Chương 39
2024-11-27 23:52:35
Âu Dương Thiên, chơi thử một ván đi, nãy giờ cậu cứ ngồi đó bấm điện thoại mãi vậy ?Phải đấy, Dương Thiên chơi với bọn tôi đi.Âu Dương Thiên nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ, anh sốt ruột muốn về
- Mọi người cứ chơi đi, em xin phép vào nhà vệ sinh một lát đã.
Âu Dương Thiên đứng dậy rời đi, chiếc áo khoác còn đang vắt ở sau ghế, Hoài Nguyệt thấy vậy liền lấy khoác lên người với lí do mặc hơi ít nên thấy lạnh, lần chơi này người thua là cô, Hoài Nguyệt chọn thử thách, quản lí của cô
dua ra ldi thach thic
- Hoài Nguyệt, chị thách em Âu Dương Thiên.
Mọi người hò hét cổ vũ, riêng chỉ có quản lí Giang là không vui. Rõ ràng họ đều biết Âu Dương Thiên vừa mới bị phát hiện có bạn gái, dù anh chưa chính thức xác nhận nhưng cũng không phủ nhận, đều là người trong ngành đương nhiên họ sẽ hiểu nhưng lại cố chấp làm những trò lố bịch. Lần này đâu phải ngẫu nhiên chiếc chai lại quay trúng Hoài Nguyệt và người điều khiển lại chính là quản lí của cô ta. Rõ ràng là có sự thống nhất từ trước của hai người.
- Thôi mà chị, chẳng phải Âu Dương Thiên đã có bạn gái rồi sao ? Làm như thế thì kì lắm.
Hoài Nguyệt giả bộ từ chối, quản lí của cô tặc lưỡi
- Cậu ấy đã xác nhận đâu, dù gì cũng chỉ là tin đồn, với lại đây chỉ là trò chơi thôi mà, đâu phải hai người chưa từng hôn ?
Hoài Nguyệt ngửi mùi thơm trên chiếc áo của Âu Dương Thiên, cô ta cố tình lấy nước hoa trong túi xách xịt thêm lên người, chủ yếu là để dính cả vào áo của anh.
- Thôi được, vậy...có chơi có chịu.
Âu Dương Thiên vừa vào đến cửa nhà vệ sinh thì có điện thoại
- Tôi nghe đây.
"Âu Dương Thiên, cậu đang ở đâu đấy ?"
- Tôi đang ở nhà đạo diễn Trần, có chuyện gì sao ?
" Tôi đã bảo cậu rồi, tiền tiêu mấy đời không hết mà bây giờ vẫn cứ miệt mài tăng ca sao ? Không quan tâm đến vợ con gì cả."
- Cậu lại uống rượu đấy à ? Nói chuyện chẳng hiểu gì cả.
"Có uống rượu, nhưng lần này không phải là tôi mà là vợ yêu của cậu đấy."
- Y cậu là sao ? Sao Quân Quân lại uống rượu ? Sao cậu biết ? Cô ấy đang ở đâu ?
" Tôi không có nhiều thời gian để giải thích cho cậu đâu, tốt nhất là để dành những câu hỏi đó về hỏi trực tiếp vợ cậu. Bây giờ thì mau đền đón cô ấy về đi."
- Được rồi, gửi định vị cho tôi, tôi sẽ đến ngay.
Âu Dương Thiên vội vã rời khỏi nhà vệ sinh, quay trở lại bàn tiệc lấy áo khoác
- Rõ ràng lúc nãy mình vắt ra sau ghế mà, đâu rồi nhỉ ?
Âu Dương Thiên đang loay hoay tìm áo khoác thì Hoài Nguyệt bước đến trước mặt
- Âu Dương Thiên, tôi thích cậu.
Hoài Nguyệt kiểng chân định hôn Âu Dương Thiên, quản lí của cô đã dơ sẵn điện thoại để quay, Âu Dương Thiên giữ hai vai Hoài Nguyệt lại
Cau dang lam tro gi nua vay ?À...tôi...tôi chơi trò chơi thua và phải chấp nhận thử thách. Cậu..cậu không để ý chứ? Dù sao chúng ta cũng đã từng có vài cảnh...Cho tôi xin lại chiếc áo khoác, lần sau dùng đồ của người khác nhớ phải hỏi đã nhé. Như này thật mất lịch sự.Còn nữa, tôi đã có bạn gái rồi, tôi xác nhận cô gái trong bức ảnh hôm qua chính là bạn gái của tôi.
Mọi người đều kinh ngạc, Hoài Nguyệt tái mặt
Là..là thật sao ? Cô gái đó...Đúng vậy, cô ấy chính là bạn gái của tôi. Hôm nay tôi đã công khai ở đây, mong cậu hãy chú ý khoảng cách hơn.Chúng ta chỉ cần hỗ trợ nhau hoàn thành tốt vai diễn là được.
- Xin lỗi mọi người, em thấy trong người không được khoe, em xin phép về trước ạ.
Âu Dương Thiên bỏ đi, mọi người bắt đầu bàn tán
Vậy là cậu ấy có bạn gái thật rồi.Hình như Âu Dương Thiên đâu có để tâm tới Hoài Nguyệt, có vẻ toàn là cô ấy chủ động.Hoài Nguyệt có lẽ là yêu đơn phương.Không biết bạn gái của cậu ấy là ai vậy nhỉ ? Tò mò thật đấy, không biết là cô gái nào mà lại khiến Âu Dương Thiên sẵn sàng công khai để né tránh bông hồng xinh đẹp Hoài Nguyệt vậy ?Quản lí Giang cũng xin phép ra về trước, vẻ mặt đắc ý khi thấy Hoài Nguyệt bị bẽ mặt trước mọi người.
- Thằng nhóc này khá đấy, phải thế chứ, ở cạnh mình tận sáu năm ít ra cũng phải học được cái tính chung thuỷ son sắc của mình chứ lại.
Âu Dương Thiên lái xe thẳng đến chỗ Hạo Kiệt. Đông Quân đã nằm ngủ yên ở ghế dưới.
Con bé này, tự nhiên lại đòi uống nhiều vậy không biết.Còn chị nữa, sao chị lại uống rượu ? Con gái uống rượu rồi về nhà một mình vào buổi tối chị có biết nguy hiểm như nào không ?Hạo Kiệt tức giận quay sang nhìn Giai Nghi
- Cậu làm gì mà lớn tiếng vậy chứ ? Để yên cho Quân Quân ngủ. Cậu quên mất là tôi biết võ sao? Ai dám đụng vào tôi cho biết tay.
Giai Nghi dơ nắm đấm lên trước mặt, Hạo Kiệt biết Giai Nghi cũng đã không được tỉnh táo như lúc nãy, có lẽ rượu đã ngấm dần rồi. Chợt cậu nhìn thấy khoe miệng Giai Nghi hình như vừa bị chảy máu
- Giai Nghi ? Miệng chị ? Sao thế này ?
Hạo Kiệt đưa tay lên định chạm vào, Giai Nghi hất ra
Không sao, tôi quen rồi, đây cũng không phải lần đầu tiên.Không phải lần đầu tiên ? Ai đánh chị sao ?ỪmGiai Nghi gật đầu
- Là ai ? Thằng khốn Tế Sâm đúng không ? Nó đã gặp chị ở đâu? Nhìn vết thương này chắc chắn là mới trong
hôm nay.
- Không phải, cậu hỏi nhiều quá đấy, tôi đã nói là không sao rồi, tên mập đó không động được vào người tôi đâu.
Tôi buồn ngủ quá, cậu yên lặng chút đi, tôi muốn ngủ.
Giai Nghi khoanh tay trước ngực, nằm dựa lưng vào ghế , tựa đầu ra cửa kính xe. Bầu không khí dần trở nên im lặng, cả hai cô gái đều đã ngủ say chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều cùng mùi rượu nồng nặc
Hạo Kiệt đắp áo khoác của mình lên cho Giai Nghi, chăm chú ngắm nhìn cô ấy ngủ.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giai Nghi, vết thương này là do ai gây ra ? Sao chị lại nói là đã quen rồi ?
Đèn ô tô đối diện đang lao tới sáng đến chói mắt, tiếng động cơ vừa tắt, Âu Dương Thiên vội vàng chạy đến xe
Hạo Kiệt
- Cô ấy đang ở đâu ?
- Đang ngủ ở ghế sau kìa.
Hạo Kiệt ấn mở khóa cửa, Âu Dương Thiên nhìn thấy Đông Quân đang nằm co ro ở hàng ghế sau
- Sao cậu mở điều hoà lạnh vậy ?
Âu Dương Thiên cởi áo khoác choàng lên người Đông Quân, bế cô ra khỏi xe
Cậu phải cảm ơn tôi mới đúng vì nếu như không có tôi thì bây giờ vợ của cậu còn đang lang thang ngoài đường, có khi còn tuỳ hứng lên xe một người nào đó rồi bị bắt cóc đi luôn rồi ấy. Lúc nãy không biết là do cô ấy gặp may hay là do tôi gặp xui nữa mà vô tình lại vẫy trúng xe của tôi.Thôi được rồi, cảm ơn cậu, có gì mai nói chuyện sau, tôi phải đưa Quân Quân về nhà đã.Đúng là cho phụ nữ uống rượu là một tội ác.Hạo Kiệt thở dài lắc đầu.
- Mẹ, mẹ, mẹ đừng đi, ở lại với Nghi Nghi đi mà...
Hạo Kiệt quay lại nhìn cô nói nhỏ
Ngủ mơ sao ?Hạo Kiệt !Giai Nghi trong vô thức lại gọi là tên cậu, Hạo Kiệt bất ngờ, tưởng rằng cô đã tỉnh, ghé lại gần cô thêm một chút
- Chị vừa gọi em phải không ?
Giai Nghi vẫn đang nhắm mắt nhưng miệng lại tiếp tục gọi tên Hạo Kiệt
Hạo Kiệt !Em đây.Cậu thích tôi thật sao ?Thích chị là thật, nhưng chị đâu có để ý đến em, tối nào cũng tìm cách để được gặp chị vậy mà chị cứ lạnh như tiền. Em biết chắc chị không thích yêu người kém tuổi, em cũng vậy, trước giờ cũng chưa từng yêu ai hơn tuổi cả, cùng lắm là bằng thôi. Nhưng chẳng hiểu sao từ khi biết chị, em lại như bị ma xui quỷ khiến, thấy chị làm gì cũng rất đáng yêu, đặc biệt là tính nết đanh đá hay đánh người của chịHạo Kiệt ghé sát vào tai Giai Nghi nói thầm rồi tự cười khúc khích một mình.
- Hazzz, đúng là nối tiếng đào hoa nhưng thực ra đó cũng chỉ là tin đồn thôi, em đâu có yêu nhiều như vậy, cùng lắm chỉ bốn năm người. Có điều họ đều để ý đến tiền của em chứ không hề thật lòng, đúng là thứ tình cảm vật chất.
Giai Nghi không biết có nghe những lời tâm sự vừa rồi của cậu hay không, cô nghiêng người quay mặt về phía
Hạo Kiệt , thấy áo khoác bị tuột xuống, Hạo Kiệt nhẹ nhàng cầm lên đắp lại, Giai Nghi đột nhiên mở mắt ra, hai người chạm sát mặt.
Đôi mắt lờ đờ của Giai Nghi nhìn Hạo Kiệt
- Chi..…ngu them chut nua di, lat nua em se dua chi ve.
Giai Nghi mỉm cười, bất ngờ ngồi dậy hôn Hạo Kiệt, mùi thơm nhẹ của hoa hồng hòà quyện cùng hơi rượu chạm vào môi của cậu. Hạo Kiệt mở to mắt nhìn cô
- Chị..chị vừa...hôn...em sao ?
Giai Nghi nhắm mắt lại cười gật đầu một cái, Hạo Kiệt nuốt nước bọt, với tay tắt đèn trong xe
- Là chị chủ động trước đấy nhé? Đừng trách em không khách sáo.
Âu Dương Thiên bế Đông Quân lên xe, để cô ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận
- Âu Dương Thiên ? Anh làm gì ở đây thế ?
Đông Quân mơ màng mở mắt nhìn
Vẫn còn nhận ra anh sao ?Nhận ra chứ, cho dù anh có đứng giữa hàng nghìn người em vẫn nhận ra anh, có bịt mắt cũng nhận ra đượcanh.
Đông Quân lấy hai tay che lên mắt diễn tả, Âu Dương Thiên vừa tức vừa buồn cười
Anh cười gì chứ ? Anh vẫn chưa trả lời em tại sao anh lại ở đây ?Anh đến đây để bắt một con sâu rượu.Âu Dương Thiên đóng cửa xe, trở về chỗ ghế lái
- Sâu rượu sao ? Có sâu rượu luôn hả ? Sao trước giờ mình chưa từng nhìn thấy nhỉ ?
Thấy Âu Dương Thiên ngồi vào xe, Đông Quân liền quay sang hỏi
- Vậy anh đã bắt được chưa? Em muốn xem con sâu rượu có hình hài như thế nào.
Mặt Đông Quân ửng đỏ, thi thoảng còn nấc lên, cả người tỏả ra mùi rượu nồng nặc
- Quân Quân, rốt cuộc em đã uống bao nhiêu rượu vậy ?
Âu Dương Thiên vừa lái xe vừa trông nom cô, Đông Quân nghịch ngợm chiếc dây thắt an toàn, chán chê lại quay ra cửa kính xe hà hơi rồi vẽ hình mặt cười lên đó
- Anh nhìn này, em vẽ mặt cười có đẹp không ?
Đông Quân kéo tay Âu Dương Thiên chỉ cho anh xem
Ngoan nào, anh đang lái xe đấy.Chịp, chả vui gì. À phải rồi, kể cho anh nghe một chuyện, lúc nãy có một người lạ cứ bắt em phải lên xe anh ta, anh ta nói rằng sẽ đưa em về nhà. Em đã nhất quyết chống cự đến cùng đấy. Thật đáng sợ.Đông Quân ôm mặt biểu cảm sợ hãi nhưng lại làm Âu Dương Thiên bật cười vì quá đáng yêu
Vậy em có lên xe anh ta không ?Đương nhiên là không rồi, em nói rằng sẽ gọi điện cho bạn trai của em tới đón.Vậy sao ? Tốt, nhớ được có bạn trai là tốt rồi, vậy có gọi được cho bạn trai của em không ?Không gọi được.Đông Quân chép miệng lắc đầu buồn bã
Tại sao thế? Anh ấy không nghe máy à ?Không phải, tại điện thoại của em hết pin rồi. Em nhớ rõ trước khi đi đã sạc đầy rồi mà.Đông Quân cầm chiếc giày của mình dơ lên đưa cho Âu Dương Thiên xem
Anh cắm sạc giúp em đi, lát nữa em muốn nghe nhạc để ngủ.Được rồi, được rồi, em cứ để đó đã.Âu Dương Thiên cầm lấy chiếc giày để về chỗ cũ, Đông Quân ngả người ra ghế chuẩn bị ngủ tiếp, miệng vẫn còn lẩm bẩm
Nhớ phải cắm pin cho em đấy.Là ai đã cho "tiểu tổ tông" nhà tôi uống rượu thế này ?Âu Dương Thiên nhìn con sâu rượu nằm ngủ ngoan trên ghế thở dài bất lực.
- Mọi người cứ chơi đi, em xin phép vào nhà vệ sinh một lát đã.
Âu Dương Thiên đứng dậy rời đi, chiếc áo khoác còn đang vắt ở sau ghế, Hoài Nguyệt thấy vậy liền lấy khoác lên người với lí do mặc hơi ít nên thấy lạnh, lần chơi này người thua là cô, Hoài Nguyệt chọn thử thách, quản lí của cô
dua ra ldi thach thic
- Hoài Nguyệt, chị thách em Âu Dương Thiên.
Mọi người hò hét cổ vũ, riêng chỉ có quản lí Giang là không vui. Rõ ràng họ đều biết Âu Dương Thiên vừa mới bị phát hiện có bạn gái, dù anh chưa chính thức xác nhận nhưng cũng không phủ nhận, đều là người trong ngành đương nhiên họ sẽ hiểu nhưng lại cố chấp làm những trò lố bịch. Lần này đâu phải ngẫu nhiên chiếc chai lại quay trúng Hoài Nguyệt và người điều khiển lại chính là quản lí của cô ta. Rõ ràng là có sự thống nhất từ trước của hai người.
- Thôi mà chị, chẳng phải Âu Dương Thiên đã có bạn gái rồi sao ? Làm như thế thì kì lắm.
Hoài Nguyệt giả bộ từ chối, quản lí của cô tặc lưỡi
- Cậu ấy đã xác nhận đâu, dù gì cũng chỉ là tin đồn, với lại đây chỉ là trò chơi thôi mà, đâu phải hai người chưa từng hôn ?
Hoài Nguyệt ngửi mùi thơm trên chiếc áo của Âu Dương Thiên, cô ta cố tình lấy nước hoa trong túi xách xịt thêm lên người, chủ yếu là để dính cả vào áo của anh.
- Thôi được, vậy...có chơi có chịu.
Âu Dương Thiên vừa vào đến cửa nhà vệ sinh thì có điện thoại
- Tôi nghe đây.
"Âu Dương Thiên, cậu đang ở đâu đấy ?"
- Tôi đang ở nhà đạo diễn Trần, có chuyện gì sao ?
" Tôi đã bảo cậu rồi, tiền tiêu mấy đời không hết mà bây giờ vẫn cứ miệt mài tăng ca sao ? Không quan tâm đến vợ con gì cả."
- Cậu lại uống rượu đấy à ? Nói chuyện chẳng hiểu gì cả.
"Có uống rượu, nhưng lần này không phải là tôi mà là vợ yêu của cậu đấy."
- Y cậu là sao ? Sao Quân Quân lại uống rượu ? Sao cậu biết ? Cô ấy đang ở đâu ?
" Tôi không có nhiều thời gian để giải thích cho cậu đâu, tốt nhất là để dành những câu hỏi đó về hỏi trực tiếp vợ cậu. Bây giờ thì mau đền đón cô ấy về đi."
- Được rồi, gửi định vị cho tôi, tôi sẽ đến ngay.
Âu Dương Thiên vội vã rời khỏi nhà vệ sinh, quay trở lại bàn tiệc lấy áo khoác
- Rõ ràng lúc nãy mình vắt ra sau ghế mà, đâu rồi nhỉ ?
Âu Dương Thiên đang loay hoay tìm áo khoác thì Hoài Nguyệt bước đến trước mặt
- Âu Dương Thiên, tôi thích cậu.
Hoài Nguyệt kiểng chân định hôn Âu Dương Thiên, quản lí của cô đã dơ sẵn điện thoại để quay, Âu Dương Thiên giữ hai vai Hoài Nguyệt lại
Cau dang lam tro gi nua vay ?À...tôi...tôi chơi trò chơi thua và phải chấp nhận thử thách. Cậu..cậu không để ý chứ? Dù sao chúng ta cũng đã từng có vài cảnh...Cho tôi xin lại chiếc áo khoác, lần sau dùng đồ của người khác nhớ phải hỏi đã nhé. Như này thật mất lịch sự.Còn nữa, tôi đã có bạn gái rồi, tôi xác nhận cô gái trong bức ảnh hôm qua chính là bạn gái của tôi.
Mọi người đều kinh ngạc, Hoài Nguyệt tái mặt
Là..là thật sao ? Cô gái đó...Đúng vậy, cô ấy chính là bạn gái của tôi. Hôm nay tôi đã công khai ở đây, mong cậu hãy chú ý khoảng cách hơn.Chúng ta chỉ cần hỗ trợ nhau hoàn thành tốt vai diễn là được.
- Xin lỗi mọi người, em thấy trong người không được khoe, em xin phép về trước ạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âu Dương Thiên bỏ đi, mọi người bắt đầu bàn tán
Vậy là cậu ấy có bạn gái thật rồi.Hình như Âu Dương Thiên đâu có để tâm tới Hoài Nguyệt, có vẻ toàn là cô ấy chủ động.Hoài Nguyệt có lẽ là yêu đơn phương.Không biết bạn gái của cậu ấy là ai vậy nhỉ ? Tò mò thật đấy, không biết là cô gái nào mà lại khiến Âu Dương Thiên sẵn sàng công khai để né tránh bông hồng xinh đẹp Hoài Nguyệt vậy ?Quản lí Giang cũng xin phép ra về trước, vẻ mặt đắc ý khi thấy Hoài Nguyệt bị bẽ mặt trước mọi người.
- Thằng nhóc này khá đấy, phải thế chứ, ở cạnh mình tận sáu năm ít ra cũng phải học được cái tính chung thuỷ son sắc của mình chứ lại.
Âu Dương Thiên lái xe thẳng đến chỗ Hạo Kiệt. Đông Quân đã nằm ngủ yên ở ghế dưới.
Con bé này, tự nhiên lại đòi uống nhiều vậy không biết.Còn chị nữa, sao chị lại uống rượu ? Con gái uống rượu rồi về nhà một mình vào buổi tối chị có biết nguy hiểm như nào không ?Hạo Kiệt tức giận quay sang nhìn Giai Nghi
- Cậu làm gì mà lớn tiếng vậy chứ ? Để yên cho Quân Quân ngủ. Cậu quên mất là tôi biết võ sao? Ai dám đụng vào tôi cho biết tay.
Giai Nghi dơ nắm đấm lên trước mặt, Hạo Kiệt biết Giai Nghi cũng đã không được tỉnh táo như lúc nãy, có lẽ rượu đã ngấm dần rồi. Chợt cậu nhìn thấy khoe miệng Giai Nghi hình như vừa bị chảy máu
- Giai Nghi ? Miệng chị ? Sao thế này ?
Hạo Kiệt đưa tay lên định chạm vào, Giai Nghi hất ra
Không sao, tôi quen rồi, đây cũng không phải lần đầu tiên.Không phải lần đầu tiên ? Ai đánh chị sao ?ỪmGiai Nghi gật đầu
- Là ai ? Thằng khốn Tế Sâm đúng không ? Nó đã gặp chị ở đâu? Nhìn vết thương này chắc chắn là mới trong
hôm nay.
- Không phải, cậu hỏi nhiều quá đấy, tôi đã nói là không sao rồi, tên mập đó không động được vào người tôi đâu.
Tôi buồn ngủ quá, cậu yên lặng chút đi, tôi muốn ngủ.
Giai Nghi khoanh tay trước ngực, nằm dựa lưng vào ghế , tựa đầu ra cửa kính xe. Bầu không khí dần trở nên im lặng, cả hai cô gái đều đã ngủ say chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều cùng mùi rượu nồng nặc
Hạo Kiệt đắp áo khoác của mình lên cho Giai Nghi, chăm chú ngắm nhìn cô ấy ngủ.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giai Nghi, vết thương này là do ai gây ra ? Sao chị lại nói là đã quen rồi ?
Đèn ô tô đối diện đang lao tới sáng đến chói mắt, tiếng động cơ vừa tắt, Âu Dương Thiên vội vàng chạy đến xe
Hạo Kiệt
- Cô ấy đang ở đâu ?
- Đang ngủ ở ghế sau kìa.
Hạo Kiệt ấn mở khóa cửa, Âu Dương Thiên nhìn thấy Đông Quân đang nằm co ro ở hàng ghế sau
- Sao cậu mở điều hoà lạnh vậy ?
Âu Dương Thiên cởi áo khoác choàng lên người Đông Quân, bế cô ra khỏi xe
Cậu phải cảm ơn tôi mới đúng vì nếu như không có tôi thì bây giờ vợ của cậu còn đang lang thang ngoài đường, có khi còn tuỳ hứng lên xe một người nào đó rồi bị bắt cóc đi luôn rồi ấy. Lúc nãy không biết là do cô ấy gặp may hay là do tôi gặp xui nữa mà vô tình lại vẫy trúng xe của tôi.Thôi được rồi, cảm ơn cậu, có gì mai nói chuyện sau, tôi phải đưa Quân Quân về nhà đã.Đúng là cho phụ nữ uống rượu là một tội ác.Hạo Kiệt thở dài lắc đầu.
- Mẹ, mẹ, mẹ đừng đi, ở lại với Nghi Nghi đi mà...
Hạo Kiệt quay lại nhìn cô nói nhỏ
Ngủ mơ sao ?Hạo Kiệt !Giai Nghi trong vô thức lại gọi là tên cậu, Hạo Kiệt bất ngờ, tưởng rằng cô đã tỉnh, ghé lại gần cô thêm một chút
- Chị vừa gọi em phải không ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giai Nghi vẫn đang nhắm mắt nhưng miệng lại tiếp tục gọi tên Hạo Kiệt
Hạo Kiệt !Em đây.Cậu thích tôi thật sao ?Thích chị là thật, nhưng chị đâu có để ý đến em, tối nào cũng tìm cách để được gặp chị vậy mà chị cứ lạnh như tiền. Em biết chắc chị không thích yêu người kém tuổi, em cũng vậy, trước giờ cũng chưa từng yêu ai hơn tuổi cả, cùng lắm là bằng thôi. Nhưng chẳng hiểu sao từ khi biết chị, em lại như bị ma xui quỷ khiến, thấy chị làm gì cũng rất đáng yêu, đặc biệt là tính nết đanh đá hay đánh người của chịHạo Kiệt ghé sát vào tai Giai Nghi nói thầm rồi tự cười khúc khích một mình.
- Hazzz, đúng là nối tiếng đào hoa nhưng thực ra đó cũng chỉ là tin đồn thôi, em đâu có yêu nhiều như vậy, cùng lắm chỉ bốn năm người. Có điều họ đều để ý đến tiền của em chứ không hề thật lòng, đúng là thứ tình cảm vật chất.
Giai Nghi không biết có nghe những lời tâm sự vừa rồi của cậu hay không, cô nghiêng người quay mặt về phía
Hạo Kiệt , thấy áo khoác bị tuột xuống, Hạo Kiệt nhẹ nhàng cầm lên đắp lại, Giai Nghi đột nhiên mở mắt ra, hai người chạm sát mặt.
Đôi mắt lờ đờ của Giai Nghi nhìn Hạo Kiệt
- Chi..…ngu them chut nua di, lat nua em se dua chi ve.
Giai Nghi mỉm cười, bất ngờ ngồi dậy hôn Hạo Kiệt, mùi thơm nhẹ của hoa hồng hòà quyện cùng hơi rượu chạm vào môi của cậu. Hạo Kiệt mở to mắt nhìn cô
- Chị..chị vừa...hôn...em sao ?
Giai Nghi nhắm mắt lại cười gật đầu một cái, Hạo Kiệt nuốt nước bọt, với tay tắt đèn trong xe
- Là chị chủ động trước đấy nhé? Đừng trách em không khách sáo.
Âu Dương Thiên bế Đông Quân lên xe, để cô ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận
- Âu Dương Thiên ? Anh làm gì ở đây thế ?
Đông Quân mơ màng mở mắt nhìn
Vẫn còn nhận ra anh sao ?Nhận ra chứ, cho dù anh có đứng giữa hàng nghìn người em vẫn nhận ra anh, có bịt mắt cũng nhận ra đượcanh.
Đông Quân lấy hai tay che lên mắt diễn tả, Âu Dương Thiên vừa tức vừa buồn cười
Anh cười gì chứ ? Anh vẫn chưa trả lời em tại sao anh lại ở đây ?Anh đến đây để bắt một con sâu rượu.Âu Dương Thiên đóng cửa xe, trở về chỗ ghế lái
- Sâu rượu sao ? Có sâu rượu luôn hả ? Sao trước giờ mình chưa từng nhìn thấy nhỉ ?
Thấy Âu Dương Thiên ngồi vào xe, Đông Quân liền quay sang hỏi
- Vậy anh đã bắt được chưa? Em muốn xem con sâu rượu có hình hài như thế nào.
Mặt Đông Quân ửng đỏ, thi thoảng còn nấc lên, cả người tỏả ra mùi rượu nồng nặc
- Quân Quân, rốt cuộc em đã uống bao nhiêu rượu vậy ?
Âu Dương Thiên vừa lái xe vừa trông nom cô, Đông Quân nghịch ngợm chiếc dây thắt an toàn, chán chê lại quay ra cửa kính xe hà hơi rồi vẽ hình mặt cười lên đó
- Anh nhìn này, em vẽ mặt cười có đẹp không ?
Đông Quân kéo tay Âu Dương Thiên chỉ cho anh xem
Ngoan nào, anh đang lái xe đấy.Chịp, chả vui gì. À phải rồi, kể cho anh nghe một chuyện, lúc nãy có một người lạ cứ bắt em phải lên xe anh ta, anh ta nói rằng sẽ đưa em về nhà. Em đã nhất quyết chống cự đến cùng đấy. Thật đáng sợ.Đông Quân ôm mặt biểu cảm sợ hãi nhưng lại làm Âu Dương Thiên bật cười vì quá đáng yêu
Vậy em có lên xe anh ta không ?Đương nhiên là không rồi, em nói rằng sẽ gọi điện cho bạn trai của em tới đón.Vậy sao ? Tốt, nhớ được có bạn trai là tốt rồi, vậy có gọi được cho bạn trai của em không ?Không gọi được.Đông Quân chép miệng lắc đầu buồn bã
Tại sao thế? Anh ấy không nghe máy à ?Không phải, tại điện thoại của em hết pin rồi. Em nhớ rõ trước khi đi đã sạc đầy rồi mà.Đông Quân cầm chiếc giày của mình dơ lên đưa cho Âu Dương Thiên xem
Anh cắm sạc giúp em đi, lát nữa em muốn nghe nhạc để ngủ.Được rồi, được rồi, em cứ để đó đã.Âu Dương Thiên cầm lấy chiếc giày để về chỗ cũ, Đông Quân ngả người ra ghế chuẩn bị ngủ tiếp, miệng vẫn còn lẩm bẩm
Nhớ phải cắm pin cho em đấy.Là ai đã cho "tiểu tổ tông" nhà tôi uống rượu thế này ?Âu Dương Thiên nhìn con sâu rượu nằm ngủ ngoan trên ghế thở dài bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro