin nhắn, Đông Quân bất ngờ khi thấy Âu Dương Thiên gửi hồng bao cho mình. Tổng cộng có ba chiếc, mỗi chiếc hơn một trăm nghìn nhân dân tệ kèm dòng tin nhắn
"Đến giờ quay rồi, hơi vội nên anh chuyển trước một ít này, khi nào hết set quay anh sẽ chuyển thêm cho em nhé, bạn gái của anh đi chơi vui vẻ, yêu em !"
" Đây là một ít của anh ấy hả? Thôi thôi anh không được chuyển nữa đâu đấy, như này em đủ mua cả một cửa tiệm quần áo rồi."
Cô cất điện thoại vào túi, đóng cửa nhà cẩn thận rồi mới ra đường. Đông Quân vào siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân, nhìn ra bên ngoài thấy ở công viên phía trước đang có hoạt động gì đó rất náo nhiệt, cô tò mò chạy ra ngoài xem thử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nhóm tình nguyện viên đang chuẩn bị tổ chức trò chơi cho những đứa trẻ không may mắc bệnh hiểm nghèo ở bệnh viện K thành phố. Đông Quân đứng nhìn bọn trẻ, khoảng mười đứa chỉ tầm năm sáu tuổi đổ lại, đầu đứa nào cũng trọc lóc do hóá chất trị xạ nhưng chúng đều rất đáng yêu, ánh mắt hồn nhiên đến đau lòng, vui vẻ cười đùa mặc kệ số phận.
- Những đứa nhóc đó không chỉ đơn giản là bệnh nhân ung thư đâu.
Một bà cụ ngồi xe lăn ngay cạnh chỗ Đông Quân đứng lên tiếng, cô quay sang nhìn bà
Dạ ?Chúng rất đáng thương, bị cha mẹ bỏ rơi, sống trong cô nhi viện, đứa thì nhặt được dưới cống rác thải còn đỏ hỏn chưa cắt dây rốn, đứa thì bố mẹ nó biết nó mắc bệnh hiểm nghèo, không thể cứu chữa liền đem bỏ lại ở cổng bệnh viện. Ở đây chỉ có vài đứa là tự phát bệnh, còn lại đều do chúng bị bỏ nằm những nơi môi trường bị ô nhiễm nặng nên mới bị nhiễm.Đông Quân nhìn theo tay bà cụ chỉ, một cậu bé chừng hai tuổi đang nô đùa với các anh chị vỗ tay cười tít mắt.
Thằng bé đó bị mẹ bỏ rơi ở cổng bệnh viện mới đây thôi, trong thư mẹ nó viết rằng biết con bị ung thư phổi, cũng rất thương con, nhưng do hoàn cảnh khó khăn, lỡ đi tiếp bước nữa nhưng chồng mới không thương con mình, không cho tiền đi chữa trị nên đành phải để thằng bé lại bệnh viện, mong rằng có ai rủ lòng thương nhận nuôi và chạy chữa, thuốc men cho nó.Không có người mẹ nào thương con mà lại làm như vậy hết. Đứa con chính là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời của một người mẹ. Mang thai ốm nghén suốt chín tháng mười ngày mới được gặp con, đứa trẻ ấy cũng phải khó khăn thế nào mới được thế giới này chào đón. Nếu không còn khả năng cứu con thì mẹ sẽ đi theo con, hai mẹ con sẽ lại hạnh phúc ở thế giới bên kia. Cô ta không thương con mình mà đang thương chính bản thân mình thì đúng hơn.Đông Quân dứt lời nước mắt đã lăn dài rơi thấm vào cổ áo. Bà cụ ngạc nhiên nhìn cô, Đông Quân vội vàng lau khô mặt, nhìn bà mỉm cười
- Chắc bọn trẻ hay ra đây chơi lắm phải không ạ ?
Ừ, thứ tư tuần nào sinh viên các trường đại học cũng xung phong làm tình nguyện viên đến đây tổ chức cho bọn trẻ. Bà thích trẻ con nên đúng ngày này bà hay ra đây để chơi với bọn chúng.Quân Quân ngồi xuống cạnh xe lăn
Nhà bà ở gần đây không ạ ?Cũng không gần lắm, nhưng chỗ bọn trẻ ở thì gần nhà bà.Bà có thể cho con xin tên cô nhi viện đó được không ạ ? Con muốn đến đó thăm bọn trẻ thường xuyên.Được, được, nếu con muốn lát nữa có thể đi cùng bà.Thật ạ ? Con cảm ơn bà nhiều ạ.Bà cụ nhìn cô bé trước mặt cười lên thật đáng yêu
Nhìn con vừa hiền lành lại xinh xắn, tiếc là cháu trai bà có bạn gái rồi.Con cũng có bạn trai rồi bà ạ. Anh ấy thương con lắm, vừa đẹp trai, tài giỏi lại ấm áp. Chắc kiếp trước con phải làm phước nhiều lắm thì kiếp này mới gặp anh ấy đấy ạ.Bà cụ mỉm cười gật đầu khi thấy Đông Quân nói về bạn trai của mình một cách đầy tự hào, giống hệt như lúc cháu trai của bà nói về cô gái mà anh ấy thích. Chỉ qua ánh mắt và lời nói bà cũng biết cả hai đều yêu đối phương của mình như nào. Đúng là tình yêu khi gặp đúng người đều sẽ được thể hiện ra như vậy.
- Bế...bế...
Cả bà cụ và Đông Quân đều ngạc nhiên khi thấy cậu bé hai tuổi đang dang hai tay chạy lại muốn Đông Quân bế.
Đông Quân vui vẻ bế đứa trẻ lên, nựng má thằng bé
Muốn cô bế hả ? Không sợ cô là người lạ sao ?Không sợ, không sợ, cô xinh đẹp.Đông Quân bật cười, thơm thằng bé một cái
- Mới tí tuổi mà đã gớm vậy rồi sao ?
Thằng bé muốn Đông Quân cùng chơi với nó, cô đồng ý ngay, đầu tiên chỉ là cậu bé 2 tuổi đó, lúc sau tất cả trẻ con đều vây quanh cô, đứa nào cũng rất thích được Đông Quân bế, tiếng cười đùa vang không ngớt
- Cô gái này mới gặp lần đầu nhưng thật sự rất có thiện cảm, xinh xắn, đáng yêu lại vô cùng quý trẻ con, bà có nghĩ giống tôi không bà chủ?
Người giúp việc đứng phía sau chiếc xe lăn cúi thấp người hỏi bà cụ ngồi trên xe
- Phải, phải, cô gái đó rất dễ mến. Có thể giả bộ lương thiện nhưng trẻ con chúng có giác quan rất nhạy bén, nếu là người xấu chúng sẽ không bao giờ muốn đến gần như vậy, nhìn mà xem bọn trẻ quý con bé chưa kìa. Mong là bạn gái của tiểu Thiên cũng sẽ là một người có tấm lòng nhân hậu như vậy.
Bà cụ mỉm cười hiền hậu nhìn Đông Quân đang chơi đùa cùng lũ trẻ.
Dáng vẻ tươi tắn đầy sức sống của cô thu hút sự chú ý của những anh chàng sinh viên tình nguyện, họ thi nhau lấy điện thoại chụp lại từng khoảnh khắc của cô bên đám trẻ con, không khỏi suýt xoa
Bạn nữ này xinh thật đấy, không biết đã có bạn trai chưa nhỉ ?Nhìn chắc cũng chỉ chạc tuối bọn mình thôi, hay cậu chạy lại xin wechat của bạn ấy đi.Thôi thôi bây giờ mà làm thế thì không hay, để lát nữa bọn trẻ lên xe ra về đã. Công nhận bạn ấy xinh mà năng động thật đấy, trẻ con còn thích nói gì bọn mình .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro