Hợp Đồng Hôn Nhân: Ông Xã Thần Bí Nhẹ Chút Thôi!
Hợp Tác Vui Vẻ
Cao Khảo Địa Lý 150
2024-03-15 00:25:36
Tống Vãn Tinh nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra “bác sĩ Kim” mà người giới thiệu nói không phải là bác sĩ Cận mà cô lẩm tưởng!
Trong quảng trường mà bọn họ hẹn gặp mặt có đến hai quán cà phê Starbucks.
Cô đi vào quán ở tầng một cửa đông, còn bác sĩ Kim lại ngồi quán tầng hai cửa tây!
Mà khi ấy, Tống Vãn Tinh nhìn thấy Cận Trạch cầm di động gửi tin nhắn, mà vừa vặn di động của cô cũng nhận được một tin nhắn nên mới cho rằng Cận Trạch chính là bác sĩ Kim mà người giới thiệu đã nói.
Vì người giới thiệu là một bà dì hơn năm mươi tuổi, gửi tin nhắn cho cô toàn là tin nhắn thoại chứ chưa từng gửi ảnh của đối tượng.
Bác sĩ Kim kia cũng không dùng ảnh của bản thân làm ảnh đại diện trên Wechat, trong vòng bạn bè cũng không có nổi một bức ảnh của anh ta.
Vì thế mới xuất hiện sự việc vi diệu trên.
Nhưng…
“Tại sao Cận Trạch lại đồng ý kết hôn với bà chứ?” Bạn thân Đào Hân Viện đưa ra một câu hỏi: “Dưới tình huống anh ta đã biết bà chính là bạn gái cũ đồng nghiệp, trừ phi…”
Tống Vãn Tinh nhíu mày: “Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi anh ta đã sớm thích thầm bà rồi, thấy bà mở miệng đề nghị kết hôn, anh ta cũng thuận thế đồng ý luôn, còn lập tức kết hôn với bà nữa chứ, đợi khi bà phát hiện ra thì chuyện đã thành ván đã đóng thuyền rồi.” Đào Hân Viện có sở thích đọc văn mạng điên cuồng, cứ cho cô ta một chiếc máy tính thì cô ta có thể bịa ra được tiểu thuyết tổng tài bá đạo mấy chục vạn chữ.
“Bà không đi làm biên kịch đúng là lãng phí nhân tài đấy.” Tống Vãn Tinh lắc đầu.
Cô lấy điện thoại ra định hỏi Cận Trạch xem rốt cuộc anh nghĩ thế nào.
Trong điện thoại lại xuất hiện tin nhắn của anh, chỉ có một dòng chữ rất ngắn gọn: “Buổi tối có bà tới nhà, giục kết hôn đã lâu, giúp cái.
Lúc đọc được dòng tin nhắn này của anh, Tống Vãn Tinh xóa từng chữ trên Wechat mà mình đã biên soạn ra từ trước đấy.
Cho nên, anh cũng vì bị gia đình giục kết hôn cho nên mới đồng ý kết hôn với cô?
Chẳng trách mà anh lại đồng ý phân rõ tiền tài với cô, không cần của hồi môn cũng không cần sính lễ, suy nghĩ rất “campuchia.”
Tống Vãn Tinh gõ lại bốn chữ: Hợp tác vui vẻ.
…
Hôm nay Tống Vãn Tĩnh chỉ dạy đến ba giờ chiều là hết tiết, cô không phải giáo viên chủ nhiệm nên không cần trông tiết tự học buổi tối, cộng thêm phải dọn hành lý nên về nhà từ rất sớm.
Nhân lúc trước khi cha dượng về phải thu dọn xong hành lý rời đi.
Lúc về đến nhà, mẹ cô – Tống Phương Hoa đang chuẩn bị bữa tối, nếu Tống Vãn Tinh về sớm sẽ giúp bà nấu cơm.
Vì nếu cha dượng về nhà không ăn được miếng cơm nóng hổi là sẽ mặt nặng mày nhẹ với Tống Phương Hoa, khiển trách bà tại sao đến một chút việc cỏn con như vậy cũng không làm xong.
Tống Phương Hoa nghe thấy tiếng động mới thò đầu ra khỏi nhà bếp, chỉ thấy Tống Vãn Tinh đẩy chiếc vali từ trong phòng ra ngoài: “Vãn Tinh, con định đi công tác hả?”
Mẹ cô cũng chỉ mới hơn năm mươi thôi mà trông còn già nua hơn cả một bà cụ hơn sáu mươi tuổi, trên người bà mặc đồng phục cấp hai mà em trai để lại, chứ bản thân bà không có nổi một chiếc áo tử tế.
“Mẹ, con định chuyển ra ngoài ở ạ.” Trong lòng Tống Vãn Tinh rất chua xót, cô đã từng khuyên mẹ mình ly hôn nhưng mẹ nói em trai vẫn còn nhỏ, cô lại vừa mới đi làm thôi, chỗ nào cũng cần dùng tiền hết.
Bà còn nói tuy tính cách của cha dượng hơi tệ nhưng ông ta vẫn mang tiền về nhà.
Không ly hôn còn có chỗ mà chui ra chui vào.
Còn nếu thật sự ly hôn rồi, bọn họ sẽ sống ở đâu?
Em trai đi học rồi ai lo?
“Con chuyển đi đâu? Không phải trường các con không có ký túc xá cho nhân viên hay sao Con định ra ngoài thuê nhà à, nhà cửa bên ngoài đắt như thế, nếu thuê thì làm sao con tiết kiệm tiền được?” Nói đến đây là giọng của mẹ nhỏ dần: “Mẹ không có năng lực gì có thể chuẩn bị của hồi môn cho con, đến ngay cả một chiếc xe còn không mua nổi.”
Trong quảng trường mà bọn họ hẹn gặp mặt có đến hai quán cà phê Starbucks.
Cô đi vào quán ở tầng một cửa đông, còn bác sĩ Kim lại ngồi quán tầng hai cửa tây!
Mà khi ấy, Tống Vãn Tinh nhìn thấy Cận Trạch cầm di động gửi tin nhắn, mà vừa vặn di động của cô cũng nhận được một tin nhắn nên mới cho rằng Cận Trạch chính là bác sĩ Kim mà người giới thiệu đã nói.
Vì người giới thiệu là một bà dì hơn năm mươi tuổi, gửi tin nhắn cho cô toàn là tin nhắn thoại chứ chưa từng gửi ảnh của đối tượng.
Bác sĩ Kim kia cũng không dùng ảnh của bản thân làm ảnh đại diện trên Wechat, trong vòng bạn bè cũng không có nổi một bức ảnh của anh ta.
Vì thế mới xuất hiện sự việc vi diệu trên.
Nhưng…
“Tại sao Cận Trạch lại đồng ý kết hôn với bà chứ?” Bạn thân Đào Hân Viện đưa ra một câu hỏi: “Dưới tình huống anh ta đã biết bà chính là bạn gái cũ đồng nghiệp, trừ phi…”
Tống Vãn Tinh nhíu mày: “Trừ phi cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trừ phi anh ta đã sớm thích thầm bà rồi, thấy bà mở miệng đề nghị kết hôn, anh ta cũng thuận thế đồng ý luôn, còn lập tức kết hôn với bà nữa chứ, đợi khi bà phát hiện ra thì chuyện đã thành ván đã đóng thuyền rồi.” Đào Hân Viện có sở thích đọc văn mạng điên cuồng, cứ cho cô ta một chiếc máy tính thì cô ta có thể bịa ra được tiểu thuyết tổng tài bá đạo mấy chục vạn chữ.
“Bà không đi làm biên kịch đúng là lãng phí nhân tài đấy.” Tống Vãn Tinh lắc đầu.
Cô lấy điện thoại ra định hỏi Cận Trạch xem rốt cuộc anh nghĩ thế nào.
Trong điện thoại lại xuất hiện tin nhắn của anh, chỉ có một dòng chữ rất ngắn gọn: “Buổi tối có bà tới nhà, giục kết hôn đã lâu, giúp cái.
Lúc đọc được dòng tin nhắn này của anh, Tống Vãn Tinh xóa từng chữ trên Wechat mà mình đã biên soạn ra từ trước đấy.
Cho nên, anh cũng vì bị gia đình giục kết hôn cho nên mới đồng ý kết hôn với cô?
Chẳng trách mà anh lại đồng ý phân rõ tiền tài với cô, không cần của hồi môn cũng không cần sính lễ, suy nghĩ rất “campuchia.”
Tống Vãn Tinh gõ lại bốn chữ: Hợp tác vui vẻ.
…
Hôm nay Tống Vãn Tĩnh chỉ dạy đến ba giờ chiều là hết tiết, cô không phải giáo viên chủ nhiệm nên không cần trông tiết tự học buổi tối, cộng thêm phải dọn hành lý nên về nhà từ rất sớm.
Nhân lúc trước khi cha dượng về phải thu dọn xong hành lý rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc về đến nhà, mẹ cô – Tống Phương Hoa đang chuẩn bị bữa tối, nếu Tống Vãn Tinh về sớm sẽ giúp bà nấu cơm.
Vì nếu cha dượng về nhà không ăn được miếng cơm nóng hổi là sẽ mặt nặng mày nhẹ với Tống Phương Hoa, khiển trách bà tại sao đến một chút việc cỏn con như vậy cũng không làm xong.
Tống Phương Hoa nghe thấy tiếng động mới thò đầu ra khỏi nhà bếp, chỉ thấy Tống Vãn Tinh đẩy chiếc vali từ trong phòng ra ngoài: “Vãn Tinh, con định đi công tác hả?”
Mẹ cô cũng chỉ mới hơn năm mươi thôi mà trông còn già nua hơn cả một bà cụ hơn sáu mươi tuổi, trên người bà mặc đồng phục cấp hai mà em trai để lại, chứ bản thân bà không có nổi một chiếc áo tử tế.
“Mẹ, con định chuyển ra ngoài ở ạ.” Trong lòng Tống Vãn Tinh rất chua xót, cô đã từng khuyên mẹ mình ly hôn nhưng mẹ nói em trai vẫn còn nhỏ, cô lại vừa mới đi làm thôi, chỗ nào cũng cần dùng tiền hết.
Bà còn nói tuy tính cách của cha dượng hơi tệ nhưng ông ta vẫn mang tiền về nhà.
Không ly hôn còn có chỗ mà chui ra chui vào.
Còn nếu thật sự ly hôn rồi, bọn họ sẽ sống ở đâu?
Em trai đi học rồi ai lo?
“Con chuyển đi đâu? Không phải trường các con không có ký túc xá cho nhân viên hay sao Con định ra ngoài thuê nhà à, nhà cửa bên ngoài đắt như thế, nếu thuê thì làm sao con tiết kiệm tiền được?” Nói đến đây là giọng của mẹ nhỏ dần: “Mẹ không có năng lực gì có thể chuẩn bị của hồi môn cho con, đến ngay cả một chiếc xe còn không mua nổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro