Hợp Đồng Hôn Nhân: Ông Xã Thần Bí Nhẹ Chút Thôi!
Chỗ Ở Mới
Cao Khảo Địa Lý 150
2024-03-15 00:25:36
Tống Vãn Tinh giải thích: “Bây giờ em đang sống chung với mẹ, cha dượng và em trai, không được tiện cho lắm…”
Cho nên, kết hôn là để tìm một chỗ ở mới?
Cận Trạch không nói gì cả mà tìm một chiếc thẻ khóa phòng từ trong túi áo, đưa cho Tống Vãn Tinh: “20C tòa A Danh Đình Nhất Hào, lát nữa anh sẽ gửi mật mã qua Wechat cho em.”
“Được, cảm ơn.”
Lúc cô định giơ tay nhận thì Cận Trạch lại đột nhiên rút tay về.
Chỉ nghe thấy người đàn ông nói: “Anh không ngại đăng ký kết hôn với bạn gái cũ của đồng nghiệp nhưng mong rằng em với anh ta đã hoàn toàn chấm dứt, anh không muốn có rắc rối gì hết.”
Tống Vãn Tinh hơi sững sờ, cô cho rằng bác sĩ Cận thân là chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Nhân Tế cả ngày bận rộn làm không hết việc, sẽ không chú ý đến bạn gái cũ của một bác sĩ nội trú nho nhỏ trong khoa xương khớp chứ.
Nhưng vừa rồi anh cũng không nhắc đến gì cả, lại đợi sau khi đi đăng ký kết hôn rồi mới vạch trần tầng quan hệ này.
Tống Vãn Tinh bình tĩnh lại, đáp: “Em với anh ta đã hoàn toàn chấm dứt rồi.”
Cận Trạch đưa thẻ khóa phòng cho cô.
Tống Vãn Tinh xuống xe đi vào trong trường học.
Vừa mới ngồi xuống là đồng nghiệp kiêm bạn thân của cô – giáo viên tiếng Anh trong trường – Đào Hân Viện sáp đến bên cạnh cô, hóng hớt: “Xem mắt thế nào rồi? Có thành công không, bằng không sẽ không mãi tận giờ này mới về.”
Tống Vãn Tinh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gật đầu: “Đúng là thành rồi, còn…”
Trong lúc nói chuyện, di động của cô sáng lên, là người giới thiệu gọi điện đến.
Cô nhận máy, vẫn phải cảm ơn người giới thiệu mới được, dù sao thì đối tượng được giới thiệu đúng là không tồi.
Điều kiện còn tốt hơn tên bạn trai cũ hẹn hò bốn năm mà ngoại tình tận ba năm, lề mà lề mề không chịu bỏ ra sính lễ tám vạn, lại còn muốn của hồi môn của cô là một chiếc BMWS rất nhiều.
Kết quả, vừa mới nhận máy là người giới thiệu đã trực tiếp nổi giận đùng đùng nói với cô: “Tôi nói này Tiểu Tống, cô bị làm sao thế hả, điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời, Tiểu Kim ngồi đợi trong quán cà phê nửa tiếng đồng hồ lận đấy! Mà thời gian của người ta là vàng là bạc!
Nếu cô không muốn đến thì ngay từ đầu đừng đồng ý nữa, cô làm thế không phải là lừa người ta hay sao?
Cô còn là giáo viên đấy nhé, Tiểu Kim người ta tiền lương một năm tận năm mươi vạn, nếu không phải thấy cô còn trẻ thì người ta cũng chẳng cần đâu! Cô làm thế rồi sau này tôi sẽ không giới thiệu cho cô đối tượng nữa đâu!”
Nói rồi, người giới thiệu cúp máy rụp một cái.
Tống Vãn Tinh cảm thấy khó hiểu, cô mở Wechat lên mới phát hiện ra bác sĩ Kim thật sự có gửi mấy tin nhắn cho mình, tin nhắn cuối cùng là: Thật bất lịch sự, xóa!
Đối tượng xem mắt của cô đã xóa cô rồi, vậy đối tượng kết hôn của cô không phải là đối tượng xem mắt của cô sao?
Cận Trạch về văn phòng ở khoa ngoại thần kinh, trả chìa khóa xe hơi cho nghiên cứu sinh dưới tay mình.
Con Benz G của anh được đưa đi bảo dưỡng hai ngày nay rồi, hôm nay ra ngoài phải mượn xe.
Lúc Lý Ngọc cất chìa khóa xe vào trong túi còn nói một câu với Cận Trạch: “Bác sĩ Trạch, có một bà cụ đang ngồi đợi anh trong văn phòng ấy, chỉ đích danh là muốn gặp anh, trông khí thế hùng hổ lắm, không phải là người nhà nào đó tới bệnh viện gây rối đấy chứ, hay là gọi bảo vệ lên đây giúp đi?”
Cận Trạch nghĩ đến gì đó mà khóe môi chợt nhếch lên: “Không sao, cậu đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật đi, lát nữa tôi sẽ qua đó.”
Cho nên, kết hôn là để tìm một chỗ ở mới?
Cận Trạch không nói gì cả mà tìm một chiếc thẻ khóa phòng từ trong túi áo, đưa cho Tống Vãn Tinh: “20C tòa A Danh Đình Nhất Hào, lát nữa anh sẽ gửi mật mã qua Wechat cho em.”
“Được, cảm ơn.”
Lúc cô định giơ tay nhận thì Cận Trạch lại đột nhiên rút tay về.
Chỉ nghe thấy người đàn ông nói: “Anh không ngại đăng ký kết hôn với bạn gái cũ của đồng nghiệp nhưng mong rằng em với anh ta đã hoàn toàn chấm dứt, anh không muốn có rắc rối gì hết.”
Tống Vãn Tinh hơi sững sờ, cô cho rằng bác sĩ Cận thân là chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Nhân Tế cả ngày bận rộn làm không hết việc, sẽ không chú ý đến bạn gái cũ của một bác sĩ nội trú nho nhỏ trong khoa xương khớp chứ.
Nhưng vừa rồi anh cũng không nhắc đến gì cả, lại đợi sau khi đi đăng ký kết hôn rồi mới vạch trần tầng quan hệ này.
Tống Vãn Tinh bình tĩnh lại, đáp: “Em với anh ta đã hoàn toàn chấm dứt rồi.”
Cận Trạch đưa thẻ khóa phòng cho cô.
Tống Vãn Tinh xuống xe đi vào trong trường học.
Vừa mới ngồi xuống là đồng nghiệp kiêm bạn thân của cô – giáo viên tiếng Anh trong trường – Đào Hân Viện sáp đến bên cạnh cô, hóng hớt: “Xem mắt thế nào rồi? Có thành công không, bằng không sẽ không mãi tận giờ này mới về.”
Tống Vãn Tinh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gật đầu: “Đúng là thành rồi, còn…”
Trong lúc nói chuyện, di động của cô sáng lên, là người giới thiệu gọi điện đến.
Cô nhận máy, vẫn phải cảm ơn người giới thiệu mới được, dù sao thì đối tượng được giới thiệu đúng là không tồi.
Điều kiện còn tốt hơn tên bạn trai cũ hẹn hò bốn năm mà ngoại tình tận ba năm, lề mà lề mề không chịu bỏ ra sính lễ tám vạn, lại còn muốn của hồi môn của cô là một chiếc BMWS rất nhiều.
Kết quả, vừa mới nhận máy là người giới thiệu đã trực tiếp nổi giận đùng đùng nói với cô: “Tôi nói này Tiểu Tống, cô bị làm sao thế hả, điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời, Tiểu Kim ngồi đợi trong quán cà phê nửa tiếng đồng hồ lận đấy! Mà thời gian của người ta là vàng là bạc!
Nếu cô không muốn đến thì ngay từ đầu đừng đồng ý nữa, cô làm thế không phải là lừa người ta hay sao?
Cô còn là giáo viên đấy nhé, Tiểu Kim người ta tiền lương một năm tận năm mươi vạn, nếu không phải thấy cô còn trẻ thì người ta cũng chẳng cần đâu! Cô làm thế rồi sau này tôi sẽ không giới thiệu cho cô đối tượng nữa đâu!”
Nói rồi, người giới thiệu cúp máy rụp một cái.
Tống Vãn Tinh cảm thấy khó hiểu, cô mở Wechat lên mới phát hiện ra bác sĩ Kim thật sự có gửi mấy tin nhắn cho mình, tin nhắn cuối cùng là: Thật bất lịch sự, xóa!
Đối tượng xem mắt của cô đã xóa cô rồi, vậy đối tượng kết hôn của cô không phải là đối tượng xem mắt của cô sao?
Cận Trạch về văn phòng ở khoa ngoại thần kinh, trả chìa khóa xe hơi cho nghiên cứu sinh dưới tay mình.
Con Benz G của anh được đưa đi bảo dưỡng hai ngày nay rồi, hôm nay ra ngoài phải mượn xe.
Lúc Lý Ngọc cất chìa khóa xe vào trong túi còn nói một câu với Cận Trạch: “Bác sĩ Trạch, có một bà cụ đang ngồi đợi anh trong văn phòng ấy, chỉ đích danh là muốn gặp anh, trông khí thế hùng hổ lắm, không phải là người nhà nào đó tới bệnh viện gây rối đấy chứ, hay là gọi bảo vệ lên đây giúp đi?”
Cận Trạch nghĩ đến gì đó mà khóe môi chợt nhếch lên: “Không sao, cậu đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật đi, lát nữa tôi sẽ qua đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro