Chương 47
2024-11-27 23:52:35
Thực ra...anh lái xe đưa Hạo Kiệt đến nhà Giai Nghi thì tình cờ gặp cô ấy đang bị một đám côn đồ hành hung, cho nên...Anh đã đánh nhau với bọn chúng phải không ?Anh.. không thể nào đứng nhìn một mình Hạo Kiệt đối phó với bọn chúng được, em cũng biết mà...Vậy còn chị Giai Nghi, chị ấy có sao không ?Cũng may bọn anh đến kịp lúc nên có lẽ cô ấy vẫn ổn, Hạo Kiệt sau đó đã đưa cô ấy về nhà, chắc giờ này vẫn còn đang ở đó.Đông Quân thở dài đưa tay lên lau nước mắt cho anh, nhẹ nhàng cầm bàn tay bị thương lên xem lại thật kỹ, không khỏi xót xa
Có đau không ?Không đau, do anh đấm mấy tên đó hơi quá tay nên mới như này, không sao đâu em đừng lo.Anh giấu nghề giỏi thật đấy, không ngờ mấy chuyện bạo lực đó mà cũng rành vậy. Sau này không được như thế nữa biết chưa? Có biết chỉ cần thấy anh có một vết xước nhẹ trên da em đã cảm thấy đau lòng như thế nào không hả ? Không muốn em sống thọ nữa sao ?
- Muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi, vậy giờ bà xã hiểu hết đầu đuôi câu chuyện rồi thì đừng doạ bỏ anh nữa đấy nhé. Chính em mới là người không muốn anh sống thọ thì có, vài ngày lại đòi bỏ chồng con đi ra ở riêng.
Âu Dương Thiên xị mặt làm nũng khiến Đông Quân bật cười đánh nhẹ vào vai anh
- Anh đúng là đáng ghét thật đấy.
Âu Dương Thiên đột nhiên biến sắc, cau mày lại nhăn nhó nhưng không kêu thành tiếng
Lại dở trò gì nữa đây ? Em đâu có dùng lực mạnh đến thế?Anh định đùa em chút thôi mà.Âu Dương Thiên cố gắng gượng cười như để che dấu điều gì đó, Đông Quân nghiêm túc nhìn anh
Âu Dương Thiên, có phải anh vẫn còn giấu em chuyện gì đúng không ?Đâu...đâu có, thôi mau đi ngủ nào, muộn lắm rồi.Âu Dương Thiên tiến lại muốn ôm lấy Đông Quân nhưng cô lại nhanh tay cầm vạt áo ngủ của anh giật mạnh, một hàng cúc bấm bị bung ra, kéo nhanh vạt áo trái xuống, Đông Quân bàng hoàng khi nhìn thấy một mảng vai lớn bên trái bị tím đen, chắc chắn phải bị một lực rất mạnh tác động vào mới thành ra như vậy.
Đông Quân đứng sững người nhìn vết thương, không nói nên lời
- Quân Quân, cái này...anh...
Âu Dương Thiên vội vàng kéo áo lên, muốn giải thích nhưng không biết nên mở lời thế nào. Đông Quân không tức giận, cũng không quát tháo ầm ĩ, cô lẳng lặng quay lưng về phía anh, bờ vai bỗng chốc run lên từng đợt, đưa hai bàn tay lên bịt chặt miệng, cố gắng không phát ra tiếng khóc.
- Quân Quân, em...đang khóc đấy à ? Đừng khóc nữa, anh thực sự không sao thật mà...
Âu Dương Thiên cài nhanh lại hàng cúc áo, bước đến trước mặt cô, Đông Quân không kìm được nữa ôm mặt bật khóc nức nở, ngồi xụp xuống nền nhà. Tiếng khóc nghe thật đau lòng
- Mấy tên đó..rốt cuộc đã dùng thứ gì đánh vào người anh vậy ? Sao...sao lại bị tím đến mức này...?
Tưởng chừng như chính cô mới là người đang gánh chịu vết thương đó chứ không phải Âu Dương Thiên. Anh ôm chặt cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng
Quân Quân, anh không sao, chỗ đó...không đau, nhìn em khóc như này anh mới thấy đau đấy. Anh thực sự không thể chịu nổi khi thấy e như này đâu, là lỗi của anh, anh luôn miệng nói yêu em nhưng lại là người khiến em rơi nước mắt nhiều nhất. Quân Quân, anh xin lôi...Hứa với em, sau này không được phép có thêm bất kì một vết thương nào trên người nữa.
Đông Quân ngước lên nhìn anh, mắt đã sưng đỏ vì khóc nhiều, Âu Dương Thiên lau sạch nước mắt, hôn lên trán cô
- Anh hứa, đảm bảo sau này sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.
..•
Vãn Vãn, em cầm tập tài liệu trên bàn mang xuống photo giúp chị để nộp cho trưởng phòng nhé. Chiều nay chị xin nghỉ nên sẽ không đến công ty.Vâng ạ, để đó em làm cho.Cảm ơn em, đợi chị khỏẻ hơn sẽ dẫn em đi ăn thịt nướng nhé.Nhất trí.Giai Nghi mỉm cười dọn dẹp bàn làm việc chuẩn bị ra về, cô không hề để ý, có một chiếc xe sang đã chờ sẵn dưới đường, âm thầm đi theo cô về đến nhà.
Mệt mỏi leo hai tầng lầu, Giai Nghi thở dài cắm chìa khóa mở cửa, vừa định bước vào trong nhà, một giọng người phụ nữ từ phía sau lưng cô vang lên
Cô là Tống Giai Nghi phải không ?Dạ.. vâng là cháu, cô là..?Giai Nghi ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta ăn mặc vô cùng quyền quý, đeo một chiếc kính dâm hàng hiệu đắt đỏ.
- Tôi là Thấm Cẩm, mẹ của Hạo Kiệt.
Thẩm phu nhân bỏ kính ra, ánh mắt nhìn không mấy thiện cảm
- Dạ...cháu chào cô ạ.
Giai Nghi bất ngờ, vội vã cúi chào lễ phép
Tôi tìm cô là có chút việc muốn trao đổi, không phiền chứ ?Dạ? À vâng..không phiền gì đâu ạ, vậy...mời cô vào nhà, cháu sẽ đi pha trà ạ.Giai Nghi mở cửa mời Thẩm phu nhân vào trong
- Không cần nước nôi gì đâu, tôi nói nhanh rồi sẽ đi ngay. Cô ngồi xuống đi.
Giai Nghi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện, hồi hộp không biết mẹ Hạo Kiệt sao lại có thể tìm đến tận đây để gặp
Cô
- Tôi biết chuyện Hạo Kiệt nhà tôi và cô đang yêu nhau. Là cô mồi chài thằng bé phải không ?
Giai Nghi đơ người trước câu hỏi thẳng hơn ruột ngựa của Thẩm phu nhân, cô lắp bắp
Mồi...mồi chai sao ạ ? Cô Thẩm, chắc là có sự hiểu lầm gì đó ở đây rồi, cháu...Ý cô là con trai tôi mới là người theo đuổi cô sao? Nhìn vào hoàn cảnh thực tế cũng đủ hiểu ai mới là người cần dựa dẫm vào ai mà. Hơn nữa Hạo Kiệt nó trước giờ không hề thích người hơn tuổi, tôi nói luôn, cô với con trai tôi không hợp một chút nào cả. Tốt nhất cô nên tránh xa thằng bé ra, nó còn trẻ tuổi suy nghĩ nông nổi, chẳng qua cô cũng chỉ giống như một món đồ chơi mà nó khao khát có được, nhưng chỉ cần một khi chiếm hữu thàng công chẳng mấy chốc nó sẽ chán ngay, là mẹ, tôi hiểu tính nết của con mình hơn ai khác.Thẩm phu nhân không e dè, trực tiếp hạ thấp danh dự Giai Nghi ngay trước mặt cô, lòng tự tôn là thứ tối thiểu con người phải có mà đặc biệt là một cô gái cá tính như Giai Nghi. Bản thân bị xúc phạm là một điều khó có thể chấp nhận được
- Cô Thẩm, có lẽ cô hơi quá lời rồi đấy ạ. Cháu không hề mồi chài hay có ý đồ gì với con trai cô cả, là cậu ấy tự nguyện theo đuổi cháu. Đương nhiên là cháu cũng không thích và không có nhu cầu muốn dựa dẫm vào bất cứ ai cả. Cháu nghĩ thay vì cất công đến tận đây để nói mấy lời thừa thãi này, cô nên về nhà quản chặt Hạo Kiệt thì hơn, phiền cô nhắn với cậu ấy đừng qua đây tìm cháu nữa.
Trước những lời nói đanh thép của Giai Nghi, Thẩm phu nhân ngây người vài giây rồi cười nhếch miệng
Xem ra là tôi đã đánh giá cô quá thấp, mồm mép thế này cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ ?Cô Thẩm...Giai Nghi, cái con trời đánh này, về nhà rồi đấy hả ? Mày nói xem cái này là cái gì đây ? Tại sao mày lại có giấy siêu âm thai ở trong nhà hả ?Tống Cảnh Điềm từ đâu bất ngờ hùng hổ lao vào trong nhà, trên tay còn cầm tờ giấy siêu âm thai của cô hôm trước trong bệnh viện, không để ý trong nhà đang có khách.
Giai Nghi hoảng hốt giật lại tờ giấy
Tống Cảnh Điềm , sao ông có được thứ này ? Ông lại đến lục lọi nhà tôi phải không ?Câu này phải để tao hỏi mày mới đúng, tại sao mày lại có thai ? Ai là bố của đứa bé này ?Tổng Cảnh Điềm tức đến đỏ mặt, chỉ vào trong tờ giấy, Thẩm phu nhân sốc nặng, vội đứng dậy giành lấy tờ giấy
Có...có thai sao ? Đừng nói là cô...cô có thai với Hạo Kiệt đấy nhé? Không đúng, chắc chắn cô gạ gẫm để bắt thằng bé đổ vỏ, đồ đàn bà lăng loàn.Bà nói ai lăng loàn hả ? Bà là ai mà có quyền nói Giai Nghi như thế ?
Tống Cảnh Điềm xô ngã Thẩm phu nhân, quát lớn khi nghe bà ta dám nói con gái mình như vậy. Giai Nghi bất ngờ khi chứng kiến chuyện lần đầu tiên trong đời xảy ra, người cha nát rượu vũ phu đang bảo vệ mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi thấm đẫm cổ áo sơ mi trắng
- Ông già luộm thuộm nhếch nhác kia, ông dám đẩy tôi hả ? Ông có biết tôi là ai không ?
Thẩm phu nhân tức giận đứng lên phủi sạch quần áo
Đã động đến con gái của Tống Cảnh Điềm này, dù có là thần tiên trên trời ông đây cũng cóc sợ.Con gái ông mồi chài, gạ gẫm con trai kém tận năm tuổi của tôi với ý định muốn để thằng bé chịu trách nhiệm thay cho bố đứa bé trong bụng cô ta. Đẹp mặt quá nhỉ, cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu không nhà tôi sẽ phải nuôi con tu hú mất.Bà ăn sáng bằng rác thải hay sao mà nói chuyện nghe bốc mùi thế hả ? Đừng tưởng mặc lên người được vài bộ quần áo đắt tiền là có thể khinh mạt người khác. Nhà tôi tuy không khá giả nhưng cũng cố gắng cho con cái được ăn học đàng hoàng, Giai Nghi nhà tôi là đứa tử tế, ngoan ngoãn chắc chắn nó sẽ không làm mấy cái chuyện bại hoại đạo đức đấy.Tống Cảnh Điềm một mực bênh vực con gái mình
Hư, tử tế ngoan ngoãn mà lại có thai khi chưa có chồng sao ? Xem ra nhà ông nuôi dậy cũng khéo quá nhỉ ? Bố thì lướt khướt người nồng nặc mùi rượu, đi còn chẳng vững, đúng là nhà dột từ nóc.Cô Thẩm, đứa bé này là giọt máu của Hạo gia các người đấy.Giai Nghi không thế chịu được nữa khi bố của cô cũng bị xúc phạm
Cô...cô nói cái gì ?Bố của đứa bé trong bụng tôi chính là Hạo Kiệt, con trai của cô.Mẹ nó chứ, tao mà gặp cái thằng súc sinh đấy, tao thể tao sẽ cho nó một trận thừa sống thiếu chết. Dám để con gái tao ra nông nồi này rồi phủi tay rũ bỏ trách nhiệm sao ?Tống Cảnh Điềm đạp chân vào chiếc bàn, cốc nước rơi xuống đất vỡ tan tành, Giai Nghi và Thẩm phu nhân giật bắn mình
Chưa có bằng chứng cô đừng đổ thừa, rõ ràng cô nói cô không thích thằng bé, bây giờ lại bảo cái thai là của con trai tôi. Cô không thấy mâu thuẫn sao ?Bây giờ cái thai còn quá nhỏ, để một thời gian nữa tôi sẽ cùng cô đi đến bệnh viện chọc ối để xét nghiệm, lúc đó kết quả sẽ cho cô biết tôi có nói dối hay không ?Nắm chặt tờ giấy siêu âm trong tay, Giai Nghi lau nước mắt nhìn thẳng mặt Thẩm phu nhân.
Nhưng tôi nói ra không phải để bắt vạ nhà các người, tôi chỉ muốn đính chính sự thật để không bị mang tiếng là đứa hư hỏng lăng loàn như cô Thấm đây nói. Còn về đứa bé, tôi sẽ một mình tự nuôi dậy nó nên người, tôi đảm bảo ngoài ba người ở đây sẽ không có ai biết thêm về chuyện cái thai này, kể cả Hạo Kiệt.Cũng gọi là có bản lĩnh đấy, nhưng hiện tại tôi chưa thể tin luôn lời cô nói được. Tốt nhất cô nên tránh xa Hạo Kiệt trước đã, chờ biết kết quả xét nghiệm, nếu đúng là con cháu của Hạo Gia, tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền đủ để trang trải cho đến khi đứa bé trưởng thành, tuy nhiên với một điều kiện là cả nhà cô phải đi khỏi nơi này càng xa càng tốt, tránh ảnh hưởng đến Hạo Kiệt nhà tôi.Tôi không cần số tiền đó, miễn sao cô Thẩm để mẹ con tôi yên ổn là được. Bây giờ không còn gì để nói nữa, mời cô Thẩm về cho.Thấm phu nhân cười khẩy đeo kính lên đi ra cửa, khoanh tay trước ngực quay đầu lại nhìn Giai Nghi
Nếu Hạo Kiệt chưa biết chuyện này thì cứ để nó không biết đi, như thế sẽ tốt hơn đấy.Tống Giai Nghi, mày có suy nghĩ gì không mà mở mồm nói như vậy ? Nó làm cho mày có thai, nó phải chịu trách nhiệm, mày lại muốn sinh đứa bé ra rồi một mình nuôi nấng sao ? Mày nghĩ nuôi con dễ dàng thế à ? Mày mất trí thật rồi, mày điên thật rồi con ạ.Tống Cảnh Điềm quát ần lên, định dơ tay đánh cô nhưng lại không nỡ, ông vò đầu bứt tai, đau khổ đến phát khóc
- Sao ông lại bênh vực tôi ? Đáng lẽ ra ông nên chửi bới, đánh đập tôi mới phải chứ. Chẳng giống ông ngày thường chút nào.
Giai Nghi bật cười, lau nước mắt nước mũi ngồi xuống ghế
- Phá cái thai đi.
Tống Cảnh Điềm lạnh lùng ra lệnh cho cô
Ông vừa mới nói cái gì cơ ?Giai Nghi, bố xin con, coi như bố làm trâu làm ngựa bố xin con, nếu gia đình người ta đã nói rõ quan điểm, không chịu trách nhiệm với con như vậy, cách tốt nhất bây giờ là giải quyết cái thai này đi, nó mới chỉ ba tuần tuổi, vẫn còn kịp, nhanh lên, bố đưa con đi đến bệnh viện...Tổng Cảnh Điểm cầm tay Giai Nghi kéo cô đi
Có đau không ?Không đau, do anh đấm mấy tên đó hơi quá tay nên mới như này, không sao đâu em đừng lo.Anh giấu nghề giỏi thật đấy, không ngờ mấy chuyện bạo lực đó mà cũng rành vậy. Sau này không được như thế nữa biết chưa? Có biết chỉ cần thấy anh có một vết xước nhẹ trên da em đã cảm thấy đau lòng như thế nào không hả ? Không muốn em sống thọ nữa sao ?
- Muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi, vậy giờ bà xã hiểu hết đầu đuôi câu chuyện rồi thì đừng doạ bỏ anh nữa đấy nhé. Chính em mới là người không muốn anh sống thọ thì có, vài ngày lại đòi bỏ chồng con đi ra ở riêng.
Âu Dương Thiên xị mặt làm nũng khiến Đông Quân bật cười đánh nhẹ vào vai anh
- Anh đúng là đáng ghét thật đấy.
Âu Dương Thiên đột nhiên biến sắc, cau mày lại nhăn nhó nhưng không kêu thành tiếng
Lại dở trò gì nữa đây ? Em đâu có dùng lực mạnh đến thế?Anh định đùa em chút thôi mà.Âu Dương Thiên cố gắng gượng cười như để che dấu điều gì đó, Đông Quân nghiêm túc nhìn anh
Âu Dương Thiên, có phải anh vẫn còn giấu em chuyện gì đúng không ?Đâu...đâu có, thôi mau đi ngủ nào, muộn lắm rồi.Âu Dương Thiên tiến lại muốn ôm lấy Đông Quân nhưng cô lại nhanh tay cầm vạt áo ngủ của anh giật mạnh, một hàng cúc bấm bị bung ra, kéo nhanh vạt áo trái xuống, Đông Quân bàng hoàng khi nhìn thấy một mảng vai lớn bên trái bị tím đen, chắc chắn phải bị một lực rất mạnh tác động vào mới thành ra như vậy.
Đông Quân đứng sững người nhìn vết thương, không nói nên lời
- Quân Quân, cái này...anh...
Âu Dương Thiên vội vàng kéo áo lên, muốn giải thích nhưng không biết nên mở lời thế nào. Đông Quân không tức giận, cũng không quát tháo ầm ĩ, cô lẳng lặng quay lưng về phía anh, bờ vai bỗng chốc run lên từng đợt, đưa hai bàn tay lên bịt chặt miệng, cố gắng không phát ra tiếng khóc.
- Quân Quân, em...đang khóc đấy à ? Đừng khóc nữa, anh thực sự không sao thật mà...
Âu Dương Thiên cài nhanh lại hàng cúc áo, bước đến trước mặt cô, Đông Quân không kìm được nữa ôm mặt bật khóc nức nở, ngồi xụp xuống nền nhà. Tiếng khóc nghe thật đau lòng
- Mấy tên đó..rốt cuộc đã dùng thứ gì đánh vào người anh vậy ? Sao...sao lại bị tím đến mức này...?
Tưởng chừng như chính cô mới là người đang gánh chịu vết thương đó chứ không phải Âu Dương Thiên. Anh ôm chặt cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng
Quân Quân, anh không sao, chỗ đó...không đau, nhìn em khóc như này anh mới thấy đau đấy. Anh thực sự không thể chịu nổi khi thấy e như này đâu, là lỗi của anh, anh luôn miệng nói yêu em nhưng lại là người khiến em rơi nước mắt nhiều nhất. Quân Quân, anh xin lôi...Hứa với em, sau này không được phép có thêm bất kì một vết thương nào trên người nữa.
Đông Quân ngước lên nhìn anh, mắt đã sưng đỏ vì khóc nhiều, Âu Dương Thiên lau sạch nước mắt, hôn lên trán cô
- Anh hứa, đảm bảo sau này sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
..•
Vãn Vãn, em cầm tập tài liệu trên bàn mang xuống photo giúp chị để nộp cho trưởng phòng nhé. Chiều nay chị xin nghỉ nên sẽ không đến công ty.Vâng ạ, để đó em làm cho.Cảm ơn em, đợi chị khỏẻ hơn sẽ dẫn em đi ăn thịt nướng nhé.Nhất trí.Giai Nghi mỉm cười dọn dẹp bàn làm việc chuẩn bị ra về, cô không hề để ý, có một chiếc xe sang đã chờ sẵn dưới đường, âm thầm đi theo cô về đến nhà.
Mệt mỏi leo hai tầng lầu, Giai Nghi thở dài cắm chìa khóa mở cửa, vừa định bước vào trong nhà, một giọng người phụ nữ từ phía sau lưng cô vang lên
Cô là Tống Giai Nghi phải không ?Dạ.. vâng là cháu, cô là..?Giai Nghi ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta ăn mặc vô cùng quyền quý, đeo một chiếc kính dâm hàng hiệu đắt đỏ.
- Tôi là Thấm Cẩm, mẹ của Hạo Kiệt.
Thẩm phu nhân bỏ kính ra, ánh mắt nhìn không mấy thiện cảm
- Dạ...cháu chào cô ạ.
Giai Nghi bất ngờ, vội vã cúi chào lễ phép
Tôi tìm cô là có chút việc muốn trao đổi, không phiền chứ ?Dạ? À vâng..không phiền gì đâu ạ, vậy...mời cô vào nhà, cháu sẽ đi pha trà ạ.Giai Nghi mở cửa mời Thẩm phu nhân vào trong
- Không cần nước nôi gì đâu, tôi nói nhanh rồi sẽ đi ngay. Cô ngồi xuống đi.
Giai Nghi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện, hồi hộp không biết mẹ Hạo Kiệt sao lại có thể tìm đến tận đây để gặp
Cô
- Tôi biết chuyện Hạo Kiệt nhà tôi và cô đang yêu nhau. Là cô mồi chài thằng bé phải không ?
Giai Nghi đơ người trước câu hỏi thẳng hơn ruột ngựa của Thẩm phu nhân, cô lắp bắp
Mồi...mồi chai sao ạ ? Cô Thẩm, chắc là có sự hiểu lầm gì đó ở đây rồi, cháu...Ý cô là con trai tôi mới là người theo đuổi cô sao? Nhìn vào hoàn cảnh thực tế cũng đủ hiểu ai mới là người cần dựa dẫm vào ai mà. Hơn nữa Hạo Kiệt nó trước giờ không hề thích người hơn tuổi, tôi nói luôn, cô với con trai tôi không hợp một chút nào cả. Tốt nhất cô nên tránh xa thằng bé ra, nó còn trẻ tuổi suy nghĩ nông nổi, chẳng qua cô cũng chỉ giống như một món đồ chơi mà nó khao khát có được, nhưng chỉ cần một khi chiếm hữu thàng công chẳng mấy chốc nó sẽ chán ngay, là mẹ, tôi hiểu tính nết của con mình hơn ai khác.Thẩm phu nhân không e dè, trực tiếp hạ thấp danh dự Giai Nghi ngay trước mặt cô, lòng tự tôn là thứ tối thiểu con người phải có mà đặc biệt là một cô gái cá tính như Giai Nghi. Bản thân bị xúc phạm là một điều khó có thể chấp nhận được
- Cô Thẩm, có lẽ cô hơi quá lời rồi đấy ạ. Cháu không hề mồi chài hay có ý đồ gì với con trai cô cả, là cậu ấy tự nguyện theo đuổi cháu. Đương nhiên là cháu cũng không thích và không có nhu cầu muốn dựa dẫm vào bất cứ ai cả. Cháu nghĩ thay vì cất công đến tận đây để nói mấy lời thừa thãi này, cô nên về nhà quản chặt Hạo Kiệt thì hơn, phiền cô nhắn với cậu ấy đừng qua đây tìm cháu nữa.
Trước những lời nói đanh thép của Giai Nghi, Thẩm phu nhân ngây người vài giây rồi cười nhếch miệng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra là tôi đã đánh giá cô quá thấp, mồm mép thế này cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ ?Cô Thẩm...Giai Nghi, cái con trời đánh này, về nhà rồi đấy hả ? Mày nói xem cái này là cái gì đây ? Tại sao mày lại có giấy siêu âm thai ở trong nhà hả ?Tống Cảnh Điềm từ đâu bất ngờ hùng hổ lao vào trong nhà, trên tay còn cầm tờ giấy siêu âm thai của cô hôm trước trong bệnh viện, không để ý trong nhà đang có khách.
Giai Nghi hoảng hốt giật lại tờ giấy
Tống Cảnh Điềm , sao ông có được thứ này ? Ông lại đến lục lọi nhà tôi phải không ?Câu này phải để tao hỏi mày mới đúng, tại sao mày lại có thai ? Ai là bố của đứa bé này ?Tổng Cảnh Điềm tức đến đỏ mặt, chỉ vào trong tờ giấy, Thẩm phu nhân sốc nặng, vội đứng dậy giành lấy tờ giấy
Có...có thai sao ? Đừng nói là cô...cô có thai với Hạo Kiệt đấy nhé? Không đúng, chắc chắn cô gạ gẫm để bắt thằng bé đổ vỏ, đồ đàn bà lăng loàn.Bà nói ai lăng loàn hả ? Bà là ai mà có quyền nói Giai Nghi như thế ?
Tống Cảnh Điềm xô ngã Thẩm phu nhân, quát lớn khi nghe bà ta dám nói con gái mình như vậy. Giai Nghi bất ngờ khi chứng kiến chuyện lần đầu tiên trong đời xảy ra, người cha nát rượu vũ phu đang bảo vệ mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi thấm đẫm cổ áo sơ mi trắng
- Ông già luộm thuộm nhếch nhác kia, ông dám đẩy tôi hả ? Ông có biết tôi là ai không ?
Thẩm phu nhân tức giận đứng lên phủi sạch quần áo
Đã động đến con gái của Tống Cảnh Điềm này, dù có là thần tiên trên trời ông đây cũng cóc sợ.Con gái ông mồi chài, gạ gẫm con trai kém tận năm tuổi của tôi với ý định muốn để thằng bé chịu trách nhiệm thay cho bố đứa bé trong bụng cô ta. Đẹp mặt quá nhỉ, cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu không nhà tôi sẽ phải nuôi con tu hú mất.Bà ăn sáng bằng rác thải hay sao mà nói chuyện nghe bốc mùi thế hả ? Đừng tưởng mặc lên người được vài bộ quần áo đắt tiền là có thể khinh mạt người khác. Nhà tôi tuy không khá giả nhưng cũng cố gắng cho con cái được ăn học đàng hoàng, Giai Nghi nhà tôi là đứa tử tế, ngoan ngoãn chắc chắn nó sẽ không làm mấy cái chuyện bại hoại đạo đức đấy.Tống Cảnh Điềm một mực bênh vực con gái mình
Hư, tử tế ngoan ngoãn mà lại có thai khi chưa có chồng sao ? Xem ra nhà ông nuôi dậy cũng khéo quá nhỉ ? Bố thì lướt khướt người nồng nặc mùi rượu, đi còn chẳng vững, đúng là nhà dột từ nóc.Cô Thẩm, đứa bé này là giọt máu của Hạo gia các người đấy.Giai Nghi không thế chịu được nữa khi bố của cô cũng bị xúc phạm
Cô...cô nói cái gì ?Bố của đứa bé trong bụng tôi chính là Hạo Kiệt, con trai của cô.Mẹ nó chứ, tao mà gặp cái thằng súc sinh đấy, tao thể tao sẽ cho nó một trận thừa sống thiếu chết. Dám để con gái tao ra nông nồi này rồi phủi tay rũ bỏ trách nhiệm sao ?Tống Cảnh Điềm đạp chân vào chiếc bàn, cốc nước rơi xuống đất vỡ tan tành, Giai Nghi và Thẩm phu nhân giật bắn mình
Chưa có bằng chứng cô đừng đổ thừa, rõ ràng cô nói cô không thích thằng bé, bây giờ lại bảo cái thai là của con trai tôi. Cô không thấy mâu thuẫn sao ?Bây giờ cái thai còn quá nhỏ, để một thời gian nữa tôi sẽ cùng cô đi đến bệnh viện chọc ối để xét nghiệm, lúc đó kết quả sẽ cho cô biết tôi có nói dối hay không ?Nắm chặt tờ giấy siêu âm trong tay, Giai Nghi lau nước mắt nhìn thẳng mặt Thẩm phu nhân.
Nhưng tôi nói ra không phải để bắt vạ nhà các người, tôi chỉ muốn đính chính sự thật để không bị mang tiếng là đứa hư hỏng lăng loàn như cô Thấm đây nói. Còn về đứa bé, tôi sẽ một mình tự nuôi dậy nó nên người, tôi đảm bảo ngoài ba người ở đây sẽ không có ai biết thêm về chuyện cái thai này, kể cả Hạo Kiệt.Cũng gọi là có bản lĩnh đấy, nhưng hiện tại tôi chưa thể tin luôn lời cô nói được. Tốt nhất cô nên tránh xa Hạo Kiệt trước đã, chờ biết kết quả xét nghiệm, nếu đúng là con cháu của Hạo Gia, tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền đủ để trang trải cho đến khi đứa bé trưởng thành, tuy nhiên với một điều kiện là cả nhà cô phải đi khỏi nơi này càng xa càng tốt, tránh ảnh hưởng đến Hạo Kiệt nhà tôi.Tôi không cần số tiền đó, miễn sao cô Thẩm để mẹ con tôi yên ổn là được. Bây giờ không còn gì để nói nữa, mời cô Thẩm về cho.Thấm phu nhân cười khẩy đeo kính lên đi ra cửa, khoanh tay trước ngực quay đầu lại nhìn Giai Nghi
Nếu Hạo Kiệt chưa biết chuyện này thì cứ để nó không biết đi, như thế sẽ tốt hơn đấy.Tống Giai Nghi, mày có suy nghĩ gì không mà mở mồm nói như vậy ? Nó làm cho mày có thai, nó phải chịu trách nhiệm, mày lại muốn sinh đứa bé ra rồi một mình nuôi nấng sao ? Mày nghĩ nuôi con dễ dàng thế à ? Mày mất trí thật rồi, mày điên thật rồi con ạ.Tống Cảnh Điềm quát ần lên, định dơ tay đánh cô nhưng lại không nỡ, ông vò đầu bứt tai, đau khổ đến phát khóc
- Sao ông lại bênh vực tôi ? Đáng lẽ ra ông nên chửi bới, đánh đập tôi mới phải chứ. Chẳng giống ông ngày thường chút nào.
Giai Nghi bật cười, lau nước mắt nước mũi ngồi xuống ghế
- Phá cái thai đi.
Tống Cảnh Điềm lạnh lùng ra lệnh cho cô
Ông vừa mới nói cái gì cơ ?Giai Nghi, bố xin con, coi như bố làm trâu làm ngựa bố xin con, nếu gia đình người ta đã nói rõ quan điểm, không chịu trách nhiệm với con như vậy, cách tốt nhất bây giờ là giải quyết cái thai này đi, nó mới chỉ ba tuần tuổi, vẫn còn kịp, nhanh lên, bố đưa con đi đến bệnh viện...Tổng Cảnh Điểm cầm tay Giai Nghi kéo cô đi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro