[Huyền Học] Ta Gõ Mõ Cầm Canh Ở Cổ Đại Hằng Đêm
Chương 17
2024-11-12 12:13:38
Triệu Gia Hữu thầm nghĩ: Kim gia… phố Thúy Trúc Kim gia…
Dường như có điều gì đó lóe lên trong đầu hắn, nhưng chưa kịp nắm bắt thì tiếng pháo nổ râm ran phía trước làm hắn giật mình, suy nghĩ kia như một chú cá nhỏ vừa ló đầu đã vội lặn mất vào dòng sông sâu thẳm.
Triệu Gia Hữu vò đầu bứt tai.
Cố Chiêu hỏi, “Sao thế?”
Triệu Gia Hữu nhíu mày, khổ sở nói, “Ta vừa nghĩ ra điều gì đó quan trọng lắm, nhưng chớp mắt một cái lại quên mất rồi.”
Nói xong, hắn lại giơ tay đấm mạnh vào đầu mình mấy cái.
Cố Chiêu: Đúng là đồ ngốc, không sai vào đâu được.
…
Trong rừng trúc, họ đốt vài cây đuốc, ánh lửa ấm áp chiếu sáng một góc rừng.
Giữa những tảng đá lộn xộn, có vài chỗ trúc mọc dày đặc, lá trúc xòe rộng như muốn che kín bầu trời.
Gió thổi qua, lá trúc rào rạt, nghe như tiếng kim khí va vào nhau.
Cả nhóm không dám đi sâu vào rừng, chỉ đứng ở chỗ ánh đuốc soi tới, chọn một cây trúc non, tiến lên lay nhẹ, vừa đung đưa vừa hát đồng dao.
“Lay lay trúc, trúc ơi trúc lớn, ngươi cao ta cũng cao, năm cũ ngươi cao rồi, năm nay đến ta cao, sang năm ta với ngươi đều cao…”
Trong phút chốc, rừng trúc vang vọng tiếng hát trong trẻo của lũ trẻ, giọng trẻ thơ ngân nga khắp nơi.
Những người lớn đi cùng đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy trìu mến ngắm nhìn đám nhỏ.
Cố Chiêu cũng chọn một cây trúc xanh tươi, tiến lên lắc lắc, vừa lay vừa khe khẽ hát bài đồng dao.
Vừa hát xong, nàng quay lại đã thấy Kim Phượng Tiên chăm chú nhìn mình, đôi mắt lấp lánh như sao.
Cố Chiêu khựng lại.
Mặc dù biết Kim Phượng Tiên có chút kỳ lạ, khoảnh khắc kinh hãi ban nãy rất có thể không phải do nàng hoa mắt, nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt sáng long lanh của cô bé, Cố Chiêu lại thấy khó mà nảy sinh ác cảm.
Hơn nữa, cô bé còn gọi nàng là “Tiểu Chiêu ca ca” nữa.
Cố Chiêu thầm nghĩ, lại còn gọi rất nhiều lần nữa chứ!
Nàng bước tới, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Kim Phượng Tiên, cùng nhau quay lại bên cây trúc, đặt tay của cô bé lên thân trúc lạnh giá, nhẹ nhàng nói.
“Lay không?”
Khi bàn tay nhỏ chạm vào cây trúc, nụ cười ngây thơ trên mặt Kim Phượng Tiên chợt khựng lại trong thoáng chốc.
Cố Chiêu đặt tay lên tay Kim Phượng Tiên, nhẹ nhàng lắc lắc cây trúc, “Cứ lắc thế này, rồi hát bài đồng dao. ‘Lay lay trúc, trúc ơi trúc lớn, ngươi cao ta cũng cao… sang năm ta với ngươi đều cao’. Như vậy, năm mới ngươi sẽ lớn thêm.”
“Thật sao, Tiểu Chiêu ca ca?”
Cố Chiêu gật đầu, “Tất nhiên là thật.”
“Không, sẽ không đâu.” Kim Phượng Tiên cúi đầu, bóng cây trúc phủ lên khuôn mặt nàng, khiến biểu cảm trở nên mờ ảo. Giọng nói của nàng mang theo chút u ám, “Tiểu Chiêu ca ca, ngươi đã nhìn thấy, phải không?”
Cố Chiêu khựng lại, “Ngươi đang nói gì?”
Kim Phượng Tiên tiếp tục, “Ta biết, ngươi đã nhìn thấy rồi.” Nàng từ từ quay đầu lại, giọng nói đầy chắc chắn. “Dọc đường đi, ngươi luôn cản không cho họ nói chuyện nhiều với ta, vì sợ ta quấn lấy họ…”
“Bởi vì ngươi biết ta là quỷ, có phải không?”
Cố Chiêu không nói gì.
“Ha ha…” Kim Phượng Tiên ngẩng lên, khuôn mặt đã không còn vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.
Nàng nở một nụ cười rộng đến méo mó, đôi mắt to trong trẻo lúc này bị phủ bóng, chỉ còn lại hai con ngươi đen tuyền nhỏ xíu, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Cố Chiêu.
“Tiểu Chiêu ca ca, ta sẽ không bao giờ lớn lên.”
…
“Rầm.”
Cố Chiêu nuốt khan, cảm giác như cả người lạnh toát, gan dạ vừa mới được củng cố phút chốc đã tan biến, nàng khẽ run rẩy trong cơn gió lạnh.
Cố Chiêu: …
Bình tĩnh nào, sợ là thua cô bé đấy!
Nhìn vào đôi mắt ma mị của Kim Phượng Tiên, Cố Chiêu cố gắng mỉm cười, “Phượng Tiên muội muội thật đáng yêu.”
Kim Phượng Tiên đáp lại với giọng sâu lắng, “Nhưng Phượng Tiên thích xinh đẹp, không thích đáng yêu. Mẹ ta nói, khi lớn lên, ta sẽ rất xinh đẹp.”
Dường như có điều gì đó lóe lên trong đầu hắn, nhưng chưa kịp nắm bắt thì tiếng pháo nổ râm ran phía trước làm hắn giật mình, suy nghĩ kia như một chú cá nhỏ vừa ló đầu đã vội lặn mất vào dòng sông sâu thẳm.
Triệu Gia Hữu vò đầu bứt tai.
Cố Chiêu hỏi, “Sao thế?”
Triệu Gia Hữu nhíu mày, khổ sở nói, “Ta vừa nghĩ ra điều gì đó quan trọng lắm, nhưng chớp mắt một cái lại quên mất rồi.”
Nói xong, hắn lại giơ tay đấm mạnh vào đầu mình mấy cái.
Cố Chiêu: Đúng là đồ ngốc, không sai vào đâu được.
…
Trong rừng trúc, họ đốt vài cây đuốc, ánh lửa ấm áp chiếu sáng một góc rừng.
Giữa những tảng đá lộn xộn, có vài chỗ trúc mọc dày đặc, lá trúc xòe rộng như muốn che kín bầu trời.
Gió thổi qua, lá trúc rào rạt, nghe như tiếng kim khí va vào nhau.
Cả nhóm không dám đi sâu vào rừng, chỉ đứng ở chỗ ánh đuốc soi tới, chọn một cây trúc non, tiến lên lay nhẹ, vừa đung đưa vừa hát đồng dao.
“Lay lay trúc, trúc ơi trúc lớn, ngươi cao ta cũng cao, năm cũ ngươi cao rồi, năm nay đến ta cao, sang năm ta với ngươi đều cao…”
Trong phút chốc, rừng trúc vang vọng tiếng hát trong trẻo của lũ trẻ, giọng trẻ thơ ngân nga khắp nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người lớn đi cùng đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy trìu mến ngắm nhìn đám nhỏ.
Cố Chiêu cũng chọn một cây trúc xanh tươi, tiến lên lắc lắc, vừa lay vừa khe khẽ hát bài đồng dao.
Vừa hát xong, nàng quay lại đã thấy Kim Phượng Tiên chăm chú nhìn mình, đôi mắt lấp lánh như sao.
Cố Chiêu khựng lại.
Mặc dù biết Kim Phượng Tiên có chút kỳ lạ, khoảnh khắc kinh hãi ban nãy rất có thể không phải do nàng hoa mắt, nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt sáng long lanh của cô bé, Cố Chiêu lại thấy khó mà nảy sinh ác cảm.
Hơn nữa, cô bé còn gọi nàng là “Tiểu Chiêu ca ca” nữa.
Cố Chiêu thầm nghĩ, lại còn gọi rất nhiều lần nữa chứ!
Nàng bước tới, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Kim Phượng Tiên, cùng nhau quay lại bên cây trúc, đặt tay của cô bé lên thân trúc lạnh giá, nhẹ nhàng nói.
“Lay không?”
Khi bàn tay nhỏ chạm vào cây trúc, nụ cười ngây thơ trên mặt Kim Phượng Tiên chợt khựng lại trong thoáng chốc.
Cố Chiêu đặt tay lên tay Kim Phượng Tiên, nhẹ nhàng lắc lắc cây trúc, “Cứ lắc thế này, rồi hát bài đồng dao. ‘Lay lay trúc, trúc ơi trúc lớn, ngươi cao ta cũng cao… sang năm ta với ngươi đều cao’. Như vậy, năm mới ngươi sẽ lớn thêm.”
“Thật sao, Tiểu Chiêu ca ca?”
Cố Chiêu gật đầu, “Tất nhiên là thật.”
“Không, sẽ không đâu.” Kim Phượng Tiên cúi đầu, bóng cây trúc phủ lên khuôn mặt nàng, khiến biểu cảm trở nên mờ ảo. Giọng nói của nàng mang theo chút u ám, “Tiểu Chiêu ca ca, ngươi đã nhìn thấy, phải không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Chiêu khựng lại, “Ngươi đang nói gì?”
Kim Phượng Tiên tiếp tục, “Ta biết, ngươi đã nhìn thấy rồi.” Nàng từ từ quay đầu lại, giọng nói đầy chắc chắn. “Dọc đường đi, ngươi luôn cản không cho họ nói chuyện nhiều với ta, vì sợ ta quấn lấy họ…”
“Bởi vì ngươi biết ta là quỷ, có phải không?”
Cố Chiêu không nói gì.
“Ha ha…” Kim Phượng Tiên ngẩng lên, khuôn mặt đã không còn vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.
Nàng nở một nụ cười rộng đến méo mó, đôi mắt to trong trẻo lúc này bị phủ bóng, chỉ còn lại hai con ngươi đen tuyền nhỏ xíu, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Cố Chiêu.
“Tiểu Chiêu ca ca, ta sẽ không bao giờ lớn lên.”
…
“Rầm.”
Cố Chiêu nuốt khan, cảm giác như cả người lạnh toát, gan dạ vừa mới được củng cố phút chốc đã tan biến, nàng khẽ run rẩy trong cơn gió lạnh.
Cố Chiêu: …
Bình tĩnh nào, sợ là thua cô bé đấy!
Nhìn vào đôi mắt ma mị của Kim Phượng Tiên, Cố Chiêu cố gắng mỉm cười, “Phượng Tiên muội muội thật đáng yêu.”
Kim Phượng Tiên đáp lại với giọng sâu lắng, “Nhưng Phượng Tiên thích xinh đẹp, không thích đáng yêu. Mẹ ta nói, khi lớn lên, ta sẽ rất xinh đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro