Chương 48
2024-11-27 23:52:35
- Bỏ tôi ra !
Giai Nghi hất tay ra, lảo đảo suýt chút nữa ngã ra phía sau, cô ấm ức
Tôi không ngờ ông lại độc ác đến như vậy đấy, dù gì nó cũng là cháu ngoại của Tống Cảnh Điềm ông, đến ngay cả ông cũng không muốn nhận cháu sao ? Thà rằng nhà bên kia họ chối bỏ nhưng vẫn còn mẹ, còn ông ngoại là chỗ dựa, ông làm thế không sợ quả báo đến phải không ?Chính mày mới là người độc ác đấy !Tống Cảnh Điềm quát lớn, mất bình tĩnh tát thằng vào mặt Giai Nghi
Mày nghĩ mày sinh nó ra là mày đã trở thành người tốt rồi sao? Mày đã biết cách thay tã cho con chưa? Đã biết khi nào nó khóc vì đói, khi nào khóc vì đau, khi nào khóc vì buồn ngủ chưa ? Đã biết làm sao để vừa có thời gian đi làm kiếm tiền nhưng vẫn phải luôn ở bên cạnh những lúc đứa bé cần mẹ chưa? Đã biết chăm sóc nó những lúc ốm đau bệnh tật chưa? Mày đã biết cách làm mẹ chưa hả Tống Giai Nghi ?Đâu phải ai sinh ra đã biết hết mọi thứ, tôi sẽ cố gắng dần dần, có thể sẽ không là một người mẹ hoàn hảo nhưng chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt.Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cứng đầu đúng như Dã Niệm.Ông đừng nhắc đến mẹ của tôi. Một người tự tay cướp đoạt mạng sống của chính vợ mình thì không có quyền để nhắc về bà ấy.Đúng, là tao sai, tao đã cướp đi mạng sống của mẹ mày. Nhưng mày thực sự đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện chưa? Hay chỉ được nghe bà ngoại kế lại ?Tổng Cảnh Điềm siết chặt hai tay vào nhau, nghiến chặt răng cố không cho nước mắt rơi
- Mày có biết vì sao tao trở thành một tên nát rượu như này không ? Thử nghĩ mà xem, nếu ngay từ đầu tao đã thế này liệu mẹ mày sẽ đồng ý gả cho tao sao ? Trước kia tao cũng tu chí làm ăn, cố gắng kiếm đủ tiền sính lễ để hỏi cưới mẹ của mày, bà ngoại đâu có thích tao vì tao nghèo, nhưng vì lúc đó Dã Niệm đã mang thai nên bà không còn cách nào khác đành phải chấp nhận. Dã Niệm chưa từng phải động vào cái tã hay pha sữa cho con, đến việc dọn dẹp nhà cửa, bếp núc cũng đều một tay Tống Cảnh Điềm này đảm nhiệm hết, vì biết cô ấy thiệt thòi khi phải gả cho một thằng khố rách áo ôm như tao cho nên tao luôn ghi nhớ trong đầu rằng bằng mọi cách phải khiến cho cô ấy được sống trong hạnh phúc. Dù có mệt mỏi như thế nào đi nữa nhưng chỉ cần trở về nhà, thấy hai mẹ con vui vẻ cười đùa, mọi phiền muộn cũng tan biến hết.
Tống Cảnh Điềm ngửa mặt lên trời, cười chua xót
- Tao cứ nghĩ mình đã có một gia đình êm ấm như thế cho đến khi phát hiện ra Dã Niệm đã lén lút qua lại với người yêu cũ của cô ấy.
Giai Nghi như sét đánh ngang tai, không tin vào những gì mình vừa nghe
- Ông...ông nói sao ? Mẹ tôi...
Phải, Dã Niệm, mẹ của mày đã ngoại tình, điều mà tao không thể ngờ tới đó chính là cô ấy lại sẵn sàng bỏ lại chồng và đứa con thơ bé dại mới được sáu tháng tuổi để theo nhân tình đi nơi khác. Tao đã khóc lóc quỳ xuống van xin cô ấy đừng đi, tao sẵn sàng bỏ qua, nhắm mắt làm ngơ chuyện đó, chỉ cần cô ấy chịu ở lại để con gái tội nghiệp còn chưa cai sữa có được một gia đình đẩy đủ cả bố và mẹ, ngoài mặt Dã Niệm trả vờ đồng ý nói sẽ không đi nữa, nhưng tối hôm đó cô ấy đã cố tình làm một bữa cơm rất thịnh soạn, còn mua cả rượu ngon, nói là muốn dùng bữa cơm này để thay lời xin lỗi. Nào ngờ là có ý đồ, để tao uống thật say rồi xách đồ trốn đi, đen đủi là tửu lượng của tao khá tốt, chỉ ngà ngà một chút nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để phát hiện cô ấy đang lén xách túi quần áo đi ra ngoài bằng cửa sau.Không đâu, mẹ tôi không phải người như thế, ông...ông đang nói dối, là ông bịa chuyện ra để lấp liếm cho lỗi lầm của mìnhGiai Nghi cố gắng phủ nhận tất cả
Tao cũng ước những gì tao vừa nói chỉ là một câu chuyện được dựng lên. Nhưng sự thật thì mãi mãi vẫn sẽ là sự thật, tao đã vơ vội chiếc xe đạp cũ để đuổi theoMẹ…..mẹ không ngồi trên xe của ông sao ? Rõ ràng là...Không hề, tao còn nhớ như in đêm hôm đó trời mưa rất to, bên kia đường quốc lộ đã có một chiếc ô tô đứng chờ sẵn, Dã Niệm đang chuẩn bị sang đường..."
- Dã Niệm, không phải em đã nói sẽ không đi rồi sao ? Anh cầu xin em, có thể vì con một lần quay trở về được không? Con bé còn chưa cai sữa mẹ, không có em bố con anh biết sống thế nào đây ?
Người phụ nữ tay xách một túi quần áo, đang chờ chuẩn bị sang đường thì nhìn thấy Tống Cảnh Điềm vất chiếc xe ra lề đường chạy đến chỗ mình vừa nói vừa khóc. Cô sụt sịt lau nước mắt
Cảnh Điềm, em xin lỗi, em không thể chịu được cuộc sống nghèo khổ như vậy, em muốn có một tương lai sáng lạn hơn. Anh cho em gửi Giai Nghi lại ở đây một thời gian, sau này có điều kiện rồi em sẽ quay lại đón con bé và gửi anh một khoản tiền coi như công nuôi dưỡng. Anh mau về đi.Dã Niệm, em muốn anh làm gì cũng được, không muốn sống cùng anh nữa cũng không sao, chỉ cần em về với con, để con bé tròn một tuổi, cứng cáp hơn rồi lúc đó em muốn đi cũng chưa muộn. Giai Nghi cần có em ở bên cạnh, anh không thể làm được gì cho con bé cả. Anh dập đầu van xin em đấy Dã Niệm àTổng Cảnh Điềm quỳ gối giữ chân Dã Niệm lại, cầu xin cô trở về nhà
- Anh làm gì thế? Mau bỏ em ra, em sẽ không quay về nữa đâu.
Dã Niệm vội vàng gỡ tay ra, lao nhanh sang đường vì sợ Tổng Cảnh Điềm sẽ đuổi theo mà không để ý có một chiếc xe tải đang lao tới
- Áhhhh.!!!
- Dã Niệmmm.!!!!!!!!
Tống Cảnh Điềm hét lên đau đớn sau một tiếng ồn lớn, xe tải đó không dừng lại mà bỏ chạy thật nhanh, chiếc ô tô đứng đó nãy giờ cũng tự động nổ máy, phóng vào trong màn mưa. Lại một khung cảnh tối đen mờ mịt, một người phụ nữ chừng 32 tuổi nằm bất động giữa đường, nước mưa xối xuống cuốn theo màu đỏ thẫm của máu.
Tống Cảnh Điềm run rẩy, hai chân mềm nhũn chạy vài bước lại ngã nhào, xướt xất, chảy máu khắp người. Khó khăn lắm mới bò lại cạnh Dã Niệm
- Dã...Dã Niệm ? Mau tỉnh lại đi, Dã Niệm, em không được đùa như vậy, Giai Nghi còn đang ở nhà đợi chúng ta,
Dã Niệm. Có ai không ? Làm ơn cứu vợ tôi với, có ai ở đây không ? Cứu cô ấy với...
- Tên nhân tình từ đó bặt vô âm tín, còn tao phải cắn răng chịu tội, tự nhận mình say rượu còn đèo vợ ở phía sau nên mới xảy ra tai nạn để che dấu đi nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của mẹ mày. Tao đâu nghĩ được cách nào khác chứ? Tao không muốn sau này đứa con gái duy nhất của tao phải nghe thấy những điều không hay về mẹ nó, rằng là mẹ nó mất mạng là do mải chạy theo nhân tình để bỏ trốn. Nó đã quá thiệt thòi rồi, tao tự nhủ dù có khổ cực thế nào cũng phải bù đắp cho nó gấp trăm, gấp ngàn lần hơn những đứa trẻ khác, mong rằng nó có một ký ức đẹp về mẹ của mình mặc dù người bế nó đi khắp các ngõ ngách trong con phố, gõ cửa từng nhà giữa đêm hôm rét mướt chỉ để xin sữa mẹ lại chính là ông bố mà nó căm ghét đến giờ đây.
Giai Nghi lắc đầu, nước mắt nước mũi giàn dụa
- Không phải, ông nói dối, ông đang lừa tôi, Tống Cảnh Điềm, là ông đang lừa tôi, ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao ?
Không đời nào.
Tống Cảnh Điềm không nói gì, lấy chiếc máy thu âm đã cũ để lên mặt bàn, âm thanh dè dè lúc nghe được lúc không phát lên, trong đoạn ghi âm là tiếng nói của một người phụ nữ, đó chính là mẹ của Giai Nghi. Hóá ra trước khi bỏ đi bà đã tự mình ghi âm lại, thú nhận tất cả, hi vọng chồng mình sẽ hiểu và giúp mình nuôi nấng con gái nên người, còn nói rằng sau này nhất định sẽ quay lại trả ơn.
- Chiếc máy này được tìm thấy sau đám tang của Dã Niệm vài ngày, nó được cất ở ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng ngủ. Tao đã luôn giữ bên mình, mặc dù là những lời nói khiến trái tim tao đau đến thấu trời nhưng ít ra đó cũng là lần cuối cùng tao được nghe thấy giọng của mẹ mày, nó giúp tao vơi đi nỗi nhớ rất nhiều, kể từ đó tao luôn muốn tìm đến rượu, phải uống thật say để lừa dối bản thân, thà rằng là vì say rượu gây ra tai nạn để rồi đánh mất đi người mà tao yêu thương nhất, ít ra nó cũng đỡ đau hơn là sự thật mà tao tận mắt chứng kiến.
Thực ra Giai Nghi chưa từng biết mặt mẹ mình lúc sống như thế nào, chỉ vì lúc đó cô còn quá nhỏ. Đến khi có thể nhận thức được mọi chuyện, cô được bố gửi đến nhà bà ngoại để đi làm xa, có khi vài năm mới về một lần nhưng cũng chỉ chốc lát rồi lại đi luôn. Bà ngoại có lẽ cũng không hề biết sự thật này nên vô cùng căm hận bố của cô, cũng chính từ bà cô mới bắt đầu hiểu lầm bố mình. Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, hoa ra ông ấy mới chính là người đau khổ, bất hạnh nhất. Người vợ mà ông yêu thương hết mực ấy lại phản bội ông và rồi mất mạng khi cố chạy theo con đường sai trái, đứa con gái duy nhất cũng vì đó mà ghét bỏ, oán giận người bố của mình là một kẻ nát rượu, gia trưởng. Nỗi oan này ông ấy đã gồng mình chịu đựng suốt gần ba mươi năm trong cuộc đời, đúng là ông ấy không hề có lỗi với mẹ cô, càng không có lỗi gì với cô mà ngược lại hai mẹ con Giai Nghi mới là những người sai trái.
- Tại... tại sao bây giờ bố mới chịu nói ra sự thật? Là ai bắt bố phải chịu đựng ? Sao bố lại phải làm khổ mình như vậy hả Tống Cảnh Điềm ?
Giai Nghi suy sụp, gào lên quỳ xuống dưới chân của bố mình, gục đầu vào chân ông khóc hết nước mắt
- Bố, con sai rồi, con là đứa bất hiếu, suốt hai mươi tám năm qua con chưa một ngày nào đền đáp lại công lao nuôi dưỡng của bố mà ngược lại còn luôn chán ghét, dùng những lời lẽ cay nghiệt để đay nghiến bố. Con không xứng đáng được tha thứ...
Tống Cảnh Điềm ôm chầm lấy con gái, đôi tay gầy guộc nổi đầy gân guốc vỗ nhẹ vào lưng cô
Con không có lỗi gì cả, lỗi là tại bố, dù có có gắng đến đâu cũng không thể trở thành một người cha tốt để bảo vệ con gái mình. Đế con thiệt thòi nhiều rồi, Giai Nghi.Không, bố đừng nói thế, bố càng nói con càng cảm thấy khổ tâm hơn thôi, từ giờ con hứa sẽ thay mẹ bù đắp lại những tổn thương mà bố đã phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua, con chắc chắn sẽ làm được.Tống Cảnh Điềm bật cười, chùi sạch tay vào vạt áo rồi mới đưa lên lau nước mắt cho Giai Nghi
- Chỉ cần con có một cuộc sống hạnh phúc, khoe mạnh là bố mãn nguyện lắm rồi.
Đông Quân dạo gần đây cảm thấy trong người không được khỏẻ. Âu Dương Thiên hôm nay có lịch đi quay ngày cuối cùng trước khi bộ phim mới đóng máy, vì chỉ còn quay hai set nhưng phải có mặt từ rất sớm để chuẩn bị, anh đã bàn với Đông Quân để cho cô ở nhà nghỉ ngơi còn mình sẽ đi cùng phó trợ lí. Mặc dù không muốn nhưng cũng đành phải đồng ý vì thực sự cô biết mình đang gặp vấn đề.
4 giờ sáng, Âu Dương Thiên đã thức dậy nhanh chóng thay đồ rồi rời khỏi nhà đến phim trường, không quên hôn
Đông Quân một cái thay cho lời tạm biệt khi cô vẫn đang ngủ say
- Anh đi làm đây, bà xã ở nhà ngoan nhé, anh sẽ về sớm với em.
Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khoảng hai tiếng sau, cô bắt đầu đau bụng dữ dội, những cơn đau kéo dài liên tục khiến Đông Quân không thể thở nổi, cắn chặt đôi môi đã tái nhợt của mình cố gắng ngồi dậy, cơn đau còn chưa thuyên giảm thì cảm giác buồn nôn lại ập đến, Đông Quân tay ôm bụng, tay bịt miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh ói ra cả mật xanh mật vàng. Mồ hôi vã ướt trán
- Không xong rồi, có lẽ bệnh dạ dày lại tái phát nữa. Mình chủ quan không dự phòng thuốc. Phải làm sao bây giờ ?
Cố gắng bò lại về giường, cô vội cầm điện thoại lên nhưng không biết phải gọi cho ai, Âu Dương Thiên đang rất bận, không được làm phiền anh ấy lúc này, Cố phu nhân đã đi du lịch cùng chủ tịch Âu từ hai hôm trước. Hết cách, Đông Quân đành phải gọi điện làm phiền Giai Nghi.
Giai Nghi hất tay ra, lảo đảo suýt chút nữa ngã ra phía sau, cô ấm ức
Tôi không ngờ ông lại độc ác đến như vậy đấy, dù gì nó cũng là cháu ngoại của Tống Cảnh Điềm ông, đến ngay cả ông cũng không muốn nhận cháu sao ? Thà rằng nhà bên kia họ chối bỏ nhưng vẫn còn mẹ, còn ông ngoại là chỗ dựa, ông làm thế không sợ quả báo đến phải không ?Chính mày mới là người độc ác đấy !Tống Cảnh Điềm quát lớn, mất bình tĩnh tát thằng vào mặt Giai Nghi
Mày nghĩ mày sinh nó ra là mày đã trở thành người tốt rồi sao? Mày đã biết cách thay tã cho con chưa? Đã biết khi nào nó khóc vì đói, khi nào khóc vì đau, khi nào khóc vì buồn ngủ chưa ? Đã biết làm sao để vừa có thời gian đi làm kiếm tiền nhưng vẫn phải luôn ở bên cạnh những lúc đứa bé cần mẹ chưa? Đã biết chăm sóc nó những lúc ốm đau bệnh tật chưa? Mày đã biết cách làm mẹ chưa hả Tống Giai Nghi ?Đâu phải ai sinh ra đã biết hết mọi thứ, tôi sẽ cố gắng dần dần, có thể sẽ không là một người mẹ hoàn hảo nhưng chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt.Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cứng đầu đúng như Dã Niệm.Ông đừng nhắc đến mẹ của tôi. Một người tự tay cướp đoạt mạng sống của chính vợ mình thì không có quyền để nhắc về bà ấy.Đúng, là tao sai, tao đã cướp đi mạng sống của mẹ mày. Nhưng mày thực sự đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện chưa? Hay chỉ được nghe bà ngoại kế lại ?Tổng Cảnh Điềm siết chặt hai tay vào nhau, nghiến chặt răng cố không cho nước mắt rơi
- Mày có biết vì sao tao trở thành một tên nát rượu như này không ? Thử nghĩ mà xem, nếu ngay từ đầu tao đã thế này liệu mẹ mày sẽ đồng ý gả cho tao sao ? Trước kia tao cũng tu chí làm ăn, cố gắng kiếm đủ tiền sính lễ để hỏi cưới mẹ của mày, bà ngoại đâu có thích tao vì tao nghèo, nhưng vì lúc đó Dã Niệm đã mang thai nên bà không còn cách nào khác đành phải chấp nhận. Dã Niệm chưa từng phải động vào cái tã hay pha sữa cho con, đến việc dọn dẹp nhà cửa, bếp núc cũng đều một tay Tống Cảnh Điềm này đảm nhiệm hết, vì biết cô ấy thiệt thòi khi phải gả cho một thằng khố rách áo ôm như tao cho nên tao luôn ghi nhớ trong đầu rằng bằng mọi cách phải khiến cho cô ấy được sống trong hạnh phúc. Dù có mệt mỏi như thế nào đi nữa nhưng chỉ cần trở về nhà, thấy hai mẹ con vui vẻ cười đùa, mọi phiền muộn cũng tan biến hết.
Tống Cảnh Điềm ngửa mặt lên trời, cười chua xót
- Tao cứ nghĩ mình đã có một gia đình êm ấm như thế cho đến khi phát hiện ra Dã Niệm đã lén lút qua lại với người yêu cũ của cô ấy.
Giai Nghi như sét đánh ngang tai, không tin vào những gì mình vừa nghe
- Ông...ông nói sao ? Mẹ tôi...
Phải, Dã Niệm, mẹ của mày đã ngoại tình, điều mà tao không thể ngờ tới đó chính là cô ấy lại sẵn sàng bỏ lại chồng và đứa con thơ bé dại mới được sáu tháng tuổi để theo nhân tình đi nơi khác. Tao đã khóc lóc quỳ xuống van xin cô ấy đừng đi, tao sẵn sàng bỏ qua, nhắm mắt làm ngơ chuyện đó, chỉ cần cô ấy chịu ở lại để con gái tội nghiệp còn chưa cai sữa có được một gia đình đẩy đủ cả bố và mẹ, ngoài mặt Dã Niệm trả vờ đồng ý nói sẽ không đi nữa, nhưng tối hôm đó cô ấy đã cố tình làm một bữa cơm rất thịnh soạn, còn mua cả rượu ngon, nói là muốn dùng bữa cơm này để thay lời xin lỗi. Nào ngờ là có ý đồ, để tao uống thật say rồi xách đồ trốn đi, đen đủi là tửu lượng của tao khá tốt, chỉ ngà ngà một chút nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để phát hiện cô ấy đang lén xách túi quần áo đi ra ngoài bằng cửa sau.Không đâu, mẹ tôi không phải người như thế, ông...ông đang nói dối, là ông bịa chuyện ra để lấp liếm cho lỗi lầm của mìnhGiai Nghi cố gắng phủ nhận tất cả
Tao cũng ước những gì tao vừa nói chỉ là một câu chuyện được dựng lên. Nhưng sự thật thì mãi mãi vẫn sẽ là sự thật, tao đã vơ vội chiếc xe đạp cũ để đuổi theoMẹ…..mẹ không ngồi trên xe của ông sao ? Rõ ràng là...Không hề, tao còn nhớ như in đêm hôm đó trời mưa rất to, bên kia đường quốc lộ đã có một chiếc ô tô đứng chờ sẵn, Dã Niệm đang chuẩn bị sang đường..."
- Dã Niệm, không phải em đã nói sẽ không đi rồi sao ? Anh cầu xin em, có thể vì con một lần quay trở về được không? Con bé còn chưa cai sữa mẹ, không có em bố con anh biết sống thế nào đây ?
Người phụ nữ tay xách một túi quần áo, đang chờ chuẩn bị sang đường thì nhìn thấy Tống Cảnh Điềm vất chiếc xe ra lề đường chạy đến chỗ mình vừa nói vừa khóc. Cô sụt sịt lau nước mắt
Cảnh Điềm, em xin lỗi, em không thể chịu được cuộc sống nghèo khổ như vậy, em muốn có một tương lai sáng lạn hơn. Anh cho em gửi Giai Nghi lại ở đây một thời gian, sau này có điều kiện rồi em sẽ quay lại đón con bé và gửi anh một khoản tiền coi như công nuôi dưỡng. Anh mau về đi.Dã Niệm, em muốn anh làm gì cũng được, không muốn sống cùng anh nữa cũng không sao, chỉ cần em về với con, để con bé tròn một tuổi, cứng cáp hơn rồi lúc đó em muốn đi cũng chưa muộn. Giai Nghi cần có em ở bên cạnh, anh không thể làm được gì cho con bé cả. Anh dập đầu van xin em đấy Dã Niệm àTổng Cảnh Điềm quỳ gối giữ chân Dã Niệm lại, cầu xin cô trở về nhà
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Anh làm gì thế? Mau bỏ em ra, em sẽ không quay về nữa đâu.
Dã Niệm vội vàng gỡ tay ra, lao nhanh sang đường vì sợ Tổng Cảnh Điềm sẽ đuổi theo mà không để ý có một chiếc xe tải đang lao tới
- Áhhhh.!!!
- Dã Niệmmm.!!!!!!!!
Tống Cảnh Điềm hét lên đau đớn sau một tiếng ồn lớn, xe tải đó không dừng lại mà bỏ chạy thật nhanh, chiếc ô tô đứng đó nãy giờ cũng tự động nổ máy, phóng vào trong màn mưa. Lại một khung cảnh tối đen mờ mịt, một người phụ nữ chừng 32 tuổi nằm bất động giữa đường, nước mưa xối xuống cuốn theo màu đỏ thẫm của máu.
Tống Cảnh Điềm run rẩy, hai chân mềm nhũn chạy vài bước lại ngã nhào, xướt xất, chảy máu khắp người. Khó khăn lắm mới bò lại cạnh Dã Niệm
- Dã...Dã Niệm ? Mau tỉnh lại đi, Dã Niệm, em không được đùa như vậy, Giai Nghi còn đang ở nhà đợi chúng ta,
Dã Niệm. Có ai không ? Làm ơn cứu vợ tôi với, có ai ở đây không ? Cứu cô ấy với...
- Tên nhân tình từ đó bặt vô âm tín, còn tao phải cắn răng chịu tội, tự nhận mình say rượu còn đèo vợ ở phía sau nên mới xảy ra tai nạn để che dấu đi nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của mẹ mày. Tao đâu nghĩ được cách nào khác chứ? Tao không muốn sau này đứa con gái duy nhất của tao phải nghe thấy những điều không hay về mẹ nó, rằng là mẹ nó mất mạng là do mải chạy theo nhân tình để bỏ trốn. Nó đã quá thiệt thòi rồi, tao tự nhủ dù có khổ cực thế nào cũng phải bù đắp cho nó gấp trăm, gấp ngàn lần hơn những đứa trẻ khác, mong rằng nó có một ký ức đẹp về mẹ của mình mặc dù người bế nó đi khắp các ngõ ngách trong con phố, gõ cửa từng nhà giữa đêm hôm rét mướt chỉ để xin sữa mẹ lại chính là ông bố mà nó căm ghét đến giờ đây.
Giai Nghi lắc đầu, nước mắt nước mũi giàn dụa
- Không phải, ông nói dối, ông đang lừa tôi, Tống Cảnh Điềm, là ông đang lừa tôi, ông nghĩ tôi sẽ tin ông sao ?
Không đời nào.
Tống Cảnh Điềm không nói gì, lấy chiếc máy thu âm đã cũ để lên mặt bàn, âm thanh dè dè lúc nghe được lúc không phát lên, trong đoạn ghi âm là tiếng nói của một người phụ nữ, đó chính là mẹ của Giai Nghi. Hóá ra trước khi bỏ đi bà đã tự mình ghi âm lại, thú nhận tất cả, hi vọng chồng mình sẽ hiểu và giúp mình nuôi nấng con gái nên người, còn nói rằng sau này nhất định sẽ quay lại trả ơn.
- Chiếc máy này được tìm thấy sau đám tang của Dã Niệm vài ngày, nó được cất ở ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng ngủ. Tao đã luôn giữ bên mình, mặc dù là những lời nói khiến trái tim tao đau đến thấu trời nhưng ít ra đó cũng là lần cuối cùng tao được nghe thấy giọng của mẹ mày, nó giúp tao vơi đi nỗi nhớ rất nhiều, kể từ đó tao luôn muốn tìm đến rượu, phải uống thật say để lừa dối bản thân, thà rằng là vì say rượu gây ra tai nạn để rồi đánh mất đi người mà tao yêu thương nhất, ít ra nó cũng đỡ đau hơn là sự thật mà tao tận mắt chứng kiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực ra Giai Nghi chưa từng biết mặt mẹ mình lúc sống như thế nào, chỉ vì lúc đó cô còn quá nhỏ. Đến khi có thể nhận thức được mọi chuyện, cô được bố gửi đến nhà bà ngoại để đi làm xa, có khi vài năm mới về một lần nhưng cũng chỉ chốc lát rồi lại đi luôn. Bà ngoại có lẽ cũng không hề biết sự thật này nên vô cùng căm hận bố của cô, cũng chính từ bà cô mới bắt đầu hiểu lầm bố mình. Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, hoa ra ông ấy mới chính là người đau khổ, bất hạnh nhất. Người vợ mà ông yêu thương hết mực ấy lại phản bội ông và rồi mất mạng khi cố chạy theo con đường sai trái, đứa con gái duy nhất cũng vì đó mà ghét bỏ, oán giận người bố của mình là một kẻ nát rượu, gia trưởng. Nỗi oan này ông ấy đã gồng mình chịu đựng suốt gần ba mươi năm trong cuộc đời, đúng là ông ấy không hề có lỗi với mẹ cô, càng không có lỗi gì với cô mà ngược lại hai mẹ con Giai Nghi mới là những người sai trái.
- Tại... tại sao bây giờ bố mới chịu nói ra sự thật? Là ai bắt bố phải chịu đựng ? Sao bố lại phải làm khổ mình như vậy hả Tống Cảnh Điềm ?
Giai Nghi suy sụp, gào lên quỳ xuống dưới chân của bố mình, gục đầu vào chân ông khóc hết nước mắt
- Bố, con sai rồi, con là đứa bất hiếu, suốt hai mươi tám năm qua con chưa một ngày nào đền đáp lại công lao nuôi dưỡng của bố mà ngược lại còn luôn chán ghét, dùng những lời lẽ cay nghiệt để đay nghiến bố. Con không xứng đáng được tha thứ...
Tống Cảnh Điềm ôm chầm lấy con gái, đôi tay gầy guộc nổi đầy gân guốc vỗ nhẹ vào lưng cô
Con không có lỗi gì cả, lỗi là tại bố, dù có có gắng đến đâu cũng không thể trở thành một người cha tốt để bảo vệ con gái mình. Đế con thiệt thòi nhiều rồi, Giai Nghi.Không, bố đừng nói thế, bố càng nói con càng cảm thấy khổ tâm hơn thôi, từ giờ con hứa sẽ thay mẹ bù đắp lại những tổn thương mà bố đã phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua, con chắc chắn sẽ làm được.Tống Cảnh Điềm bật cười, chùi sạch tay vào vạt áo rồi mới đưa lên lau nước mắt cho Giai Nghi
- Chỉ cần con có một cuộc sống hạnh phúc, khoe mạnh là bố mãn nguyện lắm rồi.
Đông Quân dạo gần đây cảm thấy trong người không được khỏẻ. Âu Dương Thiên hôm nay có lịch đi quay ngày cuối cùng trước khi bộ phim mới đóng máy, vì chỉ còn quay hai set nhưng phải có mặt từ rất sớm để chuẩn bị, anh đã bàn với Đông Quân để cho cô ở nhà nghỉ ngơi còn mình sẽ đi cùng phó trợ lí. Mặc dù không muốn nhưng cũng đành phải đồng ý vì thực sự cô biết mình đang gặp vấn đề.
4 giờ sáng, Âu Dương Thiên đã thức dậy nhanh chóng thay đồ rồi rời khỏi nhà đến phim trường, không quên hôn
Đông Quân một cái thay cho lời tạm biệt khi cô vẫn đang ngủ say
- Anh đi làm đây, bà xã ở nhà ngoan nhé, anh sẽ về sớm với em.
Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khoảng hai tiếng sau, cô bắt đầu đau bụng dữ dội, những cơn đau kéo dài liên tục khiến Đông Quân không thể thở nổi, cắn chặt đôi môi đã tái nhợt của mình cố gắng ngồi dậy, cơn đau còn chưa thuyên giảm thì cảm giác buồn nôn lại ập đến, Đông Quân tay ôm bụng, tay bịt miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh ói ra cả mật xanh mật vàng. Mồ hôi vã ướt trán
- Không xong rồi, có lẽ bệnh dạ dày lại tái phát nữa. Mình chủ quan không dự phòng thuốc. Phải làm sao bây giờ ?
Cố gắng bò lại về giường, cô vội cầm điện thoại lên nhưng không biết phải gọi cho ai, Âu Dương Thiên đang rất bận, không được làm phiền anh ấy lúc này, Cố phu nhân đã đi du lịch cùng chủ tịch Âu từ hai hôm trước. Hết cách, Đông Quân đành phải gọi điện làm phiền Giai Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro