Nô lệ bé nhỏ......
2024-12-29 18:49:28
Có chút lo lắng cho những chuyện đang xảy ra. Cô đưa tay về phía công tắc đèn, được lắp đặt ở gần giường ngủ. Khi cô bật công tắc, ánh đèn trong căn phòng bừng sáng.
Đèn trong phòng được mở lên một cách bất ngờ, khiến anh ta giật mình, trừng mắt nhìn cô với sắc thái dữ tợn, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Là ai?
- Tôi... tôi là... tôi... là do anh thắng đấu giá đưa về đây...
- Hừm... hoá ra là nô lệ được tôi mua về. Cô có vẻ đã ngủ rất ngon trên chiếc giường của tôi nhỉ?
- Dì Đinh đã cho tôi ngủ lại ở căn phòng này.
- Nhưng tôi mới là chủ của căn phòng này. Không chỉ riêng nơi này mà là toàn bộ nơi này đều là của tôi. Kể cả cô nữa...
- Tôi biết...
- Cô biết? Vậy cô biết tôi mua cô về đây để làm cái gì không?
- Tôi... tôi biết...
Nô lệ bé nhỏ hạ thấp giọng và từ từ cúi mặt xuống. Do dự một lúc, cô nhẹ nhàng đưa tay lên và bắt đầu cởi bỏ từng mảnh vải trên cơ thể. Vương Cảnh Nghi ngồi ở ghế sofa hào hứng, vì được thưởng thức một thước phim chân thật ngay trước mắt. Anh ta khoái chí cười lên một cách ngạo nghễ. Nhìn cô gái mà bản thân bỏ tiền mua về đang khỏa thân ngồi trước mặt, anh trề môi tỏ ra vẻ khinh khi. Nhưng vẫn hưởng ứng và tiếp nhận cô.
Mỡ đã dâng đến miệng, mèo làm sao có thể từ chối. Cảnh Nghi quên đi sự đau đớn từ các vết thương, thay vào đó là sự rạo rực của chế độ sinh lý. Khi tính dục đạt đến giới hạn, anh dường như không còn kiểm soát được hành động. Cứ như một con hổ đói, điên cuồng lao đến con mồi.
Anh xé toạc chiếc áo nhuộm đầy máu tươi, vùi đầu vào cơ thể xinh đẹp, mền mại của nô lệ bé nhỏ. Bắt đầu tận hưởng những hơi ấm lan tỏa, những hương thơm quyến rũ từ cô. Anh để bờ môi đi qua từng nơi trên cơ thể cô gái, rồi dừng lại ở đôi môi đỏ mọng, mền mại mà ngấu nghiến.
Cô gái nô lệ không thể làm gì hơn ngoài chịu đựng, những cảm giác và xúc cảm kì lạ len lỏi vào suy nghĩ. Cô dần thả lỏng cơ thể, chấp nhận trao toàn bộ thân xác cho gã đã mua mình. Thay vì gượng gạo như lúc ban đầu, cô trở nên hoà nhập cảm xúc với anh ta, vòng tay ôm lấy cổ anh mà tận hưởng những cảm giác kì lạ, để mặc anh ta kiểm soát.
Cơn khoái lạc mỗi lúc một dâng cao hơn, vào giây phút quan trọng nhất, giây phút quyết định anh sẽ lấy đi sự thuần khiết của cô. Thì bàn tay bé nhỏ vô tình cấu mạnh vào vết thương trên lưng đang hở, vẫn còn rươm rướm máu.
Cú chạm khiến Cảnh Nghi đau điếng cả cơ thể. Cảm giác tồi tệ của vết thương chưa lành lại quay về, nhức nhối từng cơn. Cảnh Nghi đau đớn đến mức tệ liệt cả người, mồ hôi tuôn ra thành từng giọt đọng lại trên trán. Anh ta đưa mắt nhìn nô lệ bé nhỏ, rồi ngất lịm đi trên cơ thể mền mại của cô.
Đột nhiên đang cao trào thì Cảnh Nghi lăn ra bất tỉnh, khiến cô gái nô lệ không khỏi bàng hoàng. Tuy anh và cô không có mối quan hệ thân thiết, không phải người yêu cũng chẳng phải người nhà. Nhưng cô không thể trơ mắt bỏ mặt không quan tâm. Cô vội vàng đặt anh nằm xuống giường. Lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh cơ thể, rồi kéo từng hộc tủ trong phòng, để tìm thuốc khử trùng vết thương.
Khử trùng xong, cô cẩn thận dùng khăn lau toàn bộ cơ thể, vệ sinh sạch sẽ cho anh, rồi nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên. Bởi vì không dám trèo lên giường ngủ cùng, nên cô gái nhỏ bé chỉ có thể ngồi dưới sàn nhà và đưa mắt nhìn anh ta một cách say đắm. Cô phát hiện ra nét đẹp của anh và bắt đầu bị thu hút. Cô đưa tay ra ôm lấy cánh tay của anh, rồi cứ như vậy cô ngủ quên bên cạnh giường lúc nào không hay.
Khi Mặt Trời sắp lên đến đỉnh đầu, không khí ấm có chút hơi nóng hắt nhẹ vào cơ thể. Những tia nắng chói chang chíu thẳng vào mặt qua tấm cửa kính, Vương Cảnh Nghi khẽ nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra. Bị chói mắt bởi những ánh nắng khi trời sắp sang trưa rọi vào. Anh mơ màng định đưa tay lên che nắng. Thì nhận ra có ai đó đang níu giữ tay anh.
Cảnh Nghi quay đầu nhìn sang, anh nhìn thấy cô gái bé nhỏ đang ôm lấy cánh tay và ngủ say sưa. Anh cười nhếch mép tỏ ra thái độ không coi trọng, rồi dứt khoát rụt tay lại. Cú động mạnh khiến cô thức giấc, cô đưa đôi mắt đáng thương nhìn theo. Còn anh thì nhìn cô với ánh mắt không mấy hài lòng.
- Người đấu giá bảo cô vẫn còn trong trắng, nhưng nhìn cách cô ôm cách tay tôi ngủ cả đêm trong bộ dạng chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người, tôi cảm thấy bản thân đã bị lừa mất tám trăm tỷ rồi.
Trước những lời nói đầy ẩn ý khinh miệt của Cảnh Nghi, cô không nói gì, không biện minh cũng không cãi cố. Ngược lại, cô còn ân cần hỏi thăm đến vết thương của anh.
- Vết thương của anh đã ổn hơn chưa? Đêm qua tôi đã vô tình chạm vào khiến anh ngất đi.
- Đêm qua cô định ám sát tôi nhưng bất thành có đúng không?
- Tôi không có...
- Vậy cô muốn gì? Hay là... cô đang cố gắng tạo dựng lòng tin. Cô vờ vịt khiến tôi đau điếng lên rồi ngất đi, sau đó bắt đầu sơ cứu vết thương. Làm như vậy tôi sẽ cảm động và mang ơn cô, đúng không? Hừm... vài ba cái chiêu trò cũ rít của những ả đàn bà, không lừa được tôi đâu.
- Cũng không phải... tôi mới là người mang ơn anh. Nếu anh không mua tôi, có lẽ bây giờ tôi đã phải chịu những cảnh tượng kinh khủng hơn.
- Vậy ý của cô là... ở bên cạnh tôi cô thấy tốt hơn...
- Không hẳn... nhưng ít ra thì... là... như vậy.
- Hừm... thật nực cười, nói cho cô biết... tôi mua cô về để làm nô lệ tình dục. Sẽ không có chuyện tôi đối xử tốt với cô.
Đèn trong phòng được mở lên một cách bất ngờ, khiến anh ta giật mình, trừng mắt nhìn cô với sắc thái dữ tợn, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Là ai?
- Tôi... tôi là... tôi... là do anh thắng đấu giá đưa về đây...
- Hừm... hoá ra là nô lệ được tôi mua về. Cô có vẻ đã ngủ rất ngon trên chiếc giường của tôi nhỉ?
- Dì Đinh đã cho tôi ngủ lại ở căn phòng này.
- Nhưng tôi mới là chủ của căn phòng này. Không chỉ riêng nơi này mà là toàn bộ nơi này đều là của tôi. Kể cả cô nữa...
- Tôi biết...
- Cô biết? Vậy cô biết tôi mua cô về đây để làm cái gì không?
- Tôi... tôi biết...
Nô lệ bé nhỏ hạ thấp giọng và từ từ cúi mặt xuống. Do dự một lúc, cô nhẹ nhàng đưa tay lên và bắt đầu cởi bỏ từng mảnh vải trên cơ thể. Vương Cảnh Nghi ngồi ở ghế sofa hào hứng, vì được thưởng thức một thước phim chân thật ngay trước mắt. Anh ta khoái chí cười lên một cách ngạo nghễ. Nhìn cô gái mà bản thân bỏ tiền mua về đang khỏa thân ngồi trước mặt, anh trề môi tỏ ra vẻ khinh khi. Nhưng vẫn hưởng ứng và tiếp nhận cô.
Mỡ đã dâng đến miệng, mèo làm sao có thể từ chối. Cảnh Nghi quên đi sự đau đớn từ các vết thương, thay vào đó là sự rạo rực của chế độ sinh lý. Khi tính dục đạt đến giới hạn, anh dường như không còn kiểm soát được hành động. Cứ như một con hổ đói, điên cuồng lao đến con mồi.
Anh xé toạc chiếc áo nhuộm đầy máu tươi, vùi đầu vào cơ thể xinh đẹp, mền mại của nô lệ bé nhỏ. Bắt đầu tận hưởng những hơi ấm lan tỏa, những hương thơm quyến rũ từ cô. Anh để bờ môi đi qua từng nơi trên cơ thể cô gái, rồi dừng lại ở đôi môi đỏ mọng, mền mại mà ngấu nghiến.
Cô gái nô lệ không thể làm gì hơn ngoài chịu đựng, những cảm giác và xúc cảm kì lạ len lỏi vào suy nghĩ. Cô dần thả lỏng cơ thể, chấp nhận trao toàn bộ thân xác cho gã đã mua mình. Thay vì gượng gạo như lúc ban đầu, cô trở nên hoà nhập cảm xúc với anh ta, vòng tay ôm lấy cổ anh mà tận hưởng những cảm giác kì lạ, để mặc anh ta kiểm soát.
Cơn khoái lạc mỗi lúc một dâng cao hơn, vào giây phút quan trọng nhất, giây phút quyết định anh sẽ lấy đi sự thuần khiết của cô. Thì bàn tay bé nhỏ vô tình cấu mạnh vào vết thương trên lưng đang hở, vẫn còn rươm rướm máu.
Cú chạm khiến Cảnh Nghi đau điếng cả cơ thể. Cảm giác tồi tệ của vết thương chưa lành lại quay về, nhức nhối từng cơn. Cảnh Nghi đau đớn đến mức tệ liệt cả người, mồ hôi tuôn ra thành từng giọt đọng lại trên trán. Anh ta đưa mắt nhìn nô lệ bé nhỏ, rồi ngất lịm đi trên cơ thể mền mại của cô.
Đột nhiên đang cao trào thì Cảnh Nghi lăn ra bất tỉnh, khiến cô gái nô lệ không khỏi bàng hoàng. Tuy anh và cô không có mối quan hệ thân thiết, không phải người yêu cũng chẳng phải người nhà. Nhưng cô không thể trơ mắt bỏ mặt không quan tâm. Cô vội vàng đặt anh nằm xuống giường. Lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh cơ thể, rồi kéo từng hộc tủ trong phòng, để tìm thuốc khử trùng vết thương.
Khử trùng xong, cô cẩn thận dùng khăn lau toàn bộ cơ thể, vệ sinh sạch sẽ cho anh, rồi nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên. Bởi vì không dám trèo lên giường ngủ cùng, nên cô gái nhỏ bé chỉ có thể ngồi dưới sàn nhà và đưa mắt nhìn anh ta một cách say đắm. Cô phát hiện ra nét đẹp của anh và bắt đầu bị thu hút. Cô đưa tay ra ôm lấy cánh tay của anh, rồi cứ như vậy cô ngủ quên bên cạnh giường lúc nào không hay.
Khi Mặt Trời sắp lên đến đỉnh đầu, không khí ấm có chút hơi nóng hắt nhẹ vào cơ thể. Những tia nắng chói chang chíu thẳng vào mặt qua tấm cửa kính, Vương Cảnh Nghi khẽ nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra. Bị chói mắt bởi những ánh nắng khi trời sắp sang trưa rọi vào. Anh mơ màng định đưa tay lên che nắng. Thì nhận ra có ai đó đang níu giữ tay anh.
Cảnh Nghi quay đầu nhìn sang, anh nhìn thấy cô gái bé nhỏ đang ôm lấy cánh tay và ngủ say sưa. Anh cười nhếch mép tỏ ra thái độ không coi trọng, rồi dứt khoát rụt tay lại. Cú động mạnh khiến cô thức giấc, cô đưa đôi mắt đáng thương nhìn theo. Còn anh thì nhìn cô với ánh mắt không mấy hài lòng.
- Người đấu giá bảo cô vẫn còn trong trắng, nhưng nhìn cách cô ôm cách tay tôi ngủ cả đêm trong bộ dạng chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người, tôi cảm thấy bản thân đã bị lừa mất tám trăm tỷ rồi.
Trước những lời nói đầy ẩn ý khinh miệt của Cảnh Nghi, cô không nói gì, không biện minh cũng không cãi cố. Ngược lại, cô còn ân cần hỏi thăm đến vết thương của anh.
- Vết thương của anh đã ổn hơn chưa? Đêm qua tôi đã vô tình chạm vào khiến anh ngất đi.
- Đêm qua cô định ám sát tôi nhưng bất thành có đúng không?
- Tôi không có...
- Vậy cô muốn gì? Hay là... cô đang cố gắng tạo dựng lòng tin. Cô vờ vịt khiến tôi đau điếng lên rồi ngất đi, sau đó bắt đầu sơ cứu vết thương. Làm như vậy tôi sẽ cảm động và mang ơn cô, đúng không? Hừm... vài ba cái chiêu trò cũ rít của những ả đàn bà, không lừa được tôi đâu.
- Cũng không phải... tôi mới là người mang ơn anh. Nếu anh không mua tôi, có lẽ bây giờ tôi đã phải chịu những cảnh tượng kinh khủng hơn.
- Vậy ý của cô là... ở bên cạnh tôi cô thấy tốt hơn...
- Không hẳn... nhưng ít ra thì... là... như vậy.
- Hừm... thật nực cười, nói cho cô biết... tôi mua cô về để làm nô lệ tình dục. Sẽ không có chuyện tôi đối xử tốt với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro