Chương 8
2024-11-27 23:52:35
Âu Dương Thiên không lái xe về nhà mà đi thẳng đến nhà của Hạo Kiệt, ngồi trong xe gọi mấy cuộc điện thoại không thấy cậu ta bắt máy, Âu Dương Thiên đành phải đi lối "bí mật" để vào nhà.
Hạo Kiệt đang nằm xem phim kinh dị trong phòng ngủ, đúng lúc đoạn gay cấn nhất, khi các nhà khảo cổ đang chuẩn bị mở nắp quan tài ra để xem bên trong cỗ quan tài cổ này chứa đựng bí mật gì, nhạc phim dồn dập chuẩn bị lên mức cao trào, Hạo Kiệt chùm kín chăn chỉ thò nguyên đầu ra ngoài, hồi hộp chờ đợi, cùng lúc nắp quan tài bật lên cùng tiếng thét quái dị, cửa phòng cậu cũng đột nhiên mở ra, một bóng đen đứng giữa cửa gọi tên cậu
- Hạo Kiệt.
Hạo Kiệt dường như không còn chút hồn vía nào, cậu ta hét toáng lên, chui tọt vào trong chăn
- Mẹ ơi, có maaaaa!!!!!
Âu Dương Thiên chán nản bước tới bật điện phòng lên, chiếc chăn vẫn cuộn tròn trên giường, run lẩy bẩy. Âu Dương Thiên đến bên giường giả giọng ồm ồm
- Hạo Kiệt, đến giờ đi rồi, quỷ môn quan đã mở, mau theo ta.
- Khônggg! Mẹ ơi ! Cứu con!
Âu Dương Thiên cười hả hê, Hạo Kiệt nghe tiếng cười liền thò đầu ra khỏi chăn nhìn
- Tên trời đánh Âu Dương Thiên này, hoá ra là cậu, sao giờ này còn đến đây? Mà chui đường nào vào đây thế ? Tôi khoá cửa cẩn thận rồi cơ mà ?
- Cậu quên mất nhà mình có một lối đi bí mật sao ?
Hạo Kiệt ngẩn người
- Này, cậu đúng là ma xó đấy, đã gọi là bí mật mà cậu cũng lần ra được.
Hạo Kiệt vùng ra khỏi chăn, tắt màn hình tivi, đứng dậy đi ra khỏi phòng
- Cậu đi đâu vậy ?
- Đi vệ sinh chứ còn đi đâu, ông đây bị cậu doạ suýt chút nữa thì bĩnh ra giường luôn rồi.
Âu Dương Thiên bật cười, cậu rút điện thoại ra lướt chờ Hạo Kiệt quay lại. Năm phút sau, Hạo Kiệt bước vào cầm theo hai chai Rio Cocktail vị đào, cậu đặt xuống bàn, đẩy một chai đến trước mặt Âu Dương Thiên
- Không có vị nào khác sao ? Cậu quên là tôi bị dị ứng với đào à ?
Hạo Kiệt bật nắp chai của mình, nhìn Âu Dương Thiên lắc đầu
- Còn mỗi vị đó, thôi thì uống tạm nước suối nhé.
Nói rồi Hạo Kiệt rót cho bạn mình một ly nước, còn cậu ngửa cổ uống một hơi
- Hình như tôi tìm được cô ấy rồi.
Âu Dương Thiênn xoay xoay ly nước, ánh mắt lộ ra chút cảm xúc. Hạo Kiệt nghe vậy thì ngạc nhiên đến nỗi sặc nước, ho muốn nổ phổi. Cậu lau nước chảy ra từ mũi, để chai rượu xuống bàn vội hỏi
- Tìm được cô ấy ? Ý cậu là cô gái đã cứu cậu khỏi tên buôn người mười năm trước ?
-Ừm...nhưng tôi cũng chưa dám chắc chắn có đúng là cô ấy hay không.
- Cậu đã gặp cô gái đó sao ? Tại sao lại nghĩ rằng cô ấy là người cậu cần tìm ?
- Vì tên của cô ấy hoàn toàn giống với tên của cô gái mười năm trước.
- Tên thì trên đời này thiếu gì người tên giống nhau, nếu chỉ là trùng tên tôi nghĩ chắc không phải đâu. Cậu đã lục tung cả Đại Kháng để tìm cô gái ấy, kết quả cũng tìm được năm sáu cô có tên như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là không phải.
- Nhưng cách mà cô ấy nói về ý nghĩa cái tên đó thật sự rất giống với cô gái năm ấy.
Âu Dương Thiên trầm ngâm lướt màn hình điện thoại, cậu ấn vào một tấm hình của Đông Quân đăng trên vòng bạn bè, dơ trước mặt Hạo Kiệt. Hạo Kiệt mắt tròn xoe khi nhìn thấy bức ảnh
- Này Âu Dương Thiên, đây có phải là " Bạch nguệt quang" trong các tiểu thuyết ngôn tình hay nhắc đến không vậy ? Thực sự trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp đến vậy sao ?
- Đây chính là Đông Quân tôi đã gặp hôm nay.
- Xem ra cô nhóc này chắc cũng chỉ tầm mười chín hai mươi thôi nhỉ, nhìn đôi mắt như biết nói vậy, này Âu Dương Thiên, tôi có một cảm nhận, dường như chỉ cần nhìn thấy cô ấy khóc, tất cả đàn ông trên thế gian này đều cảm thấy có lỗi.
Hạo Kiệt vốn là một công tử đào hoa của tập đoàn Hạo Đô nổi tiếng trong giới kinh doanh trang sức, cậu ta bằng tuổi Âu Dương Thiên nhưng cũng đã từng yêu đương chơi bời với rất nhiều mỹ nữ. Tuy nhiên, vốn bản tính cả thèm chóng chán, không một mối tình nào của cậu ta kéo dài quá một tháng. Mặc dù toàn yêu hot girl là thế, nhưng cậu ta tuyệt nhiên chưa khen bất cứ ai, nhan sắc của Đông Quân đúng là khiến Hạo Kiệt mở mang tầm mắt.
Âu Dương Thiên nhìn vào tấm ảnh bật cười trước lời nói của Hạo Kiệt
- Gì mà cô bé mười chín hai mươi ? Cô ấy còn hơn cậu và tôi tận ba tuổi đấy.
- Cậu nói gì cơ ? Cô gái này hai mươi sáu tuổi sao ? Có nhầm lẫn gì không ?
Hạo Kiệt há hốc miệng khi biết tuổi thật của Đông Quân. Âu Dương Thiên gật đầu
- Không nhầm đâu, chính cô ấy đã nói như vậy. Đó cũng là một đặc điểm nữa khiến tôi càng nghi ngờ cô ấy chính là cô gái đã cứu tôi mười năm trước. Tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc đó tôi mười ba tuổi, cô gái cứu tôi còn cao hơn tôi hắn một cái đầu. Cô ấy đã xưng chị với tôi.
- Nhưng trong số năm cô gái có tên giống vậy mà cậu tìm thấy, cũng có một cô hơn cậu một tuổi mà ?
- Tôi đã cho điều tra, cô gái đó không sống ở Đại Kháng từ nhỏ mà là năm mười tám tuổi mới chuyển về đó.
- Ồ, thì ra là vậy. Vậy cậu có dự định tiếp theo gì với chị gái này ?
- Lần này tôi sẽ không cho người điều tra, tự tay tôi sẽ tìm hiểu mọi thứ. Nếu cô ấy chính là Đông Quân của mười năm trước, tôi chắc chắn sẽ không để tuột mất một lần nữa.
Âu Dương Thiên nhìn Hạo Kiệt bằng ánh mắt kiên định. Hạo Kiệt bật cười trêu ghẹo
- Anh trai nặng tình nặng nghĩa quá nhỉ ? Định làm " Hồng hài nhi " săn " Thần tiên tỷ tỷ " hay gì đây ? Mà này, nếu như, tôi nói là nếu như nhé, nếu như cô ấy không phải là người mà cậu tìm, cậu cho tôi xin wechat của cô ấy nha.
Hạo Kiệt dơ điện thoại lên đám phán, Âu Dương Thiên vờ như không nghe thấy, đứng dậy ra về
- Tôi chỉ đến để nói với cậu vậy thôi, tôi về đây, chúc cậu ngủ ngon.
- Này, cái tên trời đánh kia, lại đánh trống lảng rồi, có nghe thấy tôi vừa nói gì không hả ? Nếu cậu không cho tôi, tôi cũng sẽ tìm cách để tìm ra bằng được đấy.
Âu Dương Thiên bước ra đến cửa quay đầu lại nhìn ra phía cửa sổ phòng Hạo Kiệt
- Mau ngủ đi, cẩn thận chú ý cửa sổ cạnh giường nhé.
Câu nói của Âu Dương Thiên khiến Hạo Kiệt đột nhiên nổi gai ốc. Cậu ta ném chiếc gối về phía Âu Dương Thiên tức muốn xì khói
- Biến đi, sao tôi có thể làm bạn với loại người như cậu chứ ? Làm diễn viên nổi tiếng quen rồi quên cách làm người luôn hay sao ? Bực mình thật.
Hạo Kiệt có tính nhát chết nhưng lại thích xem phim ma, nghe Âu Dương Thiên nói vậy, cậu ta sợ hãi bật rèm cửa tự động hạ xuống, cảm giác vẫn chưa yên tâm, cậu ta còn lấy ra một con dao bấm cầm chặt trong lòng bàn tay rồi mới nằm xuống đi ngủ.
Âu Dương Thiên lái xe về nhà, trên đường về cậu gọi điện cho Hạo Kiệt
- Gì nữa đây ?
- Ra đóng cửa nhà lại giúp tôi nhé, lúc nãy vội quá tôi quên mất.
- Âu Dương Thiên tên khốn nhà cậu, cho tôi cái lí do để làm bạn với tên cẩu nhà cậu đi, trời ơi, cứ như này tôi không thọ nổi bốn mươi tuổi mất. Âu Dương Thiên tôi nói không ngoa mà, cậu là một con rắn độc.
Hạo Kiệt hét lên trong điện thoại, cơn thịnh nộ của cậu ta chỉ khiến Âu Dương Thiên thêm buồn cười. Mang tiếng là anh em trí cốt, thế nhưng lần nào gặp nhau cũng đều là những trò chơi khăm mà Hạo Kiệt không thể lường trước được. Cũng may cậu ta có tinh thần thép chứ nếu không đã phải vào trại tâm thần vì bị Âu Dương Thiên làm cho tức điên.
Âu Dương Thiên về đến nhà đã là gần hai giờ sáng. Nằm trên giường suy nghĩ một lát, cậu gọi điện cho quản lí Giang, đầu máy bên kia là một giọng ngái ngủ
Hạo Kiệt đang nằm xem phim kinh dị trong phòng ngủ, đúng lúc đoạn gay cấn nhất, khi các nhà khảo cổ đang chuẩn bị mở nắp quan tài ra để xem bên trong cỗ quan tài cổ này chứa đựng bí mật gì, nhạc phim dồn dập chuẩn bị lên mức cao trào, Hạo Kiệt chùm kín chăn chỉ thò nguyên đầu ra ngoài, hồi hộp chờ đợi, cùng lúc nắp quan tài bật lên cùng tiếng thét quái dị, cửa phòng cậu cũng đột nhiên mở ra, một bóng đen đứng giữa cửa gọi tên cậu
- Hạo Kiệt.
Hạo Kiệt dường như không còn chút hồn vía nào, cậu ta hét toáng lên, chui tọt vào trong chăn
- Mẹ ơi, có maaaaa!!!!!
Âu Dương Thiên chán nản bước tới bật điện phòng lên, chiếc chăn vẫn cuộn tròn trên giường, run lẩy bẩy. Âu Dương Thiên đến bên giường giả giọng ồm ồm
- Hạo Kiệt, đến giờ đi rồi, quỷ môn quan đã mở, mau theo ta.
- Khônggg! Mẹ ơi ! Cứu con!
Âu Dương Thiên cười hả hê, Hạo Kiệt nghe tiếng cười liền thò đầu ra khỏi chăn nhìn
- Tên trời đánh Âu Dương Thiên này, hoá ra là cậu, sao giờ này còn đến đây? Mà chui đường nào vào đây thế ? Tôi khoá cửa cẩn thận rồi cơ mà ?
- Cậu quên mất nhà mình có một lối đi bí mật sao ?
Hạo Kiệt ngẩn người
- Này, cậu đúng là ma xó đấy, đã gọi là bí mật mà cậu cũng lần ra được.
Hạo Kiệt vùng ra khỏi chăn, tắt màn hình tivi, đứng dậy đi ra khỏi phòng
- Cậu đi đâu vậy ?
- Đi vệ sinh chứ còn đi đâu, ông đây bị cậu doạ suýt chút nữa thì bĩnh ra giường luôn rồi.
Âu Dương Thiên bật cười, cậu rút điện thoại ra lướt chờ Hạo Kiệt quay lại. Năm phút sau, Hạo Kiệt bước vào cầm theo hai chai Rio Cocktail vị đào, cậu đặt xuống bàn, đẩy một chai đến trước mặt Âu Dương Thiên
- Không có vị nào khác sao ? Cậu quên là tôi bị dị ứng với đào à ?
Hạo Kiệt bật nắp chai của mình, nhìn Âu Dương Thiên lắc đầu
- Còn mỗi vị đó, thôi thì uống tạm nước suối nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi Hạo Kiệt rót cho bạn mình một ly nước, còn cậu ngửa cổ uống một hơi
- Hình như tôi tìm được cô ấy rồi.
Âu Dương Thiênn xoay xoay ly nước, ánh mắt lộ ra chút cảm xúc. Hạo Kiệt nghe vậy thì ngạc nhiên đến nỗi sặc nước, ho muốn nổ phổi. Cậu lau nước chảy ra từ mũi, để chai rượu xuống bàn vội hỏi
- Tìm được cô ấy ? Ý cậu là cô gái đã cứu cậu khỏi tên buôn người mười năm trước ?
-Ừm...nhưng tôi cũng chưa dám chắc chắn có đúng là cô ấy hay không.
- Cậu đã gặp cô gái đó sao ? Tại sao lại nghĩ rằng cô ấy là người cậu cần tìm ?
- Vì tên của cô ấy hoàn toàn giống với tên của cô gái mười năm trước.
- Tên thì trên đời này thiếu gì người tên giống nhau, nếu chỉ là trùng tên tôi nghĩ chắc không phải đâu. Cậu đã lục tung cả Đại Kháng để tìm cô gái ấy, kết quả cũng tìm được năm sáu cô có tên như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là không phải.
- Nhưng cách mà cô ấy nói về ý nghĩa cái tên đó thật sự rất giống với cô gái năm ấy.
Âu Dương Thiên trầm ngâm lướt màn hình điện thoại, cậu ấn vào một tấm hình của Đông Quân đăng trên vòng bạn bè, dơ trước mặt Hạo Kiệt. Hạo Kiệt mắt tròn xoe khi nhìn thấy bức ảnh
- Này Âu Dương Thiên, đây có phải là " Bạch nguệt quang" trong các tiểu thuyết ngôn tình hay nhắc đến không vậy ? Thực sự trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp đến vậy sao ?
- Đây chính là Đông Quân tôi đã gặp hôm nay.
- Xem ra cô nhóc này chắc cũng chỉ tầm mười chín hai mươi thôi nhỉ, nhìn đôi mắt như biết nói vậy, này Âu Dương Thiên, tôi có một cảm nhận, dường như chỉ cần nhìn thấy cô ấy khóc, tất cả đàn ông trên thế gian này đều cảm thấy có lỗi.
Hạo Kiệt vốn là một công tử đào hoa của tập đoàn Hạo Đô nổi tiếng trong giới kinh doanh trang sức, cậu ta bằng tuổi Âu Dương Thiên nhưng cũng đã từng yêu đương chơi bời với rất nhiều mỹ nữ. Tuy nhiên, vốn bản tính cả thèm chóng chán, không một mối tình nào của cậu ta kéo dài quá một tháng. Mặc dù toàn yêu hot girl là thế, nhưng cậu ta tuyệt nhiên chưa khen bất cứ ai, nhan sắc của Đông Quân đúng là khiến Hạo Kiệt mở mang tầm mắt.
Âu Dương Thiên nhìn vào tấm ảnh bật cười trước lời nói của Hạo Kiệt
- Gì mà cô bé mười chín hai mươi ? Cô ấy còn hơn cậu và tôi tận ba tuổi đấy.
- Cậu nói gì cơ ? Cô gái này hai mươi sáu tuổi sao ? Có nhầm lẫn gì không ?
Hạo Kiệt há hốc miệng khi biết tuổi thật của Đông Quân. Âu Dương Thiên gật đầu
- Không nhầm đâu, chính cô ấy đã nói như vậy. Đó cũng là một đặc điểm nữa khiến tôi càng nghi ngờ cô ấy chính là cô gái đã cứu tôi mười năm trước. Tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc đó tôi mười ba tuổi, cô gái cứu tôi còn cao hơn tôi hắn một cái đầu. Cô ấy đã xưng chị với tôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhưng trong số năm cô gái có tên giống vậy mà cậu tìm thấy, cũng có một cô hơn cậu một tuổi mà ?
- Tôi đã cho điều tra, cô gái đó không sống ở Đại Kháng từ nhỏ mà là năm mười tám tuổi mới chuyển về đó.
- Ồ, thì ra là vậy. Vậy cậu có dự định tiếp theo gì với chị gái này ?
- Lần này tôi sẽ không cho người điều tra, tự tay tôi sẽ tìm hiểu mọi thứ. Nếu cô ấy chính là Đông Quân của mười năm trước, tôi chắc chắn sẽ không để tuột mất một lần nữa.
Âu Dương Thiên nhìn Hạo Kiệt bằng ánh mắt kiên định. Hạo Kiệt bật cười trêu ghẹo
- Anh trai nặng tình nặng nghĩa quá nhỉ ? Định làm " Hồng hài nhi " săn " Thần tiên tỷ tỷ " hay gì đây ? Mà này, nếu như, tôi nói là nếu như nhé, nếu như cô ấy không phải là người mà cậu tìm, cậu cho tôi xin wechat của cô ấy nha.
Hạo Kiệt dơ điện thoại lên đám phán, Âu Dương Thiên vờ như không nghe thấy, đứng dậy ra về
- Tôi chỉ đến để nói với cậu vậy thôi, tôi về đây, chúc cậu ngủ ngon.
- Này, cái tên trời đánh kia, lại đánh trống lảng rồi, có nghe thấy tôi vừa nói gì không hả ? Nếu cậu không cho tôi, tôi cũng sẽ tìm cách để tìm ra bằng được đấy.
Âu Dương Thiên bước ra đến cửa quay đầu lại nhìn ra phía cửa sổ phòng Hạo Kiệt
- Mau ngủ đi, cẩn thận chú ý cửa sổ cạnh giường nhé.
Câu nói của Âu Dương Thiên khiến Hạo Kiệt đột nhiên nổi gai ốc. Cậu ta ném chiếc gối về phía Âu Dương Thiên tức muốn xì khói
- Biến đi, sao tôi có thể làm bạn với loại người như cậu chứ ? Làm diễn viên nổi tiếng quen rồi quên cách làm người luôn hay sao ? Bực mình thật.
Hạo Kiệt có tính nhát chết nhưng lại thích xem phim ma, nghe Âu Dương Thiên nói vậy, cậu ta sợ hãi bật rèm cửa tự động hạ xuống, cảm giác vẫn chưa yên tâm, cậu ta còn lấy ra một con dao bấm cầm chặt trong lòng bàn tay rồi mới nằm xuống đi ngủ.
Âu Dương Thiên lái xe về nhà, trên đường về cậu gọi điện cho Hạo Kiệt
- Gì nữa đây ?
- Ra đóng cửa nhà lại giúp tôi nhé, lúc nãy vội quá tôi quên mất.
- Âu Dương Thiên tên khốn nhà cậu, cho tôi cái lí do để làm bạn với tên cẩu nhà cậu đi, trời ơi, cứ như này tôi không thọ nổi bốn mươi tuổi mất. Âu Dương Thiên tôi nói không ngoa mà, cậu là một con rắn độc.
Hạo Kiệt hét lên trong điện thoại, cơn thịnh nộ của cậu ta chỉ khiến Âu Dương Thiên thêm buồn cười. Mang tiếng là anh em trí cốt, thế nhưng lần nào gặp nhau cũng đều là những trò chơi khăm mà Hạo Kiệt không thể lường trước được. Cũng may cậu ta có tinh thần thép chứ nếu không đã phải vào trại tâm thần vì bị Âu Dương Thiên làm cho tức điên.
Âu Dương Thiên về đến nhà đã là gần hai giờ sáng. Nằm trên giường suy nghĩ một lát, cậu gọi điện cho quản lí Giang, đầu máy bên kia là một giọng ngái ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro