Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Chương 49

2024-11-27 23:52:35

- Giai Nghi, đừng ăn mì gói nữa, không tốt cho sức khỏẻ, bố có mua cháo nóng cho con đây.

Tống Cảnh Điềm khập khiếng bước vào, trên tay cầm một hộp giấy tròn đựng trong túi nilong

- Bố, sao bố không ngủ thêm chút nữa, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, bên ngoài trời lạnh lắm đấy.

Giai Nghi đỡ lấy hộp cháo đặt xuống bàn

- Con mau ăn luôn đi, cháo ăn nóng mới ngon.

Giai Nghi gật đầu lấy thêm một chiếc bát chia tô cháo làm hai phần, đưa đến trước mặt bố

- Nhiều lắm con không ăn được hết, bố ăn cùng con nhé.

Tổng Cảnh Điềm rưng rưng nước mắt nhìn cô con gái tội nghiệp của mình, không ngờ cho đến gần cuối đời ông mới được sống một cuộc sống mà trước kia luôn mong ước, gia đình êm ấm, cha con thuận hòà. Ở cái tuổi đã đi quá nửa đời người này, đây chính là điều quá đỗi đơn giản mà Tống Cảnh Điềm khao khát có được.

- Giai Nghi, chuyện về bố của đứa bé con có thể nói cho bố biết được không? Con và cậu công tử nhà giàu đó rốt cuộc là như thế nào ?

Cầm thìa cháo còn đang nghi ngút khói, Tống Cảnh Điềm nghĩ đến chuyện hôm qua mà không thể nuốt nổi, Giai Nghi cúi găm mặt, chiếc thìa đảo đi đảo lại trong tô

Con và Hạo Kiệt quen nhau ở quán bar nơi con làm thêm vào buổi tối, cậu ấy rất quyết tâm theo đuổi con, và rồi bọn con đã lầm lỡ sau một đêm chót uống hơi nhiều rượu...Con... cảm thấy thằng nhóc đó như thế nào ? Đừng nói là giống tính mẹ nó nhé ?Giai Nghi bật cười lắc đầu

Không đâu, cậu ấy ngoại hình rất ưa nhìn, tuy là thiếu gia của một tập đoàn đá quý nhưng không hề hách dịch chút nào, có vẻ cũng không hề ăn chơi, con để ý cậu ấy đang theo đuổi một dự án về thiết kế cơ đánh bida chuyên nghiệp thì phải.Cơ bida sao ? Cậu ta không kế thừa sự nghiệp của gia đình à ?Hạo Kiệt nói không có hứng thú với trang sức đá quý, cậu ấy có niềm đam mê đặc biệt với bida và muốn tự mình xây dựng một thương hiệu riêng.Tống Cảnh Điềm gật gù suy nghĩ

Xem ra cũng không phải là công tử bột bất tài vô dụng ăn bám bố mẹ.

Hạo Kiệt từ nhỏ đã không có được sự quan tâm từ gia đình, bố mẹ cậu ấy vì mải mê kiếm tiền mà bỏ bê con cái, khi còn học tiểu học Hạo Kiệt đã từng được chẩn đoán mắc hội chứng tự kỉ nhẹ vì ít được tiếp xúc với bên ngoài.Tuy thiếu thốn tình cảm nhưng cậu ấy lại có một trái tim rất ấm áp và lương thiện, Hạo Kiệt thực sự đối xử với con rất tốt. Con cảm nhận được điều đó.

Tống Cảnh Điềm ngạc nhiên, thoáng nhìn Giai Nghi rồi lại gật đầu chép miệng

- Bố hiếu rồi, nói vậy là con cũng có tình cảm với cậu nhóc đó phải không? Vậy...tại sao lại không cho nó biết con đang mang trong mình giọt máu của nó ? Nếu cậu ta có tính cách đúng như những gì con nói thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm và chăm sóc cho hai mẹ con đàng hoàng.

Giai Nghi vội vàng ngăn lại

Không được, không thể để Hạo Kiệt biết về sự tồn tại của đứa bé. Thời điểm này cậu ấy đang dốc hết tâm sức để hoàn thành dự án đầu tiên, Hạo Kiệt hoàn toàn tự mình kêu gọi đầu tư để thành lập công ty, không cần một đồng vốn nào từ bố mẹ cậu ấy. Dạo gần đây nhìn Hạo Kiệt gầy đi nhiều, có lẽ đã rất vất vả, nếu bây giờ Hạo Kiệt biết con đang mang thai, vừa phải kiếm tiền lại phải chăm sóc con, con không muốn mình trở thành gánh nặng cho cậu ấy.Giai Nghi à...Hơn nữa con và Hạo Kiệt vốn dĩ đã không cùng một tầng lớp, cho dù cậu ấy chẳng quan tâm đến gia cảnh của con nhưng suy cho cùng vần là không hợp. Không trèo cao thì sẽ không ngã đau...bố yên tâm con đủ khả năng đêIo cho đứa bé mà không cần đến bố của nó. Bố đừng bắt con bỏ đứa bé được không ạ ? Con thương nó lắm.

Giai Nghi nắm lấy tay bố nghẹn ngào

- Nhưng bố cũng thương con gái của bố...

Tổng Cảnh Điềm bật khóc như một đứa trẻ

Thương con chỉ có một ông bố bất tài vô dụng, con gái nhà người ta đến tuổi này đáng lẽ đã được gả vào gia đình đàng hoàng, tử tế, có một cuộc sống hạnh phúc đủ đầy. Vậy mà ông già này lại chỉ có thể đứng nhìn đứa con gái duy nhất của mình trở thành mẹ đơn thân, đi vào vết xe đổ của chính bố nó.Bố, bố đừng nghĩ như thế mà, nhìn nhận theo hướng tích cực hơn, gia đình nhà mình sẽ có thêm một thành viên mới, cả ba người chúng ta sẽ cùng nhau cố găng sống một cuộc sống thật hạnh phúc...Đứa con gái bé bỏng của tôi, tôi biết phải làm gì bây giờ...Hai cha con ôm nhau khóc như mưa, tiếng chuông điện thoại reo lên giữa chừng ngắt quãng khung cảnh xúc động, lau sạch mặt mũi, Giai Nghi ổn định lại tinh thần, bắt máy

- Chị nghe đây Quân Quân, có chuyện gì mà gọi chị sớm thế ?

"Chị…..chị..qua nhà em được...không ? Có lẽ...em cần phải đến bệnh viện..."

- Em có sao không Quân Quân ? Sao nói không ra hơi nữa vậy? Đợi chị một chút, chị qua đưa em đến bệnh viện ngay, gửi vị trí cho chị nhé.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Vâng..vâng ạ !"

Con phải ra ngoài một lát, bố ăn nốt cháo đi kẻo nguội.Đi đứng chú ý an toàn con nhéVâng ạ.Âu Dương Thiên đã hoàn thành set quay đầu tiên, trong lúc nghỉ giải lao, anh tìm một góc khuất không ai để ý, gọi video cho Đông Quân. Chuông đổ mãi nhưng cô không bắt máy, hai ba cuộc liền không được, Âu Dương Thiên đành phải soạn tin nhắn

- Bà xã, em đã dậy chưa ? Hôm nay cảm thấy trong người thế nào rồi? Chắc đến tầm trưa sẽ quay xong, anh tranh thủ về sớm đưa em đến bệnh viện kiểm tra xem sao nhé ? Ở nhà như vậy anh không yên tâm.

Đông Quân đã ngất đi trong phòng tắm vì cơn đau kèm triệu chứng nôn ói liên tục hành hạ dẫn đến kiệt sức và mất nước. Giai Nghi bắt taxi đến nơi Đông Quân gửi vị trí nhưng bảo an khu đô thị không cho phép cô vào vì nơi này an ninh quản lí rất nghiêm ngặt, cần phải có thẻ chip như những người sống ở trong đó. Giai Nghi sốt ruột gọi điện cho Đông Quân nhưng không thấy cô nghe máy

- Âu Dương Thiên, hôm nay có lịch đi làm không ?

" Tôi đang đi làm đây, sáng sớm đã gọi điện hỏi han thế này chắc chắn là có điềm rồi, có gì nói nhanh đi tôi chuẩn bị vào quay rồi."

- Cái tên trời đánh này, bạn bè lâu ngày hỏi thăm nhau mà cũng đề phòng vậy nữa.

"Thật sao ? Chỉ là gọi hỏi thăm thôi phải không ? Vậy hỏi xong rồi giờ tôi cúp máy nhé ?"

- Ây, khoan đã. Cậu đúng thật là...thì tôi cũng có việc muốn nhờ, cậu cũng biết chuyện tôi cãi nhau với mẹ rồi đấy, xe cộ nhà cửa tôi trả lại cho bà Thẩm nhà tôi hết rồi. Mấy hôm nay đi gặp các đối tác toàn phải đi taxi cũng bất tiện, tôi có thể mượn xe của cậu không ? Cho mượn đại chiếc nào cũng được, tôi không quan trọng đâu, con Lam-borghini đen cậu vất xó đấy là được rồi.

" Hạo thiếu gia đúng là ăn mày còn đòi xôi gấc, chiếc xe đó là tôi chưa đi chứ đâu phải vứt xó, vậy mà gọi là mượn đại chiếc nào cũng được sao ? Tôi thấy cậu nhắm vào nó đầu tiên đấy."

- Thôi mà Âu thiếu gia, cậu sở hữu cả chục chiếc siêu xe đắt đỏ, tài sản của tôi so với cậu có là gì. Nể tình bạn gắn bó bao nhiêu năm của chúng ta, cậu cho tôi mượn chiếc đó đi mà, đi xe sang một chút cũng là tạo ấn tượng tốt cho đối tác của tôi, không phải sao ?

"Bắt đầu học cái tính lải nhải ở đâu vậy không biết, chìa khoá xe ở trong phòng tôi, qua mà lấy, vợ tôi đang ở nhà, có gì gọi cô ấy mở cửa nhé."

- Có thế chứ, cảm ơn bạn yêu dấu rất nhiều.

" Buồn nôn."

Hạo Kiệt hí hửng gọi xe

- Cho tôi đến khu đô thị cao cấp S1 cuối đường Châu Giang.

- Các anh làm ơn có thể cho tôi vào trong được không? Em gái tôi ở một mình đang gặp nguy hiểm, cần phải đưa đến bệnh viện gấp.

Giai Nghi đứng trước cửa toà bảo vệ năn nỉ mấy nhân viên bảo an đang canh gác

Xin lỗi cô, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ sự an toàn cho người dân trong khu đô thị này, nếu không xuất trình được thẻ chip, chúng tôi sẽ không thể cho cô vào, đây là quy định. Mong cô thông cảm. Nếu có người nhà ở trong đây phiền cô gọi cho người đó để chúng tôi xác nhận.Nếu gọi được cho con bé thì tôi đã không phải đứng đây van xin các anh, ba mươi phút trước con bé có gọi cho tôi nhưng bây giờ không thể liên lạc được, tôi sợ đã xảy ra chuyện gì rồi, các anh còn giữ tôi ở đây, nếu con bé có mệnh hệ gì, các anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy. Âu Dương Thiên mà biết được sẽ không tha cho mấy người đâu.Nhân viên bảo an nghe thấy Giai Nghi nhắc đến Âu Dương Thiên liền ngạc nhiên

Cô quen biết Âu thiếu gia sao ?Em gái tôi là bạn gái của Âu Dương Thiên, các anh nhìn đi, chính là cô bé này.Giai Nghi mở điện thoại, đưa ảnh mình chụp cùng Đông Quân lúc còn làm cùng công ty cho mấy người đó xem, họ quay vào trong bàn bạc nhau một lúc

Đúng là cô gái này cũng sống cùng Âu thiếu gia, nhưng để chắc chắn, chúng tôi sẽ đi cùng cô đến đó cô có đồng ý không ?Như nào cũng được, miễn là gặp được con bé, các anh nhanh tay lên chút đi.Hai nhân viên bảo an cùng Giai Nghi lên ô tô để đi vào trong, ở đây giống như một thành phố thu nhỏ, tất cả tiện nghi đều có đủ, người dân sống trong đây ít khi phải ra ngoài. Giai Nghi lo lắng gọi điện thoại liên tục cho Đông Quân nhưng vẫn không ai bắt máy. Căn biệt thự của Âu Dương Thiên nằm ở trung tâm khu này

- Quân Quân, Quân Quân, chị Giai Nghi đây, em có nghe thấy không ?

Giai Nghi bấm chuông cửa liên tục nhưng không thấy Đông Quân ra mở cửa.

Cô có biết mật mã cửa không ?Tôi không biết, đây là lần đầu tiên tôi đến đây, bây giờ có cách nào để vào trong được không ?Vậy thì đành chịu thôi, không được sự cho phép của chủ nhà chúng tôi không thể tự ý vào. Có lẽ cô nên gọi choÂu thiếu gia...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Giai Nghi? Chị làm gì ở đây vậy? Sao lại có cả nhân viên bảo an ?

Hạo Kiệt ngạc nhiên, không hiểu có chuyện gì

- Hạo Kiệt, may quá có cậu đây rồi, cậu biết mật mã cửa nhà Âu Dương Thiên phải không ? Mau mở cửa nhanh đi,

Quân Quân ở bên trong, hình như con bé đang gặp nguy hiểm.

Giai Nghi mừng như vớ được vàng, vội kéo Hạo Kiệt đến trước cửa, dục cậu nhanh chóng mở khóa, cánh cửa vừa mở ra, Giai Nghi cùng Hạo Kiệt chạy vào trong nhà

- Quân Quân, em đang ở đâu ?

Giai Nghi tìm khắp tầng một cũng không thấy

- Lên tầng trên xem sao, có lẽ cô ấy chưa xuống dưới nhà, đèn phòng khách vẫn chưa được bật.

Giai Nghi gật đầu đi theo Hạo Kiệt lên lầu trên, Hạo Kiệt mở cửa phòng ngủ

- Chị vào trong đó tìm cô ấy xem, em đợi ở ngoài đây.

Trên giường chăn gối vẫn còn vất lộn xộn, dép đi trong nhà một chiếc ở cuối giường, chiếc còn lại bị lật ngửa ngay cửa nhà tăm, Giai Nghi thấy điện trong đó đang sáng, từ từ bước lại gần

- Quân Quân, là chị đây, em đang trong đó hả ? Quân...

Giai Nghi bàng hoàng khi nhìn thấy Đông Quân đang nằm bất động trên sàn nhà

- Trời đất, Quân Quân, tỉnh lại đi, em bị sao thế này ? Hạo Kiệt, vào đây nhanh lên !

Hạo Kiệt bước vội vào phòng

Đông Quân...cô ấy...?Còn đứng đó nữa, đưa con bé đến bệnh viện, khẩn trương lên, chân tay em ấy lạnh như băng rồi.Có...có cần gọi cho Âu Dương Thiên không ?Đông Quân cả người mềm nhũn, môi tái nhợt nằm trên tay Hạo Kiệt, đôi mắt nhắm nghiền.

- Đến bệnh viện trước đã, chuyện khác nói sau đi.

Giai Nghi đi theo chiếc xe cáng của bệnh viện, đẩy Đông Quân vào phòng cấp cứu.

Đã xảy ra chuyện gì thế ?Tôi cũng không rõ nữa, sáng sớm nay em ấy gọi điện tới, giọng nghe rất yếu, còn hơi run run, con bé nói rằng mình cần đến bệnh viện rồi gửi vị trí cho tôi. À, cậu đã gọi cho Âu Dương Thiên chưa ?Đã gửi tin nhắn rồi, có lẽ đang trong set quay nên cậu ấy không cầm máy.Oh.Giai Nghi đứng lên ngó vào trong phòng cấp cứu.

Âu Dương Thiên vừa được đạo diễn tặng hoa khi hoàn thành cảnh quay cuối cùng trong dự án phim mới sắp ra mắt

- Anh Dương Thiên, có thể chụp cùng em một tấm ảnh không ?

Mạn Nhi ôm một bó hoa tươi đến chúc mừng, mặc dù không muốn nhưng Âu Dương Thiên vẫn đồng ý vì dù sao hết hôm nay anh cũng sẽ không gặp lại cô nữa, vẫn nên tạo một ấn tượng tốt

Được.Chụp bằng máy của anh nhé, điện thoại em hết pin rồi, có gì chúng ta quét wechat gửi ảnh sau.Âu Dương Thiên thở dài gật đầu, vừa dơ điện thoại lên, tin nhắn của Hạo Kiệt làm anh hoảng hốt, vội vàng đưa bó hoa cho Mạn Nhi, không kịp thay phục tráng chạy một mạch đến nơi để xe

- Âu Dương Thiên, chúng ta chưa chụp được ảnh mà? Anh vội cái gì chứ?

Đáp lại tiếng nói của Mạn Nhi là tiếng động cơ xe hơi gầm rú, lao đi như xé gió..

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Số ký tự: 0